^_^

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cơn mưa lớn , nó mở toanh cái cửa sổ bé tí trong cái phòng ọp ẹp của nó . Nhìn ra cành cây ngoài kia , những giọt nước lăn từ trên vành lá từ từ rơi xuống đất, những chiếc lá bé nhỏ lúc trước hơi cong xuống vì giọt nước , bây giờ như trút được gánh nặng khi giọt nước đã rơi đi .Bầu trời bỗng trở nên xanh kì lạ , những đám mây trắng bồng bềnh trên không trung , lúc còn bé nó hay tưởng tượng thành những hình thù ngộ nghĩnh , và bây giờ nó muốn quay trở lại như lúc còn bé , nó đang nhìn lên bầu trời đó nhìn những đám mây đó nghĩ ra những hình thù ngộ nghĩnh đó . Dường như ông trời không bao giờ toại lòng ai , trời xanh như thế , lại kéo mây đen đến , nó biết trời lại bắt đầu tiếp tục mưa . Nó đóng cánh cửa lại , ngồi trong góc nhỏ của chiếc giường bé xíu , thu mình trong góc , nó đang rất buồn . Trời mưa xối xả , có lẽ cơn mưa này còn lớn hơn cơn mưa trước , một ngày chủ nhật mưa . Nó không muốn khóc , nó luôn cho rằng nó là một đứa con gái mạnh mẽ , nó luôn nghĩ rằng nó không bao giờ bị ngã quị vì chuyện tình cảm , nhưng nó biết nó là con người , mà con người thì sao thoát nỗi nỗi đau vì tình ái . Nó mơn man nghĩ về chuyện ngày xưa , câu chuyện cách đây hơn một năm , lúc ấy nó chỉ là một cô bé mười bảy tuổi . ***** Gia đình nó trước đây sống ở Sài Gòn nhộn nhịp , nhưng vì làm ăn khó khăn , kinh tế gia đình đi xuống , ba mẹ nó quyết định chuyển về vùng quê sinh sống . Và nó phải từ giã bạn bè để chuyển nhà cùng gia đình , năm đó nó vừa học xong lớp mười . Mùa hè của nó trải qua quá tẻ nhạt , nó không có một người bạn nào , cũng vì nó quen với cách sống ở chốn thị thành , nó chỉ biết nhốt mình trong nhà , cuộc sống của nó thay đổi , có lẽ làm cho con người nó lại thay đổi , nó trở nên ít nói và khó gần . Gần đến ngày tựu trường , ba mẹ nó đăng kí cho nó học tại một trường thị xã , với thành tích học tập khá chuẩn , thì việc nhập học cũng không khó khăn gì . Nó chỉ biết làm theo sự sắp xếp của ba mẹ , nó chán nản không muốn đi đâu , ngay cả đi học mặc dù khi ở thành phố nó là một đứa chăm chỉ học hành . Nó không giận ba mẹ , cũng chỉ vì hoàn cảnh , nó hiểu và thương ba mẹ nó rất nhiều , nhưng nó không hiểu tại sao cuộc sống lại trở nên tẻ nhạt .Ba mẹ nó luôn bận vì công việc , không có thời gian để tâm sự và nói chuyện nhiều với nó , bạn bè thì nó chằng quen ai . Nó chỉ biết chui vào căn phòng bé tí rồi lại đọc tiểu thuyết . Những câu chuyện tình cảm đẹp luôn có một kết thúc buồn , nó thật sự không tin vào tình yêu , nó nghĩ sự thành thật , yêu thật lòng , hy sinh vì nhau chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết , mà tiểu thuyết chỉ do con người tưởng tượng ra . Ngày đầu tiên nhập học , cô giáo chủ nhiệm đưa nó vào lớp giới thiệu , cả lớp xầm xì tới khi cô giáo yêu cầu im lặng .Chỗ ngồi của nó là phía cuối lớp vì có lẽ dáng người nó khá cao .Nó khá hài lòng với chổ ngồi đó vì dù sao cũng sẽ ít bị chú ý và xầm xì xủa mọi người . Những tiết đầu năm học thường là những giờ giới thiệu làm quen giữa giáo viên bộ môn và học sinh . Nó chỉ biết im lặng và nhìn ra cửa sổ . Rồi có một giọng nói nghe nhẹ nhàng nói với nó : - Thương này , nhà bạn ở đâu zậy ? Nó quay qua , từ lúc xuống chỗ ngồi , nó đã quay đầu ra cửa sổ không để ý người kế bên là ai , nó chỉ man mán nhìn là một thằng con trai nhưng không để ý kĩ , tới lúc hắn ta lên tiếng nó mới quay qua , cũng phải khen rằng hắn ta có gương mặt sáng . Nó trả lời : - Bạn hỏi để làm gì ? - Ah ……… .”Hắn ta có vẻ lúng túng “. –Bạn bè trong lớp nên mình muốn biết thôi . - Vậy trong lớp nhà ai bạn cũng biết hết sao ? - Ah …. uh ….. cũng vài bạn - Vậy bạn xếp tui vào danh sách những người bạn không biết nhé - Nhưng mình lỡ xếp bạn vào danh sách những người mình cần biết rồi - Tùy bạn Cuộc nói chuyện tới đó là kết thúc . Hắn ta cũng không nói gì thêm , nó lại quay mặt ra cửa sổ , nó nhìn thấy ngoài kia có một loại hoa rất lạ , nó dự định khi ra chơi sẽ chạy ra đó nhìn cho kĩ . Giờ ra chơi cũng tới , nó đứng dậy đi ra khỏi lớp không để ý đến ai rồi đi thẳng ra phía có những bông hoa xinh đẹp . Những bông hoa màu hồng nhỏ xíu ,nó thích hoa lắm , đặt biệt những bông hoa màu hồng . Quá khấn khích nó đưa tay lên hái một bông và nghĩ sẽ đem về ép cho khô , sẽ thêm một loại bông vào bộ sưu tập của nó . Rồi nó nghe một tiếng nói từ phía xa . - A , phát hiện Thương bẻ bông của trường nha , lên phòng giám thị nha . - Ơ ………. - Với tư cách bí thư đoàn tui lên án đồng chí Nguyễn Hoài Thương đã vi phạm nội quy trường , phá hoại canh quan trường lớp . - Ông là bí thư hả . ( nó đánh trống lãng ) - Ủa không thấy giống hả ? - Tui tưởng ông là học sinh cá biệt chứ ! - Đẹp trai , học giỏi , chấp hành tốt mọi nội quy như tui mà cá biệt hả ? - Học giỏi và chấp hành gì đó hay không thì tui không biết , chứ tui chắc là nhà ông nghèo lắm phải không ? - Sao pà hỏi zậy ? - Thì tui nghĩ nhà ông không có đủ tiền mua một cái gương về soi cái mặt mình vào . Nghĩ sao mà nói đẹp trai ………. - Haha , cái này là người ta nói không phải tui nói …. - Vậy chắc mấy đứa đó không có thẫm mĩ cao rồi ! - È , nói nãy giờ pà muốn tui quên dụ hái hoa của pà chứ gì , muốn tui lơ cũng dễ thôi , pà phải chấp nhận điều kiện của tui . - Nói thử xem ! - Cho tui biết nhà . - Tính ăn trộm hay chi mà hỏi nhà quài zậy ? - Tại vì pà trong danh sách người cần biết nhà mà - Thôi được , coi như thua 1-0 vậy ! Rồi nó bỏ vào lớp , không quên lườm thằng bí thư gì đó với nụ cười đắt thắng trên miệng , nó càng thấy ghét cái thằng đó hơn . Mà nó cũng không quên công nhận một điều là thằng ấy cũng có nét đẹp trai nhưng hơi lúa một tí . Ừ thì dân tỉnh nghèo làm sao bằng mấy thằng bạn trên thị thành được . Nghĩ rồi nó đi thẳng vào lớp , vào lớp trên bàn nó có một tờ giấy , nó chẳng buồn đọc , quăng thẳng vào thùng rác phía góc lớp . Những tiết sau trôi qua tẻ nhạt , thằng ngồi kế bên cứ bắt chuyện nhưng nó cứ làm lơ quay ra cửa sổ không nói gì cả . Thời gian trôi qua , đã một tháng nó đi học tại trường , nó vẫn thu mình trong góc lớp , nó cũng muốn lắm như mấy đứa con gái trong lớp có thể cười đùa nhưng không hiểu tại sao nó lại không thể nào nói chuyện được , vì nhưng câu chuyện của bọn con gái đều là những chuyện tình cảm nhảm nhí , quen người này người nọ . Nó cảm thấy lạc lõng , mười bảy tuổi chưa bao giờ yêu ai , chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ yêu ai .Thằng bạn kế bên dường như chán nản với cái kiểu nói chuyện trống không , thích thì trả lời không thì quay qua cửa sổ nên cũng không hỏi gì nhiều . Nó cảm thấy dễ chịu hơn vì điều đó , nó ghét bị làm phiền . Trong bữa cơm , nó cảm thấy khác vì mỗi khi một là chỉ có ba , một là có mẹ , hoặc là một mình nó , vậy mà hôm nay lại có cả hai người . Mẹ nó hỏi : - Con đi học tốt chứ ? - Dạ cũng bình thường . - Đi học vui không - Dạ lớp cũng vui . - Hôm qua có một bạn tới nhà tìm con nhưng con đang ngủ trưa . Lúc đó mẹ tính gọi con nhưng bạn con nói là muốn gặp mẹ , mẹ có nghe nói về con trong lớp , sao con lại không nói chuyện với các bạn , con đâu phải như vậy con là đứa vui vẻ mà . - Dạ tại mấy bạn nói chuyện không hợp . - Đó không phải là lí do con à . Mẹ không ép con phải nói chuyện với các bạn nhưng ít nhất con đừng tự nhốt mình . - Dạ , con không vậy đâu . Nó lờ mờ biết đứa nào tới nhà nó , nó cảm thấy ghét kinh khủng . Nó lục tung tất cả các sách để tìm được tờ giấy ghi địa chỉ nhà thằng ngồi kế bên . Nó đến nhà , bấm chuông thì có một chị ra mở cửa , căn nhà khá to có vẻ giàu có nhưng nó mặc kệ , nó muốn hỏi cho ra lẽ tại sao lại đi tọc mạch cho mẹ nó biết . Nó theo chị đi vào , chị dẫn nó lên lầu mở cửa nói nó vào phòng đó đợi . Nó vừa bước chân vào thì căn phòng có một tiếng nổ lớn , một người trong lớp chạy ra và chúc mứng sinh nhật nó . Nó chợt nhận ra , ừ hôm nay là sinh nhật nó . Nó cười và xúc động nói cám ơn . Mọi người ai cũng vui vẻ , nó cảm thấy nó có lỗi quá . Từ hôm đó nó không nhốt mình nữa , nó hòa đồng với tất cả , những câu chuyện với các bạn gái nếu nó không thích thì nó chỉ im lặng , nó không còn ích kĩ nghĩ cho bản thân nữa . Nó vô tình nhận ra nó có một cái gì đó rất biết ơn người bạn kế bên đó . Một ngày chủ nhật đẹp trời , nó và người bạn kế bên đi uống nước , những câu chuyện của 2 đứa dường như không dừng lại khi người bạn kế bên nắm lấy tay nó , nó rụt rè giật lại . Hắn ta nói : - Thương à , Hoàng thích Thương …….. - Rồi sao - Mình đừng là bạn nữa ! - Vậy là cái gì ? - Thương là bạn gái Hoàng nha ? - Tui không phải con trai ! - Thương hiểu ý Hoàng mà ! - Mà sao thích tui , nói thử xem , nghe hay thì tui suy nghĩ lại xem . - Thương dễ thương - Tất nhiên - Thương học giỏi , hiền dịu , Thương luôn quan tâm mọi người , Thương luôn được mọi người quý mến . - Nghe hay đó , tui sẽ suy nghĩ . - Vậy khi nào trả lời Hoàng ? - Hên xui đi , khi nào nghĩ ra thì sẽ trả lời Rồi nó nói nhà có việc nên phải về nhà sớm , nó cũng hồi hợp lắm nhưng tỏ ra vô tâm để tên đó lo chết luôn . Nó là vậy mà , thích làm khổ người khác . Nó cũng nghĩ nhiều về việc đó , liệu nó có thích Hoàng không , nó cũng chưa biết . Đó là một hôm trời mưa lớn , sau buổi học trời vẫn mưa nó lại không mang theo áo mưa rồi gặp Hoàng ngay nơi giữ xe - Áo mưa Thương đâu ? - Không có mang ! - Đây này . ” Tay đưa áo mưa ra ” - Còn ông , áo đâu mà mặc ! - Tui con trai mình đồng da sắt mà , lo gì ! - Ừ , vậy chịu khó nha . Nó chẳng ngần ngại lấy luôn , một phần vì nó đang hơi nóng trong người đi mưa về là nằm sốt luôn chứ chằng đùa . Hôm sau thế là cái người mình đồng da sắt năm bệnh ở nhà , nó nấu cháo mang đến thăm , nhìn cái mặt xanh lè như tàu chuối là biết hắn ta bệnh khá nặng , nhưng rồi thấy nó tới hắn ta ngồi dạy cười nói ra vẻ ta đây không sao cả . - Thôi ông ơi , mệt thì cứ nằm , đây này , cháo do tui nấu đó , ăn đi . - Tui khỏe mà ! - Mặt xanh vậy mà còn ra vẻ , thôi nằm đi , ăn cháo đi nè ! - Thương đút tui ăn đi ! - È , có tay mà còn làm nũng , thôi vì nhường áo cho tui mà bịnh , tui hy sinh chút cũng không sao . - Tại tui thích Thương , thà tui bịnh chứ không muốn thấy Thương bịnh . - Ui chời ơi , cảm động quá , thôi há mồm ra cho đút cho ăn . Ăn xong , hắn ta lại nói : - Thương nghĩ xong chưa - Nghĩ gì ? - Chuyện tui thích Thương ! - Vẫn chưa ! - Lâu vậy ? - Sắp ra rồi ! - Bao nhiêu % thành công ? - Ai thành công ? - Thì bao nhiêu % Thương đồng ý tui . - Bi giờ thì được 1% rồi - Giống 1% cơ hội quá nhĩ . - Thôi ông nghĩ đi tui zìa đây . - Ở lại thêm tí đí , nằm đây buồn lắm ! - Thôi ở đây lâu rồi , tui xin đi một tí thôi . Những ngày hôm sau hắn ta khỏe lại và đi học , nó có một quyết định để nói hắn ta biết : - Ê này , tui có câu trả lời rồi - Hy vọng ……………….. - Tui nghĩ rồi , năm nay mình mới lớp 11 thôi , nếu cuối năm hai đứa đều là học sinh giỏi hết thì tui sẽ đồng ý . - Tui thì được rồi , chỉ sợ Thương không được thôi . - Tui mà không được cũng tại vì sợ phải quen ông thôi . - Hay học dở quá đó - Hứ để rồi xem ai hơn ai Thấm thoát cũng tới cuối năm , ngày cô tuyên bố thành tích của lớp , và cả 2 đứa đều được nhưng hắn ta hơn nó đúng 0.1 , nó hơi tức nhưng cũng đúng , từ trong lớp hắn ta đã học hơn nó , hắn ta thông minh hơn nó , nó chấp nhận . Hôm nay , nó hẹn hắn ta ra để nói rằng không phải vì điều kiện đã hoàn thành mà nó đồng ý quen hắn , nó muốn nói rằng nó cũng thích hắn , nó cũng muốn hắn trở thành bạn trai của nó . Ngồi trong quán nước , nó chuẩn bị những lời văn vẻ nhất để nói với hắn . Nhưng rồi , nữa tiếng , một tiếng , hai tiếng hắn vẫn chưa tới . Gọi điện thì không liên lạc được , nó giận dỗi bỏ về . Tối hôm đó nó nhận được điện thoại của hắn , nó giận dỗi không thèm bắt máy , nó tắt nguồn điện thoại luôn , nó chưa từng bị leo cây như thế . Hôm sau mở điện thoại lên nó thấy tin nhắn từ hắn nhưng không phải do hắn nhắn . Nó còn nhớ như in : ” Thương hả con , bác là mẹ Hoàng , nó vừa bị tai nạn , đang ở bệnh viện , bác liên lạc mãi với con không được ” . Nó chạy ngay đến bệnh viện dò hỏi tên của hắn nhưng nghe nói đã xuất viện rồi , tự dưng nó thấy đỡ lo phần nào . Nó đi tới nhà hắn , không thể tin vào mắt mình , nhà hắn treo cờ tang . Ai mất , là ai , đầu óc nó quay cuồng , chạy vào nhà , nó nhìn thẳng vào tấm hình , trên kia là ai chứ . Là người nó từng thích , là người nói thích nó , là người lôi nó ra khỏ cuộc sống trong cái vỏ bọc , là người chưa bao giờ nghe nó nói câu tui thích ông , là người luôn quan tâm tới nó . Bây giờ tại sao lại nằm đó , tại sao không mở mắt ra nhìn nó , tại sao không phản ứng gì khi nghe nó nói rằng nó thích hắn chứ . Chẳng phải hắn đã từng mong đợi điều này mà .Nó khóc , khóc rất nhiều . Ngày hôm đó , trời cũng đổ cơn mưa …………….. ***** Nó chợt tin vào những cuốn tiểu thuyết , những chuyện tình đẹp là những chuyện tình có kết thúc buồn . Ngày hôm nay , vẫn ở bãi giữ xe ngày nào , trời đang mưa , nó lại quên mang theo áo mưa , ai sẽ đưa cho nó áo mưa đây khi hắn ta đã không còn …. __The End__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro