chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mẹ Lan là cô Ngọc Lan- giám đốcc công ty thời trang Ngọc Lan. Năm nay cô 50 tuổi. Vì làm bên thời trang nên cô lúc nào cũng ... thời trang hết. Nhìn cô toát lên vẻ quý phái, sang trọng của người thành đạt. Nó không biết mẹ nó và cô quen nhau lúc nào, nhưng nó còn nhớ rất rõ cách đây khoảng 10 năm, đó là những năm sau ngày ba nó bỏ đi. Mẹ nó sau 3 năm đầu vất vả cũng đã ổn định kinh tế. Lúc ấy mẹ nó 38 tuổi. Người phụ nữ hai con chịu nhiều đau khổ của cuộc hôn nhân thất bại, lại vất vả vì gánh nặng con cái nhưng nhìn vẫn còn xuân sắc, mẹ nó có nét đẹp mặn mà của người phụ nữ trung niên đằm thắm, dịu dàng nhưng đầy nét quyến rũ. Lúc trước nó vẫn nghe mấy bà hàng xóm nhiều chuyện, tám với nhau là trước sau gì mẹ nó cũng có chồng nữa cho xem vì mẹ nó vẫn còn đẹp chán. Nó không hận đàn ông nhưng nó không muốn mẹ nó khổ. Lấy chồng nữa rồi có khác gì đâu. Cứ như thế này là nó thấy hạnh phúc lắm rồi.
Có vài người cũng theo đuổi mẹ nó nhưng hầu như mẹ nó không quan tâm. Việc quan trọng nhất bây giờ đối với bà là lo cho chị em nó đầy đủ và sống vui vẻ là bà vui lắm rồi, chẳng cần nhu cầu gì khác. Nó rất ít khi thấy mẹ nó đi chơi, chỉ vài lần đi đám cưới đám tiệc ở công ty rồi thôi, còn bạn bè thì càng không thấy.
Chiều hôm ấy, bà về nhà với một người phụ nữ là cô Lan. Ấn tượng lúc đó về cô là rất thân thiện và vui tính. Ánh mắt cô nhìn chị em nó và mẹ nó rất dịu dàng và đầy yêu thương. Cảm giác của nó về cô thật gần gũi. Buổi cơm gia đình có bốn người đầu tiên ( từ ngày ba nó đi) thật vui vẻ. Nó chưa thấy mẹ nó và em nó cười nhiều như vậy. Nét hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt hai người lớn và 2 đứa trẻ. Không khí ấm áp bao trùm căn phòng. Nó ngửi thấy mùi gia đình hạnh phúc đâu đây (cái mùi mà lâu lắm rồi nó không được thấy). Nó chợt nghĩ: Giá như cô ấy thay vào chỗ của ba nó thì tốt biết bao. Chỉ cần mẹ nó hạnh phúc thì ai nó cũng chấp nhận. Nó bất giác mỉm cười.

Em gái nó trên lầu nói vọng xuống kéo nó về hiện tại:
- Mẹ Lan nói chiều mai 2 mẹ về.
- Trời, 2 người này cũng biết lựa lúc về quá ha. Sao không về bữa nay mai mình khỏi đi họp. Làm mất buổi cafe sáng với hội bà tám ở công ty rồi.
Nó hỏi vọng lên: Mẹ Lan gọi điện ha?
- Dạ. có quà nữa đó.
- Mày đòi hả?
- Đâu có là mẹ tự nguyện mà.
- Hazzz. Nó biết mẹ Lan thương em gái nó lắm, bà coi 2 chị em nó như con ruột nhưng vẫn thiên vị con bé hơn, chắc có lẽ vì em nó còn nhỏ. Bà yêu chiều nó đến nỗi mẹ nó phải lên tiếng. Lúc Bé Mi đậu vào lớp 10 chuyên, bà mua ngay cho nó chiếc xe vespa LX. Mặc dù chưa có bằng lái.
Mẹ nó cằn nhằn: - Không được, mua xe đạp điện thôi. Khi nào lớn đã.
Mẹ Lan năn nỉ: - Để con đi cho quen đi, cũng đâu đi đâu nhiều, đi học có chị đưa rước rồi.(mẹ Lan nhận trách nhiệm đưa rước 2 chị em nó đi học từ nhỏ.)
Mẹ: Chị chìêu quá nó hư.
Mẹ Lan: Hư đâu mà hư. Chỉ cần con muốn gì là chị chìêu hết.
Mẹ: Chị làm như nó là con của mình chị vậy?
- uh, đúng rồi là con chị mà. Mẹ Lan nói tỉnh khô.
- Ơi trời ơi. Em cũng là mẹ nó mà, chị làm vậy sao em nói nó nghe đươc.
- Thôi, cho con xin hai người. 2 mẹ đều giành bé Mi hết còn con là con của ai đây? thấy tình hình bất phân thắng bại nó xen vào.
- Của mẹ luôn. Mẹ Lan ôm lấy nó.
Mẹ nó la lên: - Sao đứa nào chị cũng giành hết vậy.
- Thôi thôi, để cho công bằng thì hai đứa đều là...của hai mẹ hết được chưa. Nó nói kiểu huề vốn. Cả ba người đều cười.
Cô Lan gắn bó với gia đình nó như ruột thịt. Nó nhớ một hôm cũng khá khuya, mẹ nó bị trúng gió, nó cạo gió, xức dầu nhưng mẹ nó vẫn không hết, bà ói mửa, mặt mày tái mét. Nó sợ quá gọi cô Lan, nghe xong 5 phút sau cô có mặt( không kịp thay đồ cô vẫn còn mặc đồ ngủ chạy, à chắc bay bằng xe máy quá) Cô vội giã gừng cho mẹ uống, rồi làm vài thứ nữa. 15 phút sau mẹ đỡ, cả ba cô cháu thở phào nhẹ nhõm. Cô ngồi bên mẹ lau trán cho mẹ, mẹ nắm tay cô thì thào: Cảm ơn chị, lỡ em có chuyện gì mấy đứa nhỏ không biết sao.
Cô đánh nhẹ vào tay mẹ: - Em nói bậy gì vậy. Chỉ là trúng gió thôi mà, hôm sau cẩn thận chút.
Hai chị em nó bu lại chỗ mẹ nó, bé Mi ngồi vào lòng cô nói: "mẹ làm con sợ quá". Rồi hình như vẫn còn bị rối nó ôm cô Lan rưng rưng nước mắt nói: - Không có mẹ Lan tụi con không biết phải làm sao. Con sợ lắm.
Cô Lan ôm nó vào lòng nói: - không sao rồi có mẹ ở đây, không sao đâu. Dù có chết mẹ cũng phải đến đây chứ.
Hình như vừa chợt hiểu cách xưng hô có thay đổi, cô Lan hơi ngượng ngùng, còn gương mặt tái mét của mẹ nó thoáng chút hồng.
Nó nhìn con bé rồi nói: - Gọi mẹ Lan luôn, em hay quá ha.
Bé Mi hết nhìn qua mẹ nó rồi nhìn cô Lan hỏi: Con gọi mẹ Lan cũng được mà mẹ.
Hai người lớn cùng mỉm cười gật đầu, nó cũng cười. Vậy là cô Lan thành Mẹ Lan của tụi nó từ đó.
Thỉnh thoảng mẹ Lan ở lại ngủ cùng gia đình nó, lúc đó mẹ nó vui lắm. Cả nhà ồn ào náo nhiệt vì tiếng cười đùa của mẹ Lan với chị em nó. Có lần học bài khuya, nó đi uống nước ngang qua phòng mẹ, nghe tiếng thì thầm nói chuyện của 2 người. Tiếng mẹ nó: "Hôm nay cô giáo lại gọi điện than phiền. Em không biết phải làm gì với nó nữa", tiếng mẹ khóc. Tiếng cô dỗ dành:" không sao đâu em, nó đang tuổi dậy thì, tuổi này bướng bỉnh lắm từ từ rồi tìm cách khuyên bảo con, cũng chỉ là mấy trò nghịch ngợm của học sinh thôi mà, la rày nhiều không được đâu".
- Chị lúc nào cũng binh tụi nó riết rồi không nói được luôn, giọng mẹ nó nhỏ nhẹ chẳng có vẻ gì là trách mắng cả.
- Binh đâu mà binh, đó là thương, Con mình mà phải thương chứ. Thương con thương luôn....
không thấy tiếng mẹ trả lời, chỉ nghe thấy tiếng hứ nho nhỏ rồi tiếng gì nữa...( lúc đó không biết thiệt. giờ cũng không biết luôn. hiiii)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#girlxgirl