Chương 27: Vinh dự bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Hà Hà chạy suốt dọc đường: "Trả điện thoại lại cho tôi, trả điện thoại lại cho tôi!"

Tên cướp nhanh chóng rẽ vào một con hẻm sâu.

"Đưa hết tiền ra đây!" Một giọng nói dữ tợn vang lên, trong nháy mắt bốn tên du côn bất thình lình lao ra từ trong con hẻm nhỏ, đùa giỡn với con dao găm trong tay, ánh mắt u ám và tham lam nhìn về phía Tiêu Hà Hà.

"A..." Tiêu Hà Hà sợ hãi: "Các người..."

Cô không ngờ rẽ vào trong hẻm này lại có nhiều tên cướp hơn.

"Cô em, mau đưa tiền ra đây!"

"Không!" Tiêu Hà Hà quay người định bỏ chạy, nhưng lại bất cẩn lại bị trẹo chân: "A..."

Ngay khi cô nghĩ mình sắp ngã xuống đất thì có thứ gì đó cuộn quanh eo cô, hình như là một đôi tay... Cô kinh ngạc quay lại nhìn, lập tức sững người ra: "Tổng...tổng giám đốc?"

"Ai đó?" Bọn cướp thấy có người đi vào trong hẻm, bỗng cảnh giác cao độ.

Đôi môi mỏng hoàn hảo của Tần Trọng Hàn nhếch lên, đỡ Tiêu Hà Hà đứng dậy rồi kéo cô đứng ra phía sau mình.

"Mẹ kiếp! Mày là ai" Tên cầm đầu liếc nhìn Tiêu Hà Hà đang ăn mặc rất bình thường, ánh mắt ngớ ra dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân của Tần Trọng Hàn.

"Tổng giám đốc, bọn họ cướp điện thoại của tôi!" Tiêu Hà Hà tóm chặt tà áo vest phẳng phiu sau lưng Tần Trọng Hàn như tóm được cọng cỏ cứu mạng.

Tần Trọng Hàn trợn trừng mắt, từ khi nào người phụ nữ này vẫn nhớ mình có điện thoại?

Anh quét mắt qua bốn tên cướp trước mặt một cái: "Cướp hả? Hình như còn hơi sớm thì phải?"

"Hừm, tiểu tử, mày quản lý được khi nào tụi tao đi ăn cướp à? Lấy mọi thứ trên người giao ra đây, nhìn cô ta chắc không có mấy đồng, còn mày thì ngược lại! Tiểu tử, mày đến đúng lúc lắm. Nhanh lên!" Hừ hai tiếng hung dữ, tên cầm đầu bọn cướp lắc lắc con dao găm trong tay, nhìn Tần Trọng Hàn với vẻ đe dọa.

"Đứng sang một bên!" Tần Trọng Hàn quay người lại, hướng Tiêu Hà Hà mở miệng trấn an.

"Được rồi! Thôi bỏ đi! Chúng ta mau đi thôi! Tổng giám đốc, bọn họ có dao đó!" Tiêu Hà Hà nghĩ thôi cứ chạy đi cho an toàn, bốn chọi một, quá nguy hiểm.

"Đòi lại điện thoại cho em rồi đi!" Tần Trọng Hàn quay sang nói với với bốn tên cướp: "Đưa điện thoại ra đây! Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai!"

"Tiểu tử, mày muốn chết hả!" Gầm lên một tiếng, bốn người liếc nhìn nhau, lập tức xông đến.

Tần Trọng Hàn thở dài một tiếng, nhanh chóng đánh trả lại.

Trong chốc lát, tiếng đánh nhau vang lên, thân hình nhanh nhẹn của Tần Trọng Hàn liên tục đánh đấm bốn người bọn họ. Mười phút sau, lau mồ hôi trên trán, Tần Trọng Hàn liếc nhìn bốn người đàn ông mặt mũi bầm dập đang nằm rên rỉ dưới mặt đất. "Đưa điện thoại ra đây!"

"Hự..." Cả bốn người đã đứng dậy không nổi thì làm sao mà có sức lực lấy điện thoại ra cho anh ta chứ.

Tần Trọng Hàn nhìn Tiêu Hà Hà: "Điện thoại ở trên người ai?"

Tiêu Hà Hà ngây người, còn đắm chìm trong trận đánh nhau vừa rồi của anh, động tác nhanh như vậy, thậm chí tây trang của anh vẫn phẳng phiu y như cũ, hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi trải qua một trận đánh kịch liệt.

Nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, Tần Trọng Hàn dứt khoát chính mình tự đi tìm.

Cho đến khi bàn tay bị nhét vào thứ gì đó, còn eo bị một cánh tay rắn chắc siết chặt thì Tiêu Hà Hà mới hoàn hồn lại, nhưng cô đã bị nhét vào bên trong chiết Bugatti.

Khóe miệng Tần Trọng Hàn bất giác giương lên, ánh mắt sắc bén nhìn vào Tiêu Hà Hà đang ngồi bên cạnh: "Tôi đã cứu em một mạng, cô gái à, em nên lấy gì để đền đáp cho tôi đây?"

"Ách!" Kinh ngạc sửng sốt, Tiêu Hà Hà thấy ánh mắt của Tần Trọng Hàn có chút kì lạ, nhớ lại dáng vẻ đánh nhau giữa anh và mấy tên cướp kia, động tác nhanh gọn, dứt khoát, cô nhận ra tổng giám đốc của cô thật sự rất bí ẩn, rất đáng sợ!

"Cám ơn anh!"

"Tôi bị thương rồi!" Tần Trọng Hàn lập tức xoắn tay áo lên, lộ ra một vết rạch dài trên cổ tay. Anh chính là cố tình để mình bị thương, mục đích rất đơn giản, hi vọng ai đó sẽ cảm thấy áy náy trong lòng!

"A! Bị thương thật rồi!" Sao Tiêu Hà Hà lại không phát hiện ra chứ? Cô nhìn thấy bộ tây trang của anh bị rách một lỗ thật. "Tổng giám đốc, chúng ta lập tức đến bệnh viện đi!"

Đến bệnh viện để băng bó vết thương thì sẽ yên tâm hơn!

"Không cần, vết thương nhỏ này có là gì!" Tần Trọng Hàn thả tay áo xuống với vẻ không mấy quan tâm.

"Nhưng anh bị thương rồi!" Cô không phải là người vô tình, người ta vì muốn cứu mình nên mới bị thương, đương nhiên cô thấy áy náy. "Tổng giám đốc, chúng ta đến bệnh viện đi!"

"Tiêu Hà Hà, em vẫn chưa nói sẽ trả ơn tôi thế nào!" Tần Trọng Hàn chỉnh lại áo nhìn cô với vẻ ung dung, ánh mắt quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn thấy làn da trắng bệch đến không còn chút huyết sắc nào làm cho anh bất giác cau mày.

"Tổng giám đốc!" Tiêu Hà Hà thót tim, giọng điệu này của anh khiến cho cô cảm thấy hơi ngượng ngùng và sợ hãi: "Tổng giám đốc, anh muốn tôi cảm ơn anh thế nào?"

"Làm phụ nữ của tôi được không?" Anh nhếch mày.

"Hả!" Tiêu Hà Hà cắn chặt môi, nể tình anh ta đã cứu cô nên cô không nổi giận, nhưng trong mắt lại chứa đầy sự phẫn nộ đối với anh ta. Anh xem cô là gì? Liền bất giác nói với vẻ lạnh lùng. "Tổng giám đốc, không thể được! Anh đừng nói đùa nữa."

Tần Trọng Hàn nghe vậy liền hơi nhếch môi: "Tiêu Hà Hà...Đừng vội vàng từ chối, em có thể suy nghĩ mà. Lẽ nào tôi đã cứu em, em không thể lấy thân mình ra đền đáp à?"

Ánh mắt anh nhìn cô đầy ẩn ý và nguy hiểm, trên người thoang thoảng mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn với hơi thể riêng của đàn ông.

Tim Tiêu Hà Hà bỗng đập nhanh hơn, nhìn chằm chằm anh, nhất thời cảm thấy mất hết phương hướng.

"Tổng giám đốc, đến bệnh viện đi!" Tầm mắt của cô lại dừng trên cánh tay bị thương của anh, suy cho cùng cũng vì cô mà bị thương. Cô siết chặt di động trong tay: "Xin anh hãy đến bệnh viện được không?"

"Được!" Đột nhiên anh thốt ra.

Tiêu Hà Hà ngước lên nhìn anh, chỉ thấy đôi chân mày lưỡi mác của anh đang tỏa sáng rực rỡ, sáng đến chói mắt.

"Em đi cùng tôi!" Anh mở miệng yêu cầu.

"Vậy thì nhanh lên đi!" Tiêu Hà Hà biết mình có nghĩa vụ phải đi cùng anh, bởi vì cô mà anh ta mới trở nên như vậy.

"Oa! Người đàn ông kia đẹp trai quá! Rất ngầu nữa." Y tá trong bệnh viện nhìn Tần Trọng Hàn trong bộ tây trang phẳng phiu đi tới, trong đôi mắt hiện ra một nụ cười sự si mê, ngây dại.

"Phải ha, anh ta trông thật bá đạo!" Một y tá khác kích động kêu lên, đôi mắt háo hức nhìn về phía Tần Trọng Hàn như một ngôi sao.

Tiêu Hà Hà giúp anh ta đi đăng ký băng bó cấp cứu, ai ngờ khi cô chưa quay lại, người ta đã được các cô y tá đưa vào phòng cấp cứu để xử lý vết thương rồi.

Lẽ nào đây chính là sự lôi cuốn của một người đàn ông hoàn mỹ sao?

Lúc này cổ áo của Tần Trọng Hàn hơi nới lỏng, tay áo cũng được xắn lên, lộ ra phần tay bị thương, một bộ dáng lười biếng, nhưng là lại không mất đi phần nào vẻ đẹp cùng với sự quý phái kia.

Tiêu Hà Hà cầm phiếu số trong tay, thở dài một tiếng.

Nhìn qua cửa sổ để quan sát tỉ mỉ hoàn cảnh bên trong, đôi mắt lạnh lẽo của Tần Trọng Hàn đột nhiên lướt qua, ánh mắt hai người gặp nhau, Tiêu Hà Hà theo bản năng cúi đầu xuống.

Lúc này điện thoại reo lên, cô vội vàng trả lời.

"Mẹ ơi, sao bây giờ mẹ còn chưa về nữa!"

Vừa nghe thấy giọng nói của con trai, khóe môi Tiêu Hà Hà bất giác nở một nụ cười dịu dàng: "Thịnh Thịnh, mẹ gặp một người bạn, đang ở trong bệnh viện, có thể chút nữa mới về được, con cùng dì Mig không cần chờ mẹ, hai người ngủ trước đi, ngoan!"

Tần Trọng Hàn nhìn qua lớp kính trong phòng cấp cứu, thấy cô đang mỉm cười nghe điện thoại, lúc này cũng khoảng mười giờ rồi, lẽ nào là bạn trai gọi đến? Chết tiệt! Vậy mà vẫn chưa chia tay, dám thể hiện tình yêu ngay trước mặt anh ta?

Đôi mắt anh lại một lần nữa híp lại một cách nguy hiểm, vẻ mặt có vẻ khó chịu. Không đúng! Là rất khó chịu!

Người phụ nữ chết tiệt này lại dám quen bạn trai? Lẽ nào chuyện đó không để lại bóng râm nào trong lòng cô sao? Uổng công anh ta đã cảm thấy có lỗi với cô.

Sau khi băng bó xong, anh ta sa sầm mặt lại rồi đi ra ngoài.

"Xong rồi hả?" Tiêu Hà Hà quan tâm nhìn cánh tay của anh ta đã được băng bởi nhiều lớp gạc, cách băng bó rất đẹp, cô thở phào nhẹ nhõm. "Tôi đi nộp biên lai!"

Khi Tiêu Hà Hà quay lại, Tần Trọng Hàn đang đứng ở bên ngoài cửa phòng cấp cứu và châm một điếu thuốc, lấy thái độ thanh lịch cùng ánh mắt nguy hiểm nhìn cô.

Các cô y tá bên cạnh nhìn anh với ánh mắt si mê, mà trên tường ngoài cửa phòng cấp cứu có treo một tấm biển lớn --- CẤM HÚT THUỐC,.

"Vừa rồi là ai gọi?" Anh nhả ra một làn khói rồi hỏi.

"Hả!" Ngẩng đầu lên vẻ không hiểu. "Anh nói gì?"

"Tôi hỏi ai vừa gọi cho em!" Anh kiên nhẫn lặp lại.

"Anh không cần quan tâm!" Tiêu Hà Hà vừa nghe qua liền cảm thấy hơi khó hiểu. Cô nghe điện thoại thì liên quan gì tới anh ta?

"Tôi muốn biết đó là ai?"

Anh trừng mắt nhìn cô một cách đáng sợ khiến người ta phải lảng tránh mà không dám nhìn thẳng vào.

Dù cô đang đứng đối diện với anh, chỉ cách anh có năm bước, những cô vẫn không có cảm giác an toàn. Như thể chỉ cần anh ta muốn, thì lập tức có thể nuốt chửng cô trong chớp mắt! Khoảng cách hoàn toàn không phải là vấn đề.

"Cho tôi câu trả lời!"

Anh ta muốn câu trả lời gì đây?

Cô hoảng hốt tự hỏi.

Tim cô cũng bị anh ta hét cho co rúm lại. Người đàn ông này đúng là bị bệnh mà, ngay cả chuyện riêng của cô cũng muốn quản. Đúng vậy! Anh ta đã cứu cô, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta được quyền kiểm soát cuộc sống riêng tư của cô. Anh chẳng qua chỉ là ông chủ của cô mà thôi!

Thấy cô không nói lời nào, Tần Trọng Hàn dập tắt điếu thuốc, cầm tay cô lên rồi đi ra ngoài, một lần nữa đem cô nhét vào trong xe.

"Tổng giám đốc, tôi có thể tự về nhà được!" Cô vội vàng kêu lên.

Tần Trọng Hàn cũng ngồi vào trong xe. "Bạn trai của em gọi cho em có phải không?"

Có chút sửng sốt, cô nghiến răng: "Phải, là bạn trai của tôi gọi! Hỏi tôi tại sao vẫn chưa về nhà!"

Anh đột nhiên im lặng, không nói gì nữa.

Chết tiệt! Còn dám sống chung với nhau?

"Tổng giám đốc, cám ơn anh hôm nay đã cứu tôi, giúp tôi lấy lại điện thoại, tôi có thể tự bắt xe về nhà!" Tiêu Hà Hà cố nói.

Tần Trọng Hàn nhìn Tiêu Hà Hà bằng nửa con mắt, mang theo hơi thở nguy hiểm đáng sợ khiến cô nói không thốt ra lời, cô nuốt xuống một ngụm nước bọt!

Sau đó chiếc xe giống như viên đạn bắn ra biến mất trong màn đêm không còn tung tích.

"A..." Nhưng là bên trong chiếc xe màu xanh ngọc truyền đến tiếng thét chói tai của một cô gái, tiếng vang không dứt bên tai.

"Két..." một tiếng, chiếc xe đột nhiên dừng lại ở trong sân của một khu biệt thự sa hoa.

"Anh...anh..." Tiêu Hà Hà vất vả lắm mới thoát khỏi sự sợ hãi trong lòng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy chính là một nơi xa lạ. "A, đây là nơi nào?"

Bàn tay nhỏ nhắn còn đang giữ ở ngực, vừa rồi ở trên đường, quả thực là xe chạy như gió lốc, quá nhanh!

Lời nói còn chưa nói xong, đã bị anh kéo vào.

Cho tới lúc cô bị ném lên trên ghế sofa màu trắng trong phòng khách, vừa kinh ngạc vừa chất vấn anh. "Anh...anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Cô bị anh làm cho sợ hãi! Anh bắt cô tới đây là có ý gì?

Còn nữa anh dựa vào cái gì mà bắt cô chứ?

"Làm phụ nữ của tôi!" Anh ném ra một câu.

"..." Đôi mắt của cô phút chốc mở to, trợn trừng nhìn anh

"Đêm nay!" Trong nháy mắt, khuôn mặt anh đã tới gần cô trong gang tấc, hoàn toàn yên tĩnh khiến tim cô đập mãnh liệt.

Cô cúi đầu thở một tiếng, nhưng lại không trốn thoát khỏi ánh mắt ma mị của anh. Nhưng là lời nói của anh như vậy khiến cho người khác tức giận, cô cuối cùng nhịn không được hét lên: "Anh bị bệnh sao!"

Anh nắm lấy cái cằm thon gọn của cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng chữ từng chữ nói: "Tôi có bệnh hay không không cần em đánh giá, sợ sao?"

Tiêu Hà Hà nhắm nghiền mắt lại.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro