con gai nguoi tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoài Thương đưa mắt nhìn tấm biển đề " Câu Lạc Bộ Làm Quen " một lần nữa, rồi rón rén bước vào khu hội trường rộng thênh thang đã chật kín chỗ ngồi.

Lựa một chỗ thật kín đáo sát gót tường , nàng đưa mắt dõi nhìn anh chàng đang giới thiệu chương trình thật đẹp trai , lịch sự.Giọng anh ta ấm, vang lên giữa hội trường im phăng phắc:

− Các bạn trẻ thân mến ! Như thường khi phần cuối chương trình giao lưu kết bạn của chúng ta hôm nay , ban tổ chức xin tặng cho các bạn một niềm vui bất ngờ. Nhà văn Trần Hoài tự Lãng Du sẽ lên tâm tình cùng các bạn.

Rào rào, cả hội trường bỗng vang lên tràng vỗ tay như sấm. Hoài Thương nhón người dậy cố nhìn cho rõ hình ảnh nhà văn mà mình ngưỡng mộ bấy lâu. Khánh Dung dại thật, chỉ mỗi tội làm biếng thôi mà bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời ! Được nhìn thấy mặt nhà văn Lãng Du, một nhà văn tầm cỡ từng gây dư luận xôn xao với những trang tình ái lâm li lãng mạn. Đi vào lòng những thiếu nữ đang xuân bao ước mơ thầm lặng.

Nhiều đêm rồi, Hoài Thương ôm tác phẩm của người vào lòng , đôi mắt mở to về phương trời vô định để tưởng tượng ra chàng. Những giọt nước mắt long lanh lăn tròn trên má , nàng khóc thương cho những cuộc tình bi thảm , hay đêm đêm trong giấc mơ hoa, môi nở nụ cười hạnh phúc với những lời văn tình tứ ngọt ngào.

Lãng Du ! Người là ai mà tài tình lắm vậy? Làm sao hiểu được lòng các cô gái đang xuân mà nói hộ nỗi lòng thầm kín? Mãi đến bây giờ Hoài Thương mới biết tên thật của Lãng Du là là Trần Hoài. Ôi thích thú thật , chữ lót của nàng lại trùng tên với nhà văn.

Sân khấu sao mà trống lâu thế này? Lãng Du biết cách làm cho con tim mọi người đập dồn dập chờ đợi. Chẳng hiểu chàng năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Hẳn là một con người đào hoa phong nhã lắm ! Chỉ mỗi một cái tên thôi cũng biết chàng lãng mạn cỡ nào.

Chàng như cơn gió lang thang không bến đậu, trôi bồng bềnh khắp mặt nước , chân mây. Còn em như cánh hoa e ấp hương nồng, trong nắng sớm mai hồng chờ bướm lạ dừng chân.

Đôi má chợt hây hây ửng đỏ, Hoài Thương quay nhìn mọi người bối rối , chẳng hiểu tự bao giờ những lời văn của chàng đi vào mạch máu. Để lúc nào , ở đâu nàng cũng đều có thể tuôn ra.

Đối với những người thành phố, gương mặt Lãng Du tuy có hấp dẫn nhưng có lẽ trong phút giây này chẳng có ai nôn nóng gặp chàng hơn cô bé Hoài Thương. Vì Lãng Du là tác giả được ngưỡng mộ nhất của nàng, vì nàng là một cô bé đa tình, lãng mạn vừa rời rừng thông , suối mộng ở Đà Lạt để đến nơi này. Cái chi đối với nàng mà không lạ lùng , hấp dẫn?

− Mời các bạn nhìn lên sân khấu. Nhà văn Lãng Du xin kính chào các bạn.

Lãng Du mỉm cười duyên dáng sẽ nghiêng đầu chào. Lập tức tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm. Ôi ! Chàng đây sao? Thật khác với tưởng tượng của nàng, vì năm nay chàng không còn trẻ nữa ! Nét mặt rắn rỏi phong trần nhưng quá đỗi đẹp trai:

− Xin cám ơn các bạn đã ngưỡng mộ Lãng Du rất lấy làm tiếc vì để cho các bạn chờ lâu , thú thật với các bạn là mình rất ngại nghe những tiếng vỗ tay dồn dập.

Nghịch lý chưa? Những con người ngưỡng mộ khi nghe chàng nói vậy lập tức cho nổ lên tràng pháo tay vang dội. Lãng Du vò đầu, ngượng ngùng ngồi xuống ghế cất giọng tâm tình. Giọng chàng ấm lạ lùng ! Hoài Thương tưởng chừng như nuốt từng lời chàng nói. Đôi mắt mở tròn to hết cỡ , vừa ngạc nhiên, vừa thích thú. Những tiếng xuýt xoa thán phục cứ tuôn tự nhiên qua chiếc miệng xinh , tròn vo như trẻ nít của nàng đã làm cho một thanh niên ngồi bên chú ý. Từ đầu buổi đến giờ. Chàng mặc kệ Lãng Du nói những gì không cần biết , cứ để tâm đến cô bé lạ mặt , xuất hiện lần đầu giữa câu lạc bộ làm quen này.

Nàng ta thật đáng yêu với gương mặt tròn xinh xắn làn da trắng mịn màng , hồng tươi với nụ cười rạng rỡ, phô bày chiếc răng khểnh duyên dáng , tinh nghịch. Đôi mắt tròn xoe như mắt của những chú nai con đang ngơ ngác. Bờ mi dài cong vút bảo đảm sẽ sẵn sàng đổ lệ trần ai khi hờn dỗi. Nàng đẹp tuyệt vời ! Làm sao biết nàng ở đây để làm quen được nhỉ? Chàng trai khẽ liếm môi , bạo gan cất tiếng gọi nàng:

− Cô bé, cô bé ơi ! Làm ơn cho tôi hỏi thăm một chút.

Nhưng nàng cứ để tâm theo từng lời nhà văn đang thao thao bất tuyệt. Đôi bím tóc dài lắc lư trên chiếc áo sơ mi trắng tay phùng trông trẻ con lạ lùng !

Bí quá chàng trai bèn nghĩ ra một cách , chàng bỗng kêu to một tiếng đau đớn , hai tay ôm chân, mặt mày nhăn nhó:

− Ui da, chết tôi rồi. Cô ơi, cô giẫm nát bàn chân liễu yếu của tôi rồi.

Đến mức này nàng mới chịu giật mình quay lại , mặt nàng tái mét , nàng ngồi xuống băng trống, nhìn chàng lo lắng:

− Ôi ! xin lỗi anh nhé. Tôi không cố ý. Chân anh có làm sao không?

Chàng vụt cười thoải mái:

− Chẳng làm sao cả.

Nàng trợn to mắt ngạc nhiên:

− Chẳng làm sao cả ! Thế thì tại sao anh lại hét vang lên như vậy?

Chàng chớp chớp mắt , nét mặt ngây ngô:

− Vì chỉ có thế cô bé mới chịu ngồi xuống thôi.

Cô bé thoáng đỏ mặt , mắt lại hướng lên sân khấu chàng trai kêu lên thất vọng:

− Thôi rồi, cô bé lại quên mất tôi rồi !

Nàng quay lại nhìn chàng , không nhịn được bật cười vang:

− Anh lạ lùng thật đấy. Bộ không phải anh vào đây để nghe nhà văn Lãng Du nói chuyện sao?

Chàng lắc đầu, nàng nhíu mày khó hiểu:

− Thế anh vào đây để làm gì?

Chàng nói một cách thản nhiên:

− Để ngắm nhìn các cô gái và tìm cho mình một cô bạn dễ thương , như cô bé chẳng hạn.

Cô bé nhún vai , đôi lún đồng tiền như lúm sâu hơn bởi nụ cười duyên dáng. Trái tim đập nhanh trong lồng ngực , chàng trai kêu lên hồi hộp:

− Cô bé nghĩ sao?

Nàng chả chịu trả lời, chỉ đập tay chàng kêu lên:

− Suỵt ! Nghe kìa, nhà văn Lãng Du đang hát.

Chàng ngước nhìn lên sân khấu , Lãng Du nhẹ khảy tay trên chiếc đàn Guitare cũ kỹ, điệu nhạc vang lên nhẹ nhàng thanh thản , hòa theo giọng ca trầm buồn âm ấm của chàng nhà văn lãng mạn đa tình. Chàng trai trẻ thầm kêu lên tự hỏi: gã đàn ông kia có ma lực gì khiến cô bé thiên thần của chàng phải si mê đắm đuối? Không ! Nàng phải là của anh bằng bất cứ giá nào.

− Chị Khánh Dung ơi, dẹp sách đi em kể chuyện này hay lắm cơ ! - Hoài Thương sà xuống giường giằng lấy quyển sách , ngã người trên mình chị nói vui.

Khánh Dung lật người trên nệm nhìn em cười nói:

− Lại chuyện gì nữa đây? Em vừa đi đâu về vậy?

Hoài Thương hạ giọng thì thào bí mật:

− Em vừa mới gặp nhà văn Lãng Du.

Khánh Dung cười xoà:

− Chuyện cũng không lớn lắm.

Hoài Thương phụng phịu:

− Đó ! Chị coi đó ! Em chẳng thèm nói chuyện với chị nữa đâu.

Khánh Dung ngồi dậy vuốt ngực nàng:

− Thôi, thôi, chị xin lỗi, chuyện như thế nào kể chị nghe đi.

Hoài Thương tươi cười:

− Chị biết sao không , lúc em đi thi về, khi đi ngang qua câu lạc bộ làm quen, thấy bảng đề....Em gặp nhà văn Lãng Du. Chị ! Chị có nghe nói đến nhà văn này bao giờ chưa?

Khánh Dung mỉm cười:

− Lãng Du là ai mà chẳng nghe vậy nè, nói thật với em chị không thích nhà văn lắm.

Hoài Thương cau mày:

− Sao vậy?

Khánh Dung lấy khăn lau những giọt mồ hôi ở chân tóc cho em:

− Vì chị không thích lối văn lãng mạn ướt át của ông ta tuy chưa từng gặp bao giờ nhưng.

Khánh Dung không muốn làm phật lòng cô em bạn dì, nên hỏi:

− Rồi ông ta nói gì? Ông ta bao nhiêu tuổi? Có đẹp trai không?

Ánh mắt Hoài Thương mơ màng:

− Có, Lãng Du đẹp trai tuyệt vời ! Mặc dù năm nay đã trên 40 tuổi nhưng vẫn còn toa? ra một sức hút trẻ trung kỳ lạ , chị biết không , đến giờ này người vẫn sống độc thân.

Khánh Dung bỗng rũ người ra cười sặc sụa:

− Độc thân. Ô ! Chị không sao tin được !

Hoài Thương chớp chớp đôi mắt đẹp:

− Sao chị lại không tin?

Khánh Dung nói nghiêm trang:

− Vì theo chị biết nhà văn thường phải lãng mạn , đa tình. Mà lãng mạn cỡ Lãng Du thì không thể sống độc thân cho đến bây giờ được.

Hoài Thương cắn môi gật đầu:

− Em cũng nghĩ như chị vậy đó ! Nhưng chị nè ! Lãng Du thật là một con người kỳ lạ khác thường. Ồ, chị chưa được nghe người hát, một bài tình ca buồn và ấm đến tê dại cả con tim.

Khánh Dung phì cười vỗ vai em:

− Thôi, cô em lãng mạn của tôi , vào tắm rửa rồi xuống ăn cơm. Chuẩn bị đồ đạc để khuya nay còn về sớm đó.

Hoài Thương đứng dậy:

− Chị chờ em một chút, sáng nay chị làm bài có được không?

Khánh Dung ngã vật ra giường:

− Cũng tàm tạm ! Còn em?

Hoài Thương ôm cái ái mở cửa nhà tắm:

− Em chẳng làm được một chút gì, có lẽ trượt vỏ chuối thôi.

Khánh Dung an ủi em:

− Trượt lần này thì ta lại thi lần sau. Còn nhiều thời gian mà.

Hoài Thương đã đóng cửa phòng tắm , tiếng vòi hoa sen phun rào rào. Khánh Dung nhắm mắt mỉm cười với ý nghĩ vui vui. tuy bằng tuổi nhau như thế nhưng nhìn vào hai người, ai cũng ngỡ nàng lớn tuổi hơn , bởi lẽ Hoài Thương quá đỗi ngây thơ ,hồn nhiên, lý lắc mà nàng thì lại quá đứng đắn, chững chạc bản lĩnh hơn người. Cả hai chị em là hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau. Chị thực tế, còn em mộng mơ. Chị thích toán, em yêu văn. Chị đẹp sắc sảo mặn mà, em đẹp ngây thơ, hiền dịu. Vậy mà hai chị em lại thân nhau một cách lạ lùng. Mặc dù Khánh Dung luôn luôn không đồng quan điểm với em , nhưng không có chuyện gì Hoài Thương giấu chị.

Cốc, cốc , cốc. Có tiếng gõ cửa dập dồn.

Khánh Dung bật người dậy bước đến mở cửa,lòng ngạc nhiên tự hỏi: ai có thể đến thăm nàng và Hoài Thương được chứ? Ở đất Sài Gòn này hai nàng có quen biết ai đâu?

Ồ ! Cánh cửa bật mở, hai tiếng kêu ngạc nhiên cùng bật lên một lúc. Khánh Dung không ngờ người khách của mình lại là một thanh niên trẻ tuổi , đẹp trai và ngược lại dường như chàng ta không chuẩn bị để gặp nàng.

− Xin lỗi anh tìm ai? - Khánh Dung hỏi nhẹ nhàng.

Chàng trai lúng túng:

− Tôi muốn gặp... chàng ngập ngừng không biết trả lời sao vì chính chàng, chàng còn chưa biết mình đến gặp ai nữa là...

− Anh muốn gặp ai? Khánh Dung lặp lại câu hỏi. Chàng trai bỗng móc từ trong túi ra một dải lụa màu hồng.

− Tôi muốn gặp chủ nhân của chiếc nơ này để trả lại cho nàng.

Khánh Dung chợt hiểu, nàng mỉm cười:

− Thì ra anh muốn gặp em tôi, xin mời vào.

Chàng trai vụng về nhét dải lụa trở vào túi áo , bước theo chân Khánh Dung vào phòng khách:

− Mời anh ngồi uống nước, chờ em tôi một chút.

Chàng trai mỉm cười nhấc tách nước lên uống cạn , như để lấy lại tinh thần ngắm trộm người con gái đang ngồi trước mặt. Thật khác với thiên thần chàng đang đeo đuổi. Người con gái này có một sức sống cuồng sôi, mãnh liệt. Vẻ đẹp của nàng lộ ra từng nét , từ chiếc mũi dọc dừa thanh thanh trên bờ môi son mọng đỏ. Đến đôi mắt sáng long lanh , tinh nghịch hoà với gương mặt trái xoan trắng mịn màng của những người con gái vùng đồi núi cao nguyên. Chàng trai đặt ly nước xuống bàn thầm cảm ơn cái câu lạc bộ làm quen đã đưa đường dẫn lối cho chàng tìm gặp đôi giai nhân tuyệt sắc hoa nhường nguyệt thẹn này.

− À, xin lỗi, anh nhặt được chiếc nơ của em tôi ở nơi nào? Khánh Dung muốn pha tan không khí im lặng nặng nề. Chàng trai giật mình ngẩng dậy mỉm cười:

− Dạ, tôi nhặt chiếc nơ này từ trên mái tóc đen của cô ấy đấy.

Khánh Dung cũng mỉm cười:

− Tôi là Khánh Dung, còn em tôi là Hoài Thương, còn anh nếu không có gì bí mật xin cho được biết "tôn danh đại tánh".

Chàng trai kêu lên ngượng ngịu:

− Ôi ! Tôi thật là đãng trí. Chẳng có gì phải giấu giếm Khánh Dung. Tôi tên Phan Thanh sinh viên năm thứ ba trường đại học nông nghiệp. Còn Khánh Dung và Hoài Thương , hẳn không phải là người thành phố?

Khánh Dung gật đầu:

− Anh thật là tinh ý ! Tôi với Hoài Thương là người Đà Lạt , lên Sài Gòn lần này là lần thứ nhất đó.

Phan Thanh tỏ vẻ hiểu biết:

− À ! Nói vậy Khánh Dung và Hoài Thương lên đây để thi đại học phải không?

Khánh Dung không bối rối:

− Phải rồi !

Hoài Thương vừa tắm xong , nàng tươi cười bước ra.

− Chị Dung ơi ! Mình ăn cơm đi , em đói... ủa...? Chợt nhìn thấy Phan Thanh nàng dừng lại nửa chừng , đôi mắt tròn xoe ngơ ngác. Phan Thanh cũng lật đật đứng dậy gật đầu chào.

− Chào Hoài Thương.

− Sao anh biết tên tôi? Chiếc miệng tròn của nàng phát ra một âm thanh trong trẻo. Khánh Dung bước lại gần em trêu chọc.

− Nàng Kiều lại làm rớt cành trâm, mau đến tạ Ơn Kim Trọng đi thôi.

− Chị ! Hoài Thương đỏ mặt quay người nũng nịu , chiếc đầm trắng xoè rộng dưới chân. Phan Thanh ngỡ mình lạc vào cảnh bồng lai , giữa hai nàng tiên xinh đẹp này , chàng mơ ước được làm Lưu Nguyễn thưở xưa.

− Hoài Thương ! Tôi trả lại cho cô chiếc nơ này ! Nó có phải của cô không? - Phan Thanh lại vụng về móc túi lấy dải lụa hồng. Hoài Thương mở to mắt ngạc nhiên , nàng kéo chiếc bím tóc của mình ra trước, chợt kêu lên.

− Ơ ! Phải rồi ,anh cho tôi xin lại nhé !

− Vâng, Phan Thanh trao dải luạ cho nàng , chợt chàng giật tay lại kêu lên: - Khoan đã, Hoài Thương cô để tôi buộc lại cho nghe.

Đôi mắt đẹp chớp nhanh , Hoài Thương mỉm cười tự nhiên , trao bím tóc cho chàng:

− Anh cột cho em đi.

Phan Thanh cúi xuống bên bím tóc dày, cố gắng buộc một chiếc nơ tuyệt đẹp. Tay chàng bỗng run run, khi cánh mũi thoáng nghe mùi cỏ cây hoang dại từ người nàng dìu dịu. Chàng ngẩng mặt lên , chợt nhận thấy đôi mắt nàng nhìn mình chăm chú:

− Xong rồi hả anh?

Phan Thanh mỉm cười:

− Xong rồi ! Mà Hoài Thương và Khánh Dung nè, anh muốn mời hai cô đi ăn cơm bình dân , không biết hai cô có chê mà từ chối không?

Hoài Thương và Khánh Dung quay nhìn nhau một cái thật nhanh như hội ý, rồi Khánh Dung khẽ gật đầu , Phan Thanh nói tiếp:

− Hai cô mới lên Sài Gòn lần đầu có lẽ chưa ngắm nhìn cảnh thành phố về đêm. Ăn cơm xong anh xin tình nguyện làm người hướng dẫn viên du lịch.

Hoài Thương chợt nhảy cẫng lên vui mừng:

− Ồ ! Hay quá, vậy thì còn gì bằng ! Đi chị Khánh Dung , em nghe người ta nói Sài Gòn về đêm đẹp lắm - Rồi nàng quay sang hỏi Phan Thanh - Có phải vậy không anh?

Phan Thanh cười bí mật:

− Cứ xem rồi khắc biết.

Hoài Thương trễ môi làm một cử chỉ giận hờn rồi nắm tay Khánh Dung ngúng nguẩy bước đi.

Phan Thanh nhìn theo bóng hai người con gái lòng thoáng bâng khuâng , xao động. Bởi cả hai nàng , mỗi người mỗi tính cách , mỗi vẻ đẹp khác nhau mà Phan Thanh thì không thể bảo rằng ai hơn ai được.

Thanh xếp quyển vở lại , đầu gối lên tay, anh nheo mắt ngắm bóng hoàng hôn lặng lẽ trôi qua khung cửa.

Một tháng qua rồi, kể từ lúc chàng được gặp Hoài Thương và Khánh Dung. Hai người con gái xứ sở mộng mơ. Lần gặp gỡ ngắn ngủi đó đã để vào lòng bao ấn tượng. Khiến chàng ra ngẩn vào ngơ nghe nhớ nhung một bóng dáng mơ hồ.

Bây giờ chàng có thể ví Khánh Dung như ánh bình minh rực rỡ, đem niềm vui sức sống cho cuộc đời bừng nở hoa. Còn Hoài Thương như ánh nắng vàng sắp tắt của buổi hoàng hôn, một nét buồn dìu dịu dễ xao động lòng người.Cô gái nào gợi cho chàng nhiều nhung nhớ? Để bài giảng ngày mai chàng nắm chẳng kỹ càng???

Phan Thanh trở mình , nhìn tia nắng cuối cùng của mặt trời le lói phương tây, bỗng dưng chàng linh cảm cuộc đời Hoài Thương rồi đây cũng dễ dàng lặn tắt như ánh mặt trời kia. Không ! Thanh kêu lên sợ hãi, cầu mong sao cho ánh mắt tròn xoe như chú nai con kia đừng bao giờ biết vương chuyện hồng trần để nụ cười duyên duyên có chiếc răng khểnh đừng bao giờ lặt tắt.

− Thanh, mày ngủ rồi à ! - Tuấn Kha, thằng bạn thân nhất của chàng đang lay mạnh người chàng khẽ gọi.

Phan Thanh mở mắt dùng chân đá khẽ vào hông bạn:

− Thằng quỷ, đói bụng rồi phải không?

Tuấn Kha sửa lại chiếc kính cận cười cười:

− Không phải ! Dậy đi tao bàn chuyện này hay lắm.

Phan Thanh chống tay ngồi dậy , thấy bạn cầm trên tay quyển sách , chàng giật lấy:

− Thằng này muốn đui rồi, tao đã bảo mày hạn chế coi sách rồi mà...

Tuấn Kha nhoài người theo giằng lại quyển sách.

− Trả đây thằng quỷ !

Thanh đưa quyển sách lên cao:

− Không , tao phải tịch thu quyển sách này.

Bằng cả sức mạnh , Tuấn Kha nhào lên chụp lấy quyển sách. Bỗng...

− Toạc !

Quyển sách rách làm đôi , mỗi người nắm trên tay một nửa Thanh nhìn bạn ân hận:

− Tao chỉ đùa một chút thôi.

Tuấn Kha thở dài không nói, ngồi phịch xuống giường lật những trang rách trên tay , Thanh cũng làm theo bạn, chợt chàng cất tiếng ngỡ ngàng:

− Hoàng hôn tím vườn trinh - Tác phẩm mới nhất của Lãng Du.

Tuấn Kha ngẩng dậy , bờ môi mỏng khẽ mỉm cười:

− Tap phải năn nỉ mãi nàng mới cho tao mượn đó vậy mà mày...

Nhưng Phan Thanh không để tâm vào lời nói của bạn , chàng lẩm bẩm:

− Hoàng hôn tím, Hoài Thương , Lãng Du sao mà lạ lùng lắm vậy?

− Gì vậy Thanh?

Tuấn Kha nhìn bạn ngạc nhiên , Phan Thanh quay sang nhìn bạn:

− Tuấn Kha, mày còn nhớ câu chuyện tao kể cho mày nghe hôm trước hay không?

Tuấn Kha gật đầu giọng hờ hững:

− Nhớ rồi sao?

Thanh đưa mắt nhìn ra khung cửa , chợt chàng rùng mình kêu lên:

− Hoàng hôn đã lặn tắt rồi.

Tuấn Kha phì cười:

− Hơn sáu giờ, mặt trời lặn là đúng rồi có gì mà mày phải ngạc nhiên hốt hoảng?

Phan Thanh cất giọng trầm ngâm:

− Không hiểu sao tao có cảm giác Hoài Thương như bóng hoàng hôn ! Nàng sẽ lịm tắt sẽ biến mất khỏi trần đời. Bỗng dưng tao linh cảm có điều gì bất ổn.

Tuấn Kha vỗ vai bạn:

− Thôi đi ông thần học duy tâm, mày chưa đọc Lãng Du mà đã lãng mạn cỡ này rồi. Bình tĩnh mà nghe tao báo tin quan trọng.

Thanh vẫn không để ý lắm:

− Lãng Du - Hoàng hôn tím - Hoài Thương.

Tuấn Kha nói lớn tiếng:

− Phan Thanh nè ! Đợt thực tập này thầy đã phân công tao với mày được đi Đà Lạt.

Hai tiếng Đà Lạt vừa dội vào tai Thanh khiến chàng giật mình quay lại hỏi nhanh:

− Tuấn Kha mày nói cái gì?

Tuấn Kha hét lớn vào tai bạn:

− Tao nói thầy đã phân công tao với mày đi Đà Lạt thực tập.

Thanh ôm chầm lấy bạn:

− Có thật không?

Tuấn Kha gật đầu , Thanh nhảy nhanh xuống đất kêu lên:

− Ô ! Hoan hô thầy, Đà Lạt muôn năm.

Tuấn Kha càu nhàu:

− Vậy là tao phải bị xa nàng.

Phan Thanh đập tay bạn:

− Đừng buồn nữa, ra Đà Lạt tao sẽ nhường bình minh lại cho mày, phần tao, tao chỉ chọn mỗi hoàng hôn thôi.

Tuấn Kha nhăn mặt:

− Thằng này điên rồi, cái gì mà hoàng hôn với bình minh ở đây hả?

Thanh không để ý đến bạn , chàng cúi nhặt nửa cuốn sách rách dưới đất lẩm bẩm nói một mình.

− Hoàng hôn của anh , em sẽ không bao giờ lịm tắt.

Chiều bảng lảng ! Hoàng hôn tím mang nhiều nhớ nhung , nhìn mây bay buồn tê tái về đâu? Thông vi vút, đồi chiều buồn nẩu ruột. Hoài Thương dựa vào cội cây tùng, tay cầm cành hoa dại xoay xoay, đôi mắt đẹp ngó về vùng vô tận.

Nàng thích mỗi buổi chiều về nhìn hoàng hôn buông xuống , khi mặt trời lặn sâu vào dãy núi xa xa, đó là lúc nàng thả hồn mơ mộng. Nàng thấy mình bỗng chốc hóa thành cô công chúa nhỏ, cùng với cỏ hoa thiên nhiên nàng thành làn gió la đà, ôm từng thân cây nàng thì thào kể chuyện cổ tích cho chúng nghe , rằng ngày xưa có một cô gái nhỏ thích mộng mơ và yêu mến màu hồng. Nàng thẫn thờ bên suối mộng mơ rừng thanh, rồi có một buổi nàng tan thành hư ảo.

Kể chuyện cho cây cỏ nghe xong, Hoài Thương lại đứng ngay dậy chạy lang thang rong rừng vắng để trốn tìm một hoàng tử vô danh. Mái tóc nàng bay trong gió chiều lồng lộng , hương cỏ hoa như phủ kín cả tâm hồn. Chạy thật lâu, cho đến khi thân thể rã rời , nàng mới té ngã người trên thảm cỏ, cất tiếng cười ngặt nghẽo , nhại lũ chim hót gọi nhau. Lúc đó nàng lại mơ mình mọc cánh , cùng lũ chim phiêu lưu đến tận cuối trời.

Bóng tối trùm phủ dần lên vạn vật , tấm rèm đen thả tiếng mới thở than. Nàng vẫn chưa buồn ngồi dậy trở về nhà, mà nằm đó đếm từng vì sao sáng , từng vì sao lẻ loi cô độc, âm thầm. Nhấp nháy giữa trời khuya , sao mà tội nghiệp , sao mà đáng thương giống như nàng vậy. Từng giọt lệ tròn lăn trên má , âm thầm tưới lên đám cỏ xanh, cho đồi cỏ thêm xanh tươi màu mỡ.

Cô đơn ! Trống vắng ! Lạnh lùng ! Hoài Thương mím chặt môi thầm khóc. Bây giờ nàng không còn là cô công chúa đầy quyền uy tột đỉnh nữa , mà là cô bé mồ côi, nghèo khổ nhất trần gian. Phải nàng nghèo khổ nhất trên đời , không phải nghèo tiền, nghèo bạc như mọi người nghèo khác, vì nếu được làm một con người nghèo nàn về vật chất thì có lẽ nàng không phải một mình trốn trong khu rừng cấm khóc âm thầm.

Mà cái nàng nghèo , nàng thiếu ở đây là một bàn tay ấm tình mẫu tử. Từ thưở lên ba nàng đã mất rồi cái cảm giác được ấp yêu của người mẹ hiền từ. Nhà nàng giàu lắm ! Bao nhiêu người thèm muốn, ước ao, ganh tỵ cái đi. vị của nàng. Họ cứ ngỡ chỉ cần một cuộc sống đầy đủ là hoàn toàn hạnh phúc !

Chứ làm sao họ hiểu được rằng: nàng thèm khát biết bao được một lần ngã vào vòng tay mẹ, rằng nàng có thể đánh đổi cả hạnh phúc vàng son để được một giờ sống gần bên mẹ.

Mẹ Ơi ! Mẹ nàng không xa nàng lắm, bên kia bờ suối mộng ! Mẹ nàng nằm đó , trời ơi, sao chỉ cách nhau không hơn 10 mét mà mười mấy năm rồi mẹ nàng không ngồi dậy để nói với nàng dù nửa lời? Mẹ Ơi, căn bệnh quái ác nào đã bắt mẹ phải vĩnh viễn xa con? Phải chi con có được phép màu , con sẽ về bên kia thế giới tìm thăm mẹ.

Một cơn gió lạnh thoáng qua , Hoài Thương rùng mình , co ro trong chiếc áo bành tô đắt giá. Đưa mắt ngắm bầu trời , trời tối đã lâu , sao nàng vẫn chưa muốn rời bỏ Khu rừng vắng để Về với tổ Ấm của mình. Nơi có căn phòng nho nhỏ Trang trí bằng 1 màu hồng mà nàng iu thích. Nơi có tô xúp nóng hổi , ngọt đến tê bờ môi , nơi có chiếc lò sưởi ấm áp ngọt ngào lập lòe ánh lửa. Nơi đây ấm áp tiếng cười vui , nơi có người đàn ông mà nàng gọi bằng cha. Suốt 18 năm trời, đối với nàng vẫn lạnh lùng xa cách. Ngoài những tiếng rầy la, nàng chưa được một lần vuốt ve nói tiếng thương yêu Nơi có người đàn bà mà mỗi lần gặp mặt nàng lại phải rùng mình kinh sợ , Liên tưởng đến những tiếng rít chối tai, nhưng ánh mắt long lên sòng sọc. Hoài Thương chợt đưa tay lên ôm má , mười ba năm rồi, con quỷ Dữ đó ám ảnh nàng hàng đêm trong giấc ngủ. Trời ơi , người đàn bà đó lại là dì của nàng , là người mà cha nàng đã chọn làm mẹ Kế của nàng Chưa hết đâu, nơi căn nhà đó còn nhiều, còn nhiều điều đáng sợ Mà nàng không bao giờ dám nghĩ. Những móng vuốt chọn vòn khắp người nàng chỉ Chực chờ xâu xé. Không, mẹ Ơi, hãy cứu con !

Tiếng kêu của nàng tất nghẹn giữa khu rừng vắng , thông vẫn reo rì rào trong gió , trời đã khá khuya rồi, nàng phải trở Về thôi. Nếu mọi người vẫn bảo nàng hoang dại, nhưng chẳng ai hiểu được lòng nặng, kể Cả chị Khánh Dung , người thuong iu nặng nhất trên đời, vẫn mĩm cười cho rằng nàng lãng mạn.

Khoác chiếc áo lên vai nàng đứng lên lặng lẽ đưa mắt nhìn cánh rừng quen thuộc 1 lần nữa lau khô dòng lệ Thầm , nàng lầm lũi buộc đi trong đêm vắng. Có một con đường khác để Trở Về nhà nhưng nàng vẫn thích chọn cho mình con đường tắt. Xuyên qua bóng tối , giẫm lên cô gái , rậm rạp , nàng thầm mong sao giữa cánh rừng già, một con cọp hiện ra vơ lấy nàng rồi tha đi mất dạng.

Nhưng tiếc thay, lời cầu mong đó không được aid dáp ứng vì ngôi nhà mà nàng kinh sợ Lại hiện ra , giữa đồi vắng, ánh đèn từ trong căn nhà phát ra ánh sáng rực cả 1 vùng Hoài Thương mím môi, nắm lấy chốt cửa kéo mạnh. Cơn gió lạnh theo nàng ùa vào gian phòng làm mọi người đang mãi mê xem tivi giật mình quay lại. Và bao giờ cũng vậy, người đan bà cái tên Lệ Hoa mà nàng phải gọi bằng dì , cất tiếng đầu tiên. Dì ta quay sang bảo với một người đàn ông mập mạp , bụng phệ, dù đã trên tuổi năm mươi vẫn hồng hào khỏe mạnh.

− Ông xem ! Đêm nào cũng vậy đấy , có ngày đem bụng về thì đẹp mặt cả nhà Ông Thịnh ngước mắt nhìn con, rút chiếc tẩu rat ay , ông cất giọng nghiêm trang:

− Hoài Thương ! con vừa đi đâu về vậy? Vì sao mà áo quần đầu cổ nhàu nát, ướt hết thế kia?

Hoài Thương đưa mắt nhìn xuống áo quần. Quả Thật chúng nhàu nát, bẩn thỉu không thể Nói. Nói cúi đầu lí nhí đáp:

− Dạ , con mới ở trên khu rừng cấm Bà Hoa rít lên:

− Lại khu rừng cấm ! chẳng hiểu trên ấy ma lực gì mà đêm nào nó cũng lên trên đó?

Hoài Thương không trả Lời , đôi má nàng từ từ hồng lên bởi hơi nóng từ lò sưởi bốc lên trông xinh đẹp lạ. Ông Thịnh dịu giọng:

− Thôi, lên phòng thay đồ rồi xuống ăn cơm. Lần sau , đừng về khuya như vậy nữa − Dạ - Hoài Thương cúi đầu trở Gót. Phía sau giọng dì Hoa vẫn nhéo đuổi tho.

− Trông thật là ứa mắt. chẳng biết quân nào mà. Chẳng biết giống quân nào mà cứng đầu thế này?

Giữa cầu thang, HThuong chợt nép mình sát vào 1 bên, nhường đường cho 1 thanh niên đi xuống. Chàng ta không chịu đi , chống tay lên cằm tựa vào cầu thang. Chàng nhìn nàng chăm chú:

− Hoài Thương ! Em càng ngày càng đẹp lạ Lùng. Em đi đâu chơi để Cho dì la nữa vậy?

Đôi mắt đen ngước lên rồi cụp xuống thật nhanh. Hoài Thương lách mình qua chỗ trống bước lên , chàng trai đưa tay nắm lấy tay nàng kéo lại. Hoài Thương khẽ vùng ra gắt nhẹ:

− Anh Dũng ! anh làm gì vậy?

Dũng tỉnh bơ:

− Anh đâu có làm gì đâu? Hoài Thương bộ Không biết trái tim anh đắm đuối vì em sao?

Hoài Thương đỏ Mặt nàng gạt mạnh tay:

− Anh đừng nói vậy , tôi méc ba cho coi Dũng chẳng chút sợ Hãi:

− Em cứ méc. Biết đâu khi biết chuyện mình , ba với dì lại chẳng hoan nghênh cho chúng mình thành hôn với nhau luôn.

Hoài Thương tái mặt đưa mắt nhìn quanh. Rồi lợi dụng lúc Dũng không để Ý , nàng cúi xuống cắn mạnh vào tay Dũng Bị Bất ngờ, Dũng kêu lên một tiếng đau đớn rồi buông tay. Hoài Thương thừa cơ chạy vọt lên phòng mình rồi đóng sầm cửa lại.

Dũng nhìn theo mỉm cười , bất giác chàng đưa tay quẹt muĩ.

Cánh cử Đóng sập sau lưng. Hoài Thương để Nguyên cả áo quần, ngả Nằm dài trên chiếc nệm maouse màu hồng thở Phào nhẹ Nhõm. Ngoài khu rừng cấm thân quen , nàng chỉ Còn có nơi này. Căn phòng nhỏ Màu hồng là gian san riêng của những câu chuyện cổ tích mơ màng. chi có nơi này nàng mới có thể Tự Do trút cạn nỗi lòng lên trang nhật ký. chỉ Có nơi này , nàng mới nhìn hình mẹ Trò chuyện suốt đêm mà không sợ Người bắt gặp.

Hoài Thương bật người ngồi dậy với tay qua bàn tran điểm, cầm lấy chân dung của mẹ. Trong khung cảnh 1 thiếu nữ có mái tóc buông dài, đôi mắt buồn đẫm lệ, đang mỉm cười với nàng như động viên , như sẻ chia bao nỗi khổ Trong ngày.

Nàng áp khung hình của mẹ Vào lồng ngực hình dung ra gương mặt của mẹ Mình khi còn sống. Tuy ky ức đã phai mờ , nhưng Hoài Thương vẫn biết mẹ Mình đẹp lắm , trong những giấc mơ hoa , nàng vẫn thường thấy mẹ Hiện ra vỗ về âu yếm. Đó là 1 người đàn bà hãy còn trẻ Lắm. Phải , trẻ Lắm , vì mẹ Nàng khi mất chỉ Mới vừa tròn tuổi hai mươi ba.

Dường như trong cái chết của mẹ Nàng có điều gì mờ ám , vì bao lần rồi nàng để Ý thấy cha nàng né tránh việc đề cập đến chuyện này. Trong ngày giỗ mẹ , Hoài Thương nhận thấy ánh mắt người thân thoáng chút gì bối rối , đôi mắt có những tia nhìn là lạ , như đau thương phẫn hận , xót xa. Chuyện gì? Như một mớ bòng bong không hiểu được Mẹ Ơi ! Tại sao mẹ Lại chết vào lứa tuổi hai mươi ba? Cái tuổi đẹp nhất của một người con gái? Mẹ Ơi , trong cái chết của mẹ Có gì mờ ám? Hãy trả Lời con đi mẹ !

Hoài Thương nâng tấm hình ngang tầm nhìn mong tìm ra sự Thật trong ánh mắt đẹp u buồn kia. Nhưng xung quanh nàng chỉ Có sự im lặng bao trùm , trong tiếng gió reo ngoài khung cửa như có lời mẹ Thì thầm. Con ơi, đường đời muôn vạn lối , đừng khơi lại đống trot àn thêm hận tủi con ơi Mẹ ! Hoài Thương gục đầu vào khung ảnh khóc nghẹn ngào. Con khổ Lắm mẹ Ơi , hãy cứu con ! Hãy cứu con thoát khỏ Cái lồng son, ngột ngạt này. Con muốn hát ca, muốn tự Do bay nhảy. Mẹ Ơi ! con muốn tan thành mây khói biến mất giữa hư vô, muốn mình thành cát bụi Tại sao tất cả mọi người đều vô tư, đều sống 1 cuộc đời không dấy động? Tại sao những đứa con của dì Hoa với chàng nàng lại có 1 cuộc sống dễn dàng như vậy? chúng model hết mực phóng xe ào ào trên đường phố, cười nói chă/ng chút âu lo? Không vướng bận chi cả. Cuộc đời đối với chúng đầu hương hoa , rự Rỡ trăm muôn màu sắc? còn nàng , tại sao cuộc đời luôn đóng kín? Tâm hồn nàng , con người nàng ,có khác gì lạ Là đôi mắt buồn luôn ẩn chứa lệ Sâu tư? Nàng là ai? Đang tồ tại hay đang dần tan biến? Tại sao cũng 1 cuộc sống như nhau mà mọi người chịu còn nàng thì không?

Có lẽ tất cả những điều này chỉ Có mỗi Lãng Du là hiểu được thôi. Lãng Du ơi ! Giá mà phút giây này, có ngươi bên cạnh, em sẽ kể Cho người nghe tất cả những ươ;c mơ hoa. Và ngườ sẽ chắp hộ Em sơi dây hồng mơ ước , để Dìu em bay lên tận mây trời. Lãng Du ơi ! Hãy đến với em ! Đến với em bằng những trang chữ thật du dương êm ái , để Em thấy cuộc đời còn có cái để Em yêu Hoài Thương đã đi vào giấc ngũ với lệ Đầm đìa trên đô mắt, với nụ Cười rạng rỡ trên môi , trên ngực nàng là khung ảnh mẹ Cả không gian bỗng sặc sụa mùi cây cỏ, đê/ run àng vào cõi mộng thần tiên ....

Nhún mình đẩy cho chiếc xích đu bay cao lên khỏ Mặt đất một khỏang cách khá xa , Hoài Thương bật lên tràng cười khanh khách. chiếc áo đầm màu hồng xoà rộng dưới chân, mái tóc dài bay ngược về phía sau. Giữa khu vườn xanh um màu lá , nàng nổi bật lên như một thiên thần Trong tiếng gió vi vu , Hoài Thương nhắm mắt đắm chìm vào cảm giác bồng bềnh lơ lững. Ôi phải chi lúc nào tâm hồn nàng cũng thảnh thơi thư thái thế này thì thích thú biết bao nhiêu? giữa hương hoa hoà lẫnt iếng chim ca ríu rít , nàng thả Hồn trôi xa về tận cuối phương trời Nàng vừ có 1 biến chuyển mới lạ Ơ/ tâm tư. Ai có phép mầu nhiệm kỳ diệu , lấy khỏ Đôi mắt nàng giọt lệ Buồn muôn thưở? Lãng Du , người đã đến với nàng bằng những trang nồng nàn lãng mạn. Quyển " Hoàng hôn tím " người viết để Tặng cho tất cả mọi người. Sao mà nàng lại ngỡ, quyển sách kia người chỉ Viết rei^ng để Tặng nàng thôi.

Hoài Thương nhớ lại mình đã tốt biết bao công sức để Có được quyển sách kia. Sách của Lãng Du bán chạy lắm. Chạy đến nỗi không quá nửa ngày là bao nhiêu sách trong tủ Đều bán sạch. Những ai chậm chân chỉ Còn biết thẫn thờ đứng nhìn theo than thở. Đu='ng mong gì mà mượn nhé. Các cô gái đều xem tác phẩm của người là vật quý thiêng liêng , dùng để Gối đầu giường mà mơ mộng. Ai dại gì mà san sẻ chuyện tình iu?

Tình iu ư? Trái tim Hoài Thương kêu lên thảng thốt. Đôi má nóng bừng như kẻ Mới ăn trộm lần đầu bị bắt quả Tang. Tại sao hôm nay , nàng lại nghĩ đến hai chữ tình iu? Danh từ này đối với này hãy còn xa lạ. Tình iu ! Tình iu là cái gì nhỉ Đối với một cô gái 18 tuổi như nàng , tình iu là một cái gì đó còn quá đỗi mơ hồ. Nó đẹp đẽ , lung linh và vô cùng huyền ảo. Mà nàng chỉ Biết nó qua những trang sách của Lãng Du ! Nó ngọt ngào , nhẹ Nhàng , êm ái như những giấc mơ tiên thì thầm trong giấc ngũ.

Ôi biết đến bao giờ nàng mới có tình iu? Để Trái tim non đập vang rộn rã. Để Có những chiều nàng trốn mẹ Đợi người iu. Những lần hẹn hò , những lần giận dỗi , những chùm hoa dại đủ Màu sắc và cuố cùng là nụ Hôn môi.

Hoài Thương chợt đưa tay lên môi tưởng tượng hương vị Của nụ Hôn nhưthế nào nhỉ Có thật là đam mê, ngọt ngào như Lãng Du đã tả Khong?. Và ...Chàng train ào sẽ đến với nàng? Ôm nàng trong vòng tay rắng chắc , để Nghe nàng thủ Thỉ Chuyện tình iu. Ôi tình iu ! Tình iu ngươi đang ở đâu? có hay lòng tad dang đợi chờ hy vọng. Hãy đáp xuống đây hỡi vị Thần cánh trắng , hãy bắn đi những muĩ tên bé xíu cho máu của những con tim thắm nhượm đỏ Ân tình.

− Chị Hoài Thương ! Xuống cho với em chút nào. Sao chị Cứ ngôi trên xích đu hoài vậy. Một tiếng hét lanh lảnh đưa Hoài Thương về thực tại , nàng mở Mắt bàng hoàng nhìn xuống dưới chân mỉm cười. Nãy giờ mãi mơ mộng suy nghĩ. Nàng quên mất Quốc Tường , đứa em cùng cha khác mẹ Của nàng. Bỏ Mặc nó nó giữ đám đồ chơ bằng nhựa đủ Màu.

− Ồ! chị Xin lỗi em nhé, cơm chín chưa vậy. Chị Đói bụng quá rồi.

Thằng nhóc mỉm cười chìa nguyên đôi hàm răng súng:

− chín lâu lăm rồi ! Nhưng chị Hoài Thương ơi em hông thèm chơi bán quán nữa đâu. Chị Bắt bướm cho em chơi đi.

Hoài Thương tụt xuống đất, bước lại gần em dỗ dành:

− Thôi Tường ngoan đi , đừng băt bướm làm gì , cứ để Nó bay cho đẹp Tường nhé !

Thằng bé phụng phịu:

− Hông , em chẳng chịu , chị Đi bắt cho em cơ Hoài Thương thở Dài vờ rón rén bước đến gần 1 con bướm trắng, thò tay trông như đang bắt. Trong lúc chân nàng khẽ đá cành hoa cho bướm nọ bay đi.

− Rồi , bướm bay mất đi rồi uổng quá.

Thằng Tường nãy giờ đứng yên theo dỗi nó giậm giậm đôi chân:

− Hổng biết đâu , em bắt chị Đền đó. chị Hổng bắt được cho em em méc má. Má ơi ...- Nó dọn miệng gọi to. Hoài Thương vội ôm lấy nó:

− Thôi thôi, cho chị Xin đi nha. Để Chị Bắt cho em con bướm đẹp kia. Nhưn gem phải hứa là không được vặt râu, bứt cánh nghe chưa Thằng Tường gật đầu nhanh:

− Em không vặt râu , bứt cánh của nó đâu. Chị Bắt cho em đi Hoài Thương thở Dài, nàng rón rén bước đến gần 1 chú bướm khác. Bướm ơi! Mày đừng giận tao nghen. Tao không thể Làm phật ý cục vàng của dì tao Con bướm nhỏ Dường như thông cảm với nàng. Nó nằm yên trong 2 ngón tay xinh đẹp của nàng , không vùng vẫy trốn chạy.

− Đây, bướm của Tường đây. Hộp đâu đưa chị Bỏ Vào.

Thằng Tường cười vui thích thú:

− Khôn gem không thích bỏ Bướm vào hộp đâu. Kim đây , chỉ Đây chị May cánh nó cho em đi.

Hoài Thương giật mình:

− Ôi đừng làm như vậy chứ em , chị Hỏi em , nếu có ai dùng kim may tay em lại em nghĩ sao?

− Em chẳng nghĩ sao cả , em sẽ đánh vỡ nó luôn , còn chị , chi có may cánh bướm cho em không?

Hoài Thương nói:

− Thôi , tội nghiệp nó. Chị Buông tay cho bướm được tự Do đây.

Nói xong, nàng khẽ buông tay, con bướm nhỏ Chập chờn rồi bay thẳng về phía rừng hoa muôn màu sắc. Thằng Tường tức giận, đẩy mạnh vào người Hoài Thương ; − Tại sao chị Thả Bướm của em? Hổng biết đâu , bắt đền đi ...Hu...Hu ... Thằng bé xô mạnh làm Hoài Thương té bật ngửa trên nền cỏ. Đưa mắt liếc vào nhà trong một cái , nàng chống tay ngồi dậy Ôm lấy thằng bé vào lòng:

− Thôi để Chị Đền cho , đừng khóc nữa , chị Xin lỗi em mà. chị Kể Chuyện cổ tích cho em nhé?

Thằng bé vung tay đấm túi bui. Vào người nàng vừa khóc vừa nói:

− Hông ! em không thèm chơi với chị , em méc má là chị Đánh em nè.

Hoài Thương ôm chặt thằng bé vào lòng hơn nữa:

− Tường , em không được nói láo , như vậy là không tốt đâu.

"Bịch". Một cú đấm vào giữa mắt làm nàng chới với. Hoài Thương buông tay bịt mắt. thằng bé vuột được ra ngoài nó cất giọng cười khanh khách:

− Em không thèm chơi với chị, em đi bắn chim đây.

− Tường - Hoài Thương gào lên sợ hãi - Má đánh bây giờ Nó quay lại trề môi:

− Đánh chị Chớ phải đánh em đâu Nói xong, nó chống tay nhảy qua hàng rào chạy đi mất dạng. Hoài Thương hốt hoảng mở Cửa rượt theo. Nhưng bốn phía vắng tanh không biết nói chạy hướng nào. Giữa lúc nàng còn đang mãi ngơ ngác nhìn quanh thì ... − Hù !

Từ phía sau lưng, thằng bé giúi nguyên nắm đất lòn qua cổ áo vào ngực nàng , Hoài Thương quay lại giận dữ hét to:

− Tường , em giở Trò gì vậy?

Nó vẫn cười hì hì thản nhiên như chẳng có chuyện gì. Một lúc sau , nó thò tay vào ngực.

Một lúc sau, nó thò tay vào ngực áo , lôi ra một quyển sách hươ hươ trước mặt nàng. Hoài Thương kêu lên hốt hỏang:

− Kìa Trường ! Quyển sách của chị, em lấy đi đâu vậy?

Thằng bé cắn môi suy nghĩ , rồi cất giọng nhanh hơn:

− Ở phòng của chi.

Nàng tiến lên 1 bước , cất giọng năn nỉ:

− Cho chị xin lại rồi chị sẽ mua cho em 1 bịch kẹo lớn Nó lắc đầu khiêu khích:

− Em không thích ăn kẹo Hoài Thương nhẫn nại:

− Thế em thích ăn gì? Trả Quyển sách lại cho chị đi rồi em thích gì chị cũng chiều mà Nó cắn môi suy nghĩ 1 lúc lắc đầu nguầy nguậy:

− Hông. em hông thích ăn gì cả. Mà em chỉ thích xé nó ra để làm diều thôi.

− Hổng được ! - Hoài Thương kêu lên sợ Hãi rồi lự Lúc Quốc Tường không để ý nàng chồm lên giật lấy quyển sách. Nhưng thằng bé đã kịp đề phòng, nó quay người né tránh , cất tiến cười khanh khách, rồi phóng người bỏ chạy − Quốc Tường ! Trả Cho chi.

Hoài Thương co chân đuổi theo nó, thằng bé như 1 con sóc nhỏ, khéo léo chuyền mình qua các thân cây rậm rạp làm Hoài Thương đuổi theo mệt đến bở hơi tai Rượt đuổi nhau 1 lúc , chừng đã thấm mệt Quốc Tường quay chạy trở Về nhà, vừa chạy nó vừa giơ cao quyển sách, hăm he:

− Hay lắm , "Hoàng hôn tím". Em sẽ méc ba chị đi coi sách tình nhảm nhí. Ái ui .... Mải nhìn vào quyển sách, thằng bé vấp vào mô đá to té nằm dài trên đất , quyển sách văng tít ra xa Hoài Thương chạy vội đến lượm quyển sách cất nhanh vào túi áo , rồi chạy đến đỡ Quốc Tường , lo lắng hỏi:

− Quốc Tường em có làm sao không?

Một vết trầy nhỏ trên đầu gối không đủ Làm cho đứa bé lì lợm kia đau đớn. Nó trơn mắt nh'in Hoài Thương giận dữ. Chợt gương mặt kia bỗng trở Thành méo xệch, thằng bé cất tiếng la chói lói:

− Ui da! Đau quá, chết con rồi mẹ Ơi − Cái gì vậy? Trời đấy ơi ! con làm sao vầy nè? con ơi là con Dì Hoa vừa từ trong nhà bước ra , trông thấy thằng con nằm sóng soài trên mặt đất , bà chạy đến bên vạch người xem xét. Thấy vết rướm máu nhỏ trên chân con , bà kêu lên xót xa:

− Trời oi ! Chết tôi rồi , sao vầy hả Con?

Quốc Tường nhăn nhó mặt , ôm chân mếu máo:

− Chị Hoài Thương giành sách với con chỉ xô con té Không ngờ thằng bé nói láo 1 cách trắng trợn như thế. Hoài Thương tròn mắt kêu lên ngạc nhiên:

− Kìa Quốc Tường ! Sao em lại ....

− Sao trăng gì?- Bà Hoa quay lại nạt ngang - Thù ghét gì tao thì mày cứ nói , sao lại xô nó ha?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro