Con giun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con giun

Tuy là con gái nhưng tôi ghét chơi búp bê, chỉ thích trèo cây và chơi ôtô, nói chung khá là táo bạo và dũng cảm. Thế nhưng riêng việc móc con giun vào lưỡi câu thì tôi không làm được. Nó luôn làm tôi lo lắng và luống cuống. Bố rất hiểu tôi về chuyện này, nhưng giờ bố đã mất. Còn bác hàng xóm Lyons, người chưa từng có đứa con nào thì làm sao hiểu được. Chính vì vậy khi bác rủ đi câu cá, tôi đã định từ chối, nhưng mẹ thì lại giục tôi đi. Mẹ biết tôi rất thích câu cá, và từ khi bố mất, chẳng có ai đưa tôi đi câu nữa...

Tuy là con gái nhưng tôi ghét chơi búp bê, chỉ thích trèo cây và chơi ôtô, nói chung khá là táo bạo và dũng cảm. Thế nhưng riêng việc móc con giun vào lưỡi câu thì tôi không làm được. Nó luôn làm tôi lo lắng và luống cuống. Bố rất hiểu tôi về chuyện này, nhưng giờ bố đã mất. Còn bác hàng xóm Lyons, người chưa từng có đứa con nào thì làm sao hiểu được. Chính vì vậy khi bác rủ đi câu cá, tôi đã định từ chối, nhưng mẹ thì lại giục tôi đi. Mẹ biết tôi rất thích câu cá, và từ khi bố mất, chẳng có ai đưa tôi đi câu nữa...

Đến bờ sông, chúng tôi bắt đầu lôi cần câu ra để chuẩn bị. Cái cần câu của tôi chỉ là một que tre. Bác Lyons lấy ra một hộp giun lớn, đưa cho tôi. Chắc chắn là tôi phải "tự thú" với bác về chuyện tôi sợ bọn giun thôi! Nhưng có thể bác sẽ không bao giờ cho tôi đi câu cùng nữa, ý nghĩ đó làm tôi càng lo lắng. Bác Lyons đặt hộp giun vào giữa hai chúng tôi, và ngay khi tôi chuẩn bị "tự thú", bác Lyons... tự thú trước:

- Bác ghét nhất là việc này - Bác Lyons nói khi một tay cầm con giun và tay kia cầm lưỡi câu - Đúng là nghe hơi kỳ cục, nhưng gắn con giun bé tẹo tội nghiệp này vào lưỡi câu làm cho bác cảm thấy... cảm thấy... không biết gọi là gì bây giờ...

- Có phải thấy lo lắng và luống cuống không ạ? - Tôi hỏi ngay, tràn đầy hy vọng.

- Chính xác! - Bác Lyons reo lên, và hỏi lại - Cháu cũng bị thế à?

- Một chút thôi ạ! - Tôi thừa nhận, cảm thấy nhẹ cả lòng.

- Chắc là đôi khi chúng ta phải đi qua những điều không tốt để đạt đến những điều tốt! - Bác Lyons mỉm cười - Để bác móc con giun vào lưỡi câu cho cháu nhé?

Đấy, thế là tôi có một lối thoát! Bây giờ tôi chỉ cần nói "Được ạ!" và con giun sẽ bị dính vào lưỡi câu mà tôi khỏi phải động vào. Nhưng tôi cảm thấy không ổn nếu để bácLyons móc giun hộ mình, vì bác ấy cũng "có vấn đề với giun" như tôi cơ mà! Thế là tôi cho tay vào hộp, nhấc lên một con giun, cố gắng nhìn nó càng ít càng tốt, vội vã móc nó vào lưỡi câu rồi lau ngay tay vào quần!

Thế mà tôi cũng đã làm được! Rõ ràng việc đó vẫn làm tôi lo lắng và luống cuống, nhưng mà tôi làm được! Tôi nhìn bác Lyons, thấy bác nháy mắt. Tôi thì mỉm cười đầy tự hào và thả cần câu xuống nước. Phần "không tốt" đã qua!

Nhiều năm sau, tôi mới biết rằng mẹ đã kể về chuyện "có vấn đề với giun" của tôi cho bác Lyons; và tôi gần như chắc chắn rằng bác không hề bị lo lắng hay luống cuống gì về những con giun cả. Nhưng tôi biết rằng, bác đã giúp tôi hiểu ra một "nguyên tắc" về sự kiên trì đi qua khó khăn để đạt tới thành công. Mẹ, các chị và tôi, cũng đã cùng nhau vượt qua thời kỳ khó khăn nhất sau khi bố mất, và cuối cùng chúng tôi cũng có những khoảng thời gian tốt lành hơn. Còn tôi, tôi vẫn đi câu cá với bác Lyons và tự móc giun vào lưỡi câu của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro