Chương 10: Hai thành viên còn lại của gia tộc họ Đỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cùng ngày xảy ra " chấn động " chuyện kết hôn của Thiên và Quân. Lúc đó, tại 1 nơi không xa cũng không mấy gần Việt Nam. Lôn Đôn! 

-Hey you! what up!? à mà mày có nghe tin tức gì về nhà tao ở Việt Nam không?-Một cô nhóc với mái tóc ngắn, cách ăn mặc trông khá bụi. Hỏi những đứa bạn cùng lứa đang ngồi ăn trưa tại bàn bên kia 

-Ơ? Mẫn? tao tưởng mày đánh bài chuồng rồi chứ! con này cũng gan thật, dám để pháo nổ ngay dưới xe của ông hiệu trưởng mới mua. Mày có biết là ổng khóc rồng khóc rà mấy ngày nay vì chiếc xe bạc tỉ của ổng bị mày cho đi vào " bãi rác " rồi không?-Cô bạn của Mẫn cú vào đùi cô 1 phát rồi chỉ vào phòng thầy hiệu trưởng mà nói 

Mẫn cười lớn. Tỏ ý mình chẳng có tội vạ gì 

-Cái đó đâu phải lỗi của tao! mà trả lời câu hỏi của tao đi! 

Cô bạn của Mẫn lại lần nữa cú thật mạnh vào đùi cô rồi mắng 

-Con này hay nhỉ? nhà mày, mày không biết, thì làm khỉ gì tao biết được chứ? mà cũng tại mày thôi, quậy phá cho nhiều vào. Rồi giờ ra đường nằm, rồi bị cắt đứt quan hệ rồi chứ gì? 

-Tao đã nói là không phải lỗi của tao mà, còn nữa, đâu có lớn đến nổi cắt đứt quan hệ như mày nói. Tao vẫn còn liên lạc được với chị hai mà! tao tính qua Ý chơi với chị mấy ngày, mà không có tiền mua vé máy bay! Nhà tao có hàng loạt máy bay riêng, nhưng bị ông già khóa bỏ kho rồi! Không những thế, ổng còn khóa luôn tất cả thẻ của tao. Khiến tao giờ như ăn mày vậy! -Mẫn chán đời kể lể đủ thứ mà cô đã trải qua 

-Mà cũng hay thật! là con gái út gia tộc nhà họ Đỗ .... mà nhìn mày chẳng giống tẹo nào! ra đường tao thách mày có ai bảo mày là con nhà họ Đỗ không đấy! Tao thấy tội nghiệp cho ba ****** quá! -Bạn Mẫn nhìn cô xuýt xoa 

-Ơ? con nhỏ này! mày muốn ăn đấm lắm hay sao mà hôm nay dám nói với tao như thế hả? tao hôm nay đang buồn à, bạn thân thì tao cũng đấm đấy!-Mẫn đe dọa 

Đang cãi lên cãi xuống với nhỏ bạn. Thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc của Mẫn reng lên. Cô " đá " nhỏ bạn sang 1 bên rồi bắt máy 

-Alo? 

-Mẫn! chị Dung đây! em nghe tin gì chưa?-Và không ai khác bên đầu dây, chính là con gái lớn nhà họ Đỗ. Đỗ Nghi Dung 

-Cái gì thế trời? cả nữa năm nay không gọi không rằng. Tự dưng hôm nay gọi rồi hỏi 1 câu lãng xẹt " em biết gì chưa? " Biết được chết liền đấy!-Mẫn nhăn mặt rồi nói như muốn hét vào điện thoại 

-Con bé này! tính nào tận nấy, không biết thì nói không biết, có cần phải hơn thua với chị như thế không chứ?-Dung chán nản đáp lại 

-Thôi, em không có rảnh cãi với chị, có chuyện gì? 

-À, thì là, người anh trai thân yêu của em, sắp bỏ em mà đi lấy vợ rồi đấy! -Dung cười cợn nói 

-Tưởng chuyện gì, lấy vợ thôi mà, lấy .... vợ.... ............LẤY VỢ Á? ANH QUÂN ẤY HẢ? THẬT ĐẤY À?-Mẫn hét vào cái điện thoại, to đến mức lỗ tai của Dung sắp bị điếc cho dù có ở 2 nước khác nhau đi chăng nữa! 

-Em đừng có hét lên như thế được không hả? chị mới đi ngoáy tai về đấy! à, còn nữa, ba với mẹ bảo chị đón em cùng về Việt Nam để dự lễ cưới, hình như diễn ra cùng ngày Valentine! 

Mẫn bỗng bật cười khi nghe đến " cùng ngày Valentine " 

- Ôi trời! ông bà già nghĩ cái gì mà chọn ngày đó làm đám cưới thế? " rô man tịc " quá nhỉ? mà vợ anh Quân có xinh không vậy? em mong là ông bà già đừng già rồi lú lẫn chọn ngay cô nàng mập nào với nhan sắt giết người không dao mà gã cho anh Quân thì có mà khổ đời " giai " à! 

-Chị cũng không biết! nhưng nghe nói cô bé cũng xinh lắm!-Dung khen ngợi rồi nói tiếp 

-Cỡ khoản 10 phút sau, em ra sau sân trường. Chị sẽ gọi máy bay riêng của chị đến đón em! nhớ là phải ở sau sân trường này, nếu không máy bay mà đậu ngay trường thì chỉ có sập. Còn nữa, có muốn mang đồ gì theo thì thu dọn nhanh đi. Chị đây không có tình cảm để chờ em đâu! 

-Nam mô a di đà phật! con lạy mẹ! em biết rồi! chị nói nhiều quá à?-Nói rồi Mẫn cúp máy cái rụp mà không thèm nghe Dung nói lấy 1 câu. 

Vì không có đồ gì nhiều, nên Mẫn chỉ mua vào bịch sữa, với gói bánh rồi chạy ra ngoài sân trường, không quên tạm biệt nhỏ bạn. 

Không biết lần này trở về, " gia đình " của Quân có bị tận thế bởi bàn tay của Mẫn không đây? Một cô nhóc quậy phá, và muốn làm rối tung mọi chuyện! Đỗ Thanh Mẫn! " con quỷ nhỏ " của nhà họ Đỗ! 

Giữ đúng lời hứa, tác giả post chap mới đây! Cảm ơn các bạn đã chúc tớ kiểm trai tốt. Và hôm nay, tớ kiểm tra không đến nổi tệ

Mẫn bước ra ngoài, đứng ngay bãi cỏ sau trường. Trường của Mẫn vốn có 1 sân cỏ khá rộng, có thể cho 1 chiếc máy bay " dừng chân " tại đây. Mẫn hết ngước lên nhìn trời như con điên rồi lại nhìn vào chiếc đồng hồ mà rủa 

-Chuyện quái gì xảy ra với chị ấy rồi hả trời? hẹn 10 phút, mà giờ gần nữa tiếng, đứng đến mõi cặp giò mình, muốn chảy mỡ luôn! Chị ấy biến đi đâu rồi cơ chứ?-Mẫn bực bội, nhăn mặt mình mà rủa xả "ai đó " 

Đang tính " bức cỏ " thì cô nghe thấy tiếng ù của máy bay, trên đầu cô có 1 làn gió khá mạnh. Những cộng cỏ đang im lìm thì bị quấy tung lên, mọi thứ giống như bị quấn theo cơn gió mạnh đó! Mẫn ngước lên thì thấy chiếc thực thăng cỡ bự của Ý. Và có người ngồi trên đó để lái. Không ai khác, người đó chính là chị cả của cô, Đỗ Nghi Dung! 

Dung thả xuống 1 sợi dây thừng khá chắc, rồi từ trên hét xuống 

-Mẫn! chị biết em có thể làm được! mau đu dây lên đây đi! 

Mẫn nghe xong nhìn chị mình bằng ánh mắt như muốn hỏi " Chị có bị gì không thế? " 

-Chị bị chạm dây thần kinh số 7 đấy à? đây không phải phim hành động của Mỹ, đây cũng chẳng phải rừng rú gì. Em cũng chẳng phải khỉ hay " Tắc giăng ". Làm quái nào em bu được lên đó bằng chiếc dây này chứ? sao chị không hạ cánh xuống đây?-Mẫn bực mình hét lên đến đau cả họng 

-Chị không thích thế! Hạ cánh xuống rồi mắc công nổ máy bay lên, mắc thời gian lắm! Chúng ta không còn thời gian đâu! chị biết, không có chuyện gì mà em không làm được cả! em xuống biển bắt cá mập còn được chứ huống gì! Những chuyện nhỏ nhặt như thế này thì làm khó gì được em chứ! - Dung biết tính em gái mình, cô nịch nọt Mẫn đủ thứ. 

Nhưng Mẫn đây cũng không ngu dốt gì! cô thừa biết chị mình nịch cô vì cô CÓ BAO GIỜ ĐI XUỐNG BIỂN BẮT CÁ MẬP ĐÂU CHỨ!? Không biết Dung lôi từ đâu ra cái chuyện kì quái đó! nhưng đúng là không còn thời gian thật. Dung đã " đưa rượu đến tận miệng " Mẫn, nếu cô mà không " uống " thì sức chịu đựng của Dung xem như bay. Mà sức chịu đựng của Dung không còn, thì Mẫn cũng chẳng sống thêm được bao lâu ở cái thế giới này! 

Mẫn đu nhanh lên dây thừng, nhưng vì gió khá mạnh, nó cứ lắc tới rồi lắc lui, khiến cô không thể vững người mà đi lên an toàn được. Phải mất gần 15 phút cô mới lên được trực thăng. 

Vừa lên được trực thăng, tưởng nghe được lời khen từ Dung. Ai dè...tan mộng 

-Em làm cái gì mà như rùa bò vậy? đu từ đó lên đây mà mất gần 15 phút!-Dung liền cằn nhằn rồi lái máy bay đi 

Mẫn bỗng cảm thấy sùng máu, rồi cô hét lên 

-Chị hay nhỉ? chị thử thay thế em xem! trời đất ơi, chị chỉ ngồi trên này, ăn bánh, uống nước, rồi sai khiến em thôi! chứ có làm cái gì đâu. Chỉ có mình em làm thôi à, mà chị cũng cằn qua với cằn lại! 

Dung chỉ nhìn Mẫn thở dài. Cô không nói thêm gì nữa, cô biết Mẫn hơn ai hết, con bé này vốn có tính nóng trong người. Nó mà bực lên thì nhảy từ trực thăng xuống đất nó cũng làm! 

Chiếc trực thăng bắt đầu bay lên bầu trời. Vì đói bụng Mẫn liền lục tung trực thăng lên để xem có gì ăn không? nhưng chỉ thấy có nải chuối để trước mặt. Cô đành ngậm ngùi bức 1 trái để ăn. 

Tạm thời xa 2 chị em nhà này. Trở lại với Việt Nam, công viên " The World " 

Thiên và Quân cố gắng lắm mới thoát khoảng đám con gái đó. Hai người tìm đến cái ghế ở 1 góc rồi ngồi xuống thở hì hục như vừa chạy " Ma ra tông " về. Thiên nhìn sang Quân rồi lại hét lên 

-Sao mà anh lắm gái bu thế hả? nhìn anh cũng đâu có hấp dẫn gì chứ! người thì gầy, ốm teo tông đến nổi gió thổi 1 cái là bay đi mất! vậy mà không biết đám con gái nghĩ gì lại bám anh như điên! 

Quân có chút ngạc nhiên nhìn Thiên, rồi anh nghiên đầu sang 1 bên rồi hỏi Thiên 

-Cho tớ hỏi nhé! cái này là cậu ghen hay là cậu ghen tị với tớ thế? 

Tự dưng Thiên chợt tĩnh vì mình đã làm 1 việc không đúng lắm! đúng là cô có hơi bực vì đám con gái đó cứ bám đuôi Quân .... Nhưng cái này là gì cô cảm thấy ồn với lại trời đã nóng nảy, mà đám đó cứ bu bu lại 1 bầy như kiến. Khiến cô không thể thở được. Nói chung, lý do cô mắng Quân là vì đám đó khiến cô bực chứ không phải ghen hay ghen tị. Thiên định nói như thế, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt " thiên thần " của Quân. Cô lại thôi! 

-Chính cậu cũng biết câu trả lời mà!-Thiên chỉ quay mặt đi, đáp lại 1 câu ngắn gọn 

Quân hiểu ý, anh cười mĩm rồi cũng không nói gì thêm. Không khí yên lặng của hai người bắt đầu ào đến. Chằng ai chịu nói gì! Chẳng lẽ 2 người này giận nhau sao? vợ chồng chưa cưới, ai lại đi giận nhau như thế! 

-Xin lỗi vì lúc nãy làm thế với cậu!-Quân mở lời 

-Chuyện gì? 

-Lúc nãy tớ hôn vào má cậu mà chưa xin phép. Tớ xin lỗi, lúc đó vì muốn thoát khỏi các bạn nữ đấy! mình mới liều làm như thế! nhưng mà nói thật nhá, cậu đánh kem gì mà má của cậu thơm dễ sợ luôn! tớ định hôn thêm 1 cái nữa mà sợ cậu nổi giận!-Quân trề môi tiếc nuối nói 

Thiên nghe xong, lòng cảm thấy hơi vui. Vì vốn dĩ, cô cũng đã thích Quân, nhưng không nói. Vì Thiên từ nhỏ đã vậy, ít khi để lộ điểm yếu của mình. 

-May cho cậu đấy! cậu mà hôn tớ lần nữa thì xem như cậu chết chắc rồi!-Thiên đưa nấm đấm đe dọa 

Quân chỉ cười, rồi Thiên cũng cười. Cả hai cùng cười như điên ngay giữa ghế công viên. Hai vợ chồng, điên ngang nhau giữa trời nắng gắt! 

-Thôi, đi chơi tiếp đi. Nếu không, mai cậu làm dâu nhà tớ, sẽ bị mẹ tớ bắt ở nhà. Không cho đi chơi thoải mái như vậy nữa đâu!-Quân nói rồi đứng dậy 

Thiên cũng gật đầu rồi đứng dậy. Quân liền xòe tay ra lần thứ 2 rồi hỏi 

-Cậu không quên đấy chứ? 

Tất nhiên, thường thường cái gì đã làm 1 lần, thì lần thứ 2 quá quen thuộc hoặc không ngại ngùng. Và việc nắm tay nhau đi dạo như thế này cũng không ngoại lệ. Thiên liền nắm tay Quân rồi bước đi. 

Chỉ trong 1 ngày, tính tình thân thiện của " chồng " mình đã khiến Thiên có tình cảm với cậu. Hai người có vẻ đã trở thành vợ chồng. Chỉ chờ đến ngày, cô nàng " bướng bỉnh " Thiên này nói lời thích Quân thôi! 

Sau gần 13 tiếng đồng hồ bay trên không trung. Chiếc trực thăng của Dung và Mẫn " yên nghĩ " tại sân bay riêng của nhà họ Đỗ tại Việt Nam. Chỉ mới có 13 tiếng, mà Mẫn đã gần như sắp chết khi ngồi trên trực thăng, may là trực thăng riêng, nên tốc độ bay nhanh hơn. Chứ còn mà trực thăng tập thể, bình thường, thì ít nhất cũng mất gần 24 tiếng. Mà 24 tiếng ngồi trên máy bay, xem như Mẫn tiêu đời. Cô nhóc vốn không mấy quen đi lại những phương tiện này. 

Vừa đáp xuống sân bay, hàng ngàn người của gia tộc họ Đỗ ra đón Dung và Mẫn, trông 2 người họ rất ngầu khi bước xuống sân bay. Đúng là giàu thật sướng! 

Quản gia lâu đời của nhà họ Đỗ. Ông Lý, ra đón Dung và Mẫn 

-Mời 2 cô chủ lên xe! 

-Wow! ông Lý, lâu quá không gặp, ông khỏe chứ?-Mẫn vui mừng vì gặp lại ông Lý 

Ông cười hiền đáp lại 

-Cảm ơn cô chủ đã quan tâm. Nhờ phúc của nhà họ Đỗ, tôi vẫn ổn! 

Rồi cả 2 cùng bước lên xe, chiếc xe nổ máy ngay lập tức, rồi rời khỏi sân bay, tiến bước đến căn biệt thự bạc tỉ của nhà họ Đỗ! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro