Chương 40: Con trai thiên tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng vậy. Cứ như vậy đi, mức giá cụ thể, ngày mai anh Tăng sẽ nói với hai mẹ con."

"Cám ơn ngài, tiên sinh." Tiêu Hà Hà không nghĩ tới sẽ như vậy.

Sau đó, đầu bên kia offline.

Tiêu Hà Hà quay người lại nhìn con trai, vui vẻ và đau lòng đồng thời hiện lên trên khuôn mặt. Thịnh Thịnh đang nằm trên giường bẻ đốt ngón chân, chờ đợi kết quả.

"Trời ạ! Con trai, con đúng là thiên tài đó." Tiêu Hà Hà ngồi xuống và ôm con trai, hôn liên tục lên mặt cậu bé: "Cục cưng, đúng là có người muốn mua game của con đó."

"Mẹ ơi, con đã nói thật mà. Chú có nói giá bao nhiêu không mẹ?" Thịnh Thịnh ngồi dậy, vì phấn khích, trong giọng nói vẫn rất trẻ con và ngây thơ, làm Tiêu Hà Hà cười đến không khép miệng được. Đứa bé này, đúng thật là một thiên tài nhỏ.

"Không nói, ngày mai mẹ sẽ xin cho con nghỉ phép, sau đó dẫn con đến nói chuyện với người ta, được không?"

"Thật hả mẹ?"

"Tất nhiên rồi."

"Tuyệt quá. Phải rồi, mẹ à, cô giáo nói con có thể học nhảy lớp đó."

"Nhảy lớp?"

"Dạ phải, từ mẫu giáo lên thẳng tiểu học để học đó mẹ."

"Trời đất ơi!" Tiêu Hà Hà kêu lên một tiếng, vô cùng kinh ngạc: "Nhảy lớp hả?"

"Dạ phải." Thịnh Thịnh không hiểu tại sao mẹ lại ngạc nhiên đến vậy.

"Con trai, trong cái đầu nhỏ của con có gì trong đó vậy hả?" Tiêu Hà Hà thực sự không thể tin được: "Nhưng con có muốn nhảy lớp không? Học tiểu học sẽ không thoải mái như ở mẫu giáo đâu."

"Học tiểu học đi mẹ, học tiểu học thì có thể tiết kiệm rất nhiều học phí, Thịnh Thịnh cũng muốn nhanh chóng học xong, để chăm sóc mẹ."

"Con trai." Trong lòng chua xót, Tiêu Hà Hà ôm chặt con trai: "Mẹ không muốn con vất vả như vậy, đừng nhảy lớp, mẹ muốn con được vui vẻ như những bạn nhỏ khác, được không con?"

"Mẹ ơi, nhưng con đâu có vất vả gì. Con thích học tiểu học mà, bây giờ mấy bạn ở trường mẫu giáo con nít lắm."

Trời ạ, nó mới có năm tuổi mà, vậy mà chê người ta con nít: "Thật sự không vất vả hả con?"

"Thật đó mẹ. Chúng ta bán được game thì sẽ nhảy lớp, được không mẹ?"

Suy nghĩ một lúc, Tiêu Hà Hà gật đầu: " Được, chỉ cần con thấy không mệt, con thấy vui, mẹ sẽ ủng hộ con."

Trưa ngày hôm sau, Tiêu Hà Hà dẫn con trai đến nhà hàng Tịnh Nhã.

"Chào cô, cho hỏi có vị tiên sinh nào họ Tăng đến đây chưa?"

Phục vụ lắc đầu: "Dạ chưa.!"

"Mẹ ơi, hẹn ở đây ạ?" Thịnh Thịnh nhíu mày.

Lẽ nào là lừa đảo? Tiêu Hà Hà có chút ngờ vực, rõ ràng là hẹn ở đây. Cô nhìn đồng hồ, cũng đến giờ hẹn rồi, sao không thấy ai cả?

"Mẹ ơi, chú không đến hả mẹ?" Thịnh Thịnh lại hỏi.

"Thịnh Thịnh đừng nôn nóng, chúng ta chờ thêm chút nữa." Cô xoa xoa khuôn mặt nhỏ bé của cậu. Người đàn ông nhỏ trước mặt thì đã buồn bực từ nãy đến giờ: "Mẹ ơi... Có phải chú đùa với Thịnh Thịnh không? Chú nói game của Thịnh Thịnh rất vui, sao chú không đến?"

Cậu bé nói rồi cúi đầu xuống, giọng lí nhí.

"Đừng lo, để mẹ hỏi lại."

Đợi mười lăm phút trong nhà hàng Tịnh Nhã, vẫn không thấy ai đến.

Tiêu Hà Hà nhìn đồng hồ rồi nhìn vào khuôn mặt thất vọng của con trai, không đành lòng nói: "Thịnh Thịnh, mẹ gọi cho con một ly nước ép, Thịnh Thịnh uống trước đã ha."

"Dạ thôi." Thịnh Thịnh lắc đầu, thì thầm vào tai cô: "Mẹ ơi, nước ép ở đây đắt lắm. Mẹ, chúng ta đi thôi. Chắc chú chỉ giỡn với con thôi."

Trong lòng đau xót, Tiêu Hà Hà bắt đầu trách mình không có bản lĩnh, ngay cả một ly nước ép đều không thể muốn mua là mua, mà còn bắt con trai phải nghĩ đến kế sinh nhai, cô đúng là vô dụng.

Áy náy trong lòng càng nhiều hơn, Thịnh Thịnh đi theo cô thì không thể chịu khổ được, có khổ thì cô chịu, nhưng không thể để con cái chịu.

"Con trai, chúng ta chờ thêm chút nữa, để mẹ gọi nước cho con. Con đừng lo, mẹ mua nổi mà."

"Mẹ ơi, con không muốn uống nước ép đâu." Thịnh Thịnh lắc đầu, hiểu chuyện nói: "Nước ép thật sự không ngon lành gì đâu."

Tiêu Hà Hà quay mặt qua chỗ khác, nước mắt chực trào nơi khóe mi, nhưng vẫn vẫy tay gọi phục vụ: "Cô ơi, cho tôi một ly nước ép kiwi."

"Mẹ!."

"Thịnh Thịnh thích uống nước ép kiwi nhất mà. Con trai ngoan, dù game của con có được người ta xem trọng hay không, thì với mẹ mà nói, Thịnh Thịnh là tuyệt vời nhất! Thành công hay thất bại đều không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã từng cố gắng, phải không con?" Cô lo rằng Thịnh Thịnh sẽ bị kích động, nên vội vàng an ủi cậu.

"Mẹ ơi, con hiểu rồi." Thịnh Thịnh khôn khéo gật đầu.

Phục vụ đã bưng nước trái cây đến, nhưng Thịnh Thịnh lại đẩy ly nước tới trước mặt cô: "Mẹ ơi, mẹ uống đi. Môi của mẹ hơi khô rồi kìa!"

Hơi ngẩn ra, cô cảm động đến rơi nước mắt: "Mẹ không uống."

"Mẹ không uống, Thịnh Thịnh cũng không uống." Cậu biết mẹ không có tiền, từ trước đến nay mẹ chưa bao giờ trang điểm hay mặc quần áo mới như mẹ của những bạn nhỏ khác. Mẹ kiếm được ít tiền thì đều đẻ dành mua quần áo cho Thịnh Thịnh, mua đồ ăn cho Thịnh Thịnh. Từ lúc hiểu chuyện đến nay, câu biết mẹ rất vất vả.

"Mẹ ơi, mẹ uống đi! Mẹ uống nước đi mà" Thịnh Thịnh đã đưa ống hút đến trước mặt Tiêu Hà Hà, muốn cô uống.

Tiêu Hà Hà lắc đầu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của con trai, lại chua xót, nên vội gật đầu: " Rồi, mẹ sẽ uống trước."

Cô hút một hơi thật nhẹ, vị chua ngọt rất vừa miệng, gật đầu hài lòng: "Được rồi, mẹ uống rồi, Thịnh Thịnh uống đi."

"Dạ." Thịnh Thịnh vui vẻ, mặt mày hớn hở uống một hớp: "Mẹ ơi, ngon quá!"

Nước mắt suýt nữa rớt xuống, nếu như Thịnh Thịnh không ngoan như vậy, không hiểu chuyện như vậy, đòi hỏi hơn một chút, có lẽ trong lòng cô sẽ không khó chịu đến vậy. Nhưng cậu lại hoàn toàn ngược lại, nghe lời đến mức làm lòng cô thêm chua xót. Thịnh Thịnh đúng là cục cưng mà ông trời ban cho cô.

Hai mẹ con vẫn đang ngồi trong nhà hàng Tịnh Nhã ở một góc, ngắm nhìn vô số xe cộ qua lại bên ngoài cửa sổ, nhưng vẫn chưa chờ được Tăng tiên sinh kia.

Sau khi uống hết ly nước, Thịnh Thịnh nói: "Mẹ ơi, chú giỡn với Thịnh Thịnh rồi, Thịnh Thịnh biết, sau này sẽ không nhờ mẹ đi nữa, chúng ta về nhà thôi."

Đúng là mừng hụt.

"Con trai, chờ thêm chút nữa đi." Tiêu Hà Hà tự nhiên không muốn bỏ cuộc, không phải cô vì tiền, mà cô không thể chịu được khi thấy con trai thất vọng. Đây dù sao cũng là thành quả lao động đầu tiên của cậu bé, lần đầu tiên luôn rất quan trọng

"Mẹ ơi, con biết chú sẽ không đến đâu, chúng ta đi thôi." Thịnh Thịnh đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Hai người đang nói chuyện, ở lối vào nhà hàng có một bóng người cao lớn đang vội vã đi vào.

Người đó vừa tiến vào thì ngay lập tức được những người phục vụ nghiêng đầu nhìn. Một bộ vest màu xám bạc cổ điển, cà vạt màu tím, khiến cho nơi anh ta đang đứng sinh ra một vòng sáng vô hình, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người anh ta.

Tiêu Hà Hà căn bản không chú ý đến.

Chỉ thấy anh ta vội vàng đến quầy lễ tân, còn chưa lên tiếng, đã nụ cười làm người ta mê mệt: "Chào cô, cho hỏi có ai đến tìm một người họ Tăng không?"

Phục vụ ngây người ra, có chút ngây ngô. Người đàn ông này đẹp trai quá! Có một đôi mắt đào hoa.

"Cô gì ơi?" Tăng Ly kiên nhẫn cười hỏi.

"À...Tiên sinh! Hai mẹ con ngồi bên kia có tìm người này." Rồi chỉ về phía Tiêu Hà Hà.

Cô đang cúi đầu xuống giúp con trai sửa lại quần áo.

Tăng Ly liếc nhìn qua rồi nói với phục vụ: "Cám ơn."

Đi nhanh tới, Thịnh Thịnh nhìn thấy Tăng Ly trước. Chú này đã từng gặp rồi nè, chú xinh đẹp đó đi chung với chú chim bự.

"Chú xinh đẹp." Thịnh Thịnh mở miệng trước.

Tăng Ly vừa nhìn thấy đó là cậu bé rất dễ thương lần trước, cậu bé đã làm cho Tần Trọng Hàn thiếu chút nữa bị bẽ mặt đó, liền không thể nhịn cười: "Wow. Là con hả? Anh bạn nhỏ."

Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy giọng nói này hơi quen, nên lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tăng Ly, kinh ngạc miệng há to: "Giám đốc Tăng, sao anh lại đến đây?"

"Hà Hà, cậu bé thiên tài mà Hàn nói chắc không phải là cậu ấy chứ?" Tăng Ly nhìn xung quanh, không thấy đứa trẻ nào khác, cảm thấy rất kinh ngạc.

"Giám đốc Tăng, anh đến đây là vì..?" Cô vẫn không dám chắc Tăng Ly đến đây làm gì, nên không dám tùy tiện hỏi.

"Hàn tự nhiên nói muốn phát triển phần mềm (software) trò chơi, kêu tôi đến đây để nói chuyện với người ta."

"Người đó là anh hả?" Tiêu Hà Hà ngạc nhiên, rồi đột nhiên bật cười: "Tôi cứ tưởng chúng tôi đã bị lừa rồi chứ."

"Thật xin lỗi, tại kẹt xe quá." Tăng Ly ngồi xuống đối diện họ:"Xem ra là hai ngươi rồi, ha ha, đúng là duyên phận ha."

"Chú ơi, chú được chú chim bự cử đến hả?" Thịnh Thịnh đã không kịp đợi được lên tiếng hỏi.

Tiêu Hà Hà nghe thấy vậy thì mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng đang suy nghĩ. Người được gọi là "Chú chim bự" đó, chắc không phải trùng hợp là Tần Trọng Hàn chứ?

"Ha ha ha..." Tăng Ly không nhịn được bật cười."Cậu bé ngoan, con tên gì?"

"Tiêu Thừa." Thịnh Thịnh lớn tiếng trả lời.

Tăng Ly sửng sốt: "Họ Tiêu? Hà Hà, cậu bé này là...?"

"Con trai tôi" Tiêu Hà Hà mỉm cười trả lời.

"Hả!" Một tiếng, Tăng Ly sững sờ: "Wow, Hà Hà, cô...cô kết hôn rồi hả?"

Có sao anh ta cũng không ngờ được, cô gái trẻ trung như Tiêu Hà Hà lại có một cậu con trai lớn như vậy. Tin này đúng là có uy lực còn lớn hơn vụ nổ bom nguyên tử nữa.

Đây là nỗi đau của Tiêu Hà Hà, cô không thích nói về thân thế của Thịnh Thịnh trước mặt người khác, cũng sẽ không giải thích, chỉ gật đầu: "Đúng vậy, giám đốc Tăng, tôi đã từng kết hôn."

Tăng Ly nuốt nước miếng một cái, cố tiêu hóa tin tức này.

Thịnh Thịnh không hiểu nhìn Tiêu Hà Hà, không hiểu mẹ tại sao nói như vậy.

Tăng Ly gật đầu một cái, trong lúc nhất thời chấn động có chút lớn, không phản ứng kịp: "Đúng rồi, Hàn có biết Thịnh Thịnh là con trai cô không."

Tiêu Hà Hà lắc đầu: "Tôi không biết anh ta có biết hay không. Chắc là không."

"Trời ạ, bây giờ cô nói đứa nhỏ này không phải con cô tôi cũng không tin, cô nhìn đứa nhỏ này đi rất giống cô." Tăng Ly nghiêm túc liếc nhìn Thịnh Thịnh, gật đầu nói: " Thật rất giống."

Môi dưới cứng ngắc hạ xuống, tại sao tất cả mọi người đều nói Thịnh Thịnh lớn lên giống mình chứ? Chuyện này không biết là tốt hay không?

"Rất đẹp trai, Thịnh Thịnh, con bao tuổi?"

"Năm tuổi ạ."

"Hà Hà, cô kết hôn sớm vậy hả?" Anh ta nhớ cô xin việc trong lý lịch viết là hai mươi ba tuổi, nói cách khác, Hà Hà mười bảy mười tám tuổi đã sinh con.

"Ừm!" Tiêu Hà Hà lúng túng gật đầu, cúi đầu, nói láo không đúng, nhưng là cũng không thể nói mình làm người phụ nữ đẻ mướn.

"Chú ơi, game của con..." Thịnh Thịnh lúc này rốt cuộc không nhịn được liền chen vào nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro