Chap 3: Bảo bối dắt mẹ Sica ngốc đi tìm Appa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, hai người ôm theo mớ hành lý cũ nát hướng về tập đoàn Kwon thị, công ty  KY.

Đứng ở xa xa, nhìn thấy cái khí thế bất phàm toả ra từ toà nhà hơn năm mươi mấy tầng của công ty KY kia, Sica nhất thời khiếp đảm, rụt cổ lại, lôi tiểu bảo bối định quay đầu đi luôn.

 Bảo bối đưa hai tay giữ chặt Sica lại, chu cái miệng nhỏ đỏ rực nói “ Dì ơi, không được đi đâu, appa ở bên trong kia rồi, chúng ta cùng đi tìm  appa thôi”.

“Nhưng. . . . . . Bảo bối a, chúng ta đột nhiên đi tìm cô ấy, cô ấy nhất định sẽ tức giận!” Nói đến đó, Sica càng thấy sợ hãi hơn, cho tới bây giờ Sica chưa bao giờ nghĩ sẽ phải gặp gỡ nói chuyện với kẻ tự cho mình là người có tiền ấy. Hiện tại phải đi gặp một người mà mình chưa bao giờ thấy mặt để nhờ tiếp tế, tự nhiên Sica cũng thấy da mặt mình thật dày.

“Dì!”  bảo bối nhất thời tức giận hét to một tiếng, xoa thắt lưng trừng mắt nhìn nàng, nói, “Dì không đi tìm appa con mà định quay lại thì hai chúng ta sẽ phải ngủ ở cầu vượt mất. Nơi đó có rất nhiều chuột và gián, dì không sợ sao?”.

Sica nghe vậy, nhất thời lông tơ đều dựng thẳng lên, tưởng tượng đến mấy con ghê tởm đó đi tới đi lui trước mặt nàng, nàng lắc mạnh đầu, đáng sợ quá, nàng không thích chuột và gián đâu.

“Cho nên, chúng ta cần phải đi tìm appa con thôi”.  bảo bối kéo tay nàng đi về hướng KY.

Sica vẻ mặt cầu xin, tùy ý để bảo bối muốn lôi đi đâu thì đi.

Đúng lúc này một chiếc Porsche màu bạc phóng rất nhanh về phía hai người.

Sica giật mình, kinh ngạc nhìn chiếc xe đó, theo bản năng kéo bảo bối sang một bên, còn chính mình thì ngây ngốc đứng im tại chỗ.

Keeeeeeeet——

Một tiếng phanh chói tai vang lên, Porsche đỗ khựng lại trước mặt Sica năm tấc.

Sica kinh hãi ngồi bệt xuống mặt đất, đôi mắt mở to ngập nước trừng trừng nhìn chiếc xe.

Lái xe thở hổn hển mở cửa chiếc Porsche, đưa tay vuốt ngực nhìn Sica đang ngồi dưới đất mắng “Vị tiểu thư này, sao cô lại đôt nhiên lao tới thế? Nếu vì thế mà làm cho cô chủ của chúng tôi bị thương thì sao đây? Cô bồi thường được không?”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro