Cơn mưa đầu mùa hạ - Tùy Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần I:

Hôm nay là một ngày đông rét buốt. Hà Nội lạnh đến chín độ C. Vậy mà không hiểu sao trong đầu tôi cứ vang vọng mãi hình ảnh một người con gái bên ô cửa sổ và cơn mưa đầu hạ. Bởi thế tôi ngồi vào bàn để trí tưởng tượng của mình viết nên câu chuyện về người con gái ấy và cơn mưa ấy...

Thảo ngồi bên khung cửa sổ lặng ngắm mưa rơi. Cô có một tình yêu kì lạ với những cơn mưa. Mỗi một mùa đem đến cho cô những cơn mưa với vẻ đẹp khác nhau. Cơn mưa thu là bản nhạc nhịp nhàng của những giọt mưa trong vắt, một bản giao hưởng đều đều kéo dài suốt đêm ngày cô có thể nghe mãi không biết chán. Mùa đông mang đến cơn mưa rả rích kèm cái lạnh tê tái lại khiến cô thích thú khi được chui vào trong chăn ấm ghé mắt ra ngoài ô cửa sổ ngắm mưa. Mùa xuân mưa phùn lây rây cô thích được những hạt mưa li ti, xinh xinh chạm vào má như đứa bé thích được mẹ thơm. Nhưng cô yêu nhất là cơn mưa đầu hạ. Cơn mưa đầu hạ chợt đến rồi chợt đi. Những giọt mưa xôn xao lao xuống mặt đất vẽ nên những nét thẳng ngay ngắn trên không trung và tạo ra thứ âm thanh rào rào nghe mới vui tai làm sao. Cơn mưa rào chỉ thoáng qua trong chốc lát nhưng xoá đi hẳn cái ngột ngạt của đô thành thay bằng không khí mát mẻ trong lành. Và cô yêu sao cái mùi hương dìu dịu lan toả khắp đất trời sau cơn mưa đầu hạ. Mùi hương ấy là sự hoà trộn của mùi không khí, mùi mây, mùi đất, mùi cỏ cây, mùi hoa lá, mùi của vạn vật mà cô vẫn gọi là "mùi mưa". Cơn mưa đầu hạ không kéo dài như vào những mùa khác nhưng mùi hương mà nó để lại sau khi tan biến lại thơm nhất, và ấn tượng mà nó để lại là sâu sắc nhất trong lòng cô gái bên khung cửa sổ...

Thảo nhấc điện thoại gọi cho Trang, cô bạn thân của mình:

- Alô.

- Titi à. Chị có thấy cơn mưa vừa rồi không?

- Ừ, chị có thấy.

- Đẹp nhỉ chị nhỉ, cơn mưa đầu hạ đấy. Chợt đến rồi chợt đi. Cơn mưa khiến không khí mới dễ chịu làm sao. Và chị có thấy mùi của mưa không? Mùi mưa thơm lắm í, thơm như mùi cốm chị ạ. Em cứ ngồi mãi bên khung cửa sổ để hít no mùi mưa đấy.

- Ôi cô em ngốc của chị. Chị không hiểu những cơn mưa có gì mà khiến em mê mẩn đến vậy.

- Hị hị em của chị vốn yêu mưa mà.

- Thế lát nữa em có đi sinh nhật Katie với chị không?

- Có, chị ạ.

- Vậy chị qua đón em nhé.

- Ừ.

- Thôi, chị cúp máy đây. Mẹ chị gọi rồi. Tí nữa gặp lại, bé yêu của chị.

- Bái bai titi yêu của em.

Tối hôm ấy, Thảo và Trang cùng nhau đến bữa tiệc sinh nhật của Khánh Vân hay còn gọi là Katie, cô bạn cùng lớp cấp ba cũ. Khác với hai người bạn bố mẹ đều là công chức, Khánh Vân sinh ra trong một gia đình có quyền thế. Dẫu vậy, Khánh Vân sống rất hoà đồng với bạn bè cùng trang lứa của cô chứ không nhiễm thói tiểu thư hay vênh mặt như con cái những nhà có của khác. Bữa tiệc sinh nhật tuổi mười chín của cô bởi thế không diễn ra ở những quán bar sàn nhảy ồn ào mà được tổ chức ở một quán kem và đồ uống kiểu Ý yên tĩnh và sang. Khách mời chủ yếu là những người bạn cấp ba chia tay chưa lâu, ngoài ra chỉ có thêm anh trai cô đi cùng anh bạn. Bữa tiệc sinh nhật thật rôm rả. Những cô cậu mới bỡ ngỡ bước vào cổng trường đại học vẫn còn vương lại nét hồn nhiên vô tư của tuổi học trò. Họ trêu nhau, đùa nhau, cấu nhau, trên môi là những nụ cười đủ kiểu: toe toét có, nhăn nhở có, dịu dàng có và rạng ngời cũng có. Bỗng đèn trong quán phụt tắt và chiếc bánh ga tô xuất hiện cùng ánh nến lung linh. Đó là giây phút hạnh phúc và xúc động tràn ngập khắp căn phòng. Tất cả cùng ca vang bài hát sinh nhật: "Happy birthday to Katie...Happy birthday to Katie..." Mọi ánh mắt đều hướng về cô gái dễ thương đang thầm nguyện ước. Khánh Vân thổi nến trong tiếng vỗ tay không ngớt. Một bữa tiệc sinh nhật như bao bữa tiệc sinh nhật của những người trẻ tuổi, đầy ắp niềm hạnh phúc và những mơ ước cho tương lai. Ngoài cô chủ của bữa tiệc thì người thu hút nhiều ánh mắt quan tâm nhất là anh trai cô. Những ánh mắt của các cô gái là cái nhìn ngưỡng mộ trước phong thái chín chắn, chững chạc của anh còn những cậu con trai nhìn anh bằng con mắt hơi chút gì đó tự ti và ghen tị vì anh đã thầm chỉ ra một cách sinh động nhất những thiếu sót trong phong cách ăn mặc cũng như cư xử của họ. Nam, tên của anh, là một chàng thanh niên lịch lãm, sành sỏi. Anh am hiểu việc chiều lòng phái nữ tựa như người đầu bếp biết cần phải cho bao nhiêu gia vị để nấu một món ăn ngon vậy. Đối với cô em gái kém hai tuổi, Nam lại càng chiều chuộng, bao bọc cô trong chiếc lồng kiếng của tình yêu thương: trong suốt, vô hình nhưng chắc chắn. Anh tặng sinh nhật cô em gái hẳn một chiếc vòng cổ kết từ những hạt ngọc trai kiêu sa trong sắc trắng tinh khôi. Chiều em như thế nên anh cũng dành cho các bạn của cô một vị trí không nhỏ. Đặc biệt, anh hơi bị thu hút bởi một cô bé trong đám bạn của em. Mới loáng thoáng gặp vài lần khi đón Khánh Vân, nhưng cô bé ấy luôn để lại trong anh một ấn tượng mơ hồ nhẹ nhàng như một dải lụa trôi lơ phơ trên bầu trời. Đó là ấn tượng về một nụ cười, người con gái với nụ cười trong vắt như cơn mưa thu ...

Khi chiếc bánh gatô bị chén gọn trong hai phút và mặt mũi ai nấy cũng lem nhem sau một trận hỗn chiến của kem và sôcôla thì cũng là lúc bữa tiệc đã tàn. Nhưng kết thúc đó chỉ là khởi đầu cho một cuộc vui mới. Tất cả đều nhất trí điểm đến tiếp theo sẽ là karaoke Cảm Hội. Nhưng Trang thì không thể đi tiếp:

- Katie ơi, Titi về trước nhé.

Cả hội nhao nhao lên:

- Sao về sớm thế? Ở lại đi.

- Titi phải về không thì mẹ Titi giết Titi mất.

Trang nói thế nên cũng không ai đòi giữ cô lại nữa. Thảo cũng theo bạn:

- Mình cũng về đây.

Khánh Vân giận dỗi:

- Con này, Titi đã về rồi lại đến lượt mày cũng về nữa thì còn gì là vui. Thôi ở lại nốt đi.

- Nhưng Titi về không ai đèo Thảo.

- Tí nữa anh Katie đèo Thảo về được chưa?

Nam gật đầu với Thảo phụ hoạ cho lời đề nghị của cô em gái. Không muốn làm Katie buồn, Thảo nhận lời ở lại. Dù sao anh trai Katie cũng toát lên một vẻ đáng tin cậy. Nam đồng ý ngay. Cho một cô gái đi nhờ xe là một việc rất bình thường không còn là sự ban ơn như bản chất của nó mà hầu như trở thành nghĩa vụ của đấng mày râu, đèo bạn của em gái về thì lại là một việc vô cùng vụn vặt so với những gì anh đã từng làm cho cô tựa như đặt một hòn sỏi nhỏ nhắn bên cạnh một trái núi khổng lồ. Bởi thế Nam không cần đến một tích tắc để nhận lời đèo cô bạn của em gái, nhất là khi cô ấy có nụ cười trong vắt như cơn mưa thu...

Nam gật đầu với Thảo phụ hoạ cho lời đề nghị của cô em gái. Không muốn làm Katie buồn, Thảo nhận lời ở lại. Dù sao anh trai Katie cũng toát lên một vẻ đáng tin cậy. Nam thì đồng ý ngay. Cho một cô gái đi nhờ xe là một việc rất bình thường không còn là sự ban ơn như bản chất của nó mà hầu như trở thành nghĩa vụ của đấng mày râu, đèo bạn của em gái về thì lại là một việc vô cùng vụn vặt so với những gì anh đã từng làm cho cô tựa như đặt một hòn sỏi nhỏ nhắn bên cạnh một trái núi khổng lồ. Bởi thế Nam không cần đến một tích tắc để nhận lời đèo cô bạn của em gái, nhất là khi cô ấy có nụ cười trong vắt như cơn mưa thu...

Buổi karaoke diễn ra vô cùng sôi động với những màn trình diễn ngẫu hứng và những pha cổ vũ hết mình khiến vài vị khách phải ra về với giọng nói thều thào lạc điệu và niềm hớn hở còn lồ lộ trên gương mặt. Bỏ lại sau lưng một buổi tối vui vẻ, Nam thực hiện lời hứa với em gái: đưa Thảo về nhà an toàn. Ngồi sau xe của Nam, Thảo tìm thấy một cảm giác ấm áp khó tả trong làn sương đêm khe khẽ lạnh.

- Nhà em ở đâu? - Nam bắt chuyện với cô gái ngồi sau.

- Dạ, nhà em ở Định Công.

- Thế thì còn xa đấy. Em mặc thế này khéo lạnh.

- Không lạnh đâu ạ.

- Nếu lạnh thì cứ ôm anh nhé.

- Eo ôi thế thì ngại chết. Nhỡ người yêu anh nhìn thấy thì sao?

- Đừng ngại. Anh làm gì có người yêu đâu. Em mà ốm thì cái Vân nó hỏi tội anh đấy.

Thảo cười. Cô tự hỏi không biết anh sẽ nói gì nếu cô bảo "Ngồi sau anh em đã thấy ấm lắm rồi". Chợt cô thấy táp vào mặt một giọt nước. Rồi lại một giọt, một giọt nữa. Chỉ vài giây sau mưa bắt đầu mau và tiếng rào rào nghe ngày càng rõ. Cô khe khẽ reo lên thích thú "Ôi! Mưa!". Từ miệng Nam cũng phát ra một câu y hệt nhưng với sắc thái trái ngược. Anh táp vào một mái hiên bên đường để hai người trú mưa. Anh ướt lướt thướt nhưng lại chỉ lo lắng cho cô bạn của em gái:

- Em ướt rồi khéo ốm mất. Mà sao em lại vui thế?

- Vì mưa anh ạ.

- Em thích mưa thế à?

- Vâng. Em thích mưa lắm. Mưa đẹp nhỉ anh nhỉ. Cơn mưa đầu hạ đấy, đến lúc nào không ai hay.

Thảo đắm đuối ngắm cơn mưa rào. Nam cũng nhìn về hướng đôi mắt cô nhìn nhưng đôi lúc lại liếc nhìn chính đôi mắt tươi vui kia. Lâu lắm rồi anh mới ngắm mưa. Cũng lâu lắm rồi anh mới thấy mưa đẹp như thế, tất cả là nhờ cô gái đang đứng cạnh anh.

Chợt tiếng rào rào nhỏ dần rồi tắt hẳn, cơn mưa bỗng chốc tan biến vào màn đêm nhanh như lúc nó đến.

- Chợt đến rồi chợt đi. Ôi, em yêu cơn mưa đầu hạ!

Thảo mỉm cười với Nam, nụ cười trong vắt như giọt sương mai . Khi về đến nhà, cô chào anh:

- Cám ơn anh nhé. Anh về cẩn thận.

- Ngủ ngon nhé, cô gái thích mưa.

Chiếc xe của anh phóng đi rồi Thảo vẫn còn bâng khuâng. Cô không chắc cảm giác ấy đến từ mưa hay đến từ anh. Đến khi lên giường rồi, cô vẫn không ngủ được vì chưa gặm nhấm hết những cảm giác ấm áp ban nãy. Chợt chiếc di động của cô rung lên bần bật. Cô reo khẽ khi thấy mình nhận được tin nhắn của anh trai Katie: "Em đã thay áo chưa. Lúc nãy bị ướt phải cẩn thận khéo ốm nhé. Chúc em ngủ ngon, cô gái thích mưa". Thảo bấm tin nhắn trả lời ngay nhưng cứ viết được vài chữ cô lại xoá đi, để đến nửa tiếng sau cô gái ngốc nghếch vẫn cầm chiếc điện thoại trước mặt, dòng tin nhắn vẫn trắng trơn chẳng có chữ nào. Cô đành từ bỏ ý định nhắn tin cho Nam nhưng lại lưu số của anh dù nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ cần đến. Nhiều khi chúng ta vẫn mâu thuẫn như thế: viết một lá thư chẳng bao giờ gửi, học một bài thơ chẳng bao giờ thi, yêu một người biết trước sẽ chia tay...

Suốt ba ngày sau, trời khô ráo. Cái nóng lúc này chưa gay gắt nhưng đôi khi cũng khiến người ta bực mình. Giấc ngủ trưa trở nên mệt mỏi hơn, tia nắng chiều trở nên khó chịu hơn, hạt bụi đường trở nên khô rát hơn, làn khói xe trở nên nóng bỏng hơn và những giọt mồ hôi thì cứ tự tiện mọc lên lúc nào không hay. Nhưng đến tối ngày thứ ba, cơn mưa đầu hạ không hẹn lại đến. Mưa rào rào trút xuống như muốn xoá đi bức tranh ngột ngạt mùa hè để vẽ lại một bức tranh mới chan hoà hơn. Và lẽ dĩ nhiên Thảo lại đứng bên ô cửa sổ tắm mình trong cái không khí trong lành của cơn mưa đầu hạ. Chợt cô nghe tiếng điện thoại và sửng sốt khi thấy hiển thị trên màn hình số máy của Nam:

- Alô.

- Cô gái thích mưa, em có đang nhìn ra ngoài cửa sổ không đấy?

- Vâng. Mưa đẹp nhỉ anh nhỉ.

- Không, nhìn xuống dưới đi.

- Dạ.

Cô tròn mắt khi thấy Nam dưới hiên nhà đối diện đang vẫy tay.

- Anh đi qua gần đây, tự dưng gặp mưa anh lại nghĩ đến em.

- Thế ạ?

- Thôi em ngắm mưa tiếp đi.

Anh dập máy. Hai người cùng ngắm mưa rơi trong bầu trời đêm mờ ảo và trong sắc vàng dịu mát của ánh đèn đường. Có một lần hai ánh mắt ấy gặp nhau, ngượng ngùng rồi lại quay nhìn sang hướng khác. Chỉ được một lúc, cơn mưa rào lại tan biến vào màn đêm mờ ảo, vào trong sắc vàng dịu mát của ánh đèn đường chỉ để lại khắp không gian đất trời một mùi hương tinh khôi, ngọt dịu. Nam lại nhấc máy gọi Thảo:

- Cơn mưa qua nhanh quá. Anh đang thích ngắm mưa.

- Cơn mưa đầu hạ mà anh, chợt đến rồi chợt đi, em rất thích nó. À, thế anh có muốn nghe mưa nữa không?

- Có.

- Em sẽ mang mưa đến cho anh, đợi một lát nhé.

Nam lặng người. Tiếng dương cầm thánh thót cất lên từ căn nhà của cô gái thích mưa khiến những sợi dây thần kinh cảm xúc của anh rung lên. Bản nhạc "Kiss the rain" như đem đến cơn mưa cho khoảng không gian trống rỗng trước mắt Nam khiến anh bần thần ngắm mãi. Từng nốt nhạc là từng giọt mưa gieo vào lòng người. Và khi bản nhạc kết thúc thì người vẫn đứng đó để cho tâm hồn tan biến theo cơn mưa. Anh chỉ thoát khỏi trạng thái bất động khi chuông điện thoại reo:

- Anh có thấy mưa không?

- Có. Anh đã thấy mưa rồi. Em đàn hay quá.

- Cám ơn anh.

Một thoáng ngập ngừng trong cuộc điện thoại rồi Nam nói:

- Em có muốn đi uống nước với anh không?

- Vâng.

Thảo không biết tại sao mình lại nhận lời. Rõ ràng cô định nói không. Bình thường giờ này cô bị hạn chế ra ngoài, nhất là lại ra ngoài với một anh chàng trông già dặn như Nam. Nếu ba mẹ mà bắt gặp cô đi với anh thì không biết sẽ thế nào. Nhưng cô đã nói "vâng" và ba mẹ thì chưa về nên cô liều thay đồ để đi với anh, phó mặc cho số phận.

Ngồi trong quán café, ở thật gần anh, Thảo thấy hơi chút bối rối. Dưới ánh đèn mờ nhạt anh thật giống chàng bạch mã hoàng tử trong ước mơ của cô. Còn Nam không bỏ sót nụ cười nào của Thảo, nụ cười hồn nhiên, trong sáng của cô gái thích mưa từ lâu anh đã để ý. Trái tim hai người gần nhau hơn lúc nào hết và như đang tìm được một nhịp đập chung. "Tình trong như đã mặt ngoài còn e", cũng như Kim Trọng với Thuý Kiều, chỉ thiếu một mồi lửa nhỏ để thổi bùng lên ngọn lửa tình của hai người.

- Anh có mơ ước gì không?

- Không, anh chẳng có mơ ước gì cả.

- Ai cũng phải có mơ ước chứ?

- Tại sao phải mơ ước? Anh có thể có mọi thứ anh muốn. Ba mẹ đã xếp đặt mọi thứ cho anh, anh chẳng phải lo lắng về tương lai. Giờ anh làm được mọi việc mà anh thích. Có chăng anh chỉ ước kiếp sau sẽ làm một cơn gió, một đám mây trôi đi khắp nơi, à hay làm một cơn mưa đầu hạ cũng được, chợt đến rồi chợt đi lúc nào không ai biết...

Đến lúc về, ngồi sau lưng Nam, Thảo tìm thấy sự yên bình dù đang chờ cô ở nhà là những bất trắc. Vòng tay của cô rụt rè ôm lấy anh. Bất chợt, cơn mưa rào lại kéo đến. Nam tìm được một hiên nhà nhỏ vừa đủ chỗ trú mưa cho hai người. Đứng nép vào người anh, cô thấy tim mình đập mạnh hơn. Hai người cùng hướng ánh mắt ra không trung rắc đầy những nét mưa mềm mại. Tay anh chạm nhẹ vào tay Thảo, bàn tay nhỏ nhắn buông xuôi để tay anh từ từ nắm lấy. Rồi anh quay sang. Thảo chưa bao giờ thấy đôi mắt nào gần như thế. Đôi mắt anh ngọt dịu như vị ngọt của nước đường. Khoảng cách giữa hai đôi mắt cứ ngắn lại cho đến khi mắt cô nhắm lại. Anh hôn cô. Nụ hôn đầu không ngọt ngào êm dịu như cô vẫn tưởng. Nụ hôn ấy khiến cô ngộp thở. Cổ họng cô nghẹn lại và đầu óc cô như tê dại trong nỗi sợ hãi. Cô giật mình đẩy anh ra một cách yếu ớt.

- Anh xin lỗi.

Cô không nói gì, chỉ ôm lấy anh và để môi anh một lần nữa kề vào môi cô. Lúc ấy hai người chỉ nghe thấy tiếng hai trái tim đập cùng một nhịp và tiếng mưa lốp đốp trên mái tôn. Ngoài trời vẫn mưa không ngớt. Trong cơn mưa rào đầu hạ, một hạt giống tình yêu đã nảy nở, hai con người đã tìm thấy nhau trên quãng đường của mình. Trong khoảnh khắc ấy, Thảo chìm trong niềm hạnh phúc tràn trề tựa như người ăn xin được ăn một bữa buffet. Niềm hạnh phúc ấy đủ cho cô suốt cả một cuộc đời nhưng cô phải tiêu hoá nó trong một phút. Trong một phút ấy, thứ tương lai chắc chắn trong đầu cô được xoá sạch, chỉ hiện tại là ý nghĩa. Còn tương lai của cô, bây giờ nó chính là anh. Cô đã đặt chân vào thế giới của anh nhưng chưa nhận thức được sự khác biệt ghê gớm của nó với cái thế giới của cô. Cô chỉ chớm nhận ra điều đó vài ngày sau khi Nam rủ cô đi chơi:

- Em có muốn đến một chỗ rất tuyệt không?

- Dạ.

- Một nơi tuyệt đẹp với thảm cỏ xanh ngát, rừng cây, hồ nước, nơi ta có thể lắng nghe hơi thở của thiên nhiên.

- Nơi nào vậy anh?

- Sân golf.

Thảo mới chỉ đôi lần được thấy sân golf qua tivi và hình ảnh ấy chỉ lướt qua mà chẳng hề đọng lại trong tâm trí cô bởi một điều gần như chắc chắn là cả đời cô sẽ chẳng bao giờ vào đó. Dù biết là nó rất đẹp nhưng khi nhìn thấy tận mắt cô vẫn không khỏi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của nó. Trải ra trước mắt cô là bức hoạ hùng vĩ vẽ bằng gam màu xanh nhiều sắc độ: xanh mướt của cỏ và xanh rì của cây cối, núi non. Dưới ánh nắng mai mùa hạ, màu xanh của cỏ cây như thắm hơn. Tô điểm cho bức hoạ màu xanh ấy, xa xa mặt hồ hiền hoà lăn tăn gợn sóng, những ao cát vàng ươm và nét cong mềm mại như dáng nằm người con gái của rặng núi Tản. Sân golf Đảo Vua mang trong mình vẻ đẹp đến ngỡ ngàng, một vẻ đẹp hùng vĩ như mối tình tay ba truyền thuyết giữa Sơn Thần, Thuỷ Thần và nàng Mị Nương. Dường như tất cả những gì đẹp đẽ nhất của mối tình huyền thoại: vẻ đẹp của sự si mê và lòng cuồng hận, đã hoà trộn trong bức tranh màu xanh ấy.

- Đẹp quá anh ạ- cô thốt lên.

- Ừ vậy mà chưa đẹp bằng sân golf Long Thành ở Đồng Nai đâu. Có dịp anh sẽ đưa em vào đó.

Có đặt chân lên thảm cỏ mềm mại như Thảo lúc này mới cảm nhận được niềm vui của những người chơi golf. Hoà mình trong không khí trong lành, trong mùi hương ngọt dịu của cỏ cây, hồ nước, cô tận hưởng sự tuyệt diệu của thiên nhiên, thứ thiên nhiên dành cho người giàu.

- Lần đầu tiên cô bé vào đây à- giọng người đàn ông đi cùng Nam có một vẻ không gây thiện cảm cho Thảo. Phơn phớt một chút gì giễu cợt, chỉ lướt qua nhè nhẹ như tiếng đập cánh của một con muỗi nhưng cô cảm nhận được điều ấy.

- Nam thật biết nhìn người. Cô bé trông dễ thương ha- bạn gái của người đàn ông trái lại trong mắt cô trông thật đáng yêu.

Đó là hai người bạn chơi golf của Nam. Sơn, tên người đàn ông, chỉ xấp xỉ ba mươi tuổi nhưng sương gió in trên khuôn mặt anh lại báo hiệu một con số gấp đôi. Anh có một cái đầu hói tuyệt đẹp cho những thương vụ kinh doanh và một ánh mắt cương nghị hiếm thấy khiến Thảo có cảm giác sờ sợ. Cô gái tên Thuỳ Trang, cái tên đã tự nó thể hiện vẻ đài các của chủ nhân. Thuỳ Trang mang vẻ đẹp mặn mà của tuổi hai lăm. Người con gái phương Nam có làn da sôcôla tuyệt đẹp và giọng nói ngọt ngào có thể làm tan chảy bất kì trái tim đàn ông nào. Khuôn mặt Thuỳ Trang tựa như ánh trăng rằm kiêu sa với đôi mắt sắc sảo biểu hiện sự khéo léo của cô, thứ có thể khiến một người đàn ông bị từ chối lời tỏ tình vẫn quay về với niềm kiêu hãnh còn nguyên vẹn và lòng kính trọng cho người phụ nữ đã khước từ anh ta dâng đầy.

Đi cùng với nhóm chơi là các cô caddy, những người giữ gậy, mặc đồ kín mít từ đầu đến chân. Phơi mình dưới ánh nắng miền nhiệt đới suốt ngày khiến các cô phải ăn mặc như vậy, chẳng được như Thuỳ Trang khoẻ khoắn quyến rũ trong chiếc áo ngắn và quần short khoe những đường nét cơ thể người con gái. Ngoài việc giữ gậy cho người chơi caddy phải thông báo các thông số của lỗ chơi, lưu ý cho người chơi hướng gió và độ dốc của green. Thảo dán mắt vào những chiếc gậy chơi bóng bẩy và xa hoa. Cô hỏi Nam:

- Gậy chơi chắc đắt lắm nhỉ.

- Ừ. Bộ gậy này anh mua nghìn rưỡi đô còn bộ của anh Sơn là ba nghìn đô. Ấy thế mà tiền gậy cũng chỉ là một phần, thẻ hội viên của anh một năm chơi ở đây là hai nghìn đô, rồi còn nhiều khoản lặt vặt nữa. Nói chung chơi môn này nếu phải hỏi đến giá là biết không chơi được rồi.

Anh giảng giải cho cô trên đường đi đến lỗ tiếp theo. Có thể di chuyển bằng xe điện nhưng nhóm này thích đi bộ hơn vì theo lời Thuỳ Trang, "như thế mới tận hưởng được hết cái hay của golf". Trong buổi chơi hôm đó, Thảo được Thuỳ Trang truyền cho niềm đam mê golf của cô. Cả một thế giới hoàn toàn mới lạ trải ra trước mắt cô bé lần đầu đặt chân vào mảnh đất thượng lưu:

- Em biết hông, trên sân golf con người sẽ bộc lộ hết bản chất của mình. Anh ta điềm đạm hay nóng nảy, kiêu hãnh hay tế nhị, hào hoa hay cứng cỏi, chị có thể đọc được hết trơn á.

- Chị giỏi thật đấy. Em thấy chơi môn này toàn là đàn ông, ít phụ nữ như chị lắm.

- Ừa chị mê môn này lắm hen. Chị chơi từ khi còn bên Mỹ đó. Bên đó hông như nhà mình chỉ người giàu mới chơi được, hông phải đâu heng. Bên đó sinh viên cũng chơi được nha. Chắc mười đến hai mươi năm nữa, nước mình cũng vậy.

Trái với Thuỳ Trang, Sơn đem lại cho Thảo ấn tượng không mấy dễ chịu. Một lần ở trên green, anh ta biến cô thành một con bé ngốc nghếch:

- Cô bé ơi. Em không được làm đổ bóng của mình lên đường đánh của Nam. Như thế anh chàng của em sẽ mất tập trung đấy.

- Haha em đừng nghe anh ấy trêu. Anh ấy đánh thua anh nên quay sang trêu em đấy- Nam chữa thẹn cho cô.

- Chú cứ lo lấy birdie của chú đã nhé. Anh nhường cho chú mấy lỗ đầu thôi.

- Chắc tại anh bận nghĩ lấy ace thế nào nên nhường em chứ gì.

- Ồ thế thì đợi anh thành Tiger Woods đã.

Gần một ngày đi bộ Thảo thấy chân mình mỏi nhừ. Cô không khỏi ngạc nhiên khi thấy Thuỳ Trang cũng như mấy cô caddy vẫn đi lại thoăn thoắt. Trở về khu nghỉ, Sơn là người hớn hở nhất vì anh đã giành phần thắng. Nam đã đánh mất lợi thế dẫn đầu của mình trong một lần loay hoay không đánh được bóng ra khỏi hố cát khiến anh thậm chí còn xếp sau Thuỳ Trang. Tuy thế, anh vẫn không tỏ vẻ buồn bực, lịch sự bo cho cô caddy hai trăm ngàn. Anh nói với Thảo:

- Mấy cô caddy này chủ yếu sống nhờ tiền tip thôi. Lương của họ cũng thấp lắm.

Thảo hỏi Nam:

- Anh Sơn chơi không giỏi bằng anh nhỉ?

- Không. Bọn anh đánh cũng ngang nhau. Nhưng chị Trang mới là người chơi giỏi nhất đấy.

- Vậy à?

- Nhưng chị ấy luôn cố ý để anh Sơn giành phần thắng. Chị ấy luôn muốn anh Sơn vui.

- Em rất thích chị Trang. Chị ấy thật hoàn hảo. Vừa xinh đẹp, sắc sảo mà lại rất tốt với em nữa.

Tối hôm ấy, Thảo thức mãi cùng những nghĩ ngợi băn khoăn. Đó là một ngày cô chứng kiến bao điều mới mẻ, một ngày cô nhận ra mình đã bước vào thế giới của anh. Cái thế giới ấy thật khác lạ. Anh đã làm xáo trộn cuộc sống yên bình của cô, gieo vào lòng cô những xúc cảm dị thường. Một phần là niềm hạnh phúc tràn trề khi được ở bên anh, được cánh tay anh ôm vào lòng, được bờ môi anh âu yếm, được nghe mùi cơ thể anh, được hình bóng anh lấp đầy trong nỗi nhớ, còn một phần là nỗi lo sợ niềm hạnh phúc ấy sẽ tan biến như bọt biển, sợ giấc mộng đẹp sẽ kết thúc trong một sớm mai tỉnh giấc. Cô yêu anh vì anh giống một chàng bạch mã hoàng tử trong thế giới thần tiên nhưng tại sao anh lại yêu cô? Cô chẳng có gì để anh yêu cả. Cô chỉ là một cô gái bình thường, không xấu xí nhưng cũng chẳng nổi bật. Quanh anh có biết bao cô gái xinh đẹp hơn cô, thông minh hơn cô, giỏi giang hơn cô, tại sao anh lại yêu cô? Cô tự nhủ mình chỉ là một con bé ngốc nghếch ôm một niềm say mê ngốc nghếch với những cơn mưa mà thôi, thật chẳng hề xứng đôi với anh. Từ trước đến giờ, chẳng khi nào cô phải chịu đựng cái ý nghĩ thân phận mình thấp kém. Một cô gái sinh ra và lớn lên ở thủ đô, tâm hồn được tưới mát bởi những cơn mưa Hà Thành, luôn giữ trong mình niềm kiêu hãnh của một cô tiểu thư. Nhưng khi bước vào thế giới của anh, cô thấy mình chỉ là một con bé quê kệch, ngốc nghếch, không được giáo dục đến nơi đến chốn. Hai người liệu có quá khác nhau chăng? Càng suy nghĩ cô càng thấy sợ. Lúc này chỉ có giọng nói của anh mới làm nỗi sợ hãi vơi đi, mới cho cô thấy anh là hiện thực. Cô bèn nhấc máy gọi cho anh:

- Anh à.

- Ừ. Em chưa ngủ à?

- Em xin lỗi vì đã đánh thức anh nhưng em sợ lắm. Anh hát cho em nghe đi.

- Ngoan nào. Em sợ cái gì?

- Em sợ ma. Anh hát đi.

- Được rồi. Nghe nhé.

Anh hát, giọng hát như truyền hơi ấm cho cô:

"... She may be the song that summer sings

May be the chill that autumn brings

May be a hundred different things..."

Thảo lặng nghe Nam hát. Lòng cô phẳng lại, chỉ còn niềm yêu anh nhẹ nhàng:

- Tại sao anh lại yêu em? Em ngốc lắm mà cũng chẳng xinh.

- Vì ở bên em, anh thấy yên bình.

- Thật ạ.

Trong cô dậy lên một nỗi bồi hồi bâng khuâng. Anh bỗng đổi giọng, từ trầm ấm sang vui tươi:

- Này cô bé thích mưa, ước mơ của em là gì?

- Em ước một ngày nào đó sẽ được ngồi ngắm bình minh trên biển với người mình yêu.

- Vậy anh sẽ ước được làm người ngồi cạnh em lúc ấy.

- Lúc ấy, anh sẽ hát cho em nghe nhé.

- Và anh sẽ viết tên em lên cát.

- Ôi, thật là lãng mạn.

- Này, tại sao lại không biến điều ước của em thành hiện thực ngay bây giờ nhỉ?

- Dạ?

- Em chuẩn bị đi, anh sẽ qua đón em.

Mười phút sau, anh đã qua đón cô trên chiếc innova và hơn hai tiếng sau hai người đã ở trên một bãi tắm tư nhân tại Đồ Sơn. Biển đêm thật hiền hoà. Tiếng sóng rì rào như tiếng ru con ngọt ngào của người mẹ. Gió mơn man đung đưa làn hơi biển mát dịu. Xa xa phía cuối mặt biển vọng lại ánh đèn nhỏ từ chiếc thuyền câu mực. Không gian rộng lớn như thế nhưng ở đây, lúc này, đối với Thảo thật là nhỏ bé. Ngồi dựa đầu vào Nam, cô thấy mặt biển không rộng bằng vai anh, gió không mát bằng hơi thở của anh, sóng không to bằng tiếng thì thầm của anh. Anh lớn lao hơn tất cả.

- Em ngủ đi. Khi nào bình minh lên anh sẽ gọi.

- Em không muốn ngủ. Nhỡ đâu đây là một giấc mơ, nhỡ đâu khi em thức dậy mọi thứ sẽ biến mất: biển cả, bình minh,...và anh.

- Anh hứa sẽ thức canh cho giấc mơ của em không biến mất mà. Nếu mệt, em sẽ không ngắm được bình minh đâu.

Thế là cô thiếp đi cho đến khi bàn tay anh khẽ lay cô dậy. Mở mắt ra cô thấy mặt trời đã lên ngang tầm mắt, đỏ ửng, xúm quanh là những vệt sáng trong suốt như hắt ra từ cổng thiên đường. Con đường màu đỏ dẫn đến cổng thiên đường bồng bềnh trên mặt biển. Trong tiếng sóng rì rào cô nghe như có tiếng thánh Pi-e vẫy gọi:

- Hãy bước chân lên con đường màu đỏ. Nó sẽ dẫn con tới thiên đường.

Cô mỉm cười đáp lại người gác cổng thiên đường, tiếng nói phát ra trong tâm tưởng:

- Không, con sẽ chẳng đi đâu cả. Đây đã là thiên đường của con rồi. Nơi nào có người con yêu dấu, nơi đó sẽ là thiên đường của con.

Trong lúc Thảo mê mẩn ngắm cảnh bình minh, Nam đã vẽ lên cát một trái tim thật to bên trong ghi tên hai người. Anh gọi cô:

- Em ra đây mà xem này.

- Đẹp quá.

- Em sẽ chỉ yêu một mình anh thôi nhé? Anh sẽ không cho em yêu ai khác đâu.

- Ôi anh đáng sợ thế. Thôi em chẳng yêu anh nữa đâu.

- Muộn rồi. Bây giờ em có chạy đi đâu cũng không thoát được anh nữa.

- Thật không? Thử bắt em đi.

Cô vùng chạy, anh đuổi theo. Tiếng cười giòn tan trong nắng mai. Trông họ như hai đứa trẻ nô đùa. Những bước chân in đầy trên bờ cát.

- Bắt được rồi.

Anh ôm lấy cô từ phía sau.

- Bây giờ em là của anh mãi mãi.

Cô không chạy trốn nữa, chỉ nở nụ cười hạnh phúc, hạnh phúc được là của anh. Đôi môi cô lại tìm môi anh. Một tia nắng bình minh nghịch ngợm len vào giữa hai bờ môi ấy cho đến khi tắt lịm trong nụ hôn ngọt ngào âu yếm...

*

* *

Khi tôi đang viết đến đây thì nhận được một tin nhắn

"Anh thấy hương vị của tình yêu có giống như sô cô la không?"

"Anh không biết. Anh chưa yêu bao giờ. Làm sao lại giống nhau được?"

"Giống mà. Vị ngọt và vị đắng cùng trộn lẫn với nhau trong một thỏi sô cô la. Tình yêu cũng vậy", cô em gái thích mưa của tôi trả lời.

Tôi buông mình vào suy tư. Phải rồi, sô cô la và tình yêu, ngọt ngào và đắng cay hoà trộn cùng nhau. Ta không biết lúc nào sẽ ngọt ngào và lúc nào sẽ đắng cay. Vậy tại sao ta vẫn cứ ăn sô cô la? Tại sao ta vẫn cứ yêu?

Phần II:

Nam thức dậy trong đêm. Một tin nhắn đến đánh thức anh. Chắc là tin nhắn của Thảo. Cô lại sợ bóng tối chăng, anh tự nhủ. Nhưng anh đã nhầm. Người gửi tin nhắn là Thuỳ Trang: "Mình buồn quá. Nam có thể qua đón mình không". Nam vội thay quần áo, leo lên xe, quăng mình vào màn đêm.

Trong lúc ấy Thảo đột nhiên thức giấc. Có một điều gì đó khiến cô thấy bất an. Cô định gọi cho Nam nhưng bấm số rồi lại thôi: "Ồ mình thật là một cô bé hư. Mình không thể đánh thức anh dậy vào giờ này chỉ vì những cảm giác ngớ ngẩn như thế". Cô tự trấn an mình rồi lại nằm tiếp. Cô thiếp đi trong những băn khoăn, trằn trọc, trong cảm giác bất an khó hiểu. Đó là những dấu hiệu đầu tiên của cơn giông bão đang chuẩn bị ập đến...

Một tuần sau đó, vết nứt đầu tiên của tình yêu xuất hiện. Nam gọi điện rủ người yêu đi xem phim nhưng đáp lại anh là một lời từ chối cộc lốc:

- Em bận lắm. Thôi nhé.

Anh chưa kịp nói gì thì Thảo đã dập máy. Anh hiểu đã có chuyện gì không hay. Còn Thảo, để nói những lời vô tình với anh như thế là cả một nỗ lực phi thường. Cô không tin nổi mình đã nói với anh bằng cái giọng như thế. Cô yêu anh biết dường nào, yêu hơn chính cuộc đời cô. Nhưng giờ đây cô bắt đầu nghi ngờ tình yêu của mình, tình yêu của anh, tình yêu của hai người. Phải chăng vì cô quá yêu anh nên anh chán cô? Cô yêu anh quá dễ dàng và khờ khạo nên anh không trân trọng tình yêu ấy? Sáng nay cô bắt gặp anh trên đường đèo một người con gái khác. Chỉ là một hình ảnh thoáng qua nhưng làm trái tim cô thắt lại. Người kia ôm anh như thể hai người là một cặp tình nhân, như thể cô chưa từng xuất hiện trong trái tim anh, hay là thế thật? Phải rồi, trông họ thật đẹp đôi. Người đó trông thật sành điệu với trang phục hợp mốt. Cô nhìn lại mình, so với cô gái kia trông mới quê mùa làm sao. Những suy nghĩ u ám cứ thế nảy nở trong tâm trí khiến cô trở nên đờ đẫn. Cả ngày trời cô chẳng làm được việc gì ra hồn. Cô gọi điện cho Titi của cô tâm sự nhưng mặc cho bao lời an ủi cô thấy lòng mình cũng chẳng nhẹ vơi đi. Cả ngày cô chỉ ngồi trên giường khóc, khóc hết nước mắt thì ngồi thẫn thờ suy nghĩ vẩn vơ, rồi được một lúc nước mắt lại ứa ra, lại khóc. Cô hận anh đã làm mình đau khổ, nhưng sau những lời vô tình nói qua điện thoại, cô lại thấy nhớ anh nhiều hơn. Những cảm xúc giận hờn thương nhớ cứ đan xen quyện vào nhau pha thành một thứ cocktail khó nuốt. Bỗng cô lại nhận được điện thoại của anh:

- Em đang bận mà.

- Anh đang ở phía dưới. Em xuống đây đi.

Cô ngó ra cửa sổ thì thấy bóng dáng của người yêu. Nhưng nụ cười trìu mến của anh không làm lung lay trái tim sắt đá của cô:

- Em bận lắm. Anh về đi.

- Em giận anh à? Ít ra cũng phải nói anh biết chuyện gì đang xảy ra chứ?

- ...

- Được, anh sẽ chờ ở đây. Khi nào em hết bận thì xuống với anh.

Cô dập máy. Cô xem anh sẽ chờ.bao lâu. Đó là một sự trừng phạt cho nỗi đau khổ anh đã gây ra cho cô. Cô căm ghét anh. Cô đã yêu anh say đắm còn anh đáp lại tình yêu cao thượng ấy bằng sự bội phản. Cô nằm trên giường đọc Pautovski để mặc anh chờ đợi. Nhưng những con chữ đi vào trong đầu cô chẳng theo một thứ tự nào, chúng trở thành một mớ lộn xộn bị những suy nghĩ về anh đẩy bật ra nhanh chóng. Cô nhấp nhổm trông ra ngoài cửa sổ. Mười phút, hai mươi phút rồi một tiếng, anh vẫn đứng đấy hút thuốc. Chợt cơn mưa kéo đến. Anh chẳng thèm trú mưa, vẫn đứng đó, mồm ngậm điếu thuốc tắt ngúm. Lòng căm giận trong lòng cô dần biến thành nỗi xót xa cho anh. Cô chạy vội ra tay cầm chiếc ô che cho anh:

- Thôi em chịu thua. Anh muốn nói gì thì nói đi.

- Tại sao em giận anh?

- Em làm sao dám giận anh. Anh là công tử nhà giàu còn em chỉ là một con bé ngốc nghếch, xoàng xĩnh. Em làm...

Anh không để cho cô nói hết câu, ngón tay đặt lên môi cô:

- Đừng nói nữa. Em có biết em nói thế làm anh đau lòng lắm không?

Ánh mắt đau đớn của anh làm cho niềm căm giận của cô tan chảy và tình yêu thương trỗi dậy. Và giọng nói ngọt ngào của anh làm xao xuyến trái tim cô như buổi đầu gặp mặt:

- Tài sản của anh toàn những thứ vô giá trị. Chỉ có em mới là tài sản quí giá nhất của anh. Mất em, anh chẳng khác nào một thằng ăn mày. Và em, em có đôi mắt đẹp, có nụ cười xinh, em giàu có hơn tất cả. Ở bên em, anh mới thấy cuộc đời này đáng sống.

- Vậy sao anh lại đi với người con gái khác?

Nam bỗng chột dạ.

- Với ai?

- Sáng nay...Anh quên nhanh thế?

- À- anh thở phào nhẹ nhõm- em thấy anh đi với Quyên hả. Cô ta là con gái chủ tịch tập đoàn thép Vạn An, bạn của ba anh. Hai cụ muốn con cái kết thân với nhau nên anh đành đưa cô ta đi chơi. Chuyện chỉ có thế thôi.

- Trông hai người đẹp đôi đấy chứ. Hay anh cặp với cô ấy đi.

- Cô ta làm anh phát ớn vì cái thói kênh kiệu. Anh chỉ yêu mình em thôi. Em vẫn chưa tin à?

Dù chưa hoàn toàn tin tưởng vào những lời anh nói nhưng đôi mắt nhìn say đắm của anh đã đánh đổ mọi giận hờn của cô.

- Em...em sợ sẽ mất anh.

Ở một khoảng cách xa thì có lẽ cô đã ngăn được lòng mình tha thứ cho anh. Nhưng bờ vai anh quá gần, đôi mắt anh quá gần, giọng nói anh quá gần, mọi sức kháng cự của cô trở nên yếu ớt và vô hiệu. Anh đặt lên môi cô nụ hôn nồng nàn, say đắm. Bàn tay cô nắm chiếc ô cứ lỏng dần ra đến khi nó bị buông lơi hoàn toàn, rơi xuống đất. Bàn tay ấy ôm lấy vai anh thật chặt. Hai người cứ thế ôm hôn nhau dưới mưa. Hạnh phúc lại ùa về với cô cùng cơn mưa mùa hạ, cơn mưa đã mang anh đến cho cô lần nữa...

Tình yêu có thể là chiếc cầu Ô Thước mỗi năm lại đưa Ngưu Lang và Chức Nữ đến bên nhau. Tình yêu có thể là chiếc cầu nối giữa hai thế hệ để một ông lão tám mươi đến với một cô gái tuổi đôi mươi. Và đây, tình yêu là chiếc cầu nối hai thế giới hoàn toàn khác biệt của Thảo và Nam. Khi yêu, người ta vượt qua mọi thử thách, không gian, thời gian, vượt qua mọi định kiến. Đắm say trong hạnh phúc, Thảo bỏ qua mọi lời khuyên nhủ của cô bạn thân:

- Em à, chị nghĩ ông Nam đấy không hợp với em đâu. Hôm trước Katie kể với chị ông ấy đã có mấy đời người yêu rồi. Xung quanh thì một lô các em 9x xinh tươi trẻ đẹp chạy theo. Yêu người như thế chị sợ em sẽ khổ đấy. Chị không muốn em khóc như hôm trước đâu.

- Nhưng em biết anh ấy yêu em. Em cảm nhận được mà. Em của chị không ngốc đâu. Titi à, đừng lo cho em. Em biết phải làm gì mà.

- Chị chỉ muốn tốt cho em thôi.

Có thể Titi nói đúng. Có thể yêu anh cô sẽ đau khổ. Cô đã trải qua cảm giác ấy một lần. Có thể sẽ còn những lần tiếp theo. Nhưng cô mặc kệ tất cả bởi đơn giản cô yêu anh. Dù anh có đi với người khác nhưng chỉ cần trái tim anh còn chút gì yêu cô thì đó vẫn là hạnh phúc của Thảo. Chỉ cần được nghe giọng nói của anh, được bàn tay anh vuốt ve mái tóc mình, cô đã thấy mọi bất hạnh, mọi nỗi khổ đau trong cuộc đời trở nên tầm thường. Và cô biết dù anh có dày vò cô thế nào chăng nữa, chỉ cần anh ôm cô vào lòng, cô sẽ quên hết tất cả...

Trong một tháng sau đó, Thảo sống những ngày tháng yên bình bên anh. Nhưng như người ta nói, trước cơn bão lớn bầu trời bao giờ cũng phẳng lặng. Những cơn sóng ngầm vẫn ào ào tuôn chảy đợi ngày chồm lên trở thành cơn sóng thần cuốn phăng tất cả. Nhưng chừng nào tai hoạ chưa xảy đến thì người ta vẫn ung dung tận hưởng biển xanh cát trắng nắng vàng.

- Anh nhớ em quá.

- Hôm qua anh vừa gặp em mà.

Thảo ngây ngất trong vòng tay ôm cô đến phát ngột.

- Anh sẽ chẳng bao giờ rời xa em. Em cũng hứa đi, em sẽ mãi bên anh chứ?

- Vâng, mãi mãi.

- Ở bên em anh luôn tìm thấy một cảm giác bình yên. Nụ cười của em ngay từ đầu đã thu hút ánh mắt anh.

- Anh...

Dù đã nhiều lần hôn nhau, nhưng cô cảm nhận được lần này nụ hôn mới nồng nàn, mãnh liệt làm sao. Đó là nụ hôn, của cuồng nhiệt và si mê. Đầu óc cô tê dại chỉ giữ một ý nghĩ trong đầu trong một nụ hôn gần mười lăm phút "Hạnh phúc quá. Anh yêu em nhiều thế sao?"

- Em à tối mai đi với anh nhé, đến một buổi họp mặt của hội bạn anh.

- Vâng.

Buổi tụ tập hội bạn của Nam được tổ chức ở GC bar, một quán bar nhỏ trên phố Bảo Khánh. Quán bar không nổi bật nhờ vẻ đẹp của sự xa hoa, nhạc chơi cũng chẳng bốc và phục vụ khách cũng không quá chu đáo, nhưng đối với Nam cũng như nhiều người đến đây, có một điều gì đó ở bar lôi cuốn người ta quay trở lại. Anh tìm thấy sự thích thú được cảm nhận không khí sôi động của Hà Nội đêm qua những ô cửa được xen lẫn bởi những cánh cửa bằng gỗ với những cánh cửa kính rộng theo một cách độc đáo. Bar cũng ít khi xảy ra xô xát bởi những vị khách đều rất thân thiện. Ở đây, nếu bạn bị nhấn chìm trong men say của cồn, nếu bạn cồn cào một nỗi yêu thương không có nơi gửi gắm, bạn có thể ôm hôn một người lạ và thường được đáp lại bằng một nụ hôn nồng nàn của tình thân ái. Đó là cảm nghĩ của Nam về cái nơi mà anh cho là tuyệt vời ấy, nhưng đối với Thảo nó chẳng đem lại sự thích thú nào. Cô chỉ thấy ở nơi đây không khí ồn ào và sự hời hợt của những cuộc vui. Tại sao những con người kia lại muốn thả mình nhảy nhót trong tiếng nhạc ồn ào để rồi khi trở về thế giới ngoài kia chỉ còn lại một tâm hồn trống rỗng, lạnh lẽo và cô đơn? Cô tự hỏi mình như thế nhưng cũng chẳng cố tìm ra câu trả lời. Sự cởi mở của những con người nơi đây cũng chẳng khiến cô thoải mái. Cô không muốn trải lòng mình với những con người xa lạ ấy. Cô muốn giữ những tâm sự của mình chỉ riêng với Titi của cô và với những cơn mưa của cô mà thôi. Nơi sôi nổi, hào nhoáng chứa trong mình những niềm vui bất tận này chẳng khiến cô thích thú bằng việc nằm trên giường một mình đọc Pautovski, tưởng tượng về những miền đất yên bình thơ mộng của một đất nước xa xôi, xa cả về không gian và thời gian. Nhưng giờ cô đã ở đây, bên cạnh Nam và những người bạn của anh. Trong nhóm người ấy, ngoài Thảo còn hai cô gái khác, họ cũng là người yêu của những người trong hội bạn Nam. Họ sôi nổi, trẻ trung, mơn mởn vẻ đẹp của tuổi thanh xuân, họ đùa giỡn vui vẻ với đám đàn ông, còn Thảo, cô đẹp nhưng phơn phớt nét buồn trên khuôn mặt và thường chỉ nở những nụ cười xã giao không do niềm vui thích đem lại. Những niềm vui của cô đã trôi theo những lời nói của anh sáng nay:

- Anh đưa em đi mua quần áo tối nay đi chơi nhé.

- Không cần đâu em có nhiều quần áo rồi mà.

- Không được. Anh không muốn em ăn mặc như một con nhà quê đến gặp bạn anh.

Và thế là giờ đây cô khoác trên mình một bộ váy áo đẹp và một tâm trạng buồn. Chẳng nhẽ từ trước đến nay anh chỉ coi cô như một con bé nhà quê hay sao? Thế thì tại sao anh còn yêu cô? Liệu cô có phải thay đổi để chiều lòng anh không? Từ trước đến giờ cô vẫn ăn mặc thật đơn giản. Cô không muốn trở thành một đứa con gái suốt ngày quần quần áo áo, cuộc đời như thế thật vô vị. Thay vì chăm chút cho vẻ đẹp bên ngoài, cô chăm chút cho tâm hồn mình, tưới tắm cho nó bằng những cuốn sách, bằng những ý nghĩ trong sáng, bằng những giai điệu muôn màu của mưa. Nhưng giờ đây cô sẽ phải thay đổi thôi, vì anh thì thay đổi một chút cũng chẳng có gì to tát, vả lại xinh hơn, đẹp hơn cũng là mong ước của bất kì người con gái nào. Nghĩ tích cực như thế, cô cũng thấy vui lên phần nào. Và chừng nào người cô còn được cánh tay anh ôm vòng qua eo như lúc này thì mọi thứ khác cũng chẳng quá quan trọng. Cô không nghe được mấy cuộc trò chuyện của mọi người trong nhóm , phần vì nhạc hơi ồn, phần vì những điều họ nói chẳng có gì hay ho.

- Mày vẫn tham gia cái câu lạc bộ golf ở Huỳnh Thúc Kháng đấy hả Nam? - Hùng "Kun" vừa nốc xong chai Ken hất hàm hỏi Nam.

- Ừ, thỉnh thoảng vẫn ra đấy làm vài đường với các bác.

- Được, khi nào dạy tao cái món đấy. Đang chán đời đây.

- Chơi cái đấy chán bỏ mẹ. Chỉ có mấy thằng già hết hơi mới chơi- Trung "híp" lên tiếng, nói xong hắn với người yêu cười hí hí với nhau rồi hai đứa hôn chụt một cái.

Mọi người trong nhóm lập tức hưởng ứng chủ đề mới một cách sôi nổi.

- Phải đấy, tí ra Giải Phóng mà giải sầu.

- Ra Phùng Khoang đi.

- Chơi hẳn hàng tuyển đi, tao điều cho. Nhưng giá hơi chát đấy, tám trăm- Trung "híp" vỗ vai Hùng "Kun".

- Á à có tôi rồi mà anh vẫn còn xí xớn à- người yêu Trung "híp" gắt.

- Vui vẻ tí thôi. Người yêu anh vẫn là nhất- đôi Trung "híp" lại cười ha hả rồi âu yếm nhau không chút ngượng ngùng.

Trong lúc ấy, điện thoại của Nam đổ chuông. Anh đi ra ngoài nghe điện hai phút và lúc quay lại anh nói với Thảo:

- Anh phải ra đằng này mấy phút. Em cứ ngồi đây đợi lát nữa anh quay lại nhé.

Nam quay lưng vội bước để lại Thảo lơ ngơ ngóng đợi đinh ninh anh sẽ quay lại trong chốc lát. Cô bơ vơ lạc lõng trong một thế giới xa lạ. Khi còn có anh bên cạnh cô còn có sức mạnh để đứng vững trong cái thế giới ấy nhưng giờ đây chỉ còn một mình cô với nỗi bồn chồn khắc khoải. Cô đơn không phải khi ta đi một mình trên con đường không bóng người qua lại. Nỗi cô đơn tột cùng là khi ta ngồi giữa một chốn đông người náo nhiệt nhưng chẳng thể hoà lòng mình vào cái ồn ào ấy như Thảo lúc này.

Từng giây từng phút chờ đợi Nam đối với cô là từng tháng từng năm trôi qua hờ hững.

Năm phút...mười phút... mười lăm phút... một tiếng... Anh vẫn chưa quay lại. Đáp lại những cuộc gọi của cô không phải giọng nói thân thương của anh mà là giọng trả lời tự động của tổng đài. Cô đang chìm trong nỗi tuyệt vọng thì có một giọng đàn ông hỏi cô:

- Em đang chờ Nam hả?

- Vâng.

Cô quay lại ngước nhìn. Đó là Hùng "Kun". Anh ta có phong cách ăn mặc hơi khác người, có lẽ người ta gọi đó là kiểu ăn mặc "thời trang". Hùng "Kun" chơi nguyên một cây tím từ đầu đến chân trông dáng rất unisex. Anh đeo một chiếc kính không số và có một khuôn mặt hơi Tây, trông thoáng qua người ta có thể nhầm tưởng anh bước ra từ làng showbiz Hàn Quốc.

- Nam vừa nhờ anh đưa em qua chỗ nó.

- Thật ạ. Sao anh ấy không nói cho em nhỉ?

- Hình như nó đang bận giải quyết chuyện gì đó nên không có thời gian giải thích cho em.

- Anh ấy đang ở đâu ạ?

- Cứ đi theo anh.

Thảo lưỡng lự nhưng vẫn quyết định đi theo Hùng "Kun". Tuy trông hơi kì dị nhưng anh ta có vẻ đứng đắn, không ngả ngớn như Trung "híp". Hơn nữa dù sao anh ta cũng là bạn của Nam. Hùng "Kun" đưa Thảo lên xe. Chiếc Camry ba chấm Hùng "Kun" mượn của ông bô có tài xế riêng lái, hai người ngồi hàng ghế sau. Thảo vẫn mải thu mình trong nỗi suy tư không dứt về anh, hờ hững với vẻ hào nhoáng của chiếc xe cũng như những lời hỏi han ân cần của Hùng "Kun":

- Trông em có vẻ mệt hả?

- Không. Bình thường.

- Chắc tại em không quen uống rượu. Hồi đầu anh cũng không uống được rượu đâu nhưng uống nhiều cũng quen thôi.

- Mmmmm...

- Em quen Nam bao lâu rồi?

- Hai tháng.

Cô lại chìm vào dòng suy nghĩ miên man. Anh đang ở đâu? Tại sao anh bỏ cô một mình giữa chốn xa lạ? Tại sao anh phải nhờ người đưa cô tới chỗ anh? Mọi thứ thật kì lạ. Mới hôm qua cô còn là người hạnh phúc nhất thế gian khi được anh trao cho nụ hôn ngọt ngào nồng thắm thế mà hôm nay chính anh lại gây ra cho cô bao nỗi muộn phiền. Những ý nghĩ u ám lại nảy nở trong tâm hồn cô gái chưa bước qua tuổi mười tám. Mới hôm qua tình yêu của cô còn chắc chắn như chân lí một cộng một bằng hai nhưng hôm nay nó trở nên mong manh dễ vỡ như pha lê. Anh có còn yêu cô?

Chợt dòng suy nghĩ của Thảo bị cắt đứt một cách đột ngột. Có một bàn tay nắm lấy tay cô. Cô giật bắn người, rụt bàn tay lại như một phản xạ tự nhiên.

- Á! Anh làm gì vậy?

- Làm gì xúc động thế, cô bé dễ thương. Ở bên anh đêm nay đi, chỉ có em mới xoá được nỗi buồn của anh mà thôi.

Hùng "Kun" bắt đầu tháo dần tấm mặt nạ tử tế đẹp đẽ của hắn để lộ nguyên hình là một tên chơi gái vô sỉ. Thảo tê cứng trong nỗi sợ hãi. Cô chợt nhận ra chiếc xe đã dừng lại, xung quanh vắng vẻ và lạ lẫm, trước sau chỉ toàn nhà nghỉ.

- Anh ấy đâu? Nam đâu? Anh bảo đưa tôi đến chỗ anh ấy cơ mà?

- Có anh đây rồi. Anh hơn đứt thằng đó mà. Anh sẽ chiều em tới bến nha cưng.

Hắn chồm tới như muốn nuốt chửng lấy cô. Bàn tay nhơ nhớp của hắn sờ soạng khắp người cô.

- Bỏ ra! Bỏ ra!

Cô dùng hết sức đẩy hắn ra nhưng không được. Cô càng chống cự hắn càng khoái trá, cố kéo tụt bộ áo váy của cô ra.

- Bác ơi, cứu cháu với!

Cô van nài người tài xế nhưng ông chỉ ngồi im bất động như một pho tượng vô tri vô giác. Cô thấy kinh tởm khi bàn tay bẩn thỉu của hắn lần mò khắp cơ thể cô.

- Thằng chó! Thằng chó!

Mỗi lần chửi hắn như thế cô lại vả cho hắn một phát đau điếng. Đau quá nên hắn phải lùi lại.

- Anh ấy chưa bao giờ làm thế với tao. Thế mà mày dám...

- Ah con phò này! Mày yêu nó gớm nhỉ. Thế nó có yêu mày không? Hay nó bỏ mày đấy đi với con nào rồi?

Cô gào lên:

- Anh ấy yêu tao!

- Tao còn lạ gì thằng đấy. Mỗi hôm nó dẫn một con đi.

Không, cô tự nhủ mình không nghe thấy gì hết. Cô cố tìm cách mở cửa xe nhưng chân tay cô cứ lóng ngóng mãi không sao mở được.

- Mày cũng chỉ là một con trong số chúng nó thôi.

Cánh cửa xe bật tung ra. Cô chạy vội ra ngoài.

- Một con gái bao không hơn không kém.

Bên tai cô văng vẳng giọng cười đểu cáng của Hùng "Kun": "Một con gái bao...gái bao...gái bao..."

Nam bỗng giật mình linh tính một điều gì không tốt lành.

- Sao vậy anh? - người con gái đang ngả đầu vào vai anh hỏi.

- Không sao.

Anh định gọi điện kêu Thảo tự về nhưng không thể gọi cho Thảo khi Thuỳ Trang đang ở bên anh. Anh tự trấn an mình rằng giờ này chắc cô đã về rồi. Anh tiếp tục tận hưởng hạnh phúc của mình, thứ hạnh phúc xây bằng tội lỗi và phản bội. Thứ hạnh phúc vụng trộm bao giờ cũng đem lại một khoái cảm đê mê khó cưỡng.

Trong lúc ấy Thảo đang ngồi trên chiếc xe của Sơn. Anh mỉm cười quay sang nhìn cô bé đã ngủ ngon lành như chưa từng có chuyện gì xảy ra...

Thảo không biết làm sao mà mình đã mò được ra đường cái. Không phải cô bước chân đi mà đôi chân kéo cô đi. Đầu óc cô trống rỗng...hoàn toàn trống rỗng...chẳng có gì cả... chẳng có nỗi sợ hãi hay đau buồn... chỉ có trống rỗng mà thôi... Cô bước đi trên con đường đêm, có ánh sáng đấy nhưng mờ tỏ như tình yêu của cô vậy. Yêu anh, cô sẽ phải mất quá nhiều, sẽ mất đi sự bình yên trong tâm hồn, sẽ mất đi lòng tin vào những con người nhân hậu trong những câu chuyện cô đã đọc, sẽ mất đi chính con người cô ngây thơ ngốc nghếch. Có lẽ Titi nói đúng: cô không nên yêu anh. Hai người quá khác nhau. Cô cứ bước đi trong ánh đèn đường day dứt.

- Cháu ơi đi không? Giá bao nhiêu?

Cô không nghe thấy tiếng gạ tình của hai gã trung niên, cứ thẫn thờ bước tiếp.

- Thấy cháu xinh xắn chú giả hai trăm đấy. Lên đây nào.

Cô vẫn bước tiếp.

- Gớm, làm đĩ mà còn kiêu. Công an nó đến đít kia kìa.

- Đồ điên.

Hai gã trung niên thấy bóng công an phóng vọt đi. Chiếc xe tải con của công an phường xáp lại. Hai anh công an phường lôi cô lên xe. Cô giãy nảy lên:

- Tôi không phải cave.

- ĐM con đĩ này, mày lên phường mà trình bày- một anh gắt.

Trên thùng xe, ngồi cạnh cô còn một cô gái mặt trát bự phấn, môi tô đậm bằng thứ son môi rẻ tiền.

- Lần đầu hả bé- cô ta bắt chuyện với Thảo- Dại thế. Lâm Gia Trang bao nhiêu góc kín thì không đứng lại đứng giữa chỗ sáng đèn.

Thảo bật khóc nức nở. Giữa lúc cô sắp rơi xuống đáy vực sâu mà anh vẫn không chịu nghe máy của cô. Tất cả chỉ là một cơn ác mộng thôi? Chỉ cần anh tới đây ôm cô vào lòng, mọi chuyện sẽ chấm dứt, chắc chắn là như thế. Nhưng giờ này anh đang ở đâu? Cô gái đồng cảnh ngộ thấy Thảo khóc thì mủi lòng thương xót:

- Không sao đâu. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Lần đầu chị cũng thế. Mãi thành quen. Lên trại vui lắm, sợ bé không muốn về ấy chứ.

Thảo càng khóc to hơn. Đáp lại cuộc gọi của cô vẫn là giọng trả lời tự động vô cảm. Cô quẳng luôn chiếc máy xuống sàn đánh "bộp".

- Ấy. Bé không dùng thì cho chị xin. Bán đi lấy ít tiền mua thuốc cho thằng chồng. Nó nghiện lòi ra.

Thảo chẳng thèm để ý đến người đàn bà bên cạnh. Cô chỉ khóc, khóc và khóc.

Đến trụ sở công an phường, tiếp Thảo là một anh công an phường trẻ măng. Anh chép miệng:

- Xinh thế này mà lại đi đứng cột đèn hả em?

- Tôi không phải cave.

- Ấy, ai vào đây mà chả kêu thế. Người đầy mùi rượu thế kia. Thế giấy tờ tuỳ thân của em đâu.

Cô sực nhớ ra giấy tờ cô để trong chiếc túi bỏ lại trên chiếc xe của Hùng "Kun".

- Tôi...không mang theo. Tôi muốn gọi điện thoại.

- OK.

Cô lại chợt nhớ ra.

- Chị kia trả điện thoại cho tôi.

- Điện thoại nào?- cô gái kia giả vờ ngơ ngác.

- TRẢ TÔI.- Thảo hét lên, số lần cô hét trong đêm nay đã bằng số lần cả đời cô hét gộp lại.

- Câm mồm. Sao cháu để con đĩ này làm loạn lên thế.- người công an đứng tuổi bước ra phê bình anh công an trẻ - Cái loại đĩ điếm này cứ cho nó sống cả đời trên trại cho xã hội nó yên.

Khuôn mặt lõi đời của người công an đứng tuổi khiến Thảo thấy sợ. Cô chưa thấy khuôn mặt nào kinh khủng như thế. Không có bất kì cảm xúc nào trên khuôn mặt nhăn nhúm ấy. Hàng chục năm đối mặt với bọn tội phạm từ lũ trộm ranh đến những tên giết người táo tợn đã tạo nên khuôn mặt ấy. Để đương đầu với những kẻ ghê tởm nhất pháp luật cần một con người như vậy. Tưởng như một nụ cười hiếm hoi của ông cũng là sự điều khiển của lí trí chứ không phải của con tim. Thảo lại bưng mặt khóc. Anh công an trẻ mới vào nghề thấy thế mủi lòng:

- Trông em ấy không giống gái bác ạ.

- Con Hạnh kia lúc đầu mà chả nai tơ à- ông chỉ vào cô gái đang ngồi nhởn nhơ đắc thắng vì cuỗm được chiếc điện thoại, rồi tiếp- Dính vào trai lơ nghiện ngập là thành đĩ hết.

Anh công an trẻ bèn đưa điện thoại cho Thảo:

- Điện thoại này em gọi đi.

Cô vội vàng bấm số quên cả cảm ơn anh công an. Nhưng cô chợt sững lại. Bố mẹ cô sẽ ra sao nếu biết cô ra nông nỗi này? Làm sao hai con người ấy có thể chịu đựng được? Rồi họ sẽ cấm cô đi lại với Nam. Cô không thể gọi về nhà được. Nhưng cô còn số ai để mà gọi đâu, người đàn bà kia đã lấy điện thoại của cô rồi. Gọi cho anh ư, trong đêm nay cô đã gọi hàng trăm lần mà có được đâu, vả lại cô cũng không muốn gọi cho con người bội bạc đã đẩy cô xuống địa ngục ấy nữa. Cô lục ví, chợt thấy tấm card visit của Sơn, dù cho con người đó có đáng ghét ra sao chăng nữa thì anh ta là niềm hi vọng duy nhất của cô lúc này...

Nửa tiếng sau, Sơn đến đón Thảo. Với tầm ảnh hưởng và mối quan hệ rộng của mình, anh đã giúp Thảo khôi phục lại danh dự, các đồng chí công an phường xin lỗi cô rối rít. Nhưng Thảo cũng chẳng buồn để ý. Cô cũng không thể nói được lời cảm ơn Sơn. Cô chỉ thấy mệt mỏi...chỉ muốn ngủ một giấc mãi mãi... không bao giờ thức dậy nữa...

Sơn dìu cô lên xe. Ngắm gương mặt cô ngủ yên lành, Sơn thấy một cảm giác ấm áp. Mọi nỗi ác cảm của anh đối với cô đã chuyển thành niềm yêu mến lúc nào anh cũng không hay.

Phần cuối:

Sau cơn mưa, trời lại sáng.

Thảo bị đánh thức bởi những tia nắng muộn qua khung cửa sổ hướng về phía Tây. Sáng mùa hè nắng vẫn thường đẹp như lúc này. Cảnh vật sáng sủa vui tươi như bài ca giục giã con người hãy làm việc, hãy học tập, hãy xây tiếp những ước mơ của mình, đừng để phí hoài cuộc sống tươi đẹp này. Trong sắc vàng của không gian, những âm thanh rộn ràng của cuộc sống nhảy tót qua ô cửa sổ để tới với Thảo. Cô nghe thấy tiếng rao bánh mì phát ra từ chiếc loa nhỏ với chất giọng thật vui nhộn đã len lỏi khắp các ngõ ngách của Hà Nội thân yêu: "Bánh mì Sài Gòn nóng hổi thơm bơ. Bánh mì Sài Gòn một ngàn một ổ...". Cô nghe thấy tiếng một bà hàng phở sai con bé giúp việc mang quẩy ra cho khách. Cô khẽ cười khúc khích khi thấy mình có một ý nghĩ xấu xa là bà hàng phở chắc phải béo núc na núc ních như Trư Bát Giới và có một cái nốt ruồi to tướng ở trên má. Cô nghe thấy tiếng hai cô cậu học sinh cấp hai nói chuyện với nhau ở một trạm chờ xe buýt: "Tôi tức quá ông ạ. Con Hằng nó chép bài tôi mà cô cho nó mười còn tôi chỉ được chín".

Một buổi sáng thật tuyệt, cô tự nhủ mình sẽ làm gì nhỉ. Phải rồi, cô sẽ rủ Titi đi ăn chè. Hôm nay cô sẽ tự cho phép bản thân sa ngã một chút, sẽ ăn nem chua rán thoả thích dù cô biết thứ đó nhiều mỡ không tốt. Sau đó sẽ làm gì nhỉ? Phải rồi, hai đứa sẽ đi chụp ảnh Hàn Quốc, đi xem phim vào buổi trưa hay ngả ngớn ở Spaghetti box. Không có anh trong kế hoạch của cô. Cô nhận ra trước khi có anh cuộc sống mới tuyệt vời làm sao, chẳng hề phải lo âu, suy nghĩ gì cả. Trước đây cô vẫn hằng mơ ước một chàng hoàng tử bạch mã sẽ đến đưa cô đi nhưng khi hoàng tử đã đến thì cô lại ước được quay trở lại những tháng ngày ngồi bên ô cửa sổ mong ngóng người mình yêu thương. Giá như anh chưa bao giờ bước vào cuộc đời cô... Tình yêu với hoàng tử nhiều mất mát hơn cô tưởng. Có lẽ cô đã nhầm. Hoàng tử chỉ nên lấy công chúa. Cô không phải công chúa. Cô chỉ là một cô gái bình thường mà thôi...

Mải suy nghĩ cô mãi mới nhận ra mình không ở trên chiếc giường đầy thú bông ở nhà mà đang ở trong một căn phòng xa lạ ở khu chung cư Trung Hoà-Nhân Chính. Bộ váy áo cô đang mặc nhắc cô nhớ lại những việc đã xảy ra tối qua. Cô nhớ là Sơn đã đưa cô về, vậy thì chắc đây là nhà của anh. Cô bước ra khỏi giường, đi rửa mặt, đến lúc quay ra thì thấy Sơn vừa về.

- Em dậy rồi à. Anh mua xôi cho em này. À còn bộ quần áo này anh mượn của chị hàng xóm, bộ váy của em hỏng rồi.

- Cám ơn anh. Em làm phiền anh nhiều quá.

Thảo cảm thấy ái ngại. Sơn quá tốt với cô vậy mà khi trước cô lại ghét anh. Anh cũng không hỏi về chuyện của cô tối qua mà chỉ hỏi xem cô có cần gì không. Sau khi ăn hết gói xôi anh đưa và thay quần áo, Thảo xin phép Sơn về nhà.

- Để anh đưa em về.

- Dạ, em đi xe ôm về được rồi. Em làm phiền anh nhiều quá.

- Không phiền đâu, thật đấy.

- Dạ. Nhưng...

- Nếu em thấy ngại thì ... anh chúc em đi đường bình an.

Thảo bắt tay chào anh, trao cho anh một nụ cười trong vắt như giọt sương mai. Khi Thảo đi khuất, Sơn rút lấy chiếc điện thoại bấm số gọi:

- Nam à. Ra café nhé. Anh có chuyện muốn nói với chú.

Bóng tối bắt đầu ngự trị trong không gian. Tiếng ve kêu khắc khoải gợi một niềm sợ hãi mơ hồ trong lòng Nam. Cả ngày hôm nay anh không gọi được cho Thảo. Cô không có ở nhà, cũng chẳng có ở bất cứ nơi nào anh tìm đến. Anh lo lắng cho người yêu đến cháy ruột cháy gan sau cuộc nói chuyện với Sơn sáng nay. May sao bóng dáng cô đã xuất hiện trong tầm mắt của anh. Cô bước xuống từ chiếc xe máy của cô bạn thân, nở một nụ cười rạng rỡ. Đã lâu rồi anh mới thấy cô cười đẹp như thế, nụ cười trong lành tinh khôi như giọt sương đọng trên lá non buổi sớm. Thảo vẫy chào Titi của cô, đã lâu rồi hai đứa mới lại đi chơi với nhau trọn một ngày, trước khi anh xuất hiện hai đứa vẫn thường đi chơi với nhau như thế.

- Sao anh gọi em không được?

Thảo giật mình quay lại. Nhưng rồi cô quay lại tiếp tục mở khoá cổng nhà.

- Em bị mất điện thoại- giọng cô vô cảm.

- Sao không báo để anh đỡ lo?

Nghe như có tiếng động loảng xoảng của những mảnh thuỷ tinh vỡ vụn trong lòng người con gái.

- Đêm qua em đã gọi một trăm lần. Nhưng anh bận.

Nam lặng người. Trước mặt anh là cánh cổng sắt đóng rầm. Anh bần thần mất một lúc. Rồi anh móc từ trong túi bao thuốc châm điếu hút. Trong làn khói thuốc lơ phơ anh hồi tưởng lại quá khứ. Anh nhớ lại cái ngày đã thay đổi cuộc đời anh, ngày một cô gái đang học ở Mĩ về nước đi cùng mẹ đến chơi nhà anh. Vẻ đẹp mặn mà của cô thiếu nữ tuổi mười tám kết hợp duyên dáng vẻ tự tin của phương Tây với nét dịu dàng Á Đông đã khiến chàng trai mười bốn tuổi, cái tuổi con tim bắt đầu biết rung động, phải mê đắm. Từ buổi gặp gỡ ấy, anh bắt đầu thay đổi từ một cậu bé lầm lì vô tâm thành một chàng trai cởi mở, rộng lòng với phái nữ. Anh cũng bắt đầu tập chơi golf vì Thuỳ Trang thích môn thể thao đó. Ba năm sau, Thuỳ Trang về hẳn Việt Nam sau khi cầm trong tay tấm bằng B.A của một trường đại học ở Houston. Nhưng khi gặp lại thì người con gái anh mơ ước trong ba năm trời đằng đẵng đã đem lòng yêu Sơn. Ai cũng khen họ đẹp đôi. Khởi nghiệp với hai bàn tay trắng nhưng khát vọng vươn lên đã đưa Sơn nhanh chóng leo lên những bậc thang cao ngất của danh vọng. Khi khoác trên mình tấm áo lộng lẫy của thành đạt, con người ta có một vẻ lôi cuốn chết người. Tình yêu của Thuỳ Trang đối với Sơn như tình yêu của người nô lệ với chủ của mình, chỉ ngoan ngoãn phục tùng mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Còn Nam, đối với cô, chỉ là một cậu em trai dễ mến bỗng nhiên chững chạc hẳn lên sau vài năm không gặp. Ước mơ tan vỡ, Nam chuệch choạc mất phương hướng. Anh mất dần niềm tin vào tình yêu nhưng lại dễ dàng chiếm được trái tim những cô gái đẹp. Anh thay người yêu như thay áo. Anh cứ đi tìm mãi...tìm mãi... nhưng không sao tìm lại được hình bóng Thuỳ Trang trong những cô gái ấy. Họ đều như nhau, nhạt nhẽo, vô vị chứ không thông minh, duyên dáng, đầy sức sống như nàng. Nam sống như người ngủ mê cho đến khi gặp Thảo. Anh đã gặp nhiều cô gái xinh hơn Thảo nhiều nhưng bức màn bí ẩn bao quanh cô thu hút anh. Nụ cười trong vắt như giọt sương mai và những cơn mưa ngọt lành của cô bám lấy tâm trí anh như chiếc mạng nhện mỏng manh mà bền chắc. Và anh đến với cô bằng tình yêu chân thành của mình. Thảo đã khiến anh quên được Thuỳ Trang. Nhưng rồi số phận thật trớ trêu. Đúng lúc tình yêu của hai người chín ngọt thì Thuỳ Trang lại kéo Nam về phía mình. Đó là lúc cô tuyệt vọng với mối tình của mình. Cô chợt cảm thấy mệt mỏi khi cho đi quá nhiều mà chỉ nhận lại sự hờ hững của Sơn. Mối quan tâm duy nhất của anh là bước lên những nấc thang cao hơn, thành công đối với anh không bao giờ đủ. Những tháng ngày yêu nhau say đắm của Sơn và Thuỳ Trang quá ngắn, những tháng ngày còn lại chỉ có người con gái Phương Nam canh cho ngọn lửa tình của hai người khỏi tắt. Dù mạnh mẽ đến mấy, Thuỳ Trang cũng chỉ là một người phụ nữ mà phụ nữ thì bao giờ cũng cần sự quan tâm, che chở của đàn ông. Buổi chơi golf hôm đó, nhìn thấy Thảo hạnh phúc trong vòng tay Nam, Thuỳ Trang đã thấy chạnh lòng. Cô ghen tị với cô bé kia. Và cô nhận ra Nam không còn là cậu bé ngày nào mà là một chàng trai đầy quyến rũ. Thuỳ Trang đã bị hấp dẫn và mất đi lí trí, bị cuốn vào mối tình sai trái với Nam. Có được người con gái mơ ước nhưng Nam lại mang trong mình nỗi day dứt, mặc cảm với người con gái bị anh phản bội. Anh vẫn còn yêu Thảo... rất yêu là đằng khác...nhưng đam mê cứ cuốn anh đi như người đi bơi gặp phải vùng nước xoáy. Nam những tưởng mình đã có được thứ mình muốn nhưng anh đã nhầm, chính Thuỳ Trang giờ đây cũng không phải Thuỳ Trang anh tìm kiếm. Anh ôm một nỗi tuyệt vọng mơ hồ. Ngày hôm qua anh đã bắt Thảo mặc một bộ váy áo quyến rũ như Thuỳ Trang đã mặc ngày nào. Nhưng cô không hợp với nó. Anh thất vọng, chán nản dù không để lộ ra ngoài. Thế rồi, buổi tối hôm ấy anh nhận được điện thoại của Thuỳ Trang:

- Anh đến đây lẹ lên. Em chết mất.

Nam vội vàng chạy đến lo sợ có chuyện gì xảy ra với cô. Nhưng khi đến thì chẳng thấy cô làm sao cả.

- Em có sao không?

- Có, em chết vì nhớ anh.

Đêm đó, hai người đã ở bên nhau cả đêm nhưng sau những phút giây ân ái, niềm hạnh phúc không đến với Nam mà là nỗi hoang mang sầu lắng. Thuỳ Trang vẫn chỉ một lòng yêu Sơn còn anh cũng chẳng hề yêu cô. Anh chỉ yêu Thuỳ Trang năm nào mà lần đầu anh gặp. Anh nhận ra bấy lâu nay mình chỉ đi tìm một ảo ảnh, một thứ không có thực. Thứ quí giá nhất đối với anh là cô bé yêu mưa của anh. Những thứ gì ta đang có thường là những thứ quí giá nhất và cũng là những thứ ta không hề trân trọng. Chúng ta luôn mải miết đi tìm những thứ xa vời, những thứ ảo ảnh không có thật. Nam, Sơn, Thuỳ Trang, tất cả chúng ta đều như vậy. Lúc này Nam mới tỉnh ngộ ra. Thứ quí giá nhất đối với anh, một thứ có thật, hiện hữu, không phải ảo ảnh, chính là tình yêu của anh và Thảo...

Một năm sau...

- Titi này, hay chị đi sinh nhật Katie một mình đi.

- Em ngại gặp Nam à. Ừ cũng phải, nghe Katie nói anh ta có người yêu mới được nửa năm rồi.

Thảo không ở nhà suốt cả tối. Đến một lúc, cô thay đồ để đi ra ngoài. Cô tìm đến một chiếc mái hiên. Đúng một năm trước ở đây, cô đã trao cho anh nụ hôn đầu. Cô mỉm cười nhớ lại mình đã run bắn lên khi môi anh chạm vào môi cô. Bất chợt, cơn mưa rào rào kéo đến. "Ah" , cô reo lên. Cơn mưa đầu hạ chợt đến rồi chợt đi. Ừ nhỉ, anh cũng như cơn mưa đầu hạ vậy, chợt đến rồi đi lúc nào chẳng biết. Một giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

"Mình sao thế này?"- cô tự hỏi.

"...Cơn mưa đầu hạ chợt đến rồi chợt đi. Những giọt mưa xôn xao lao xuống mặt đất vẽ nên những nét thẳng ngay ngắn trên không trung và tạo ra thứ âm thanh rào rào nghe mới vui tai làm sao. Cơn mưa tuy ngắn ngủi nhưng dư âm của nó thì còn mãi... mùi hương dìu dịu, ngọt lành vảng vất khắp không gian..."

Thảo lặng ngắm cơn mưa đầu hạ. Đến một lúc, cơn mưa tan biến lẹ làng vào màn đêm, chỉ để lại một mùi hương ngọt dịu: mùi của mưa. Chợt Thảo sững người. Đứng bên kia màn mưa vừa dứt, anh vẫy tay với cô...

Cô bật cười, nụ cười hạnh phúc nở mãi trên môi cô... nụ cười trong vắt...như giọt sương mai...

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro