Chương 40: Lý do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người một trước một sau không nói gì, đương nhiên Lâm Duẫn phía trước Tú Nghiên đi theo sau. Tiếng tim đập dần dần trở lại bình thường, làm cho Lâm Duẫn thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo tim không bị cái gì nặng, nhưng vừa rồi rốt cuộc là cái gì ? Chỉ cảm thấy vừa rồi Tú Nghiên thật đẹp, thậm chí còn có chút xúc động muốn.... chẳng lẽ chính mình đối với nàng...

Không...không, Lâm Duẫn ngươi làm sao có thể như vậy, mới vừa để Tiếu Thiến xuống không bao lâu liền thích nàng, điều này sao có thể. Sẽ không phải là tại Say quân lâu trừng phạt Tiết Sương khơi gợi lên dục hỏa, sau đó không cẩn thận bộc phát đi, chẳng lẽ là do cấm dục quá lâu ??!! Lâm Duẫn nhăn nhúm mặt mày, lý do này thật sự quá....thật mất thể diện. Aiz !

Trở lại đình viện, Lâm Duẫn nhìn Tú Nghiên về gian phòng sau đó chính mình trở về thư phòng liền nghe Tú Nghiên kêu nhỏ một tiếng.

"Quần áo lụa là...."

"Ân ???"

"Mười mấy năm qua ta mới được chơi vui vẻ như thế, cám ơn ngươi" lập tức nở một nụ cười khuynh quốc khuynh thành.

Phanh, phanh, phanh~~ aaa ta thật muốn chết, cười mê người như vậy làm cái gì. Lâm Duẫn có chút thống khổ nắm chặt quả đấm, tâm không ngừng nhảy loạn lên. Có chút lúng túng gãi đầu "Ha ha ha, này có gì. Hôm nào ta cho ngươi viên mãn kiến thức đèn trời"

"Thật vậy chăng ?"

Vốn là Lâm Duẫn chỉ thuận miệng nói, nhưng Tú Nghiên lại tường thật, có chút kích động nắm lấy hai tay, hai mắt tỏa sáng nhìn Lâm Duẫn...

"Ách...ha ha có thời gian liền dẫn ngươi đi xem, sắc trời không còn sớm, ngươi mau trở về phòng đi. Về sau trời lạnh đừng ra ngoài ngắm trăng nữa"

"Hảo" Tú Nghiên có chút ngượng ngùng gật đầu nhẹ, nghe ngữ khí quan tâm của Lâm Duẫn, trong tâm ngọt như uống mật. Lưu luyến nhìn Lâm Duẫn, có chút không muốn vào phòng.

Lâm Duẫn cũng nhanh chóng trở lại thư phòng, che ngực, tiếng tim đập bang bang, ô....điên rồi điên rồi, hôm nay ta hoàn toàn không bình thường.

Uống liền mấy chén nước lạnh, cầm quạt liều mạng quạt, trên người nóng ran như lửa đốt. Quạt quạt lại không có tác dụng, đem cây quạt quăng ra xa "Quạt gì thế này, một chút đều không dùng được"

"Oa oa" con ếch huynh bên cạnh vui mừng gọi.

"Đừng kêu nữa, thật phiền, kêu nữa ta đem ngươi ném đi thật xa" Lâm Duẫn chỉ vào con ếch huynh nói.

"Oa" con ếch huynh ủy khuất kêu một tiếng, hung dữ như vậy làm gì. Một chút cũng không đáng yêu, ta là nên tìm muội muội nói chuyện phiếm. Sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ.

Đúng đúng, chỉ cần ngủ là sẽ ổn không phải sao, hảo....

Lâm Duẫn tận lực đếm cừu, rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau----

Lâm Duẫn sau khi ngủ một giấc, phát hiện Tú Nghiên đã sớm ngồi trong đình viện giống như chờ đợi mình.

Nhìn thấy Tú Nghiên Lâm Duẫn nhớ tới chính mình không bình thường hôm qua, có chút lúng túng đối với Tú Nghiên cười "Ha ha, hôm nay khí trời thật tốt"

Nhìn bộ dáng có chút ngây ngốc của Lâm Duẫn, Tú Nghiên nhẹ giọng cười một tiếng "Hôm nay khí trời đúng là thật tốt, cho nên gia gia nói chúng ta đi Cẩm Tú phường lựa vải vóc"

"Chọn vải vóc ? Ngươi đi là được rồi, ta không biết cái gì a"

"Ta chính là muốn lượng người may thành xiêm y, ngươi không đi sao được, hơn nữa còn là gia gia cố ý phân phó"

Lâm Duẫn cảm thấy Tú Nghiên nói có đạo lý, huống chi đây chính là do Trịnh lão gia phân phó, không đi thì không hay lắm, vì vậy liền gật đầu nhẹ.

Mĩ Anh nhìn thấy Tú Nghiên cùng Lâm Duẫn cùng nhau rời đi có chút oán hận, tiểu thư cũng thật là, rõ ràng lão gia phân phó Cẩm tú phường mang vải vóc đến, kết quả tiểu thư nói chính mình muốn đi.

.

.

.

Hai người Kim đồng Ngọc nữ đi trên đường phố, tự nhiên hấp dẫn tất cả ánh mắt lớn nhỏ trên phố, Tú Nghiên đột nhiên trông thấy một quán nhỏ bán đèn trời liền đi tới, cầm lấy đèn màu đỏ nhìn nhìn, Lâm Duẫn cũng đi theo đến quán nhỏ.

Trông thấy một đôi tựa thiên tiên đến quán nhỏ của chính mình, đại thúc cao hứng cực kỳ "Vị tiểu thư cùng thiếu gia, ta chỗ này còn có rất nhiều đây, các ngươi xem qua một chút" sau đó từ trong rương xuất ra rất nhiều đèn trời xinh đẹp nhiều màu sắc.

Lâm Duẫn nhìn đèn xinh đẹp trong tay thở dài "Aiz, so với chúng ta làm hôm qua đẹp hơn rất nhiều, sớm biết đã bảo Tiểu Mặc đi mua về"

"Ở đâu nha" Tú Nghiên không cho là vậy, trong mắt nàng đèn trời hôm qua chính là đẹp nhất, cái này làm sao so được "Ta cảm thấy đèn hôm qua chúng ta làm đẹp mắt hơn"

"Phải không ?" Hiển nhiên Lâm Duẫn không tin.

"Đèn trời chúng ta làm so với bất cứ cái gì đều đẹp hơn" Tú Nghiên nghiêm túc nói.

Lâm Duẫn nhìn Tú Nghiên, Tú Nghiên cũng nhìn Lâm Duẫn, hai người lúc này trong mắt chỉ có hình bóng của đối phương.

"Trịnh cô nương...." Một tiếng Trịnh cô nương làm cho hai người quay mặt đi có chút ngượng ngùng.(vị An "cô nương" này muốn xây biệt thự -_-)

Người kia có chút thở dốc gọi "Trịnh cô nương" An Thế Hiền chạy có chút gấp, hắn còn tưởng nhìn lầm. "Lâm thế tử" gặp Lâm Duẫn cũng ở đây, lễ phép chào hỏi.

"Ha ha, An công tử cũng đi dạo phố a" như thế nào Tú Nghiên cứ ra ngoài lại đụng phải hắn, thực hoài nghi hắn chính là ngày ngày chờ trên đường, Lâm Duẫn nhếch miệng cười.

"An công tử" Tú Nghiên nhìn thấy An Thế Hiền thoáng khom người, lúng túng cúi thấp đầu nhìn Lâm Duẫn.

"Đúng vậy, nương bảo ta đi Cẩm Tú phường giúp nàng lấy y phục" An Thế Hiền nói, nhưng đôi mắt vẫn nhìn Tú Nghiên.

"A, thật trùng hợp vậy chúng ta cũng là đi Cẩm Tú phường" Lâm Duẫn gặp An Thế Hiền ánh mắt nóng rực nhìn Tú Nghiên, lại nhìn Tú Nghiên lúng túng cúi đầu, trong lòng thật sự không thoải mái.

"Thật sự là trùng hợp, thế tử không ngại An mỗ cùng nhau đi chứ ?"

Xem ra tình chàng ý thiếp như vậy ta nói cái gì sẽ hữu dụng sao "Không ngại, An công tử xin mời" Lâm Duẫn chịu đựng không thoải mái trong lòng nở một nụ cười nói.

Tú Nghiên nghe thấy Lâm Duẫn đồng ý cắn cắn môi không nói gì, bước đi trước một bước. Sau đó An Thế Hiền cũng đi theo.

.

.

.

Cẩm Tú phường----

Phải nói ngoại trừ vải vóc tốt nhất ở hoàng cùng thì Cẩm Tú Phường chính là nơi tốt nhất.

"Tiểu thư" chưỡng quỷ Cẩm Tú Phường nhìn thấy Tú Nghiên đến, mau chạy ra nghênh đón.

Tú Nghiên chỉ khẽ gật đầu "Kỷ thúc, ngươi đi làm việc đi, ta sẽ tự xem qua một chút"

"Vâng"

Không nghĩ tới Cẩm Tú phường thế nhưng là sản nghiệp của Trịnh gia, Lâm Duẫn cười cười, khó trách Trịnh gia làm ăn lớn như thế.

"An công tử, y phục của ngươi đã làm xong" Tiểu nhị đưa cho An Thế Hiền y phục hoàn hảo.

An Thế Hiền nhìn cũng không nhìn đến y phục, đến bên cạnh Tú Nghiên, chỉ thấy Tú Nghiên khẽ cúi đầu nhìn một khúc vải màu trắng "Màu trắng rất thích hợp với ngươi"

"Trắng như vậy làm gì, cũng không phải là ra đón tuyết rơi" Lâm Duẫn nói thầm.

Nghe Lâm Duẫn nói như vậy, Tú Nghiên thả khúc vải màu trắng trong tay ra, dự định đi xem loại khác.

An Thế Hiền lập tức nịnh nọt "Trịnh cô nương, An mỗ cảm thấy màu xanh nhạt này rất đẹp. Còn có, màu hồng phấn này cũng không tồi, rất thích hợp với ngươi."

Vốn là Lâm Duẫn cần phải cùng Tú Nghiên chọn vải, nhưng lúc này nhìn thấy An Thế Hiền nhiệt tình lựa chọn vải cùng Tú Nghiên, có chút khó chịu, rốt cuộc ta cùng nàng chọn hay ngươi cùng nàng chọn a. Trong lòng có chút bực bội. Đi về hướng bên kia nhìn xem một cô nương vì chọn vải mà rầu rĩ, liền đối với cô nương kia nói "Vị cô nương này ta xem ngươi lớn lên thật xinh đẹp, vải bên tay trái không hợp với ngươi, bên phải màu đỏ cùng ngươi rất hợp đây"

Nữ tử thấy người tuấn mỹ như vậy đi tới bắt chuyện cùng nàng, trong nháy mắt gò má liền đỏ ửng "Công....công tử nói rất đúng"

"Nếu có thể hay là mua chút ít vải màu hồng phấn đi"

"Hảo" nữ tử sớm đã bị Lâm Duẫn làm cho mê mệt choáng váng đầu óc, Lâm Duẫn lúc này nói cái gì chính là cái đó.

Tú Nghiên đối với An Thế Hiền chỉ là lễ phép cười cười, không nói gì, trong đầu nàng lúc này chỉ nghĩ quần áo lụa là hắn đi nơi nào. Nhìn bốn phía lại phát hiện Lâm Duẫn đang cùng một nữ tử cười cười nói nói.

"Trịnh cô nương, ngươi xem cái này...."

Tú Nghiên quay đầu sang, sắc mặt thay đổi, nhẹ nói "An công tử, Tú Nghiên hôm nay xem vải có chút mệt, ta phải đi về trước" Lâm Duẫn ở phía xa nghe được Tú Nghiên nói có chút mệt, liền lo lắng xoay đầu lại.

Không đợi Lâm Duẫn gọi, Tú Nghiên không nhìn đến Lâm Duẫn liền bỏ đi. Lưu lại Lâm Duẫn một mặt mù mịt cùng An Thế Hiền đứng tại chỗ nhìn Tú Nghiên.

Nhìn An Thế Hiền ánh mắt thâm tình nhìn theo bóng lưng Tú Nghiên, Lâm Duẫn âm thầm thở dài, ta đã đáp ứng cọp cái thành toàn cho nàng, cần làm tốt đến cùng đi "An công tử, ta tới Dương Châu không bao lâu, không biết có nơi nào thú vị không, nếu không ngày mai An công tử dẫn ta cùng Tú Nghiên đi du ngoạn thế nào ?"

"Hảo, hảo, Lâm thế tử không chê, kia An mỗ ngày mai liền mang bọn ngươi đi du ngoạn"

"Hảo, liền như vậy đi, ngày mai thông báo cho ngươi" Lâm Duẫn cười cười, chỉ là nụ cười kia có bao nhiêu phần thật lòng chỉ có nàng mới biết "Kia ngày mai gặp lại"

"Ngày mai gặp" An Thế Hiền vui mừng đáp.

.

.

.

Lâm Duẫn trở lại Trịnh phủ đẩy cửa phòng Tú Nghiên ra, nàng cũng biết Tú Nghiên lúc này sẽ tại trong thư phòng "Như thế nào lại trở về một mình?"

Tú Nghiên không để ý tới Lâm Duẫn.

Lâm Duẫn nhìn thấy Tú Nghiên không nhìn đến mình, có chút kỳ quái sờ mũi, tại sao lại không để ý đến ta a "Ngươi đoán xem ta mang cái gì về cho ngươi ?"

Lâm Duẫn đi đến trước mặt Tú Nghiên nở một nụ cười thật to nhưng Tú Nghiên vẫn như cũ không để ý tới.

"Mau mau xem a" Lâm Duẫn đem khăn tay mở ra "Đây là cẩu kỷ"

"......"

Gặp Tú Nghiên chưa để ý đến mình, Lâm Duẫn có chút ủy khuất, nhếch miệng "Nhìn thấy ngươi lựa vải vóc mệt mỏi, ta hảo tâm mua chút cẩu kỷ cho ngươi ăn, còn không cảm kích, hừ, không ăn thì thôi vậy ta tự mình ăn"

Nói xong cầm lên mấy quả cẩu kỷ nhét vào miệng. Mới nhai vài cái sắc mặt liền khó coi "Phi phi phi....chua chết được, chua chết ta, đại thúc kia dám gạt ta, còn nói không chua"

"Phốc...." Tú Nghiên nhìn thấy mặt mày Lâm Duẫn nhăn nhúm, không nhịn được cười ra tiếng.

Lâm Duẫn thấy Tú Nghiên cười, biết rõ nàng đã bớt giận, bất quá ngoài miệng vẫn nói "Cười cái gì a ? Còn không phải vì ngươi sao, thật chua chết ta"

"Lấy ra đi"

"Cái gì ?" Lâm Duẫn khó hiểu nhìn Tú Nghiên.

"Cẩu kỷ..." Tú Nghiên liếc Lâm Duẫn một cái, nếu không phải ngươi tùy tiện trêu hoa ghẹo nguyệt ta sẽ tức giận sao.

"Thật sự là rất chua" Lâm Duẫn đem cẩu kỷ đưa tới.

Tú Nghiên cầm lấy rất thục nữ cắn một ngụm nhỏ, vội vàng che miệng "Thật sự là quá chua"

"Ha ha, ta đã nói mà"

"Ngươi nha, ngay cả cẩu kỷ cũng không biết mua"

"Uy cọp cái, ngươi mau nói lại lần nữa"

"Ta liền nói đấy"

"Ha ha ha ha"

Trong phòng truyền ra từng đợt tiếng cười....

.

.

.

Ngày hôm sau-----

"Thiếu phu nhân, đây là thiếu gia nhà ta đưa cho ngươi" Thái Nghiên cầm một mảnh giấy đưa cho Tú Nghiên.

Tú Nghiên có chút nghi hoặc nhìn Thái Nghiên, Thái Nghiên cũng lắc đầu, chính nàng cũng không biết a.

Tú Nghiên mở tờ giấy ra nhìn. "Đi Tây Nguyên hồ Tiểu đình"

Tú Nghiên vô cùng vui mừng, đây là....hẹn hò sao....

"Thiếu phu nhân, thiếu gia nói, muốn ngươi mau đến"

"Hảo, ngươi về nói lại với thiếu gia ngươi, ta sẽ đến" Thật là, đều ở cùng một phủ, còn viết giấy cái gì, nghĩ thầm như vậy nhưng Tú Nghiên vẫn thu lại cất vào tay áo.

.

.

.

Trải qua một phen chuẩn bị quần áo, Tú Nghiên ngồi xe ngựa đi Tây nguyên hồ tiểu đình nhưng lại không thấy Lâm Duẫn đâu, chỉ thấy An Thế Hiền chờ ở đấy.

"Nghiên nhi" An Thế Hiền nhìn thấy Tú Nghiên rất kích động.

"An công tử" Tú Nghiên thấy người tới là An Thế Hiền, có chút thất vọng, khom người nói "An công tử, vì sao ngươi lại ở đây ?"

"A, là Lâm thế tử bảo ta đến, vốn hắn nói cả ba người sẽ đi bơi hồ nhưng hắn lại có việc không tới, ha ha...như vậy cũng tốt"

Tú Nghiên nghe An Thế Hiền nói xong mặt liền trắng xanh. Nàng cực kỳ thông minh biết rõ đây là mưu kế của Lâm Duẫn, đáy lòng liền nở một nụ cười khổ.

"Nghiên nhi, kỳ thật hôm nay....."

"An công tử...." không đợi An Thế Hiền nói xong Tú Nghiên đã cắt lời "An công tử, ta nghĩ từ nay về sau chúng ta không nên gặp mặt nữa"

"Cái gì ???"

"Ta đã là nữ nhân có chồng, gặp ngươi sợ là không thích hợp, do đó lúc này nói rõ ràng đi để tránh càng lúc càng sai" vốn còn chưa nghĩ ra nói thế nào nhưng tình cảnh bây giờ nàng không nói không được.

"Nghiên nhi....ngươi...." An Thế Hiền sau khi nghe xong, sợ hãi lôi kéo tay Tú Nghiên.

Tú Nghiên không chút lưu tình tránh thoát "Mặc dù ta đã làm mất ngọc bội của ngươi, Tú Nghiên cảm thấy rất có lỗi nhưng là....ngươi không nên tìm ta nữa" nói xong lạnh lùng bước đi, nàng phải về Trịnh phủ hỏi tội người kia.

Lưu lại bóng lưng cho An Thế Hiền, kỳ thật lần trước tại thơ hữu hắn nhặt được ngọc bội gia truyền trên đỉnh núi, chỉ là chưa nói cho Tú Nghiên biết, vốn là hôm nay định đưa lại cho nàng.

.

.

.

Lâm Duẫn mới vừa thức dậy, ngủ nữa cũng không ngon giấc, cũng không biết làm sao lại như vậy. Trong lòng lúc này luôn nghĩ tới Tú Nghiên, sau khi đem thư đưa cho An Thế Hiền căn bản là không ngủ được, đếm cừu cũng vô ích, tâm tình có chút bực bội, có chút đè nén. Giống như có tảng đá lớn đè trong lòng đến không thở nổi.

Định dùng nước lạnh rửa mặt làm thanh tỉnh đầu óc đang nghĩ ngợi lung tung. Nhìn trong chậu nước bóng của mình, bọn họ lúc này bơi hồ rất vui vẻ đi.

Đột nhiên trong chậu chuyển thành hình ảnh Tú Nghiên cùng An Thế Hiền cùng một chỗ.

"A...." Lâm Duẫn có chút nổi điên lấy tay khuấy tung chậu nước, bọt nước nổi lên bốn phía, đánh vào mặt nàng.

Lúc này Tú Nghiên đã trở lại....

"Ngươi....làm sao liền...." Lâm Duẫn ngạc nhiên nhìn Tú Nghiên đứng trước mặt mình.

Chát----- một cái tát tai đánh vào mặt Lâm Duẫn (Hự!!!).

"Ngươi.....tại sao lại đánh ta..." Lâm Duẫn che lấy gò má bị Tú Nghiên đánh, tức giận nói.

Tú Nghiên trầm mặt, Lâm Duẫn không nhìn thấy vẻ mặt Tú Nghiên chỉ cảm thấy hai vai nàng đang run rẩy "Ta điên rồi, ngươi không biết tại sao đúng không, hảo, ta nói cho ngươi biết lý do, ta thích ngươi, lý do này có đủ không" Tú Nghiên hét lên, một giọt nước mắt óng ánh trong suốt chảy xuống.

----------------

Tác giả Phi Vũ có lời muốn nói : Tú Nghiên đã nói ra, một đại đột phá a. Các vị đồng hài bình luận nhiều đi a, mau vung hoa cho Phi Vũ làm động lực.

Editor: Các vị cũng cho editor động lực đi a (TT.TT)  

Hin: Tui cũng cần nữa 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro