Chương 20: Sự kiện bỏng nước canh (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tràn ngập tự tin, cô mỉm cười nhìn về phía những người phụ trách đang ngồi ở đây, chờ đợi câu hỏi tiếp theo.

Tầm mắt lơ đãng chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Tần Trọng Hàn, nhưng không né tránh, dường như muốn hỏi anh ta có còn vấn đề gì nữa không.

Sau đó cô thấy Tần Trọng Hàn liếc nhìn Tăng Ly, ánh mắt của hai người gặp nhau trong không trung, Tăng Ly gật đầu.

Tần Trọng Hàn lại hỏi một câu: "Thư kí Tiêu, bây giờ đã là cuối thu, diễn show vào buổi tối, cô đã cân nhắc vấn đề sưởi ấm cho người mẫu chưa?"

Tiêu Hà Hà mỉm cười tự tin và nói."Tổng giám đốc, trong bản kế hoạch đã viết rõ, chúng ta sẽ thiết kế một cánh gà tạm thời ở quảng trường, rộng khoảng 300 mét vuông, máy lạnh trung tâm cũng đã bàn xong với bên cung cấp máy lạnh, sẽ cho chúng ta sử dụng miễn phí, nhưng với một điều kiện, sau này việc lắp đặt máy lạnh ở Tần thị đều phải nhờ nhà cung cấp này!"

Tăng Ly gật đầu với vẻ hài lòng. Ừm... là một người mới, cô ấy thực sự rất giỏi!

Thư kí Cao cũng phải nhìn Tiêu Hà Hà bằng con mắt khác!

Sau một hồi thảo luận, cuộc họp đã kết thúc.

Mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp, Tăng Ly đi đến trước mặt Tiêu Hà Hà, lên tiếng khen ngợi: "Hà Hà, cô tuyệt lắm đó!"

Anh ta không ngờ rằng chỉ trong một thời gian ngắn mà cô lại làm tốt đến như vậy, thảo nào người luôn tự cao tự đại như Ngô Tân Tuyên mà cũng phải nhìn cô bằng con mắt khác, còn mời cô đi ăn cơm!

Như vậy xem ra, cô thực sự rất có năng lực.

Tiêu Hà Hà ngại ngùng mỉm cười: "Nhờ có giám đốc Tăng chỉ bảo!"

Tần Trọng Hàn vừa định ra khỏi phòng họp bất thình lình khựng lại, quay mặt nhìn chằm chằm Tiêu Hà Hà vẫn đang đứng trước máy chiếu, cô thấy hơi chột dạ, tự nhiên cảm thấy căng thẳng mà không rõ lí do.

"Hàn, cậu có gì định nói hả?" Tăng Ly hỏi anh.

Trong đôi mắt sâu thẳm của Tần Trọng Hàn lóe lên tia sáng không rõ ràng, nhếch môi rồi nói: "Nếu lợi nhuận của show thời trang mùa đông lần này thực sự được 100 triệu, tiền thưởng của cô sẽ gấp năm mươi lần tiền lương!"

"Wow! Hàn à, cậu thật hào phóng!" Tăng Ly kêu lên.

Tiêu Hà Hà sững người, đột nhiên lộ ra một nụ cười gượng gạo. Ngày đó sẽ có thật sao? Và nụ cười của cô khiến cả hai người đàn ông đều chết lặng.

"Hà Hà, tuyệt vời quá!" Còn chưa đi đến bên bàn làm việc của mình, Hướng Tịnh đã vội vã chạy đến ôm chầm lấy Tiêu Hà Hà. "Thư kí Cao nói chị rất xuất sắc!"

"Làm gì có!" Tiêu Hà Hà lắc đầu, có chút không quen với hành động thân mật của Hướng Tịnh. "Tổng giám đốc đến rồi kìa!"

"Hả!" Hướng Tịnh ngay lập tức quay về chỗ ngồi của mình, đôi mặt hệt như con chuột nhìn mong ngóng Tần Trọng Hàn. Chẳng bao lâu sau, anh ta trở về phòng làm việc, cúi đầu nói gì đó với Tăng Ly rồi đi thẳng.

An Tây bước ra khỏi phòng thư ký, liếc nhìn Tiêu Hà Hà, mắt hơi híp lại, rồi quay mông đi vào phòng trà.

Buổi trưa ăn cơm ở nhà ăn của công ty, Tiêu Hà Hà và Hướng Tịnh đang ăn thì An Tây đi đến, hình như đang bưng một chén canh rất nóng.

Khi đi ngang qua người Tiêu Hà Hà, không biết tại sao cái khay đựng thức ăn bị nghiêng, rồi rơi thẳng xuống!

"A.....!!!" An Tây hét lên. "Tôi xin lỗi, Hà Hà, tôi không cố ý đâu!"

"Nóng quá!" Tiêu Hà Hà khẽ keu lên.

"A, nổi rộp rồi kìa!" Hướng Tịnh nhìn thấy nước canh nóng văng hết lên cánh tay của Tiêu Hà Hà: "Hà Hà, chị có đau không?"

Tất cả mọi người đang dùng cơm tại nhà ăn đều đổ dồn về phía bên này, có người bất bình, có kẻ lại vui sướng, nhưng không ai lên tiếng, bởi vì tất cả mọi người đều biết An Tây là chim hoàng yến của Tần Trọng Hàn.

"Hà Hà, tôi xin lỗi, tôi thực sự không cố ý đâu!" Trên mặt An Tây đầy vẻ áy náy.

Tiêu Hà Hà lắc đầu, cắn chặt răng. Đau quá! Cánh tay nóng rát, đã có vài chỗ nổi rộp."Không có gì đâu, tôi biết chị không cố tình!"

Tiêu Hà Hà cực kỳ bình tĩnh nói nhưng Hướng Tịnh lại hơi tức giận. "Thư kí An, đường đi rộng như vậy, vậy mà chị còn trượt chân được, đúng là lợi hại thật!

"Cô có ý gì?" Giọng của An Tây bất giác gay gắt hơn: "Ý cô là tôi cố tình hả?"

Hướng Tịnh bĩu môi: "Có phải cố tình hay không thì trong lòng chị tự biết, canh nóng như vậy mà chị lại đổ hết lên tay của Hà Hà, chị nhìn tay của chị ấy đi, phồng rộp hết rồi kìa."

"Hướng Tịnh." Tiêu Hà Hà kéo áo ngăn không cho cô ấy nói tiếp. Hướng Tịnh ra mặt giùm cô, cô rất biết ơn, nhưng An Tây đã nói cô ta không cố ý, vậy gây gổ tiếp cũng có ích gì?

Đã đi vào phòng ăn được một lúc, gương mặt sáng sủa của Tăng Ly bỗng nhiên u ám lại, anh ta hơi nheo mắt. Anh ta vốn không có ác ý nhưng nay lúc này lại có bộ dạng như Satan đến từ địa ngục, rốt cuộc không nhịn được phải bước đến phía bên kia.

"A! Giám đốc Tăng." Ai đó kêu lên một tiếng.

Tăng Ly đi đến cạnh ba người họ, tầm mắt dừng lại ở chỗ trên tay của Tiêu Hà Hà. Đúng là bị nổi rộp thật rồi.

"Đi theo tôi!" Tăng Ly kéo cánh tay còn lại của Tiêu Hà Hà và định rời đi.

"Giám đốc Tăng." Tiêu Hà Hà muốn rút tay ra, nhưng lực nắm của anh quá mạnh nên cô cứ vậy mà bị Tăng Ly kéo đi.

Khi đi ngang qua An Tây, ánh mắt sắc bén của Tằng Ly liếc nhìn cô ta lúc này đang giương mắt ếch, rồi sải bước đi.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, họ thay nhau suy đoán Tiêu Hà Hà và giám đốc Tăng phong lưu phóng khoáng kia có quan hệ thế nào?

Hướng Tịnh cũng ngây người ra một lúc. Hà Hà đúng là lợi hại mà! Được giám đốc Tăng và tổng tài quan tâm để ý. Nhưng thấy bộ dạng sốc toàn tập của An Tây, cô lại cảm thấy vô cùng sung sướng.

Rời khỏi nhà ăn, Tăng Ly kéo cô đi thẳng đến chỗ thang máy.

"Giám đốc Tăng, tôi không sao, anh buông tôi ra đi."

"Còn nói không sao? Chúng ta đến bệnh viện!"

Hai người đang lôi lôi kéo kéo vừa lúc bị Tần Trọng Hàn nhìn thấy, nhìn bọn họ tay trong tay, gương mặt Tần Trọng Hàn đột nhiên sa sầm lại rồi lên tiếng: "Hai người đang làm gì vậy?"

Cả hai kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy vẻ mặt đầy u ám của Tần Trọng Hàn đang đứng sau lưng bọn họ.

Tiêu Hà Hà rút tay lại theo bản năng nhưng Tăng Ly lại không chịu buông ra, nhìn Tần Trọng Hàn, Tăng Ly giải thích: " Tay của Hà Hà bị An Tây làm bỏng rồi, tôi định đưa cô ấy đến bệnh viện. Hàn à, khi không công ty xảy ra chuyện như vậy, người làm ông chủ nên chăm sóc cho cấp dưới. Còn nữa, tôi đề nghị bây giờ anh hãy đi đến phòng giám sát một chuyến, để xem lại cảnh quay ở đó."

Tầm mắt của Tần Trọng Hàn lại di chuyển đến nơi hai cánh tay đang giao nhau của bọn họ sau đó mới dời mắt sang cánh tay bị bỏng của cô, không nói gì chỉ sải bước đến, cầm tay Tiêu Hà Hà rút khỏi tay Tăng Ly.

"Cô ấy là thư ký của tôi, bắt đầu từ hôm nay, cô ấy sẽ là thư ký riêng của tôi, tay của cô ấy, tôi sẽ dẫn cô ấy đến bệnh viện."

Tăng Ly hơi sửng sốt, bất đắc dĩ gật đầu một cái, khuôn mặt điềm tĩnh vỗ vai Tần Trọng Hàn. "Được rồi, vậy mới là ông chủ tốt. Hai người đi đi."

Tần Trọng Hàn nắm lấy tay cô đi về phía thang máy riêng.

An Tây đã đi ra khỏi nhà ăn, giật mình nhìn theo bóng lưng Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ đố kỵ.

Vậy mà họ đều đối xử khác với Tiêu Hà Hà thật. Tiêu Hà Hà, rốt cuộc cô có ma lực gì mà làm cho tảng băng trôi như Tần Trọng Hàn cũng đối xử với cô như vậy?

Khi Tiêu Hà Hà hoàn hồn lại thì đã thấy mình ở trong thang máy, cô kinh ngạc rồi ngước mắt quan sát anh ta, nhận ra anh thật sự rất đẹp trai.

Bàn tay anh thật rất lớn, đủ để bao bọc hoàn toàn bàn tay nhỏ bé của cô. Nhưng vậy không được! Cô cố gắng rút tay ra nhưng anh lại không cho, cũng ngang ngược bá đạo như Tăng Ly vậy. Không! So với Tằng Ly còn bá đạo hơn nhiều.

Tiêu Hà Hà ho khan một tiếng, nói: "Tổng giám đốc, anh có thể thả tay tôi ra rồi đó! Không cần đến bệnh viện."

Tần Trọng Hàn vẫn không buông tay cô ra mà cầm luôn tay kia của cô lên, thấy trên cánh tay trắng nõn bây giờ đã đỏ và sưng tấy một mảng, còn có vài chỗ phồng lên nữa. "Đừng nhúch nhích!"

"Tôi nói không cần phải đến bệnh viện." Chỉ bị phỏng chút mà thôi.

"Im lặng!" Anh đột nhiên lớn tiếng với cô, rất ngang ngược.

"Anh nạt nộ cái gì?" Cô đã bị người phụ nữ của anh làm bỏng, vậy mà anh ta còn hung dữ với cô.

"Đến bệnh viện lấy kem trị bỏng!" Anh hoàn toàn không có nổi giận.

Tiêu Hà Hà nhìn hai bàn tay đang bị anh ta nắm chặt, cau mày. "Đến bệnh viện cũng không cần phải nắm tay của tôi hoài vậy chứ?"

"Không muốn tôi nắm, vậy là muốn Tăng Ly nắm chứ gì?" Anh vô tình hỏi.

"Cái gì?" Cô kinh ngạc, sau đó bình tĩnh lại, nhìn về phía Tần Trọng Hàn đang xụ mặt với vẻ thờ ơ, chậm rãi nói từng chữ một. "Anh –bị-bệnh-hả?"

Nói rồi, cô kiên quyết rút tay mình ra: "Tôi không cần tổng giám đốc quan tâm, tôi có thể tự đi được."

Bởi vì tức giận, mặt của cô có chút đỏ. Hôm nay sao vậy ta? Chọc giận An Tây, bây giờ lại gặp tên tổng tài khó hiểu này nữa, cô đúng là xui xẻo.

Còn đôi mắt lạnh như băng đó của anh ta, khi nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của cô, bỗng nhiên trở nên ôn nhu. Không còn lạnh lùng, mà tỏa ra ánh lửa ấm áp rực rỡ, tựa hồ muốn đốt cháy cả hai người.

"Ngoan ngoãn cùng tôi đến bệnh viện." Anh lạnh lùng nói.

Không hiểu tại sao, Tiêu Hà Hà lại cảm thấy ánh mắt anh như vậy thật là chói, nó như xâm chiếm, trực tiếp hút lấy vào tim cô, cô cảm giác trong lòng đã gần như bủn rủn.

Cô không thể làm gì khác ngoài việc đem ánh mắt dời khỏi khuôn mặt anh tú đấy, tầm nhìn rơi xuống nút cài áo sơ mi, là màu xám bạc, cà vạt in hoa màu sáng, mà ngực anh nhìn rất cứng rắn, làm người khác không ngừng đắm chìm , cả người anh tỏa ra mị lực mê người.

Đáng chết. Cô làm sao lại bị thân hình của anh mê hoặc chứ?

Vô cùng nghiêm túc, Tiêu Hà Hà nói: "Tổng giám đốc, cảm ơn anh đã có ý quan tâm chăm sóc cấp dưới, nhưng thật là không cần đi bệnh viện."

Lông mày nhíu lại nhìn cô cố ý giả vờ bình tĩnh không tức giận, đôi môi anh hơi nhếch lên: "Đây là mệnh lệnh."

Cô mím chặt môi, không nói gì nữa.

Người đàn ông này thật thích làm theo ý mình. Nhưng anh quan tâm cô như vậy là có ý gì?

"Tay xảy ra chuyện gì?" Anh rốt cuộc không nhịn được mà hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro