Chương 12: Lễ kỷ niệm thành lập công ty

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khách sạn Kim Nhã.

Chiếc Bugatti lướt nhanh trong màn đêm chạy đến trước cửa chính khách sạn, bảo vệ và nhân viên khách sạn lập tức nhận ra chủ nhân chiếc xe này là ai. Tất cả đều ra xếp hàng nghênh đón, cúi đầu : "Tổng tài Tần, xin chào".

Cửa xe mở ra, một chiếc giày da đen bóng vừa vặn ôm lấy đôi bàn chân cùng với đôi chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần tây trang nhã bước xuống. Tiếp đến là một thân ảnh to lớn từ từ hiện ra, toàn thân là bộ âu phục màu đen chỉnh tề, gương mặt cương nghị lạnh lùng, ánh mắt như tia sáng quét xung quanh, như đang tìm kiếm bóng dáng của một người nào đó. Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự thâm sâu khó đoán khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng.

"Hàn à.." Tiếng nói của một người phụ nữ vang lên như thể đang muốn giải thoát bầu không khí đáng sợ kia. Người phụ nữ đó khoác trên người bộ lễ phục màu tím tử lan quý phái, được cắt may hoàn mỹ làm cho cơ thể thêm phần quyến rũ, Bộ lễ phục khoét sâu làm lộ ra gần như một nửa bộ ngực trắng nõn lại tôn lên rãnh ngực huyền bí. Mái tóc xoăn dài xõa ra, gương mặt khả ái cơ hồ được trang điểm rất tỉ mỉ không một khuyết điểm.

Nhưng chú ý nhất chính là chiếc vòng đính đầy những viên kim cương sáng chói, màu sắc của những viên kim cương đó vô cùng bắt mắt, vừa nhìn thấy liền biết là cực phẩm trong buổi đấu giá sáng nay.

"Đi thôi!" Tần Trọng Hàn lạnh lùng nói, vẻ mặt vẫn không có chút cảm xúc nào.

Ở trong hội trường rộng lớn, Tiêu Hà Hà lui thủi đứng vào một góc, cô căn bản không hợp với bầu không khí sa hoa, hào nhoáng ở đây. Nữ thì ăn mặc vô cùng quyến rũ, trang điểm tinh tế, nam thì tây trang chỉnh tề, vô cùng lịch thiệp. Còn cô, Tiêu Hà Hà, lại vô cùng giản dị như đối lập hẳn với biển người kia vậy.

Tần Trọng Hàn cùng người phụ nữ của anh vừa xuất hiện đã khiến cho cả hội trường đều rộ lên, tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về đôi trai tài gái sắc kia mà không thể không trầm trồ khen ngợi. Phía sau anh là Tăng Ly cũng cùng lúc xuất hiện, chỉ là bên cạnh anh không có ai cả, đúng hơn là anh đi một mình, nhưng trên gương mặt anh vẫn luôn là nụ cười bất cần như thường.

Cả hai người không đồng loại hình, Tăng Ly thì quá mức ôn nhu, mà Tần Trọng Hàn lại vô cùng lãnh đạm, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc.

Trong đại sảnh vang lên âm thanh du dương của dương cầm uyển chuyển mà tao nhã, bốn phía khách mời đã tập trung đầy đủ, nhìn thấy Tần Trọng Hàn cùng người phụ nữ xa lạ bên cạnh mà không khỏi kinh ngạc. Tổng tài Tần lại có bạn gái mới.

Khi Chủ tịch Tần Lăng Hàng nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Tần Trọng Hàn lập tức sa sầm mặt lại. Rõ ràng, ông rất không hài lòng về người phụ nữ đó. Thằng con trời đánh này, rõ ràng là đang muốn người cha già này chết sớm đây mà.

Tăng Ly quét tầm mắt một lượt quanh sảnh tiệc rồi nhíu mày lại. Vẫn vậy, năm nào cũng là mấy cô gái này, không có gì mới mẻ cả! Đột nhiên, anh nhìn thấy một bóng người đang co lại trong góc, có vẻ như là Tiêu Hà Hà.

So với những chàng trai cô gái đẹp đẽ trước mặt, cô có vẻ quá mức tầm thường, không phải về diện mạo, mà hơi thở của cô hoàn toàn không phù hợp với nơi này.

Vội sải bước tiến đến. "Chào! Hà Hà, người đẹp, sao cô đứng đây một mình vậy?"

Tiêu Hà Hà vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt đùa giỡn của Tăng Ly, khẽ nói: "Giám đốc Tăng!"

Anh ta thực sự biết đùa, ai cũng bị anh trêu ghẹo, nhưng có vẻ như anh ta cũng không có ác ý gì, ngược lại có một cảm giác thân thiết khó thể giải thích được.

"Chào anh." Thấp giọng nói, đầu dường như cúi xuống thấp hơn, Tiêu Hà Hà vô thức nhìn vào mũi giày của mình với vẻ bất lực. Những buổi tiệc tùng như vậy thực sự không thích hợp với cô, cô có thể xin phép rời khỏi đây không?

"Sao vậy? Muốn đi hả?" Tăng Ly vừa thấy bộ dạng của cô, liền biết ngay cô là đang muốn đi.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên. "Sao anh biết?"

"Hà Hà, cô đúng là đặc biệt. Những cô gái khác, có tiệc tùng gì đều sẽ mong được có mặt, cô thì hay thật, lại muốn đi về!" Tăng Ly nhìn lướt qua lễ phục trên người cô. Ừm, thay đầm rồi sao, nhìn đẹp hơn so với những bộ đồng phục mặc khi đi làm, nhưng vẫn còn rất quê mùa. "Hay vầy đi, đi theo anh trai này đi?"

"Ách!" Tiêu Hà Hà ngu ngơ sững người ra.

"Ha ha! Sợ rồi chứ gì?" Tăng Ly vẫn còn cười. "Nhìn cô biết ngay là tiểu cô nương, thuần khiết như vậy, anh trai tôi đây không nỡ tàn phá đóa hoa của nước nhà!"

Nói gì vậy chứ? Tiêu Hà Hà không biết nên nói gì. Cô và giám đốc Tăng đã thân nhau đến mức có thể mở miệng nói đùa những chuyện này hay sao?

Tiêu hà Hà ngẩng đầu lên, nhìn vào Tăng Ly một cách nghiêm túc. Trong ánh mắt của anh ta không có một chút tục tĩu nào, ngược lại còn trong sáng như một cậu bé mới lớn. Tiêu Hà Hà yên tâm về suy nghĩ trong lòng mình, nói với vẻ thờ ơ: "Giám đốc Tăng, nhiều khi giả bộ cà rởn cũng mệt mỏi lắm, chi bằng bản chất ra sao thì cứ để vậy, anh như thế không thấy mệt à?"

Rõ ràng không hề háo sắc nhưng lại giả vờ rất háo sắc. "Ơ...!" Hơi sửng sốt, Tăng Ly cười khì khì. "Hà Hà à, cô đúng là làm cho anh trai tôi đây bất ngờ lắm đó! Nhìn cô có vẻ như hiểu tôi rất rõ vậy đó!"

Tăng Ly đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hà Hà, cách cô rất gần, rất gần...

Tiêu Hà Hà lui lại để tạo khoảng cách với anh nhưng anh lại cứ thế mà ngồi nhích lên trước. Tiêu Hà Hà lại ngồi ra xa hơn, mãi khi cô lùi đến cuối ghế sofa tưởng chừng như sắp ngã.....

"Hà Hà, cô thấy tôi có đẹp trai không?" Tăng Ly nghiêm nghị hỏi Tiêu Hà Hà.

"Đẹp trai!" Cô trả lời: "Nhưng anh có thể nào ngồi qua bên kia không?"

Cô xấu hổ gần chết đi được, lần đầu tiên ngồi gần đàn ông đến vậy, cực kỳ rất không quen.

Ở phía bên kia, một ánh mắt sắc bén đang bắn về phía bên này, khóe môi Tăng Ly cong lên một ý cười khó hiểu, lại tiếp tục ngồi nhích về phía trước: "Hà Hà à, nếu cô thấy tôi đẹp trai, hay cô làm bạn gái của tôi đi!"

"Ách!" Tiêu Hà Hà kinh ngạc: "Giám đốc Tăng, trình độ nói đùa của anh đứng đầu thiên hạ rồi đó!"

"Cô có bạn trai rồi sao?" Tăng Ly cau mày.

"Không, nhưng giám đốc Tăng đừng đùa với tôi nữa!" Tiêu Hà Hà đứng lên, cô không muốn nói thêm những câu không đâu với anh chàng không đứng đắn này nữa. Ngồi gần như vậy, những cô gái khác trong hội trường đã bắt đầu nhìn cô trừng trừng rồi.

Ai ngờ, vừa đứng lên cô liền cảm nhận được những ánh mắt dò xét ập đến cùng lúc từ bốn phía, Tiêu Hà Hà căng thẳng cực độ, thiếu chút nữa là vấp ngã rồi.

"Cẩn thận chút chứ!" Tăng Ly giơ tay ôm chặt cô, đỡ lấy cơ thể của cô: "Hà Hà à, tôi nói cô phải cẩn thận chứ. Anh trai tôi đây vẫn chưa ăn thịt cô mà, sao sợ đến mức này rồi?"

Tiêu Hà Hà nhíu mày, ngượng ngùng muốn chết "Tôi xin lỗi!"

Cô muốn đứng dậy nhưng anh lại giữ eo cô chặt hơn, cô không gượng lại được nên đã bị kéo vào trong lòng anh ta: "Ha ha, tôi thích được ôm theo như vậy lắm!"

Tầm mắt của Tăng Ly không quên liếc về phía người đang ngồi uống rượu ở đầu bên kia của sảnh tiệc - Tần Trọng Hàn, nở nụ cười quỷ dị, càng thêm ôm chặt Tiêu Hà Hà, cằm dưới còn cố ý đặt trên vai Tiêu Hà Hà. Mái tóc dài của cô vừa khéo che đi đôi môi của anh, nếu nhìn nghiêng từ một phía, sẽ thấy họ đang hôn nhau một cách thân mật.

Bị Tần Trọng Hàn liếc nhìn một cái lạnh lùng, Tăng Ly chợt rùng mình một cái. Ánh mắt đó lạnh quá, đột nhiên có cảm giác như quay lại trước đây... Àii, từ khi nào Hàn lại xem trọng Tiêu Hà Hà như vậy?

"Giám đốc Tăng, anh buông tôi ra đi!" Giọng của Tiêu Hà Hà càng nhỏ hơn, cô đang ngượng chết đi được à.

"Được rồi! Tôi cũng thấy nói chuyện kiểu này rất nhàm chán!" Tăng Ly thay đổi lại tác phong không đứng đắn vừa rồi, ngượng ngùng buông tay ra, nhìn Tiêu Hà Hà với đôi mắt trong veo.

Mặt của Tiêu Hà Hà đỏ bừng, xấu hổ muốn chết. Nhưng vừa được tự do cô ngay lập tức ngồi sang ghế sofa bên cạnh như muốn trốn chạy, cách anh ta càng xa càng tốt.

Còn những ánh mắt kia được chiếu qua từ trong sảnh tiệc giống như một mũi tên nhọn có nhúng thuốc độc, ước gì có thể bắn chết Tiêu Hà Hà, cô nghĩ những người đó chắc là ái mộ Tăng Ly lắm!

Đang sững người ra thì nhìn thấy ở không xa phía trước, một người đàn ông vô cùng đẹp trai, gương mặt lãnh đạm, tựa hồ trên người anh luôn phát ra khí chất khiến người khác cảm thấy đáng sợ, bất thình lình thân ảnh đấy đang tiến về phía Tiêu Hà Hà. Trong đại sảnh ánh mắt của mọi người cũng dõi theo bước chân của anh ta. Mãi đến khi anh ta bước đến cạnh cô và Tăng Ly như thể một vị vua, cô mới kịp hoàn hồn mà phản ứng, đứng phắt dậy: "Tổng giám đốc!"

"Chào! Hàn, cục cưng à, sao bây giờ cậu mới đến?" Tăng Ly cố tình nói ra vẻ đầy ý ám chỉ, anh nghĩ đến vừa rồi khi đang ôm Tiêu Hà Hà thì Tần Trọng Hàn phải nên bước qua đây rồi mới phải.

Ánh mắt Tần Trọng Hàn lướt qua khuôn mặt đang đỏ ửng lên của Tiêu Hà Hà, nhìn thấy gương mặt trắng trẻo tựa hồ có dính một ít bột, ngay lập tức cau mày lại.

Lạnh lùng lườm Tăng Ly một cái : "Cậu rất vô vị!"

"Cho nên tớ mới trò chuyện cùng Hà Hà đó!" Tăng Ly nhún vai "Phải không Hà Hà?"

"Ách!"

Tiêu Hà Hà không biết phải nói gì, chỉ có thể ậm ờ cho qua, dè dặt liếc nhìn Tần Trọng Hàn. Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt của anh, đúng là sự lạnh lùng trời sinh mà, không trắng trẻo đẹp đẽ như Tằng Ly. Trên gương mặt ngay thẳng có vẻ nghiêm nghị và sắc sảo sau khi trải qua nhiều sương gió, ngũ quan rõ ràng, vô cùng tinh tế. Bên dưới cặp lông mày đen dày là một đôi mắt như hố sâu, sâu đến mức không thể nhìn thấy đáy. Có lẽ, đôi môi hơi nhếch lên là vì sự lãnh đạm trong nhiều năm, ngay cả khi đối mặt với người bạn thân là Tăng Ly, sự lạnh lùng trên gương mặt đó cũng chưa từng xóa mờ.

"Hàn à! Cậu hơi nghiêm túc rồi thì phải? Làm Hà Hà sợ rồi kìa!" Lên tiếng trêu đùa, Tăng Ly híp đôi mắt đào hoa đầy thu hút, nhìn về phía Tiêu Hà Hà đang vặn vặn tay mình.

Tất cả mọi người đều nhìn sang bên này, Tần Trọng Hàn và Tăng Ly đều đang ngồi trước mặt một cô gái ăn mặc và trang điểm quê mùa đó, cô gái này có lai lịch thế nào?

"Tổng giám đốc, giám đốc Tăng, hai anh trò chuyện đi!" Tiêu Hà Hà nhận thức được ánh mắt của mọi người, vội vàng đứng dậy. Cô không thèm ở cạnh hai người họ đâu. Cô đi ra ban công bên ngoài như thể đang chạy trốn, tránh né những ánh mắt đáng sợ kia.

Trên mặt Tần Trọng Hàn xẹt qua một tia lạnh như băng rồi nhanh chóng trở lại bình thường, nhàn nhạt nhìn về phía Tằng Ly nói:"Không được đùa với cô ấy!"

"Tại sao?" Tăng Ly nhướng mày "Những cô gái trong sáng như Hà Hà không có nhiều đâu!"

"Muốn chơi, đi chơi người khác!" Tần Trọng Hàn nói với vẻ cảnh cáo. "Cô ấy không được!"

"Aizz... Hàn à." Tăng Ly vừa nói vừa nở ra nụ cười giễu cợt đầy hàm ý.

Nhưng là Tần Trọng Hàn không thèm để ý mà buông thêm một câu: "Nhớ kỹ!"

"Hàn, cậu giận." Trực giác cho anh thấy trong lời nói của Tần Trọng Hàn có gì đó khó hiểu, Tăng Ly nhớ lại lúc anh ôm Hà Hà khi đó ánh mắt của Hàn..., thu lại nụ cười trên mặt, trịnh trọng mở miệng nói: "Được thôi! Nếu cậu thích thì tớ đây sẽ không xuống tay, đáng tiếc tớ vẫn chưa nảy sinh tình yêu! Nhưng là Hàn à, Hà Hà cuối cùng cũng đâu phải là người phụ nữ của cậu?"

"Tình yêu của cậu quá nhiều rồi!" Giọng nói của Tần Trọng Hàn trầm ổn cơ hồ lại mang đầy ý châm chọc, nói rồi anh vẫn không quên liếc nhìn về phía ban công, nơi đó, có bóng người nhỏ bé đang thất thần không biết đang suy nghĩ cái gì nữa.

Lúc này, hướng đại sảnh đột nhiên làm ồn lên, tất cả nhìn cửa đại sảnh lượn lờ đi tới băng sơn mỹ nhân. Một người phụ nữ mặc một bộ váy màu đen ôm sát cơ thể, chân mang một đôi giày da cao gót màu đen, khiến cho người ta chú ý nhất chính là da thịt trắng noãn trơn mịn như tơ một loại, nõn nà một loại trên mặt không có... chút nào biểu cảm, liền như vậy đã đi tới.

"Đến đây!" Tần Trọng Hàn lười biếng nói.

"Ai vậy?" Tăng Ly thắc mắc nhìn qua, đột nhiên, anh nuốt xuống nước bọt "Hàn, tớ trước hết xin nghỉ, đi nhé!"

Nói xong, Tăng Ly khom lưng lách qua người Tần Trọng Hàn, hướng ban công đi đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro