Hiểu lầm ><

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ cửa hàng bán nước ngọt, một cậu bạn bước ra cao dong dỏng, nụ cười rạng rỡ. Nụ cười ấy làm tôi như có điện giật. Cậu ấy áp chai nước lạnh vào má cô bạn làm cô ấy hét lên rồi cười và họ lên xe đi. Tôi thấy bàn tay cô ấy đút vào túi áo cậu bạn một cách thân thiết. Lòng tôi hơi chùng xuống. Thất vọng thật đấy pha cả một chút nuối tiếc nữa. Mà thôi, tôi hít một hơi dài. Mọi chuyện giữa tôi và Vĩ cũng đã có gì đâu. Tôi tự an ủi mình. Rồi nhìn hai người đi thật xa.

Lũ trẻ quên đi vụ bong bóng và chơi trò khác. Chúng nó cười vang. Tôi cũng cười nhưng lòng thì trống rỗng. Làm sao tránh được cảm giác buồn cơ chứ.

Hôm nay lại mưa. Đã gần một tuần trời chưa mưa. Thú thật lần này tôi đến nhà ông không phải để gặp cậu ấy. Tôi đến lấy cái cặp vẽ để quên. Tôi không hiểu sao cậu ấy luôn quên đem theo áo mưa như vậy. Mà có quên thì cô bạn cậu ấy cũng không vô tâm đến vậy đâu chứ. Tôi với chuyển vẻ mặt của mình sang trạng thái lạnh lùng
- Ê
Cậu ấy khua tay gọi tôi từ khi tôi vừa chạm bánh xe lên vỉa hè
- Hôm nay lại học 5 tiết nữa à?
- Hả? Ừ. Mà cậu là ai vậy nhỉ?
- Ơ. Sam....
Tôi tự thấy căm ghét chính mình. Trời ạ! Nụ cười của cậu ấy tắt vụt. Giống như đám lửa gặp mưa. Cậu ấy định nói câu gì nữa nhưng lại thôi. Dù biết cậu ấy không có lỗi gì nhưng tôi không thể hồn nhiên nói chuyện với cậu ấy như trước nữa. Tôi liền lấy mảnh giấy nhỏ ra viết vội vài dòng, nhét vào phía sau balo cậu ấy, rồi bỏ về. Trời vẫn mưa!

"Xin lỗi cậu! Chỉ là hôm nay tớ có chuyện buồn thôi. Cậu mãi là một người bạn kì lạ của tớ. Chúng ta cứ nhớ về nhau như những người bạn đặc biệt là được.
Kí tên: Hoàng Sam "

Có lẽ đây là ngày cuối cùng chúng tôi gặp nhau. Ngày mai, ngày mốt, cả về sau, tôi sẽ chẳng bao giờ gặp cậu ấy nữa. Chỉ nghĩ đến đó thôi mà tôi thấy buồn muốn khóc T.T



Sao vậy....sao vậy....sao lại như v =.=
Liệu có phải anh bạn kia đã có người yêu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro