Chương 22: Hội thơ hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duẫn ẩn núp như đặc vụ cách mạng, dọc theo đường đi che dấu tai mắt mọi người thuận lợi mang con ếch huynh trờ lại đình viện.

Chỉ còn kém vài bước nữa là tới thư phòng, hắc hắc thắng lợi đang ở trước mắt...

Còn bốn bước,

......ba bước.......

.......... hai bước........

.............. một bước...........

"Chờ một chút !"Ôi mẹ nó, còn kém một bước nữa thôi, chết tiệt, ta không nghe thấy gì hết, không nghe. Lâm Duẫn đang định giả vờ như không nghe thấy gì chuẩn bị bước tiếp vào thư phòng...

"Oa, oa" (có mỹ nữ gọi ngươi đấy !)

Ách, con ếch chết tiệt, hiện tại ngươi lên tiếng chính là hại chết ta a.

"Âm thanh gì ?" Tú Nghiên nghe được thanh âm kỳ quái từ phía Lâm Duẫn phát ra.

Đầu Lâm Duẫn liền xuất ra ba giọt mồ hôi lạnh, ôm thật chặt cái hộp trong tay, bất đắc dĩ xoay người, hai tay đặt sau lưng cười nói "Ha ha ha, không có gì, vừa rôi ta tập luyện âm thanh của tự nhiên" Nhìn thấy trong mắt Tú Nghiên có tia nghi hoặc vội vàng học con ếch huynh kêu lên "Oa, oa...oa, ngươi nói có giống thanh âm tự nhiên không ? Ha ha ha..."

Tú Nghiên vốn tâm tình đang u buồn bị Lâm Duẫn học cách ếch kêu làm cho buồn cười. Có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, đây mà gọi là thanh âm tự nhiên sao ?!

"Ách, đúng rồi ngươi tìm ta có chuyện gì ?"

"Ta..."

"....."

Chờ nửa ngày cũng không thấy Tú Nghiên nói gì, Lâm Duẫn có chút đổ mồ hôi, đại tỷ a, ngươi có chuyện gì mau nói a, ta có rắm cũng sắp phóng a. Ta là sắp không chịu nổi. Lâm Duẫn nắm chặt cái hộp nhỏ run rẩy, con ếch huynh bên trong làm ầm ĩ, con ếch huynh a, ta nói ngươi kiên nhẫn một chút, cho dù có chuyện gì thì vạn lần cũng không thể lên tiếng.

"Ta...ngày mai là Hội thơ hữu một năm hai lần, người đọc sách khắp nơi sẽ cùng tụ tập một chỗ, trước kia cũng sẽ mời ta tham gia, bất quá lần này..."

"Lần này như thế nào a ?" Lâm Duẫn nóng nảy, con ếch huynh nhảy càng lúc càng lợi hại, tám phần muốn nhảy ra khỏi rương gỗ.

"Lần này...bọn họ muốn mời ngươi đi cùng, đương nhiên, ta biết rõ ngươi không thích, nếu muốn ngươi có thể...."

"Hảo ta đi" không đợi Tú Nghiên nói xong, Lâm Duẫn vội vàng cắt đứt lời của nàng "Không có chuyện gì nữa ta về thư phòng a" Không đợi Tú Nghiên nói chuyện vội vàng đẩy cửa ra, đi vào đóng kín lại.

Động tác này hoàn toàn nhanh, Tú Nghiên chưa kịp phản ứng ngẩng đầu đã thấy cửa thư phòng đã đóng chặt.

"Này...đáp ứng sao ?!" Tú Nghiên không rõ chuyện vừa xảy ra, vốn tưởng rằng hắn sẽ cự tuyệt đây. Xem ra, có lẽ là không tránh được, Thế Hiền...

.

.

.

Lâm Duẫn sau khi vào phòng vội vàng mở rương gỗ, con ếch huynh thuận thế nhảy ra ngoài.

"Oa oa" (rốt cuộc ta cũng được đi ra)

"Ta nói con ếch huynh, ngươi rốt cuộc là làm gì a, muốn đi nhà xí cũng không cần gấp như vậy, thiếu chút nữa là bại lộ trước mặt cọp cái rồi có biết không, nếu để cho nàng biết, ngươi biết hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm hay không. Ngươi có biết tình huống lúc nãy có bao nhiêu nguy hiểm không, ngươi biết...."

Đợi đến lúc Thái Nghiên cùng Mặc Ngôn tiến vào thư phòng, liền chứng kiến thiếu gia nhà họ đang làm công tác giáo dục tư tưởng cho một con ếch.

"Hiện tại đã biết sai chưa ?"

"Oa !"

"Biết sai là tốt rồi" Làm hại ta nói nhiều như vậy, miệng cũng đã cứng, bưng một ly trà uống một hơi cạn sạch "Biết sai rồi thì sau này tốt nhất nên nghe lời ta, đừng làm hỏng chuyện"

"Oa oa..." con ếch huynh ủy khuất kêu hai tiếng (ngươi nói thật là nhiều a, đến lúc hỏng cổ họng lại bảo ta chịu trách nhiệm)

"Thiếu gia, ngươi....ngươi không sao chứ ?" Thái Nghiên liền vội vàng sờ lên trán Lâm Duẫn xem một chút có nóng không.

"Ai nha, Thái Nghiên tỷ tỷ, ta không sao"

"Kia thiếu gia, làm sao ngươi lại cùng con ếch kia nói chuyện a"

"Đây không phải là một con ếch bình thường, nó nghe hiểu được lời ta nói, về sau nó chính là người một nhà của chúng ta"

"Thiếu gia, nó thật sự hiểu chúng ta nói chuyện sao ?" Thái Nghiên chỉ vào con ếch hỏi, có điểm không tin.

"Đương nhiên, con ếch huynh mau kêu một tiếng"

"....."

"Khụ khụ, chờ một lát, con ếch huynh, kêu một tiếng đi"

"......" (ngươi không cho nhìn mỹ nhân, ta liền không nghe lời ngươi, không thèm để ý đến ngươi)

"A ha ha, để ta cùng con ếch huynh trao đổi một chút"

Lâm Duẫn đem con ếch huynh gần sát nói nhỏ "Uy, ngươi không nể mặt ta"

"......."

"Được rồi, ta nhận thua, ngươi làm theo lời ta, cùng lắm kêu xong ta dẫn ngươi đi ăn cái gì thật ngon"

Con ếch huynh ngẩng đầu nhìn lên (ta mới không thèm đây)

"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào ?"

"...." (ta là muốn ngắm mỹ nữ, mỹ nữ cũng là niềm vui của ta) hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào Thái Nghiên bên kia.

Lâm Duẫn nhìn ra âm mưu của con ếch huynh, nở nụ cười hai tiếng "Ngươi nếu là nghe theo sự chỉ huy của ta, ta liền cho ngươi đêm nay theo Thái Nghiên tỷ tỷ, như thế nào ?"

Chỉ nghe con ếch huynh khoan khoái kêu một tiếng.

"Khụ khụ, nào kêu một tiếng" Lâm Duẫn lớn tiếng nói.

"Oaaaaa"

"Gọi ba tiếng"

"Oa, Oa, oa"

"Ách, thiếu gia, nó thật sự hiểu được tiếng người nói a" Thái Nghiên tò mò nhìn con ếch huynh.

"Ha ha, đúng không, nó có linh tính, đúng rồi Thái Nghiên tỷ tỷ, đêm nay ngươi mang con ếch huynh đi gian phòng săn sóc nó đi"

"Hảo" động vật có linh tính không thể để thiếu gia nuôi chết được.

"Oa oa oa" con ếch huynh kêu một tiếng sung sướng.

.

.

.

Ngày hôm sau --------

Một con heo còn đang chìm trong giấc mộng, một hồi tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến...

Lâm Duẫn bị tiếng đập cửa làm cho phiền lòng, hai hàng lông mày nhíu chặt, bịt lấy hai lỗ tai. Thái Nghiên biết gõ như vậy vô ích, đành phải gọi Mặc Ngôn đá văng cửa phòng.

Binh một tiếng, cửa bị đạp ra. Chỉ thấy Lâm Duẫn đem gối đầu che lấy hai tai để giảm bớt tiếng ồn bên ngoài.

"Thiếu gia mau tỉnh a, thiếu gia....ngươi không phải đáp ứng thiếu phu nhân sẽ đi hội thơ hữu sao"

"A, ta muốn ngủ, đừng phiền ta, cái gì thơ hữu, ta không đi"

"Thiếu gia, thiếu gia mau đứng lên a. Thiếu phu nhân đợi ngươi đã một canh giờ" Gặp Lâm Duẫn mai không chịu tỉnh, chỉ có thể dùng một chiêu cuối cùng.

Loảng xoảng, keng, keng....

Trong nháy mắt trong phòng Lâm Duẫn một hồi âm thanh lộn xộn vang lên, kèn, trống còn có gảy đàn các loại...các loại tạp âm cái gì đều có.

Làm cho Lâm Duẫn rốt cuộc không ngủ nổi nữa, đẩy chăn mền sang một bên mở mắt ra...

"Thiếu gia, ngươi hôm qua đáp ứng thiếu phu nhân đi hội thơ hữu, nhanh lên, đã bị muộn rồi"

"Thơ hữu cái gì ?" Lâm Duẫn u mê nói.

"Chính là hôm qua ngươi đáp ứng cùng thiếu phu nhân đi Hội thơ hữu a" Thái Nghiên bên cạnh giúp Lâm Duẫn mặc quần áo tử tế, vừa chịu khó giải thích.

Toàn bộ y phục mặc xong, rốt cuộc Lâm Duẫn cũng đi ra ngoài....

.

.

.

Tú Nghiên nhẫn nại đợi một canh giờ, nhìn Lâm Duẫn bước ra, tùy thời có thể sẽ bộc phát...

Nhìn Lâm Duẫn vẫn còn buồn ngủ mông lung, Tú Nghiên bị chọc giận không nhỏ. Ngươi thà rằng đừng đáp ứng, đáp ứng rồi cần phải tuân thủ a...

Không nhìn Lâm Duẫn nữa Tú Nghiên liền bước vào xe ngựa.

Sau khi xuất phát, Tú Nghiên cũng không muốn để ý đến Lâm Duẫn nhưng nhìn thấy Lâm Duẫn ngồi trên xe ngựa lung la lung lay không nhịn được mà nhắm mắt ngủ, nhất thời Tú Nghiên cũng không trách cứ.

Chỉ sợ đây là lần đầu hắn thức dậy sớm như vậy đi, cũng đúng, bình thường đều là qua buổi trưa hắn mới tỉnh dậy, hôm nay lại đi sớm như thế, làm sao có thể trách hắn đây, Tú Nghiên âm thầm thở dài một hơi.

Tú Nghiên sau khi đã hết tức giận, nhìn Lâm Duẫn đang ngủ, đây là lần đầu tiên nàng đầu tiên nhìn thấy bộ dạng Lâm Duẫn lúc ngủ. Lâm Duẫn lúc ngủ không còn vẻ xấu xa cũng không cao cao tại thượng vênh váo hung hăng côn đồ con nhà giàu, nhìn hắn lúc này có một chút điềm tĩnh, ôn hòa, khuôn mặt trắng noãn, lông mi dài như màn che trên đôi mắt, sống mũi lại rất thẳng, đôi môi bình thường hay cười xấu xa giờ khẽ khép. Cũng không biết hắn mơ thấy cái gì thế nhưng đôi môi khẽ bĩu như hài tử, phảng phất có chút ủy khuất.

"Thật sự rất đáng yêu" Tú Nghiên khẽ lẩm bẩm. Nếu hắn luôn yên ổn như thế hẳn là rất tốt, mình cũng sẽ không chán ghét hắn như vậy.

Vừa vặn xe lên giữa dốc, xe ngựa đi hướng lên, Lâm Duẫn cũng thuận thế lui về sau. Tú Nghiên nhìn thấy Lâm Duẫn sắp ngã cuống quít đến đỡ hắn, Lâm Duẫn thuận thế ngã đầu xuống đầu vai Tú Nghiên.

Lập tức Tú Nghiên thở mạnh cũng không dám. Nàng cũng không biết phải làm sao, nếu gọi con nhà giàu dậy sẽ không còn nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của hắn. Nhưng tư thế lúc này vô cùng mập mờ. Nàng nghĩ đẩy đầu Lâm Duẫn ra, càng đẩy Lâm Duẫn lại càng không thoải mái, nhíu chặt hai đầu lông mày tìm đến vị trí thoải mái êm ái cọ xát, Lâm Duẫn dụi mặt vào cổ Tú Nghiên một lát mới yên tĩnh trở lại.

Tú Nghiên một chút cử động nhỏ cũng không dám, thậm chí ánh mắt nhìn về phía trước cũng ngưng trệ.

Trong giấc mộng Lâm Duẫn chỉ cảm thấy một cổ mùi thơm dịu dàng phả vào mặt, cảm thấy thật thích liền đưa mặt vào sát hít sâu hai cái...

Tú Nghiên chỉ cảm thấy vật gì đó lạnh buốt mềm mại như có như không chạm vào cổ mình. Tâm Tú Nghiên đột nhiên nhảy lên, nhịp tim đã hoàn toàn rối loạn....

Còn nhà giàu này tựa trên người của nàng....còn...còn có.....

....

........

Cũng không biết qua bao lâu xe ngựa dừng lại, Tú Nghiên cũng ổn định lại tinh thần, lo lắng sẽ bị người khác nhìn thấy, vội vàng đẩy Lâm Duẫn ra, đỏ mặt đứng lên bước ra ngoài.

Lâm Duẫn đột nhiên mất đi chỗ trụ lại bị Tú Nghiên đẩy như vậy lập tức đầu chạm xuống đất "Ai u"

Bị đau Lâm Duẫn vuốt vuốt trán, nhìn Tú Nghiên vội vàng ra khỏi xe ngựa, cọp cái này tới cũng không đánh thức ta một tiếng, làm hại đập đầu xuống sàn....

Lâm Duẫn xoa đầu vài cái cũng xuống xe ngựa.

Oa, không khí thực mới mẻ. Xem ra sống trên núi cũng thực tốt.

"Đại tài nữ của chúng ta cuối cùng đã tới a" Vài tên thư sinh nhìn thấy Tú Nghiên đến vội vàng xông tới.

"Tú Nghiên đến muộn" Tú Nghiên khom người, có chút xin lỗi nói.

"Ha ha, không sao"

"Trịnh cô nương, hai năm cũng chỉ có thể gặp ngươi hai lần đây" Lâm Duẫn tại bên cạnh nội tâm cười lạnh, đây là hội thơ hay hội ngắm mỹ nữ đây. Một đám người chẳng ra gì ra vẻ đạo mạo.

An Thế Hiền ở bên cạnh không lên tiếng, yên lặng nhìn Tú Nghiên.

Tú Nghiên bị ánh mắt nóng rực của An Thế Hiền nhìn như thế có chút hoảng sợ, đành lôi kéo Lâm Duẫn làm bia đỡ đạn "Vị này chính là phu quân của Tú Nghiên"

Lâm Duẫn đột nhiên được tôn sùng cảm thấy có chút không thích ứng được, này cọp cái làm sao vậy, nếu là bình thường đã cũng mình phân rõ giới hạn.

"Nha...nguyên lai là Lâm thế tử, không tiếp đón từ xa, thật có lỗi" Vài thư sinh ngoài miệng nói như vậy bất quá Lâm Duẫn vẫn nghe ra hương vị châm chọc.

Bất quá không sao cả, Lâm Duẫn đã sớm quen với loại người như vậy.

Nhìn thấy mọi người đều nhìn ngắm Tú Nghiên, như lang sói thấy mồi. Cũng không biết nữ nhân trước mặt như thế nào lại có nhiều lang sói nhìn như vậy "Ta nói, hội thơ hữu các ngươi sẽ không phải là đứng nói chứ ?"

"Đương nhiên không phải, Lâm thế tử thỉnh, Trịnh cô nương thỉnh"

"Nghiên nhi tỷ tỷ, làm sao bây giờ ngươi mới đến a" một nữ nhân so với Tú Nghiên thấp hơn một chút, mặc dù không có dung mạo thanh thuần tao nhã như Tú Nghiên nhưng lại có chút hương vị tự nhiên cùng dí dỏm.

"Phượng nhi muội mội, thật sự xin lỗi, hôm nay đã tới chậm, ngày khác tỷ tỷ đến nhà muội muội ôn chuyện"

"Thật sao, thật tốt a, đây chính là Nghiên nhi tỷ tỷ nói, không thể đổi ý đây" Doãn Phượng Nhi vui vẻ cười nói.

Lâm Duẫn cùng Tú Nghiên đến một đình viện, một đám gọi là tài tử giai nhân bắt đầu nâng cốc hát vang, nha...không đúng, hẳn là ngâm thơ mới đúng đây....

Bất quá Lâm Duẫn đối với chuyện này không có nửa điểm hứng thú. Cái gọi là làm thơ chính là một đám người đọc sách ăn no không có chuyện gì làm, họp lại một địa phương không ốm mà rên thôi. Nghe chỉ muốn ngáp, Lâm Duẫn từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ngủ đủ giấc đâu, nghe nghe dĩ nhiên không để ý mà ngủ thiếp đi...

Không may thời điểm Lâm Duẫn ngủ chính là lúc An Thế Hiền làm thơ, An Thế Hiền gặp Lâm Duẫn không tôn trọng mình, thật tức giận muốn đem Lâm Duẫn tháo thành tám khối.

Đám tài tử giai nhân kia bắt đầu đối với Lâm Duẫn có chút bất mãn, vốn danh tiếng Lâm Duẫn không tốt, hiện tại càng đối với Lâm Duẫn chán ghét.

Tú Nghiên nhìn thấy Lâm Duẫn làm cho nhiều người tức giận, vội vàng len lén đạp Lâm Duẫn một cước...

"A !" Lâm Duẫn bị đau kêu lên tiếng. Có chút không hiểu nhìn Tú Nghiên, ta không trêu ngươi, ngươi thế nào lại giẫm ta a.

"Khụ khụ, nghe nói Lâm thế tử tài văn chương phi phàm, dám thỉnh thế tử làm một bài thơ như thế nào"

Tài văn chương phi phàm, không có a. Các ngươi là muốn nói mốc ta a, lời nói thật thối "Vị tài tử này, có lời đồn đãi ta như vậy sao ? Ta nói cho ngươi biết lời đồn không thể tin, tài tử như ngươi nghe lời đồn nhảm sẽ ảnh hưởng đến thanh danh chính mình, bất quá có lời đồn bản thế tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, đây cũng là sự thật"

"Nha, đa tạ Lâm thế tử chỉ bảo" An Thế Hiền bị tức tới nghiến răng nghiến lợi, hắn chỉ muốn làm khó Lâm Duẫn, không ngờ hắn lại theo cột bò lên. Bất quá An Thế Hiền rất nhanh điều chỉnh tâm tình, khôi phục bộ dáng tao nhã "Thế tử cũng đã hội thơ hữu, xin mời thế tử làm thơ"

"Đúng vậy, Lâm Thế Tử làm thơ đi"

Xem ra bọn giả đạo mạo các ngươi không dự định buông tha ta. Lâm Duẫn tự giễu, ta sẽ làm thơ, so với các ngươi chỉ biết rên những câu không ra gì ta là cao gấp bao nhiêu lần a.

"Kia các vị muốn làm thơ về cái gì ?"

"Tựu lấy Trịnh cô nương làm thơ đi, An mỗ tin tưởng không khó lắm"

Tú Nghiên gặp Lâm Duẫn đáp ứng, vội vàng vụng trộm lôi kéo vạt áo Lâm Duẫn. Con nhà giàu làm thơ không biết ra cái dạng gì đây.

Lâm Duẫn không nhìn Tú Nghiên "Ta liền làm một bài thơ....."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro