15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook thờ thẫn nhìn lên bầu trời vẩn đục. Từ ngày cậu trở về quê lo hậu sự cho em gái, trời luôn mưa như trút nước khiến người ta ảo não u sầu, khiến cậu mệt nhoài, lòng quặn thắt.

Nhìn đôi mắt ba mẹ đỏ hoe, ngập ngụa mất mát, Jungkook tự nhủ mình đã là một đứa con vô tâm đến nhường nào. Cậu đã không trở về quê, khá lâu. Những lần mẹ gọi điện hỏi thăm, trong cơn yêu mộng mị, cậu chần chừ không nhấc máy.

Cậu đã lao đầu vào một ván bài không lối thoát, để rồi quên mất ánh sáng ở phía bên kia con đường.

Jungkook cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, cơ thể tiều tuỵ cùng vành mắt khô khốc như bị rút cạn sinh lực. Cậu chua cay nhận ra, cuối cùng, mãi mãi là cậu một mình chới với dưới vực bờ tổn thương cùng đau đớn.

Lạc lối. Và sai lầm. Cậu đã làm được gì suốt gần một năm qua vậy?

*

Kim Taehyung mấy ngày này thường bất chợt liếc nhìn màn hình điện thoại, rất nhiều lần, đợi một lời phản hồi từ người ấy.

Trái tim anh như bị ai giật mạnh cướp đi, không ngừng chơi đùa, không ngừng đay nghiến. Taehyung bắt đầu chìm vào cái nhung nhớ âm ỉ, quyện hoà trong sự thấp thỏm và lo âu.

Những lần Jungkook gọi tên anh trong cơn mê man vào đêm muộn, những lần cậu dùng đôi mắt ướt át nhưng đầy phiền muộn nhìn anh, những lần cậu hôn lên gò má anh mà rơi lệ, cả những lần Taehyung rời đi nhưng không quên đặt lên trán cậu một nụ hôn...
Hơn nửa năm bên nhau hiện về như thước phim quay chậm, đủ đầy những xúc cảm cùng chênh vênh.

Cuộc chơi ấy Kim Taehyung cuối cùng phải đánh ra một quân bài áp chót.

Lá bài Tỉnh ngộ.

*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro