Chương 42: Đều đến đón cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, Tần Trọng Hàn cũng vừa thấy được xe của Tăng Ly, nhất thời có chút bối rối, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía Tiêu Hà Hà: "Em có hẹn với cậu ấy?"

"A...Không... Phải."

"Là "phải" hay là "không phải"?" Anh nhíu mày.

Xe của Tăng Ly đã quẹo vào con hẻm, rất rõ ràng, con hẻm có chút hẹp. Đã có một chiếc Bugatti đang đậu, bây giờ lại thêm một chiếc Pagani, thấy rất khó chịu.

"Tổng giám đốc, không nghĩ cậu cũng tới đó nha." Tăng Ly ra khỏi xe, cũng không đi tới mà chỉ đứng cạnh chiếc xe của anh ta, nhìn họ từ xa.

"Không làm phiền hai người hẹn hò nữa." Con mắt lãnh đạm của Tần Trọng Hàn khẽ nhếch lên, kèm theo một chút mỉa mai.

Tiêu Hà Hà nghe thấy vậy, trong lòng rất khó chịu. Ý anh ta là sao? Cô hẹn hò với Tăng Ly khi nào?

"Hàn, cậu đi đâu vậy? Tôi đưa Hà Hà đến bệnh viện cắt chỉ mà, cậu có đi chung không?"

"Tôi rất bận." Tần Trọng Hàn trầm giọng nói, sau đó liền chui vào trong xe.

Chiếc xe nhanh khởi động, lao thẳng ra ngoài.

Tiêu Hà Hà nhìn theo chiếc xe kia rất nhanh đã biến mất ở đầu con hẻm, trong lòng tựa hồ cũng bị trận gió mà chiếc xe tạo ra làm cho tan tác.

Tăng Ly quay đầu nhìn rồi lắc đầu một cái: "Hà hà, đi thôi."

Tiêu Hà Hà gật đầu: "Giám đốc Tăng, thực sự làm phiền anh quá."

"Hà Hà, cô có thể đừng gọi tôi là giám đốc Tăng không?"

"Vậy gọi là....?" Cô rất kinh ngạc.

"Anh Tăng hay anh Ly đều được." Anh ta cười nói: "Tóm lại đều dễ nghe hơn tên chức danh."

Cô hơi bối rối, cô vốn không qua lại nhiều với đàn ông, nhưng là vì thấy Tăng Ly tử tế như vậy liền gật đầu: "Vậy được, tôi sẽ gọi anh là anh Tăng vậy."

"Vậy là đúng rồi. Chúng ta mau đi thôi." Nói rồi anh ta cho xe chạy, hai người không ai đề cập đến chuyện Tần Trọng Hàn tại sao lại đến đây.

Sau khi đến bệnh viện xong, Tiêu Hà Hà đang có ý định về nhà thì Tăng Ly lên tiếng: "Đi ăn trước đã, ăn xong tôi sẽ đưa cô về nhà."

"Nhưng mà..."

"Nhưng nhị cái gì? Mau đi thôi." Anh ta cười càng quyến rũ hơn khiến người khác không nỡ từ chối.

Không đợi cô có phản ứng, anh liền lái xe đi về hướng nhà hàng.

Dừng lại ở một nhà hàng rất lãng mạn được bao quanh bởi những hàng trúc rậm rạo xanh tươi, Tiêu Hà Hà thấy rất thích cảm giác ở nơi này.

Nhưng là vừa bước xuống xe, liền bị một mùi nước hoa gắt mũi ập đến khiến cô ho khan dữ dội.

"Khụ khụ khụ..."

Tăng Ly cũng cau mày.

Đột nhiên truyền tới thanh âm nũng nịu của một người phụ nữ: "Ủa, là anh Tăng hả? Trùng hợp quá."

Tiêu Hà Hà và Tăng Ly cùng quay người lại, thấy một cô gái xinh đẹp tóc xoăn lượn sóng đang khoác tay Tần Trọng Hàn vừa vặn từ bãi đậu xe ở đầu bên kia đi tới.

Mùi nước hoa gắt mũi lao thẳng tới, một lần nữa làm cho Tiêu Hà Hà không nhịn được phải hắt hơi liên tục.

Ngược lại, Tần Trọng Hàn lại tỏ vẻ không mấy để ý lắm, nhưng đôi mắt đại bàng lại rất sâu xa và sắc bén.

"Là Cao tiểu thư sao? Hàn, thật trùng hợp, hai người cũng có nhã hứng đến đây dùng bữa hả?" Tăng Ly mỉm cười chào hỏi.

"Đúng vậy." Cao Tư Kỳ cười rất tươi, bởi vì Tần Trọng Hàn đã lâu lắm rồi không tìm đến cô.

Tiêu Hà Hà rút khăn giấy ra lau, vì quá lúng túng nên chỉ biết cúi đầu.

"Bạn gái anh sao?" Cao Tư Kỳ chỉ vào Tiêu Hà Hà rồi hỏi Tăng Ly.

"À..Đây là em gái tôi!" Tăng Ly cười hóm hỉnh, ánh mắt không quên nhìn về phía Tần Trọng Hàn, nhưng là trên khuôn mặt anh ta vẫn là cái vẻ bình thản đó.

Tiêu Hà Hà ngay lập tức ngước mắt lên, bỗng nhìn thấy một vết bầm tím trên cổ Cao Tư Kỳ, hình như là dấu răng, sau đó lại nhìn sang Tần Trọng Hàn, anh ta vẫn luôn giữ dáng vẻ đấy, cô đành phải mỉm cười với Cao Tư Kỳ rồi nói với Tăng Ly nói: "Chúng ta vào trong thôi, anh Tăng."

"Đã đến bệnh viện rồi?" Tần Trọng Hàn đột nhiên lên tiếng khi thấy cô đi ngang qua anh.

"Dạ phải, tổng giám đốc." Tiêu Hà Hà nhẹ giọng nói rồi cúi đầu xuống, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó: "Thứ hai thì có thể đi làm lại bình thường rồi..."

"Không cần gấp..." Anh cắt ngang lời cô, khoé môi hơi nhếch lên.

Cô cảm giác tai mình bắt đầu nóng lên liền gật đầu.

"Chúng ta vào trong thôi." Tăng Ly lấy lại nụ cười.

Có điều khi Cao Tư Kỳ nghe được Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà nói chuyện, ánh mắt cô ta đột nhiên biến đổi, vội ôm chặt cánh tay của Tần Trọng Hàn: "Hàn à, thì ra mọi người đều quen nhau hả?"

"Đúng vậy, Hà Hà là thư kí của Hàn." Tăng Ly giới thiệu

"Ra là vậy." Khuôn mặt Cao Tư Kỳ cứng đờ, tiếp tục nở nụ cười: "Vậy chúng ta ngồi chung đi. Hàn, anh thấy sao?"

"Không ý kiến."

Trong lòng Tiêu Hà Hà tự thấy có chút thấp thỏm, nhất định phải ngồi chung sao?

Sau khi vào trong, Tiêu Hà Hà mới biết nhà này rất cao cấp, các tầng lầu xoay tròn, chỗ ngồi gần cửa sổ có thể chiêm ngưỡng khu rừng trúc xanh tươi bên ngoài .

Rượu sâm banh, các món ngon tinh tế, nhân viên phục vụ thắt nơ cổ luôn sẵn sàng chờ căn dặn, nghệ sĩ vĩ cầm kéo khúc nhạc du dương. Đồ dùng trên bàn lấp lánh ánh sáng chói mắt.

Tiêu Hà Hà rất không tự nhiên, bởi vì những nơi cao cấp như vậy, cô chưa bao giờ đặt chân đến, nên nhất thời hơi lúng túng.

"Tiên sinh, tiểu thư, buổi tối vui vẻ." Nhân viên phục vụ chào hỏi rất lịch sự rồi đưa thực đơn lên.

"Hà Hà, cô muốn ăn gì?" Tăng Ly chuyển thực đơn đến trước mặt Tiêu Hà Hà.

Còn người phục vụ đã đưa cho Cao Tư Kỳ một cái khác.

Tiêu Hà Hà liếc nhìn thực đơn, có chút kinh ngạc. Đắt quá! Có món ăn có giá đến vài con số. Lòng bàn tay cô bỗng toát mồ hôi. Tại sao phải đến đây ăn cơm chứ? Sau này cô làm sao mà mời lại nổi giám đốc Tăng đây?

Ở đối diện, Cao Tư Kỳ đã bắt đầu gọi món: "Hai phần gan ngỗng Pháp, hai phần bít tết, bít tết năm phần chín. Hàn à, anh uống rượu gì?"

"Một chai 82!"

Tiêu Hà Hà choáng váng, chỉ chai rượu bọn họ gọi thôi, là bằng tiền lương trong mấy năm của cô rồi.

Tăng Ly hình như nhận ra điều gì đó, ân cần liếc nhìn Tiêu Hà Hà: "Hà hà, sao không gọi món?"

Lắc đầu một cái, Tiêu Hà Hà nói thẳng: "Đắt quá."

Tăng Ly bật cười.

Mặt cô đỏ bừng lên, cô biết mình nói vậy sẽ làm mọi người cười nhạo, nhưng là cô thực sự nghĩ vậy.

Ánh mắt khinh thường của Cao Tư Kỳ liếc qua, đánh giá Tiêu Hà Hà.

Mà tầm nhìn của Tần Trọng Hàn dường như cũng vô tình lướt qua cô, nhìn vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

"Đúng vậy, khá là đắt!" Tăng Ly thấy Hà Hà có vẻ xấu hổ, lại thấy ánh mắt của Cao Tư Kỳ đầy vẻ khinh miệt, đôi mắt sắc lập tức xoay qua liền nói: "Những cô gái sống như Hà Hà quả thật không nhiều đâu, ai cưới được cô sẽ hạnh phúc chết đi được."

Vẻ mặt Cao Tư Kỳ lập tức thay đổi, cô nghe ra được, Tăng Ly đang nói cô không phải kiếm sống qua ngày.

"Có đúng vậy không, thưa đại tổng tài?" Tăng Ly hướng về phía Tần Trọng Hàn.

Gương mặt anh tuấn của Tần Trọng Hàn đã được nhuộm chút ánh sáng bên ngoài, làm mọi đường nét và góc cạnh đều hiện lên rõ ràng, hơi di chuyển tầm mắt nhìn sang Tăng Ly: "Cậu nói gì vậy? Tôi nghe không ra."

Tiêu Hà Hà cúi đầu.

Tăng Ly nhận lấy thực đơn, nói với người phục vụ: "Hai phần bít tết, Hà Hà, cô muốn chín mấy phần?"

"Tôi muốn chín hoàn toàn."

"Ăn vậy không ngon nữa đâu?" Tăng Ly lo lắng.

"Nhưng vẫn tốt hơn là bị đau bụng"

"Ôi...."

Tăng Ly cố nhịn cười: " Được rồi, hai phần bít tết chín hẳn, hai phân salad xoài."

Một lần nữa, Tiêu Hà Hà lại nhận thấy vẻ mặt của Cao Tư Kỳ nư méo xẹo, còn miệng của Tần Trọng Hàn hơi nhếch lên, cô không biết mình đã nói gì mà khiến họ có biểu cảm như vậy.

Mùi nước hoa trên người Cao Tư Kỳ quá nồng, từ nãy đến giờ Tiêu Hà Hà vẫn không thể thích ứng được, vẫn là không được, chỉ thấy cổ họng gắt rất khó chịu.

Tần Trọng Hàn liếc mắt quét qua mặt cô như vô tình lại cố ý, khiến cô cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.

"Tôi vào phòng vệ sinh một lát." Cô đứng lên sau đó liền rời đi.

Tần Trọng Hàn cũng đứng dậy: "Tôi đi hút điếu thuốc."

Cao Tư Kỳ ngớ ra: "Hàn à..."

Tần Trọng Hàn sải bước lớn rời đi, nhưng lại đi về hướng Tiêu Hà Hà vừa đi.

Cao Tư Kỳ quay đầu lại nhìn Tăng Ly với vẻ khó hiểu, còn Tăng Ly chỉ nhướn mày, nở nụ cười ma mãnh: "Cao tiểu thư, lâu quá không gặp, cô lại đẹp ra rồi."

Tiêu Hà Hà đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa, đột nhiên cảm thấy bất lực. Trong lòng cô rốt cuộc nghĩ gì, bản thân cô cũng không biết.

Đúng là anh ta chỉ chơi đùa với cô, cô vừa cự tuyệt thì anh ta liền tìm đến người phụ nữ khác. Không! Anh ta chưa từng cắt đứt với Cao Tư Kỳ, còn dấu vết trên cổ của cô ta nữa, hẳn là do anh ta lưu lại.

Thôi mặc kệ đi! Cô suy nghĩ làm gì? Có liên quan đến cô sao?

Tiêu Hà Hà đứng trước gương, vỗ vào khuôn mặt nóng ran của mình, che giấu đi những suy nghĩ không nên có, rồi bước ra ngoài.

Nhưng là, ở cửa phòng vệ sinh, một thân hình cao lớn đang cản đường cô. Theo bản năng, cô né sang một bên.

Người đó lại ôm chặt eo cô lại.

"A ----" Cô chợt ngẩng đầu, nhận ra là Tần Trọng Hàn: "Tổng...tổng giám đốc."

Tần Trọng Hàn nhìn cô một cái, mặt nở nụ cười, nhưng giọng nói lại lạnh lùng như một con quỷ khát máu: "Tiêu Hà Hà... Em có bản lĩnh quá ha."

Tiêu Hà Hà không biết anh ta có ý gì, nhìn vào khuôn mặt đang gần ngay trước mắt, một gương mặt lạnh lùng anh tuấn nhưng vô cùng quyến rũ, khóe môi hơi nhếch lên, tựa như cười mà không phải cười. Hai mắt anh ta sâu thẳm và đen như mực, không có chút ánh sáng nào, tựa như ngôi sao đang rơi xuống ảm đạm và rồi tan biến đi, có chút thâm sâu khó lường.

Chỉ là Tiêu Hà Hà không biết anh ta nói lời này là có ý gì, càng không ngờ anh lại tới phòng vệ sinh gặp cô, anh đưa Cao Tư Kỳ tới, người phụ nữ của anh, mà giờ khắc này anh lại ôm eo cô, trong lòng cô cười lạnh, sau đó ngước lên đối mặt với anh: "Tổng giám đốc muốn vào phòng vệ sinh sao? Đây là phòng vệ sinh nữ, thật bất tiện quá, chắc anh không định cùng phụ nữ cướp nhà vệ sinh chứ."

Cô đang mong đợi thấy khuôn mặt anh biến sắc, nhưng là anh lại nở nụ cười ngày càng lớn, không phải cười nhạt, mà là một nụ cười ấm áp, sau đó anh cúi đầu xuống, cách cô chừng gang tấc, phả hơi thở lên khuôn mặt cô: "Tôi thích cùng em cướp đấy. Để cho chúng ta một chút nhớ về cảm giác lần trước."

Vừa nói, anh liền đem cô lần nữa mang vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.

Tiêu Hà Hà sợ thiếu chút nữa hét ầm lên, thật may lúc này không có nhiều người qua lại, nếu không người ta nhất định sẽ cho rằng cô với anh ta đang làm điều xằng bậy nơi công cộng.

"Làm sao vậy? Sợ?" Anh khiến cô trong nháy mắt cảm thấy choáng váng, không đợi cô kịp phản ứng lại ý tứ trong lời nói của anh, anh đã bắt đầu vét sạch toàn bộ gương mặt thậm chí là xung quanh chiếc cổ trắng nõn của cô.

"Tổng giám đốc, Cao tiểu thư đang ở bên ngoài, anh không sợ cô ấy tức giận sao?" Cô vẫn ý thức được lúc này liền đẩy anh ta ra, lui về phía sau vài bước, duy trì khoảng cách với anh. Cô vốn không nghĩ sẽ cùng anh nói thêm điều gì nữa, có điều anh đã chặn cửa phòng khiến cô không ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro