Chương 14: Nữ nhân là cọp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối người một nhà cùng ngồi ăn bữa tối....

Lão thái quân ngồi ở trên, Lâm Duẫn ngồi bên trái, Lâm Nhân Võ ngồi bên phải, mà Tú Nghiên với danh nghĩa là thê tử đương nhiên là ngồi cạnh Lâm Duẫn.

Lâm Duẫn nhìn thấy Tú Nghiên không gắp thức ăn mà ăn cơm trắng, mới phát hiện trên bàn đều là thịt, đột nhiên cười gian trá một tiếng, liền gắp một khối thịt kho tàu trước mặt, rất xum xoe thả đến chén bạch ngọc của Tú Nghiên "Nương tử, ngươi gầy như vậy phải ăn nhiều thịt một chút, ha ha"

Tú Nghiên nhìn xem nụ cười thật to của Lâm Duẫn, tên con nhà giàu bụng dạ hẹp hòi, biết rõ nàng chỉ ăn chay, thế nhưng lại lấy một miếng thịt cho nàng "Ha ha, tướng công, ngươi cũng ăn" Tú Nghiên cũng gắp một miếng thịt thả tới chén của Lâm Duẫn.

Nhìn qua rất giống một đôi ân ái, bên trong đấu nhau chỉ có hai nàng mới biết...

Lâm Duẫn nhíu mày "Cảm ơn nương tử" Sau đó từng ngụm đem khối thịt Tú Nghiên vừa gắp ăn, Hắc hắc, ta xem ngươi làm sao ăn.

Như lời Lâm Duẫn Tú Nghiên nhìn khối thịt trong chén khóc không ra nước mắt, miếng thịt lớn như vậy, làm thế nào nàng ăn đây a...

"Như thế nào, không hợp khẩu vị ?" Lâm Nhân Võ nhìn thấy Tú Nghiên nhìn thức ăn trong chén đến nửa ngày không động đũa, liền lo lắng hỏi.

"Nếu như món ăn không hợp khẩu vị, để phòng bếp lấy vài món ngươi thích ăn, thế nào ?" Lão thái quân nói, có chút ăn giấm chua, Duẫn nhi bình thường chỉ gắp thức ăn cho bà nội này a...

Tú Nghiên nghe giọng lão thái quân có chút mất hứng, nói như vậy liền lắc đầu "Không cần, không cần" rốt cục vẫn phải gắp khối thịt kia lên, cắn nhỏ một cái.

Nhìn Tú Nghiên ăn khó khăn như vậy, Lâm Duẫn liền cười.

Một bữa cơm, Lâm Duẫn vui thích, cảm thấy bữa cơm này vô cùng ngon. Mà đối với Tú Nghiên bữa cơm này như cực hình.

"Tiểu Thúy, buổi tối đem hai bộ chăn mền đến gian phòng của Lâm Duẫn" Lâm Nhân Võ phân phó nói.

"Cha, buổi tối ta không lạnh, không cần...."

"Một mình ngươi ta không lo. Đúng là Nghiên nhi nên đắp thêm chăn mền a" Lâm Nhân Võ nhìn Lâm Duẫn nói, đứa nhỏ khi nào mới biết quan tâm người khác đây.

Lâm Nhân Võ nói ra một câu làm cho ba người mặt trắng bệch.

"Không được !"

"Không được !"

"Không được !"

Lập tức ba người một mực đồng thanh.

Ta mới không cần cọp cái ngủ trong phòng ta....

Muốn ta cùng con nhà giàu này ngủ cùng phòng, chẳng phải là dê vào miệng cọp sao...

Không thể để cho nàng cùng Duẫn nhi ngủ cùng phòng, vạn nhất phát hiện ra thân phận của Duẫn nhi thì làm thế nào...

"Vì cái gì ?" Lâm Nhân Võ không hiểu nhìn ba người.

"Bởi vì....bởi vì....Cha...ta không quen ngủ cùng người khác"

"Ngươi cùng Nghiên nhi đã là vợ chồng, còn có không quen cái gì ??!!" Một câu liền phản bác Lâm Duẫn.

"Duẫn nhi...Duẫn nhi hôm nay đến giúp lão bà ta ngủ"

"Nương ! Duẫn nhi đã trưởng thành, không phải còn bé nữa" Lại một câu phản bác lời của Lão thái quân.

"Công công, Nghiên nhi cả ngày hôm nay đi đường xa, chỉ sợ....buổi tối ngủ không ngon, có thể sẽ ầm ĩ đến tướng công, cho nên hay là để Nghiên nhi ngủ ở phòng khách đi"

"Đúng đúng đúng, cha, ngươi hãy để cho nàng ngủ ở phòng cho khách đi"

"Ngươi câm miệng, nhìn Nghiên nhi một chút đi, người ta hiểu chuyện, đa số đều nghĩ cho ngươi" Lâm Nhân Võ nghe Tú Nghiên nói, rất vui mừng, Lâm Duẫn tìm được người vợ hiểu chuyện như vậy, thật tốt. "Như vậy nàng càng phải ngủ ở phòng của ngươi, gian phòng của Lâm Duẫn là thoải mái nhất"

Cuối cùng, Tú Nghiên vẫn là phải ngủ trong gian phòng của Lâm Duẫn.....

Vốn cho rằng gian phòng của con nhà giàu sẽ rất hoa lệ, lại không nghĩ thế nhưng đơn giản hào phóng, làm cho người ta cảm giác thực thích...

"Uy cọp cái, đừng cho là cha ta cho ngươi ngủ phòng ta, ngươi có thể ngủ trên giường" Lâm Duẫn bất mãn nói "Này chăn mền của ngươi, sàn nhà hay bàn tùy ngươi chọn"

Nói xong Lâm Duẫn liền ngã xuống giường, không nhìn đến Tú Nghiên.

"Ai thèm ngủ giường của ngươi" Tú Nghiên lẩm bẩm một câu.

Gặp Lâm Duẫn nghiêng người không muốn nhìn mình liền nói "Mặc dù cảm thấy đối với ngươi không cần giải thích nhưng ta muốn làm sáng tỏ một tý, ta cùng Thế Hiền cũng không phải như ngươi nghĩ"

Lâm Duẫn nghe nói như thế, vốn là đang nhắm mắt, liền mở mắt ra. Bất quá cũng không xoay người nhìn Tú Nghiên.

.

.

.

Ngày hôm sau----

Tú Nghiên thức dậy, đây là lần thứ hai nàng ngủ trên mặt bàn.

Nhìn xem Lâm Duẫn ngủ say, Tú Nghiên cũng không gọi hắn. Dựa theo quy củ, nàng phải cùng Lâm Duẫn đi kính trà.

Một thân một mình, đi đến chỗ lão thái quân cùng Lâm Nhân Võ kính trà.

"Tối hôm qua, ngủ thế nào ?" Lão thái quân uống trà tùy tiện hỏi.

"Tối hôm qua, Nghiên nhi ngủ vô cùng tốt" Tú Nghiên quỳ bên cạnh kính trà trả lời.

"Ừm..." Xem ra tối qua hai người không có việc gì "Duẫn nhi bình thường cũng có chút tình tính cùng tật xấu, bất quá Duẫn nhi bản tính không xấu, làm vợ hắn cần phải thông cảm hơn một chút"

"Vâng" Tú Nghiên cung kính nói, nàng biết rõ đây là lão thái quân đang nhắc nhở chính mình.

"Hảo, trà đã uống xong, ngươi hãy lui xuống nghỉ ngơi trước đi, nếu là công công ngươi hỏi, giúp Duẫn nhi nói những lời hữu ích"

"Nghiên nhi xin cáo lui"

.

.

.

"Công công thỉnh uống trà" Tú Nghiên bưng chén trà quỳ trước mặt Lâm Nhân Võ.

"Lâm Duẫn đâu ?" Lâm Nhân Võ nhìn thấy chỉ có một mình Tú Nghiên dâng trà, rất tức giận, nghịch tử này, kính trà cho cha mình cũng không tới "Có phải hay không vẫn đang ngủ ?"

"Công công !" Tú Nghiên vội vàng nói "Kính xin công công bớt giận, kỳ thật tướng công hôm nay dậy trễ, tất cả là lỗi của Nghiên nhi, công công muốn phạt liền phạt Nghiên nhi đi"

"Tiểu thư !" Ở một bên Mĩ Anh gặp tiểu thư chuyện gì cũng đều ôm vào mình liền có chút nghẹn.

"Đây là có chuyện gì ?"

"Kỳ thật là do Nghiên nhi không quen giường, hôm qua lật qua lật lại không ngủ được cho nên tướng công....nếu như công công muốn phạt, liền phạt một mình Nghiên nhi thôi"

"Tiểu thư...căn bản đều không phải như vậy !" Mĩ Anh ở một bên nhìn không được nữa, vạn nhất Lâm lão gia phạt tiểu thư làm sao bây giờ, tiểu thư thân thể yếu đuối, có thể không chịu được mấy hèo a.

"Mĩ Anh !" Tú Nghiên biết rõ Mĩ Anh nhanh mồm nhanh miệng, sợ nàng nói ra cái gì liền ngăn cản.

"Ngươi nói chuyện gì xảy ra"

"Là như vậy....."

"Mĩ Anh !!!"

"Tiểu thư ! Ta phải nói, Lâm lão gia, ngươi biết không, tối hôm qua tiểu thư căn bản không có giường ngủ, ngủ chính là ngủ trên bàn, hơn nữa cô gia cùng tiểu thư thành thân ngày đầu tiên, cô gia đã đi thanh lâu tìm cô nương....."

"Mĩ Anh, ngươi thật là, đừng nói nữa !" Tú Nghiên có chút tức giận nói.

Pằng-------

Lâm Nhân Võ nghe xong mấy chuyện này, vỗ bàn một cái thật mạnh "Nghịch tử này, thực sự quá phận rồi, có ai không...."

"Công công...."

"Ngươi không cần thay hắn nói tốt, hôm nay ta không trừng trị súc sinh này ta liền không phải họ Lâm, có ai không...."

"Lão gia ?"

"Đi đem nhị thiếu gia trói lại, ném tới phòng chứa củi, không cho phép bất luận kẻ nào cho hắn ăn, đưa hắn chăn mền, ta muốn hắn hối cải vài ngày"

"A ! Kia, lão gia...."

"Còn không mau đi"

"Công công, này...." Này trừng phạt có phải quá nặng không.

Lâm Nhân Võ không đế ý đến Tú Nghiên, tức giận phất tay áo rời đi.

Mĩ Anh nghe Tú Nghiên bất đắc dĩ thở dài, có chút lo lắng lời mình vừa nói ra là sai "Tiểu thư, có phải là ta làm sai không, nhưng lời ta nói đều là sự thật a"

"Mĩ Anh, mặc dù lời ngươi nói là sự thật nhưng chính là trừng phạt quá nặng đi, hơn nữa ta vừa đáp ứng lão thái quân...."

"Ở đâu nặng, đối phó với con nhà giàu này, Mĩ Anh còn ngại nhẹ đây"

Lâm Duẫn vốn là đang ngủ ngon trên giường, kết quả lại bị người trói gô ném vào phòng chứa củi, đầu óc còn chưa tỉnh hẳn, này...là có chuyện gì...

"Uy, các ngươi làm gì...tại sao trói ta..."

"Nhị thiếu gia, tiểu nhân...tiểu nhân cũng là phụng mệnh của lão gia. Kính xin Nhị thiếu gia không nên trách tội tiểu nhân"

"Cha ta ? Cha ta tại sao lại muốn trói ta, còn nhốt ta vào phòng chứa củi, ta vừa rồi không có xuất phủ làm chuyện xấu..."

"Cái này tiểu nhân cũng không biết, giống như buổi sáng Nhị thiếu nãi nãi đi kính trà, sau đó lão gia liền hạ lệnh...."

Cái gì...cọp cái đi kính trà cũng không đánh thức ta, này không phải lập mưu cho cha ta phạt ta sao. Ngày hôm qua còn tin tưởng nàng, nữ nhân đáng ghét...

"Uy uy...các ngươi chớ đi, chớ đóng cửa, thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài...."

Người đã đi xa. Lâm Duẫn la hét khô họng cũng vô ích. Cọp cái chết tiệt !!!!

Cứ như vậy sáng sớm Lâm Duẫn đã bị giam tại phòng chứa củi. Lâm Nhân Võ phân phó không cho phép bất luận kẻ nào đến gần, ngay cả lão thái quân cũng không thể.

"Tiểu hòa thượng xuống núi khất thực, lão hòa thượng có dặn dò. Chân núi nữ nhân là con cọp. Gặp ngàn vạn lần muốn né tránh...."

"Tiểu hòa thượng xuống núi khất thực, lão hòa thượng có dặn dò. Chân núi nữ nhân là con cọp. Gặp ngàn vạn lần muốn né tránh...." Lâm Duẫn cả một ngày đều hát đi hát lại câu này, quả nhiên nữ nhân là con cọp, càng xinh đẹp thì càng đáng sợ...   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro