Chương 24: Bi kịch của một con ếch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mĩ Anh còn muốn hỏi cái gì đó nhưng lại bị Tú Nghiên đẩy đi ra "Hảo hảo, Mĩ Anh tỷ tỷ, nhanh đi chuẩn bị nước nóng a"

"Tiểu thư....." bị đẩy ra ngoài Mĩ Anh chỉ có thể bất đắc dĩ đi chuẩn bị nước nóng.

Là đầu mùa xuân, ánh nắng buổi chiều không phải rất mạnh, như sợi tơ dịu dàng khẽ vuốt xuống đất, làm cho người ta có cảm giác ấm áp nhè nhẹ, tại phòng tắm tràn ngập hơi nước so với ánh nắng mặt trời còn ấm hơn. Phảng phất như tiên tử lại giống thiếu nữ uyển chuyển trong nước, cánh tay trắng noãn nâng trong nước xối tại trên người....

Tú Nghiên tựa đầu cạnh hồ tắm nhớ tới lời Mĩ Anh nói....

"Tiểu thư, ngươi càng ngày càng khác trước......."

"Tiểu thư...ngươi sẽ không phải thích con nhà giàu kia chứ ?"

Đúng là nàng thật sự đối với con nhà giàu xấu xa kia khác với mọi người, mỗi lần gặp hắn lại khơi mào lửa giận trong đáy lòng nàng, sau đó nàng lại không giống như bình thường. Chẳng lẽ nàng thật sự đối với hắn là loại thích kia....

"Không thể nào, không thể nào, chính mình là bị con nhà giàu kia làm cho tức giận, mới có thể đối với hắn bất đồng mọi người" Tú Nghiên vội vàng lắc lắc đầu không nghĩ ngợi lung tung nữa, dùng nước nóng vỗ vỗ gò má.

"Oa oa"

Đây là âm thanh gì ? lấy tay lắc lắc trên mặt nước, mắt hướng theo phía phát ra âm thanh....

Phòng tắm bị hơi nước làm cho mờ ảo mông lung ngăn trở tầm mắt Tú Nghiên.

"Oa oa" giống như biết mỹ nhân tìm mình, đột nhiên một con ếch vui vẻ hưng phấn nhảy ra ngoài, nhảy đến bên cạnh bồn tắm.

"Aaaaaaaa"

Bùm--------

Bi kịch của một con ếch....

.

.

.

Lâm Duẫn nhàn nhã thưởng thức hết phong cảnh núi rừng mới trở về Trịnh phủ "Con ếch huynh xem ta đem về thức ngon cho ngươi đây" Lâm Duẫn cầm trên tay một hộp có mấy con sâu lông.

"Con ếch huynh ? Con ếch huynh ? Ngươi ở đâu a ?" Lâm Duẫn kêu vài tiếng cũng không thấy con ếch huynh oa oa đáp lại.

"Thiếu gia, con ếch huynh của ngươi không thấy đâu" Thái Nghiên cuống cuồng nói.

"A, như thế nào lại không thấy, ngươi trước đừng vội, khả năng là hắn đi tìm thiên nga không chừng"

"A ????" Tìm thiên nga ?!

"Đúng vậy, ngươi chưa từng nghe cóc ăn thịt thiên nga a" Lâm Duẫn một chút cũng không nóng vội ngồi xuống nói. Con ếch kia có thể là đi tìm "thiên nga" trong truyền thuyết.

"Ai nha, thiếu gia của ta, ngươi cũng đừng có nói đùa, buổi trưa tiểu ếch vẫn còn ngây ngốc trong phòng ta, lúc ta đi ra ngoài trở lại liền không thấy nó đâu, ta cũng đã gọi những người khác tìm"

"Không có việc gì, nó sẽ trở lại. Ngươi chẳng phải là gọi người đi tìm rồi sao ?"

"Thái Nghiên tỷ, Thái Nghiên tỷ...." một gia đinh vội vội vàng vàng chạy tới....

"Tiểu Sở, làm sao vậy ?"

"Thái Nghiên tỷ, ta vừa rồi nghe Tiểu Tam nói lúc tiểu thư tắm rửa xuất hiện một con ếch đủ màu sắc, hù tiểu thư, sau đó...."

"Sau đó thế nào ?" Lâm Duẫn vội vàng nắm lấy Tiểu Sở hỏi.

"Sau đó....sau đó tiểu thư vì quá kinh hãi quá độ liền cầm lấy bầu nước ném tới, con ếch liền....."

"A....thiên a....con ếch huynh, con ếch huynh không thể chết được a. Ngươi đáng yêu như vậy, làm sao nhẫn tâm bỏ ta đi sớm như vậy a, ngươi phải theo ta vài chục năm, chúng ta đã hứa với nhau có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Làm sao ngươi như vậy chết đi. Ta sớm đã xem ngươi như thân nhân,đây chẳng phải là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao...." Lâm Duẫn thê thảm quỳ trên mặt đất học theo ngữ điệu Châu Tinh Trì.

Lập tức toàn bộ người trong phòng nghe xong đầu đều hiện lên ba đường hắc tuyến....

Thiếu gia, chẳng phải ngươi chỉ mới đem con ếch kia về có một ngày thôi sao. Ngươi cũng không cần quá khoa trương như vậy a, con ếch như vậy mà cũng gọi là đáng yêu sao ?

Cô gia...ngươi không cần khoa trương như vậy, để ta nói xong có được không....

"Cô gia, ngươi trước đừng khóc, hãy nghe ta nói...."

"Hừ, nói cái gì a, cọp cái quá độc ác, không phải hôm nay làm thơ chọc giận nàng một tý thôi sao, nàng liền đối với ta như vậy, hại chết con ếch huynh đáng yêu của ta. Cọp cái đang ở nơi nào ?" Lâm Duẫn lại nắm lấy áo Tiểu Sợ hỏi.

"Tại.....phòng khách...." Tiểu Sở vội vàng nói

.

.

.

Phòng khách -----------

"Cọp cái !!!!" Tú Nghiên mới vừa trấn định tinh thần bị Lâm Duẫn rống như vậy thiếu chút nữa hất đổ chén trà, nhìn Lâm Duẫn nổi giận đùng đùng, tao nhã đặt chén trà xuống.

"Ngươi có việc gì ?"

"Ngươi...ngươi....ngươi thật là độc phụ, là nữ nhân trong ngoài không đồng nhất, ngươi không phải đang giận chuyện ở thơ hữu sao, ta là khiêm nhượng ngươi, còn ngươi lại độc ác giết hại con ếch huynh đáng yêu nhà ta. Ngươi thật hèn hạ, nếu không hài lòng về ta thỉnh hướng về ta mà hạ thủ. Làm sao ngươi có thể giận chó đánh mèo a, cọp cái hung tàn !!!!"

Tú Nghiên vốn là đang cố định thần lại bị Lâm Duẫn rống làm kinh hãi.

"Ngươi thật quá đáng !"

"Ta quá đáng, là ngươi quá đáng a, là ai lấy bầu nước đập chết con ếch huynh của ta"

"Là sủng vật của ngươi chạy vào phòng tắm của ta, hù ta suýt ngất, lúc ấy ta không biết đó là sủng vật của ngươi. Là ngươi không quẩn lý tốt sủng vật của chính mình khiến nó chạy loạn dọa người"

"Ý ngươi là sủng vật của ta trong phòng tắm của ngươi, chẳng lẽ nó không thể tiến đến phòng tắm tắm rửa a, chỉ có ngươi có thể tắm rửa, con ếch huynh của ta cũng rất chú ý vệ sinh a, nó chỉ là muốn đến tắm rửa, kết quả là bị cọp cái ngươi giết hại" Lâm Duẫn cải lại.

"Cái gì ? Sủng vật của ngươi tắm rửa ? Ngươi chính là cố ý gây sự, cưỡng từ đoạt lý, nói lời vô lý"

"Ngươi mới cố tình gây sự, cưỡng từ đoạt lý a"

"Ta không cố tình gây sự, cưỡng từ đoạt lý !"

"Chính là ngươi đang cố tình gậy sự, chính ngươi cưỡng từ đoạt lý"

"Hảo là ta cố tình gây sự, cưỡng từ đoạt lý, được chưa !"

"Ngươi vốn là cố tình gậy sự, cưỡng từ đoạt lý, hừ"

"Hảo hảo hảo, ta cố tình gây sự, cưỡng từ đoạt lý cho ngươi xem" Tú Nghiên cũng sắp bị Lâm Duẫn làm cho điên lên.

"Xem đi, chính ngươi nhận mình cố tình gây sự, cưỡng từ đoạt lý a"

"Ngươi....."

Lập tức mọi người trong phòng sau khi nghe các nàng đối đáp liền té xuống đất miệng sùi bọt mép tập thể....

Lâm Duẫn cùng Tú Nghiên cứ vây quanh vấn đề ai cố tình gây sự, ai cưỡng từ đoạt lý mà mặt đều đỏ bừng.

Cuối cùng Tú Nghiên vì quá tức giận nên bỏ đi ra ngoài.

Lâm Duẫn bởi vì cãi nhau quá lớn, miệng có chút khô, trông thấy ly trà không trông nôm là của Tú Nghiên liền uống một hớp...

"Này cọp cái, tức chết ta !" Lâm Duẫn tức giận nói.

Lập tức trong phòng khách thanh âm "Oa oa" phối hợp kêu lên.

"Con ếch huynh..." Lâm Duẫn nhìn thấy con ếch huynh hoàn hảo trong tay Tiểu Sở, vội vàng chạy đến kích động nói "Con ếch huynh, ngươi không chết a...."

"Oa oa" (ta là nhân vật chính, làm sao mau chết như vậy a)

"Cô gia, ngươi trách lầm tiểu thư rồi, tiểu thư lúc ấy không có đập trúng sủng vật của ngươi" Tiểu Sở nói.

"Ngươi....sao không nói sớm" Lâm Duẫn bĩu môi nói.

"Cô...cô gia, ngươi không cho Tiểu Sở cơ hội nói a"

"Thiếu gia, ngươi là hiểu lầm thiếu phu nhân rồi, mau hướng thiếu phu nhân xin lỗi đi" Thái Nghiên vội vàng nói.

"Ta...ta không đi...mới vừa rồi còn cùng nàng ầm ĩ bây giờ lại đi nhận lỗi, rất không có mặt mũi" Lâm Duẫn có chút mất mặt nói.

Sau đó đối với con ếch trong tay bắt đầu giáo dục tư tưởng "Ta biết rõ ngươi là một con ếch, ngươi cũng không nghe lời ta mà đi tìm mẫu ếch a, đem lời ta giáo dục để bên tai....."

Phanh-----

Lâm Duẫn nói xong đoạn này toàn bộ người trong phòng lại một lần nữa ngã xuống sùi bọt mép...

.

.

.

Mà Tú Nghiên sau khi bị Lâm Duẫn làm cho tức giận không về phòng mình mà ra khỏi Trịnh phủ, dự định ra ngoài hít thở không khí bên ngoài một chút để mau hết tức giận.

Đang đi đột nhiên nhìn thấy một gian hàng bán ngọc, lại nhớ đến An Thế Hiền, theo bản năng sờ một chút nơi treo ngọc trên người liền phát hiện ngọc bội không thấy đâu.

Nguy rồi...ngọc bội đâu....tìm khắp người cũng không có, nàng luôn đeo ngọc bội bên mình, thế nào lại không tìm thấy. Chẳng lẽ lúc tắm rửa, đang định về nhà tìm lại nhớ tới lúc thay quần áo cũng không thấy.

Làm sao bây giờ, ngọc bội rơi lúc nào, rơi ở đâu cũng không biết, làm sao bây giờ, đây chính là ngọc gia truyền của An Thế Hiền a...

Chẳng lẽ là lúc lên núi cùng con nhà giàu tham dự thơ hữu bị rơi mất.

Nghĩ đến khả năng này, Tú Nghiên hướng đi lên núi....   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro