Chương 37: Gọi là đến ngay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Hà Hà nhìn về phía xa, hít một hơi thật sâu và đi nhanh tới.

"Tổng giám đốc." Cô đi đến trước mặt anh chào hỏi.

Tần Trọng Hàn ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cách ăn mặc của cô, anh hơi ngạc nhiên. Cô chẳng thèm trang điểm lấy một chút, cứ để mặt mộc mà đi ra ngoài một cách dễ dãi.

Thân hình gầy gò của cô được khoác lên một bộ quần áo thoải mái, tóc cũng tùy tiện xõa trên vai, nhìn cô giống như cô em gái nhỏ nhà hàng xóm, đơn giản và tinh khôi.

Phụ nữ như vậy chưa bao giờ là kiểu mà anh thích, bởi vì quá thuần khiết. Nhưng ngay lúc này, nhìn thấy cô bước đến như thế, tự nhiên cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Sự yên tĩnh này, đã lâu lắm rồi không cảm nhận được, lâu đến mức làm anh có chút thất vọng về phụ nữ.

"Lên xe." Tần Trọng Hàn nhanh chóng thu lại cảm xúc, giúp cô mở cửa xe như một quý ông lịch lãm.

Tiêu Hà Hà nghĩ đây là lần đầu tiên tổng giám đốc mở cửa xe cho mình, trước đây anh đều là nhét cô vào trong xe, ngang ngược giống như nhét hàng hóa vậy. Lần này dịu dàng quá lại cảm thấy không quen.

Đóng cửa xe, anh ta đi vòng qua ghế lái, mở cửa và ngồi vào.

Mùi thuốc lá dễ ngửi lại ập đến, Tiêu Hà Hà ngẩn ra. Anh ngồi gần bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô, cô hơi căng thẳng, ánh mắt liếc nhìn vào đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm đó.

Ánh mặt trời chiếu qua cửa kính xe, chiếu sáng khuôn mặt cương nghị của anh, có chút đào hoa của một công tử bất cần đời. Sâu trong đáy mắt anh mang theo sương mù che phủ, mỉm cười với vẻ hài hước: "Tinh thần em không tốt, tối qua căng thẳng nên cả đêm không ngủ hả?"

"Hả?" Tiêu Hà Hà không ngờ anh lại hỏi cô câu hỏi như vậy. Một đêm không ngủ? Đúng là vậy, nhưng làm sao anh ta biết?

Bối rối khi bị bắt tại trận, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ ửng.

Có điều, khi cô vẫn còn đang ngượng ngùng, anh ta lại đột nhiên có hứng thú: "Có phải vì sẽ cùng tôi đi ăn nên vui mừng quá không?"

Câu nói đùa của anh khiến cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Anh chưa bao giờ nói đùa kiểu đó, nên thấy có phần ám muội. Còn cô đúng là kiên quyết phủ nhận, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nói: "Đúng vậy, vì tổng giám đốc mà mất ngủ."

Tần Trọng Hàn kinh ngạc, sau đó nụ cười trên mặt càng lớn hơn, thậm chí cô còn nghe được thấy tiếng cười khe khẽ và tản mạn phát ra từ trong cổ họng anh. Này vẫn là lần đầu tiên, cô nghe thấy anh ta cười như một cậu bé to xác, trong nụ cười không có chút lạnh lùng chế giễu nào, chỉ là một tiếng cười hớn hở, đơn giản và vui vẻ.

"Tổng giám đốc." Tiêu Hà Hà gần như không thể ngồi yên được nữa. Bộ mắc cười lắm à?

"Tại sao?" Cuối cùng Tần Trọng Hàn cũng nhịn được cười, tay cầm vô-lăng nhưng không vội vã khởi động xe, mắt mang ý cười vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô.

Mặt cô đỏ bừng, bị anh nhìn chăm chú làm cho toàn thân không được thoải mái, nhưng cũng kịp thời và nhanh chóng suy nghĩ câu hỏi của anh: "Bởi vì không biết tổng giám đốc lại định làm gì nữa? Bởi vì lo rằng tổng giám đốc sẽ bắt tôi bồi thường 30 triệu, tôi sợ cả đời tôi cũng không trả nổi."

Anh không ngờ cô lại trả lời như vậy, thất thần một lúc, rồi bật cười ha hả: "Ha ha... Vậy nên sau này tôi gọi cho em, em phải lập tức đến ngay!"

"Tôi đâu phải gái gọi." Tiêu Hà Hà mím miệng, có chút buồn bực.

"Cái gì?" Tần Trọng Hàn nghe thấy những gì cô nói, đôi mắt quay ngoắt lại.

Cô ngước mắt nhìn lên, anh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, cô vội vàng cúi đầu: "Tôi nói xin anh hãy tha cho tôi đi."

"Ba mươi triệu." Anh cười đe doạ, sau đó ghé sát người về phía cô.

"Anh làm gì vậy?" Tiêu Hà Hà lập tức trở nên căng thẳng, sợ tới mức nhắm chặt hai mắt.

Tần Trọng Hàn nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, lại lần nữa cười khẽ.

"Vẫn sợ tôi đến vậy à?" Mở miệng thì thầm, trong ánh mắt loé lên suy nghĩ, anh ta nhìn về phía cô với vẻ thích thú. Cô của lúc này, dịu dàng và ngoan ngoãn, chỉ thỉnh thoảng sẽ nổi điên, xù gai giống như nhím.

Hơi thở của anh phả trên mặt cô, khiến mặt cô rất nóng: "Sợ chứ! Anh có thể nào cách xa tôi một chút được không!"

Cô cảm thấy hình như mình đã không thở trong nửa phút rồi, sắp ngạt thở rồi.

"Mở mắt ra." Anh trầm giọng nói, ngữ điệu trêu tức: "Sợ tôi sẽ ăn em à?"

Cô sợ hãi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt anh đang gần trong gang tấc, hơi thở tươi mát của anh ta một lần nữa xộc vào mũi cô. Cô phải nhắm mắt lại lần nữa vì sợ hãi, lí nhí với vẻ lo lắng: "Tổng giám đốc, anh cách xa tôi một chút đi."

Tần Trọng Hàn bỗng nở nụ cười nhạt, trong đôi mắt ẩn chứa tia sáng thắng lợi, nhún vai, khuôn mặt nghiêm nghị lúc này đã dịu lại, toả ra mị lực mê hoặc lòng người: "Được rồi, tôi giúp em thắt xong dây an toàn thì sẽ tránh xa em."

Nói rồi, anh thật sự giúp cô kéo dây an toàn qua, thắt lại, sau đó ngồi trở lại vị trí của mình.

Bỗng lại một lần nữa phát ra tiếng cười êm tai: "Tiêu Hà Hà, làm gì mà em lại sợ tôi dữ vậy?"

Cô mở mắt ra, lại càng thêm xấu hổ. Cô...hình như cô đã hiểu lầm điều gì đó thì phải?

"Tổng giám đốc, anh cố tình." Cảm thấy chính mình đã nói lỡ lời gì đó, cô hận không thể cắn đứt lưỡi mình, quay sang cười với vẻ nịnh hót, nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ mà người và thần đều phẫn nộ của Tần Trọng Hàn, nuốt nước miếng rồi nhanh nhảu nói: "Tổng giám đốc, không cần phiền phức vậy đâu. Đi ra ngoài ăn không đảm bảo lắm, hay tôi về nhà vậy."

"Nếu ra ngoài ăn mà không đảm bảo, vậy tôi sẽ về nhà em ăn được không? Vậy thì em sẽ không cảm thấy phiền phức nữa, nấu thêm một phần cũng sẽ không mệt chết đâu mà lo." Cố nhịn cười, Tần Trọng Hàn nghiêm trang mở miệng, trong đầu nhớ đến chuyện Ngữ Điền nói cô nấu ăn rất ngon, còn ngon hơn so với bác đầu bếp ở nhà, nên anh thật sự muốn nếm thử.

"Vậy hay thôi ra ngoài ăn đi." Cô sẽ không cho anh bước vào nhà cô. Người đàn ông trước mắt này quá nhanh trí, tiếp xúc nhiều rồi, lỡ chết sao cũng không biết lý do.

Hơi nhướng mày nhưng không có vẻ phản đối, Tần Trọng Hàn khởi động xe, ánh mắt có vẻ đăm chiêu, chăm chú nhìn Tiêu Hà Hà: "Có vẻ như em rất ghét phải tiếp xúc với tôi, em như vậy ngược lại đã khơi gợi thành công hứng thú của tôi rồi đo."

"Không phải, tổng giám đốc là cấp trên của tôi, tôi phải tôn trọng anh." Tim của cô tự nhiên thình thịch nhảy dựng lên. Anh nói cô đã khơi gợi thành công hứng thú của anh ta? Trời ạ! Cô thực sự muốn chết đi cho rồi.

"Tiêu Hà Hà."

"Hả." Cô đang chờ anh nói tiếp, nhưng anh lại trầm mặc không nói gì.

Cô lén nhìn khuôn mặt của người đàn ông đang ngồi bên cạnh, vẻ cương nghị riêng biệt vốn có của đàn ông, nhưng lại không che giấu được vẻ quyến rũ và hơi thở làm cho phụ nữ phải điên cuồng mê loạn. Có điều trước nay cô chưa bao giờ dám mơ mộng, cũng không mong đợi tình yêu sẽ đến với mình. Bởi vì cô đã mất tư cách từ lâu rồi.

"Tiêu Hà Hà, em không giống những người phụ nữ đó." Câu này vẫn chưa được nói ra khỏi miệng, Tần Trọng Hàn đã tiếp tục lái xe, nhưng trong lòng anh dường như lại có thêm hiểu biết về cô gái nhỏ bé bên cạnh mình.

"Ngữ Điền rất thích em." Tần Trọng Hàn nói.

"Tôi cũng rất thích cậu bé." Tiêu Hà Hà nghĩ đến cậu bé đó, môi hồng răng trắng, dễ thương y như Thịnh Thịnh, nhưng không cởi mở như Thịnh Thịnh. Cậu bé đó rất nhút nhát, nhút nhát đến mức làm người ta đau lòng: "Tổng giám đốc, hôm qua thật sự rất xin lỗi, tôi không biết chân tướng sự việc, đã nói những lời không nên nói, xin anh đừng để trong lòng..."

Lúc này nghe thấy lời giải thích của cô, Tần Trọng Hàn lại tỏ vẻ tỉnh bơ, nụ cười như có như không hiện trên khóe môi, lười biếng mở miệng nói: "Em nói gì vậy? Tôi quên hết rồi."

Quên hết rồi? Tiêu Hà Hà nhìn về phía anh ta với vẻ không chắc chắn. Đáng tiếc, đáng tiếc không thể nhìn ra biểu hiện gì trên khuôn mặt có nụ cười nhạt đó.

Hồ nghi quay mặt đi, cô không nói gì nữa.

Tần Trọng Hàn đưa cô đến bệnh viện thay băng, mấy cô y tá nhìn anh ta thì liền thể hiện ra ánh mắt bị cuốn hút say mê, còn anh ta lại giống như không biết gì.

Có rất nhiều người ở hành lang, một tay Tần Trọng Hàn đặt ở eo Tiêu Hà Hà với vẻ thân mật: "Cẩn thận, đừng để bị va phải."

"Tổng giám đốc, tôi tự lo được." Cô nghĩ muốn thoát ra.

Anh lại siết chặt eo cô hơn, ghé sát tai cô và thì thầm: "Không muốn tôi bế em thì đừng nhúc nhích lung tung."

Cô sợ anh ta sẽ thực sự làm điều đó, nên đành phải làm ngơ. Cảm giác khi được ôm eo thực sự tuyệt vời đến khốn kiếp. Trong đôi mắt đen nhánh của Tần Trọng Hàn một lần nữa loé sáng, cánh tay hơi siết chặt lại, để cho cả người Tiêu Hà Hà dựa vào trong lòng anh một cách thân mật.

Cố nhịn đi! Tiêu Hà Hà nóng mặt, cúi mắt xuống nhìn sàn nhà. Cố gắng tưởng tượng người đàn ông bên cạnh giống như một con rối, chỉ là một con rối.

Chờ sau khi thay gạc xong, cô nhất định phải chạy ra ngoài thật nhanh.

"Em đi lúc nào cũng thích cúi đầu như vậy hả?" Hơi liếc mắt qua, thấy cô luôn cúi đầu nhìn xuống mũi giày, Tần Trọng Hàn khẽ hỏi. Có vẻ như người phụ nữ này rất không muốn anh ôm cô.

"Tôi...đâu có!Đầu của tôi......." Nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhưng không ngờ lại đụng cái bốp vào cằm Tần Trọng Hàn, cô rên lên đau đớn, sao cằm của anh ta lại cứng quá vậy? Trời ơi! Đau chết đi được.

"Đau lắm hả?" Bàn tay to lớn của anh xoa lên đỉnh đầu chỗ bị va chạm của cô, giọng nói mờ ám hơi có ý cười. Xem cô ấy sợ kìa! Thật thú vị.

"Anh không sao chứ?" Tiêu Hà Hà cảm nhận được độ nóng của bàn tay to lớn kia, nhíu mày khó chịu, rồi nhanh chóng kéo tay anh ta xuống, từ chối động tác vô cùng thân mật của anh: "Tổng giám đốc, cứ để tôi tự đi được rồi."

Anh ta cứ vậy, cô không thể đi đứng đàng hoàng được.

"Hay như vậy đi." Thuận thế nắm chặt tay cô, năm ngón tay đan vào nhau, trong nháy mắt cảm nhận được thân thể cô đang căng cứng một cách rõ ràng, trong mắt Tần Trọng Hàn rộ lên ý cười, cảm giác nắm tay thì ra cũng thoải mái như vậy.

Cuối cùng đã thay băng gạc xong, vết thương lành khá ổn, không bị nhiễm trùng.

Tần Trọng Hàn lại nắm tay cô định bước đi, bỗng ở phía hành lang dài, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới. Tiêu Hà Hà nhìn đến nữ bác sĩ áo này liền hơi cau mày lại. Bà ta nhìn quen quá! Đã từng gặp ở đâu rồi thì phải?

Tiêu Hà Hà nhất thời không thể nhớ ra bà ta là ai, có lẽ là nhận nhầm, cô nghĩ. Vội lắc đầu, có lẽ không ngủ đủ giấc, ngay cả đầu óc cũng bãi công theo.

"Tần tiên sinh?" Ai ngờ trong khoảnh khắc nữ bác sĩ đó đi ngang qua họ thì đột nhiên kêu lên một tiếng, có vẻ như rất ngạc nhiên, không dám tin sẽ gặp Tần Trọng Hàn ở đây.

Hiển nhiên, Tần Trọng Hàn cũng rất bất ngờ: "Bác sĩ Lý, là cô."

"Tần tiên sinh! Ngài khỏe không, đã lâu không gặp." Bác sĩ Lý cũng có chút bất ngờ, không nghĩ anh ta sẽ xuất hiện ở bệnh viện này. Dường như có lời muốn nói, nhưng quay sang nhìn Tiêu Hà Hà thì lại có chút do dự.

Tiêu Hà Hà không ngốc, cô ý thức được chính mình rất dư thừa, nhỏ giọng nói: "Tổng giám đốc, tôi ra ngoài chờ anh."

Tần Trọng Hàn chỉ là ừm một tiếng, cô đi tới cuối hành lang, phát hiện anh ta cùng bác sĩ Lý đang nói gì ở đó. Cô đứng nhìn, trong đầu thì vẫn còn cố nhớ lại điều gì đó.

"Tần tiên sinh, Mạc tiểu thư cô ấy gần đây khỏe không?" Bác sĩ Lý hỏi.

Tần Trọng Hàn hơi sửng sốt, gật gật đầu: "Rất tốt."

Anh đã hơn ba năm không gặp cô ấy, chỉ là nghe nói rất tốt, bất quá cũng chỉ là nghe nói mà thôi.

Bác sĩ Lý lại nói: "Trong viện của chúng tôi hiện tại có một thiết bị tân tiến, đối với bệnh của tiểu thư rất có lợi."

Toàn thân anh ta rõ ràng đang cứng đờ, trên mặt biểu tình cũng đi theo có chút cứng ngắc, sau một chút tạm dừng, anh mới chậm rãi hỏi: "Có thể trị được không?"

"Không dám nói có nắm chắc một trăm phần trăm hay không, nhưng ít nhất cũng đã có hi vọng. Chỉ là tôi có liên hệ với Mạc tiểu thư không được, hôm nay may mắn gặp được Tần tiên sinh." Bác sĩ Lý cười cười, hiển nhiên vẫn chưa biết nội tình.

Tần Trọng Hàn gật đầu:"Tôi biết rồi, tôi sẽ cho người thông báo với cô ấy. Bác sĩ Lý, chuyện củacô ấy còn cần bác sĩ quan tâm nhiều."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro