Chap2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      tôi ghét mùa mưa.
     
     ghét những ngày mưa

   Và ghét nó như thế này gần 3 năm rồi....
  
    Kể từ ngày tôi bước sang tuổi 18, tôi đã không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào vào một ngày mưa trong ba năm. Ngay cả giọng nói mà mọi người gọi là soulmate hay còn gọi là tri kỷ , tôi cũng chưa từng nghe thấy.. khác Tôi cố gắng tìm ra nguyên nhân bằng mọi cách có thể. Tôi chưa từng đọc hết những cuốn sách hay bài báo liên quan đến tình trạng này cho đến khi tôi có thể thu thập được những lý do tại sao mọi người không bao giờ mắc phải nó. Tôi có thể nghe thấy giọng nói của người bạn tri kỷ của mình thoát ra .

    Một... Chúng ta xa nhau đến mức trời không mưa cùng một lúc giống như ôm điện thoại ở một bên. và phía bên kia không nhận được .

    hai.. Người bạn tâm giao của tôi có thể chưa đủ 18 tuổi nên tôi không thể nghe thấy giọng nói của anh ấy. Và anh ấy không nghe thấy giọng nói của tôi ..
   
    Tất nhiên, tôi tin nguyên nhân thứ hai hơn vì trong ba năm qua, Hai chúng ta chưa từng cùng nhau khi trời mưa hay nghe thấy người ấy nói.
   
     Chúa sẽ không ác với tôi như vậy đâu ..
  
    Tôi nghĩ vậy..

    Tôi nằm bất động trên chiếc giường lớn giữa phòng ngủ. với sự nhàm chán Hai cánh tay chống lên hai chiếc gối. Trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ trong căn phòng mưa lắc Rắc không ngừng với thói quen âm thanh đã từng là Những âm thanh của thế giới bên ngoài không còn đập vào tai tôi ngay khi Những giọt nước từ trên trời rơi xuống.
    
       Một lần nữa, tôi chỉ có một mình trong thế giới im lặng này, nhưng tôi phải mở to mắt khi đột nhiên nghe thấy tiếng thở. Một giọng nói xa lạ của một người khác vang lên giữa sự im lặng đó.
     Phấn khởi, tôi bật dậy ngồi trên giường, khi sợ rằng mình nghe nhầm. Nhưng một lần nữa tôi đã chắc chắn khi tôi nghe nó. tiếng cậu ấy thở dài..
  "Hazzz.."
   
  Chỉ nghe tiếng thở của cậu cũng khiến tôi tưởng tượng ra. Có rất nhiều điều khác nhau trên khuôn mặt của cậu ấy trước khi tôi nở một nụ cười thật tươi và chào đón cậu ngay lập tức.
   
    "Cậu .. 18 tuổi..?"
   
    Tôi đợi cậu ấy trả lời. Nhưng cho đến cuối cùng lại chỉ có sự tĩnh lặng đáp trả.

      "Tôi rất vui.. Khi trời mưa, nó thật yên tĩnh..
   
      Vì vậy, tôi nói xin chào một lần nữa. vì sợ rằng cậu ấy sẽ sợ cho đến khi tôi không dám trả lời.. Tuy nhiên, dù tôi có đợi bao lâu, giọng nói của bên kia vẫn không vang lên để trả lời câu hỏi. chỉ có tiếng gió Chỉ là trái tim anh vang lên rằng em ấy vẫn bên tôi .

    Và em ấy thực sự là người bạn tri kỷ của tôi..
  
    Tôi cố mời em nói chuyện rất lâu. Nhưng không có câu trả lời cho đến khi tôi chỉ có thể từ bỏ. chỉ có thể nhìn vào những hạt mưa bên ngoài cửa sổ và lắng nghe tiếng thở tăng dần chỉ có nhịp điệu của em ấy. (Hơi bức mình rồi đó nha🤣🤣 nói chuyện cùng mà ko thèm trả lời người ta lấy một câu)
  
    Nhưng như vậy là cũng tốt rồi.. Tốt hơn là ở một mình trên thế giới này Nó đã rất yên tĩnh rồi ..yên tĩnh đến không có cả một tiếng gió .

    Đó không phải là sự tự an ủi. Nhưng tôi cảm thấy như vậy, trên thực tế, có bạn bè xung quanh trong thế giới yên tĩnh này đã làm dịu đi rất nhiều sự cô đơn của tôi.
 
    Bây giờ tôi cũng mới nhận ra rằng chỉ âm thanh hơi thở của em ấy cũng có thể ảnh hưởng rất lớn đến tâm trí tôi .

   "Cậu , hôm nay lại mưa rồi," tôi chào em ấy nhuwng lại rơi vào Bầu không khí tĩnh lặng hơn nữa xung quanh bỗng trở thành một thế giới tĩnh lặng khi những hạt mưa rơi lất phất bên ngoài quán cà phê tôi đang ngồi. Đó là một chỗ ngồi đọc sách.

     Tất nhiên, những gì trở lại từ phía bên kia chỉ là một âm thanh. Hơi thở nhịp nhàng của em ấy vẫn như trước, cho đến khi tôi dần quen với sự thờ ơ đó. Bởi vì dù tôi ở đây rất nâu.Đã bao ngày trôi qua, hay bao nhiêu cố gắng mời em ấy nói chuyện, nhưng đổi lại tôi được gì? Chỉ có sự im lặng mà không có bất kỳ phản ứng nào.
 
   "Đã ba tháng rồi. Bạn vẫn từ chối nói chuyện?"

  Tôi chưa nói chuyện với được em ấy một câu nào. Chỉ cần thiền cho chính mình, bởi vì chỉ mới ba tháng trôi qua và tôi đã học được rằng...

    Người bạn "Tri kỷ "của tôi thật bướng bỉnh ..

   Không chỉ cứng đầu mà em ấy một người rất trầm lặng mới có thể chịu đựng không nói một lời nào trong suốt thời gian trời mưa như thế này.

     Trong khi tôi đang nghĩ về nó, cơn mưa bên ngoài đã tạnh. chỉ có mặt trời chiếu sáng tỏa sáng từ bầu trời và tất cả âm thanh của thế giới lại trở lại
  
     "Đã lâu không gặp?" Dream, một người bạn mà tôi đã gặp nói xin chào trước khi ngồi xuống  ở phía đối diện của chiếc ghế tôi.

    "Không lâu đâu"
 
     "Ồ." là tất cả những gì cô phải nói. trước khi bạn bắt đầu chọn sách ra khỏi túi riêng của coo ấy Trong khi tôi vẫn đang suy nghĩ Mông lung trong đầu tôi lúc này và tôi quyết định hỏi câu hỏi luôn mắc kẹt trong tâm trí tôi .
 
    " Dream có từng nói chuyện với ai mà người ta không trả lời chưa "

     Cô gái trước mặt tôi chỉ lắc đầu và mỉm cười từ chối.. À... tôi quên mất rằng người bạn này của tôi là một ngôi sao đại học. Cô ấy không gặp vấn đề điên rồ này ..

    "Nếu cậu ấy không muốn nói chuyện với chúng ta Vậy tại sao chúng ta lại muốn nói chuyện với cậu ấy? .. Mối quan hệ ta theo từ một phía không thể bền bỉ. Đáng lẽ tôi không nên cố gắng.." Dream nói với một nụ cười trước khi cúi xuống và đọc cuốn sách của chính mình. Trả lời câu hỏi bằng một cử chỉ hết sức bình thường của người bạn trước mặt. Nó đang đâm sâu vào tim tôi rất mạnh.
   "Cũng đúng"
   
    Tôi đã chấp nhận điều đó ..
  
     Có lẽ tôi đang cố gắng quá nhiều ..
   
     Trời lại mưa..

     Tôi nhìn những giọt mưa qua ánh đèn chiếu giữa bóng tối của nửa đêm với chứng mất ngủ Do thức dậy vào lúc nửa đêm do mất thính giác cấp tính, và hôm nay tôi im lặng với một ý định khác với mọi ngày.
   
     Hôm nay tôi sẽ im lặng..
 
    Đung .. Tôi định trêu trọc em ấy. Trớ trêu thay bên kia không biết Đây là sự trêu đùa của tôi ..

    Tiếng thở đều đều của em vẫn khiến tôi Trái tim tôi luôn loạn nhịp Nhưng lần này thì khác, vì chúng tôi chìm vào im lặng tuyệt đối, không có tiếng nói của tôi xen vào. Nỗi cô đơn của đôi ta ..
 
      Tôi đã từ bỏ mong muốn làm quen với em ấy và để em ấy một mình như điều em ấy muốn thế.

    Thôi nào... Vì chúng ta không còn biết nhau nữa.. Giá như chúng ta không quen nhau nữa thì cũng chẳng là gĩ của nhau.

   Ôi..

   Tiếng kêu từ bên kia bầu trời vang lên khiến tôi phải giật mình hỏi lại.

     "Đau.."
 
     "chuyện gì đã xảy ra thế? Cậu có chuyện j vậy?
 
     'đau..'
   
    "Cậu , chuyện gì đã xảy ra?"

   "....."

   "Cậu có thể trả lời tôi không ? Tôi lo lắng cho cậu .." Tôi nói với em ấy bằng giọng cầu xin. và thực sự cảm thấy như vậy

   Em ấy im lặng hồi lâu trước câu hỏi đó. Tiếng thở phào nhẹ nhõm trước khi trả lời hỏi đó trực tiếp

    tôi vô tình đá vào bàn, không có gì xảy ra ..

     Đó là lần đầu tiên trong nửa năm của chúng tôi, tôi có cơ hội nghe nó. Giọng của tri kỷ của chính mình lần đầu tiên và cùng một nhịp điệu mà tôi đã gần như từ bỏ
   
     Chết tiệt
   
    Giọng nói của em ấy trông ..

    dễ thương
   
   chỉ nghe thấy âm thanh nhưng hình ảnh trong tâm trí tưởng tượng của tôi Thay vào đó, em ấy trở nên rõ rệt hơn như thế. tôi không biết mặt em ấy Dù đó là gì, nhưng tôi biết nó sẽ rất đáng yêu.

   "Nó có đau không?
 
   "Lại im lặng nữa hả.?"
  
   Số điện thoại bạn vừa gọi hiện không thể liên lạc được.

    Cảm giác như một tổng đài đang đổ chuông trong đầu bạn. khi âm thanh từ Bên kia lại biến mất. Và thậm chí sau đó, tôi càng mời em ấy nói chuyện, thì tôi chỉ nhận lại được sự im lặng.

   Tình huống tôi gặp phải khiến tôi hiểu  ta định làm gì. Lần đầu tiên sau ba tháng em ấy im lặng không phải vì không quen mà là biểu hiện của sự phản kháng trước số phận đã định sẵn của Chúng ta là hai con người khác nhau..

    nhưng làm thế nào để làm Khi giọng nói của cậu chỉ là một câu, mà nó thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của tôi..

   Tôi biết..

   rằng bạn muốn chống lại định mệnh của chúng ta ...

   Nhưng thật tệ..
   
   Bởi vì bây giờ tôi đang tuyệt vọng muốn tiếp tục nó!
                                  😝🤣🥹🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#boylove