Chương 14: Đám cưới có 1 không 2!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian sao trôi qua thật nhanh. Mới đó đã đến ngày 14/2, ngày Valentine cũng là ngày lễ cưới của Quân và Thiên. Bên nhà Quân đã dậy từ rất sớm, ông Đỗ, bà Đỗ, Quân, Dung, và Mẫn đều ăn mặc rất thịnh soạn. Chú rễ của chúng thật bảnh khi mặc trên mình bộ vest " com lê " màu " trắng ". 

Miệng anh đang cười toe toét như ánh ban mai, tối qua anh không thể chớp mắt được vì mong chờ đến ngày hôm nay. Mẫn đứng từ xa nhìn Quân rồi nhếch mép nói thầm 

-Làm gì mà như " trai tơ " còn trong trắng thế! 

Còn bên nhà Thiên. Nhà Quân đã dậy từ sớm, nhà Thiên còn dậy sớm hơn gấp bội. Cho dù hôm nay là ngày cưới của mình, nhưng Thiên vẫn ngủ ngáy khò khò như ngày nào, chẳng bù với Quân nhà mình. Như thường ngày, cô bị Lam đánh thứ lúc 5 giờ sáng để chuẩn bị trang điểm, mặc váy cưới. Bên nhà họ Đỗ có mời người chuyên gia trang điểm đến nhà Thiên để " làm đẹp cho vịt ". Thiên như bừng tỉnh trong cơn ngủ, mà ngồi dậy nhanh. Hôm nay là ngày trọng đại trong đời cô, vậy mà cô vẫn có thể ngủ được, đúng là không thể tin được! Cô nhăn mặt đánh và đầu mình để tỉnh lại. 

-Chị có đánh vào đầu hay ngực như king kong cũng chẳng giúp ích gì đâu. Làm ơn mau chạy xuống lầu nhanh, kẻo mấy người đó lại hiểu lầm con dâu nhà họ Đỗ lại chậm rì như rùa, rồi phá hoại danh nhà họ Đỗ!-Lam với ánh mắt ma quỷ đe dọa cô 

Thiên lấy gối phan cho Lam 1 cái rồi chạy nhanh xuống lầu. Khi cô vừa chạy xuống lầu, ai nấy đều nhìn cô ngạc nhiên, có cỡ khoảng gần 8, 9 người đang đứng đó chờ cô. Đúng là thợ chuyên gia trang điểm, ai cũng xinh như Tiên! Cô cúi đầu xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của mình. Mọi người cười rồi chấp nhận lời xin lỗi, người trang điểm chính cho cô là 1 chị gái khoản 22, 23 tuổi. Trông chị ấy rất hiền và cũng rất xinh, chị mới Thiên ngồi xuống rồi bắt đầu trang điểm. Chị gái ấy nhìn khuôn mặt của Thiên rồi cười bảo 

-Nhà họ Đỗ có khác, chọn con dâu rất đúng. Em biết là mình xinh lắm không! 

Câu nói của chị ấy khiến nhà Thiên và lẫn cả cô đều ngạc nhiên. Vì từ nhỏ đến giờ, chưa có ai " dám " bảo cô xinh đẹp! 

Lam đứng đằng xa nghe thấy, rồi lè lưỡi trêu trọc Thiên 

-Chị bé ấy hình như mắt bị vấn đề! 

Vừa nghe xong câu đó, Thiên liếc phắt sang Lam bằng ánh mắt rất ư là " dễ chịu và dễ mến ". Cô thề là sẽ đập chết Lam nếu có thể! 

Chị gái ấy bắt đầu chét kem lên mặt Thiên, loại kem này rất tốt, chúng luôn được bán ở những siêu thị sa hoa và rất đắc tiền. Thiên thèm được dùng loại kem này lâu rồi. Bây giờ, giấc mơ của cô đã thành sự thật. Sau đó, chị gái ấy bắt đầu những bước trang điểm cho cô, đánh mắt, kẻ mắt, phấn hồng, tô son. Cuối cùng, sau gần 25 phút không hơn không kém, khuôn mặt của cô đã hoàn thiện. Cô quay sang cho bố mẹ mình xem. Không biết tại sao, bất cứ ai nhìn thấy khuôn mặt của cô đều há hốc mà ngạc nhiên, Ân và Lam cũng không ngoại lệ. Lam nhìn vào khuôn mặt của Thiên ngồi nghĩ thầm 

-Đúng là người đẹp nhờ son phấn! 

-Trông em bây giờ xinh lắm, nào đến lúc mặc váy cưới rồi!-Chị gái ấy dẫn cô đến phòng thay đồ 

Thiên có vẻ ngần ngại vì cô sắp chuẩn bị phải mang váy cưới. Đời người, chỉ có duy nhất 1 lần được mặc váy cưới. Cô không ngờ rằng mình lại mặc nó sớm như thế! cô nghĩ rằng, 1 người phụ nữ chính chắn mặc nó sẽ đẹp hơn là 1 đứa trẻ chưa trưởng thành như cô. Thật không thể ngờ, thể kỉ 21 rồi lại còn có dụ cưới sinh chỉ khi mới 17 tuổi!? 

Thiên ngừng lại chút trước khi bước vào phòng thay đồ. Người chị gái ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu được phần nào cảm giác của cô. 

-Thiên này! em đúng là vẫn còn rất trẻ con, nhưng đó cũng đâu phải lý do em không thể mặc váy cưới! một đứa trẻ mặc 1 váy cưới, đối với chị, nó rất đẹp đấy! nó toát lên 1 vẻ gì đó thật hợp với chiếc váy! 

Thiên lần đầu biết được rằng, trẻ con cũng có thể mặc váy cưới. Có thể chị ấy nói đúng, Thiên cũng đỡ được phần nào ngần ngại, cô cười rồi bước thẳng vào trong. Nơi cô sẽ thật sự trở thành 1 người " phụ nữ " theo đúng nghĩa! 

Thiên bước vào phòng thay đồ đã 10 phút, mà chẳng thấy tâm hơi đâu. Mọi người đứng ở ngoài đều lo lắng và mất kiên nhẫn. Chị gái trang điểm cho cô bước tới gần cánh cửa rồi gõ 

-Thiên? em không sao đấy chứ? em khỏe đấy chứ? 

Bên trong vẫn không phát ra tiếng động nào, nó càng khiến mọi người lo hơn 

-Thiên? chị mở cửa đấy! - Chị gái nói rồi vặt chặt tay cầm cửa 

-Khoan đã! em không sao chị ơi! chỉ là sao cái áo cưới nó hở hang quá chị ơi! còn ngắn ngủn nữa chứ, kiểu này mà đi ra ngoài thì ngại chết! 

Giọng nói của Thiên vang ra khiến mọi người người lăn cười bò. Ai đời, mặc áo cưới cũng " chê " ngắn với dài, hở với kín! 

Chị gái trang điểm cười nhẹ rồi nói lại với cô 

- Trời ơi! Thiên ơi là Thiên, cái váy đó được nhà thiết kế nổi tiếng của Anh thiết kế cho em đó! nó có giá bạc tỉ đấy. Ai cũng mơ được 1 lần mang được chiếc váy đó đấy! Đúng là nó có hơi hở và khá ngắn, nhưng nó đẹp mà, đúng chứ? 

-Vâng....vâng....nó rất đẹp ạ!-Thiên nói như thể chỉ có muỗi mới có thể nghe 

-Vậy thì mau ra đây đi! cô nhóc! 

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng liền mở ra như được câu thần chú làm phép. Bước ra không phải là nàng tiên, không phải là cô Tấm ngày xưa, cũng chẳng phải là người đẹp thế giới. Bước ra chỉ là Thiên với bộ váy cưới trên mình, nhưng cô tỏa ra 1 " phép thuật " nào đó khiến mọi người phải nhìn cô trầm trồ. 

Xinh đẹp nhưng không quá sắc sảo, khuôn mặt cô toát lên 1 vẻ thật thanh khiết cùng với bộ váy cưới. Thề rằng, ai mà gặp cô ngay bây giờ, sẽ chết điêu đứng mất! 

Lam cũng phải công nhận rằng....cô chưa hề biết rằng từ trước đến giờ mình lại có người chị xinh đẹp như vậy. Còn nữa, mặc váy ngắn, không biết Thiên có chuẩn bị trước hay không? nhưng cặp giò của cô trắng, đẹp không kém gì SNSD của Hàn Quốc à! Điều đặc biệt, chân cô không có " hoa ". 

- Ôi Chúa ơi! con gái của tôi....-Mẹ cô không thốt nên lời 

- OH MY " DẾ "!!!! - Không biết Ân đang cố nói cái gì, Tiếng Việt lai Tiếng Anh chăng? 

-Thấy chưa! chị đã bảo rồi mà, nhìn xem, ai cũng ngạc nhiên kìa!-Chị gái trang điểm cười rồi dẫn cô đi đến phòng khách 

-Đã đến giờ rồi! mời cô là gia đình lên xe!-Những người áo đen nhìn đồng hồ rồi ngước lên nói với Thiên và gia đình cô. 

Thiên nuốt nước bọt nhìn gia đình mình rồi bước ra xe. Đến rồi! đến thật rồi! ngày đám cưới của Thiên, chính thức " khai hỏa "! 

Vì là lần đầu tiên được ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng như thế này. Nên cả nhà Thiên ai nấy đều bối rối hay nói đúng hơn là không biết sử dụng. 

-Ôi! cái xe gì mà to hơn cả cái nhà của mình nữa!- Ân nhìn xung quanh xe rồi hét lên 

-Anh in bớt đi được không hả? có phải là lần đầu tiên mới thấy đâu! chẳng có gì là lạ cả!-Lam vẫn bình tĩnh như mọi ngày, trơ cái mặt " dày " ra mà nói 

-Hứ! làm giống như mày gặp qua nhiều lần rồi ấy!-Ân hí mũi đáp lại 

Lam không quan tâm, bước nhanh vào xe, trong xe không khác gì 1 căn nhà. À, mà nói đúng hơn là 1 quầy bar, bên trong có tất cả các loại thức ăn, nước uổng, TV. Tủ lạnh v..v. 

Những gì bên trong xe đều gây tò mò cho nhà Thiên, ai cũng sờ thử những thứ mình thấy được. Còn Thiên vì lần đầu mang váy ngắn như thế này, nên cô cũng chỉnh sữa lại tư thế ngồi của mình chứ không có ngồi banh cẳng ra như thường ngày, lớn xớn nó mà " lộ hàng " 1 cú là xem như đời Thiên tiêu!

-Mẹ này! ngày hôm nay là ngày cuối con ở cùng mẹ. Không biết rồi nhà họ Đỗ có cho con về thăm mẹ thường xuyên không, nhưng mẹ ở nhà nhớ chăm sóc mình. Còn nữa, có làm cái gì cũng đừng làm quá sức, ăn đúng bữa nha mẹ!-Thiên nắm tay mẹ mình rồi dặn dò như " bà cụ non " 

Mẹ cô chỉ cười về hành động của con gái mình. Bà xoa đầu Thiên rồi bảo 

-Người cần lo lắng là con chứ không phải mẹ! gừng càng già càng cay con ạ. Mẹ biết tự chăm sóc mình hơn ai hết, còn con, về nhà chồng rồi làm ơn cẩn thận cách ăn nói đi. Tắn rửa sạch sẽ vào, chứ mẹ thấy con " hôi " lắm à! ăn uống cũng từ tốn, chứ đừng có giống như mấy mụ bán cá ngoài chợ. Ôi, khổ thân nhà họ Đỗ, có đứa con dâu như con!-Bà chọc Thiên. 

Cô chỉ cười, đúng là vậy thật. Thiên cần phải sửa lại mấy cái tính đó, nếu không....Quân li dị với cô lúc nào không hay. Là này nhé! Thiên vốn không phải công chúa ngồi ăn theo đúng kiểu con gái. Tướng cô ngồi khi ăn như mấy bà mập ú đòi nợ vậy. Còn cô rất ít khi tắm, 1 tháng có nhiều lúc 3 tháng cô mới tắm, gội 1 lần. Mà cũng chỉ xối nước qua loa chứ chẳng có kì cọ gì cả! Người cô được thế giới công nhận là tệ hơn cả bãi rác. Còn cách nói chuyện , không biết có nên nói ra không? nhưng cách nói chuyện của Thiên còn kinh khủng hơn mấy mụ **** mướn ở ngoài chợ. Haizz....Thiên ơi là Thiên, ngày đám cưới mà cô phải bắt tác giả kể hết mọi " tội lỗi " của cô ra đấy! 

-À, mà đúng rồi! chị có báo cho chị Ngọc biết chưa thế?- Lam bỗng lên tiếng 

Thiên như bị giật điện sau khi nghe câu hỏi của Lam. Có nhiều chuyện xảy ra quá nên cô quên khuất mất Ngọc. Cô đang tưởng tượng khuôn mặt của Ngọc khi biết cô dám lấy chồng trước Ngọc. Mà còn là Quân, còn nhà quý tộc nữa chứ! Cô bỗng thấy toàn thân nổi da gà, điện giật. Cô thề Ngọc sẽ đến bẽ cổ cô như bẻ cổ gà, nó sẽ không tha thứ cho cô dễ dàng như vậy đâu. Thiên với Ngọc từ nhỏ đã chơi rất thân, nên cô hiểu tính Ngọc hơn ai hết. Không biết Thiên phải làm sao đây? 

-Mà cũng không sao đâu! ba chị Ngọc cũng là người có địa vị, em nghĩ có lẽ gia đình của chị ấy sẽ được mời đến dự lễ cưới hôm nay đấy!-Lam tiếp lời 

Đúng rồi! Ngọc chắc chắn sẽ tới...vì cô hiểu Ngọc quá mà. Thiên nghĩ có 1 cách duy nhất để khiến cô nàng bớt giận là nịch nọt, hay kể hết đầu đuôi mọi chuyện. Mong được vớt vác, cứu vãn, nếu không. Tình bạn giữa cô và Ngọc đang trên bờ vững địa ngục! 

Đang suy nghĩ vu vơ, chiếc xe bỗng dừng lại. Và những người áo đen đó thông báo 

-Đến nơi rồi! mời mọi người xuống!-Họ nói rồi bước xuống mở cửa xe mời Thiên và gia đình cô xuống 

Nơi tổ chức đám cưới là 1 nơi rất lớn, lớn khủng khiếp. Thiên chưa hề biết rằng ở Việt Nam lại có 1 nơi lớn như thế này, cô sải chân bước vào cánh cổng đang đợi cô. Cánh cổng của " thiên đàng ", ai biết được? khi cô mở cánh cổng đó ra, ai sẽ chờ cô nào? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro