Chương 42: Bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu thư ?"

Vừa rồi tại phòng bếp nói chuyện gia đinh nghe nha hoàn kêu một tiếng tiểu thư, cuống quít vội vàng chạy ra.

"Tiểu thư ? Tiểu Thúy ngươi mới vừa nói là tiểu thư sao ?"

"Ân, tiểu thư vừa rồi đứng ở phòng bếp, sau đó liền chạy đi" Tiểu Thúy nói.

"Xong rồi, xong rồi. Có phải hay không chuyện chúng ta vừa nói bị tiểu thư nghe được"

"Vậy làm sao bây giờ ?"

"Không biết a"

"Các ngươi đang nói gì đấy ?" Mĩ Anh đến phòng bếp lấy đồ, vừa rồi gặp Thái Nghiên tỷ tỷ liền hàn huyên một vài câu,mới nhớ tới còn phải mang thức ăn đến cho tiểu thư.

Ba người thấy Mĩ Anh đến vội vàng nói "Mĩ Anh, vừa rồi....vừa rồi ta cùng A Vượng đang nói chuyện cô gia bị tiểu thư nghe thấy"

"Cái gì ? Các ngươi nói cái gì a ???" Mĩ Anh lo lắng hỏi, thật vất vả tiểu thư mới bình tâm trở lại, sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đấy chứ.

"Chúng ta...chúng ta...." Hai người khẩn trương nhìn đối phương, khuôn mặt hối hận.

"Nói a, rốt cuộc đã nói cái gì ?" Mĩ Anh bị hai người này làm cho vội muốn chết.

"Chúng ta nói....nói cô gia đêm qua không muốn về phủ, một đêm đều ở thanh lâu"

"Ngươi....các ngươi...." Mĩ Anh lúc này bị tức chết rồi, nguy rồi, tiểu thư sẽ lại thương tâm, nghe cô gia đi thanh lâu cả đêm nàng sẽ thế nào đây "Aizz ! thật sự là bị các ngươi hại chết" Mĩ Anh vội để điểm tâm xuống đi tìm tiểu thư.

.

.

.

Tú Nghiên một đường chạy ra khỏi phủ, vốn là thân thể có chút suy yếu, chạy như vậy có chút nhịn không được dựa vào tường, có chút mệt đi vào một ngõ hẻm, nước mắt nhịn không được rơi xuống....

Một màn này lại bị Chu Đang Thinh đang ngồi trong kiệu nhìn thấy, nguyên lai là tiểu nương tử lần trước, nhìn xem xung quanh không có ai, lộ ra nụ cười nham hiểm, thật sự là không nên bỏ qua thời điểm này, tìm nhiều ngày như vậy rốt cuộc cũng nhìn thấy, lần này tiểu nương tử chạy không thoát a. Đối với hai thuộc hạ nháy mắt ra dấu. Sau đó hạ kiệu, hướng Tú Nghiên đi đến.

Hai gã gia đinh nhìn thấy trong hẻm nhỏ ngoại trừ Tú Nghiên không có ai khác liền ngăn chặn đường Tú Nghiên. Tú Nghiên cả kinh "Các ngươi..." Vừa định mở miệng đã bị người bụm miệng lại đem nàng kéo đến cỗ kiệu.

"Ngô ngô..." Tú Nghiên liều mạng giãy giụa, làm hai gã kia có chút lao lực.

"Cứu..." thật vất vả mới được thả ra chút ít, vừa định hô cứu mạng, hai gã gia đinh cả kinh, lo lắng sẽ khiến người khác chú ý. Tú Nghiên chỉ cảm thấy sau gáy đau nhức, lập tức thân không thể nhúc nhích cũng không thể la to, nhanh chóng bị người khiêng vào trong kiệu, bước nhanh nâng kiệu đi.

Tú Nghiên bị người khiêng vào một cái phòng, trong thấy người trong phòng chính là người lần trước làm cho nàng chán ghét, khuôn mặt hoảng sợ nhìn Chu Đang Thịnh.

Chu Đang Thịnh nhìn thấy mỹ nhân mình tha thiết mơ ước, đương nhiên là vô cùng vui vẻ "Chậm một chút, chậm một chút. Khốn kiếp, nhẹ tay một chút a, nếu là đả thương nương tử ta, lão tử liền làm thịt các ngươi"

Tú Nghiên bị người khẽ đặt ở trên giường....

"Tiểu nương tử, chúng ta lại gặp mặt a. Hắc hắc, lần trước ngươi chạy thoát khỏi ta, lần này ta sẽ không cho ngươi cơ hội này" Chu Đang Thịnh hai mắt tỏ sáng nhìn Tú Nghiên.

Tú Nghiên nhăn nhúm mặt mày, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, muốn nói cái gì đó nhưng không thể nói được.

"Tiểu nương tử, làm sao vậy ? Có phải hay không muốn nói chuyện ? Đến a, mau giải nguyệt cho tiểu nương tử"

"Vâng !" một gã gia định nhận mệnh đi tới.

"Cứu mạng a, cứu mạng a !!!!" Tú Nghiên được giải nguyệt, lập tức hô to. Hy vọng có người nghe thấy tiếng nàng kêu cứu.

Chu Đang Thịnh cười ha ha. Đối với Tú Nghiên nói "Tiểu nương tử, không có ích gì a, ngươi gọi đến hỏng cổ họng cũng không ai nghe được"

"Các ngươi đều đi xuống đi !" Chu Đang Thịnh ra lệnh cho mọi người trong phòng.

"Hắc hắc, tiểu nương tử, trong phòng hiện tại chỉ có hai người chúng ta, chúng ta có thể hảo hảo trò chuyện a" Chu Đang Thịnh lộ ra một nụ cười bỉ ổi.

Tú Nghiên nhìn thấy mọi người đều đi, chỉ lưu lại tên Chu Đang Thịnh chảy nước dãi nhìn nàng liền cảm thấy vô cùng chán ghét, cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo một chút đối với Chu Đang Thịnh nói "Ngươi biết ta là ai không ? Ta chính là thiên kim của Trịnh phủ ?"

"Ha ha, ta không cần biết ngươi là ai, cho dù ngươi là nữ nhi của Ngọc Hoàng đại đế lão tử cũng không tha" Chu Đang Thịnh nắm tay Tú Nghiên "Trời ạ, bàn tay tiểu nương tử thật trơn mềm, chắc hẳn trên người tiểu nương tử càng trơn càng non" sau đó giống như con chó ngửi ngửi tay Tú Nghiên "A ! Thơm quá !!!" theo mu bàn tay di chuyển lên trên.

Nước mắt Tú Nghiên bắt đầu chảy xuống, sắc mặt trắng bệch, chán ghét quay đầu đi "Ngươi....ngươi là tên vô sỉ....."

Đương đến cổ Tú Nghiên "Quá thơm, tiểu nương tử, ta thật không nhịn được" Chu Đang Thịnh nhịn không được nữa bắt đầu kéo xiêm y Tú Nghiên.

"A....không cần.....không...." Tú Nghiên thét chói tai.

Y phục đã bị Chu Đang Thịnh kéo đến mất trật tự, Chu Đang Thịnh hai mắt tỏ sáng nhìn Tú Nghiên "Không cần a ? Hắc hắc, ta thật vật vả mới đem ngươi trói đến đây, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi"

Không để ý đến tiếng la khóc của Tú Nghiên, tay bắt đầu du tẩu, Tú Nghiên chán ghét cắn chặt môi, Chu Đang Thịnh hôn đến cổ, Tú Nghiên liền hét lên "A, không được, ta sẽ hận ngươi, ta sẽ giết ngươi !"

Nghe Tú Nghiên nói như vậy, Chu Đang Thịnh dừng lại "Giết ta ?"

"Cho dù ta không giết được ngươi thì tướng công ta chính là hoàng thân quốc thích Lâm Duẫn nhất định sẽ giết ngươi" Tú Nghiên hung hãn nói.

"Tướng công của ngươi ? Ngươi nói cái tên mặt trắng kia ? Hắn là Lâm Duẫn" Chu Đang Thịnh nghe xong nội tâm liền chấn động. Không nghĩ hắn chính là hoàng thân quốc thích Lâm Duẫn. Lập tức cười ha hả "Ha ha ha, ngươi nghĩ rằng ta sợ hắn sao ? Nơi này không phải kinh đô, nói cũng không ai biết đến hắn"

Nhớ tới ngày đó Chu Đang Thịnh vô cùng nhục nhã, ánh mắt hắn run lên, hắn lớn đến như vậy lần đầu tiên bị người khác vũ nhục, nằm mộng cũng muốn đem tên mặt trắng kia tháo thành tám khối. "Hảo, ta vừa vặn muốn tính sổ với hắn. Ngươi nói hắn là tướng công của ngươi phải không, thật tốt. Ta liền làm cho con nhà giàu đứng đầu Lâm Duẫn mang đại nón xanh" tay Chu Đang Thịnh chậm rãi chạy trên người Tú Nghiên "Ngươi nói nếu trước mặt hắn ta làm thế này thì hắn sẽ như thế nào, hắc hắc"

Sắc mặt Tú Nghiên lập tức tái nhợt, ánh mắt hoang mang cùng sợ hãi, tên vô sỉ này thật đáng sợ.

"Ha ha ha..." Chu Đang Thịnh nhìn vẻ mặt căm tức của Tú Nghiên rất hài lòng, nâng cằm Tú Nghiên nói "Tiểu nương tử, lần này ta trước tha cho ngươi"

Sau đó ra khỏi cửa phòng....

Tú Nghiên nhìn thấy Chu Đang Thịnh đi, thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi bị ủy khuất, trong hốc mắt chảy ra nước, nước mắt càng lúc càng nhiều, vừa rồi thật sự là dọa nàng đến hỏng. Thậm chí nàng nghĩ muốn chết.

"Quần áo lụa là, Lâm Duẫn....ngươi đang ở đâu ? Ngươi đang ở đâu a...."

Chu Đang Thịnh sau khi ra khỏi gian phòng, đối với thuộc hạ ra lệnh "Mau đi đến Trịnh phủ báo tin, nói Trịnh Tú Nghiên đang trong tay chúng ta, đến hoàng hôn gọi Lâm Duẫn đến vùng ngoại ô. Nếu không chúng ta liền giết con tin, còn có mau tìm người của chúng ta đến, càng đông càng tốt, nhất là võ công phải cao. Bao nhiêu tiền không là vấn đề"

"Vâng !!!" gia đinh nhận mệnh.

.

.

.

Mĩ Anh chờ đã lâu không thấy tiểu thư nhà mình về, trong lòng lo đến cuống cuồng, đi qua đi lại trước cửa.

Lúc này Thái Nghiên cùng Mặc Ngôn dự định xuất phủ tìm Lâm Duẫn, nhìn thấy Mĩ Anh bồi hồi trước cửa, không phải nàng nói đưa điểm tâm đến cho thiếu phu nhân sao ? Như thế nào lại đứng tại cửa "Mĩ Anh, ngươi làm sao vậy ?"

"Thái Nghiên tỷ tỷ, tiểu thư....không biết nàng đã đi đâu ?" Mĩ Anh cuống cuồng nói.

"Cái gì ? Làm sao lại không biết ?"

"Ta tìm đã lâu nhưng vẫn không tìm thấy"

"Đừng nóng vội, đừng vội..." Thái Nghiên an ủi.

Vèo ~~ một phi tiêu bắn tới.

Mặc Ngôn nhanh mắt dùng tay kẹp lấy phi tiêu "Ai ?"

Muốn đuổi theo lại phát hiện trên phi tiêu có mảnh giấy, mở ra nhìn....

"Tiểu thư, tiểu thư....nàng bị bắt cóc" Mĩ Anh đọc mảnh giấy, nhanh chóng khóc.

"Mặc Ngôn, mau đi tìm thiếu gia !"

"Hảo !"

Lâm Duẫn đi theo Tiết Sương đến nhà của nàng, nhìn gian nhà đơn sơ hẹp nhỏ, trong lòng cảm giác nói không ra lời....

Tiết Sương nhìn thấy Lâm Duẫn không tiến đến, cho là hắn ghét bỏ nhà nàng, mặt có chút xấu hổ. Nơi này xác thực không thích hợp với người giàu có như hắn "Ngươi nếu cảm thấy....."

"Như thế nào, muốn đuổi ta đi a" không nói hai lời đẩy cửa vào.

"Tỷ tỷ" Tiết Tuyết Nhi nghe thấy thanh âm đẩy cửa, cho là tỷ tỷ nàng trở lại vội vàng chạy ra nghênh đón, ra đến cửa nhìn thấy một người xa lạ "Ngươi là....."

Lâm Duẫn nhìn thấy một cô nương gầy nhỏ, cô nương kia làm cho người ta cảm giác gió thổi qua sẽ làm nàng ấy bay đi mất. Bị người hỏi như thế, có chút lúng túng đứng nơi cửa.

"Tuyết Nhi" Tiết Sương từ phía sau đi ra.

"Tỷ tỷ...." Tuyết Nhi lộ ra nụ cười chạy đến Tiết Sương.

"Tỷ tỷ, hắn là ai ?"

"A, hắn nha, chính là ân công ta cùng ngươi đề cập qua, chính hắn trả tiền y dược, lại cho tỷ tỷ thật nhiều tiền"

"A ?????" Lâm Duẫn thầm nghĩ, chính mình khi nào làm như vậy.

Chỉ nghe thanh âm đầu gối chạm đất, Tiết Tuyết Nhi quỳ gối trước mặt Lâm Duẫn.

"Tiểu muội muội, ngươi làm gì vậy ?" Lâm Duẫn bị hành động của Tiết Tuyết Nhi làm cho hoảng sợ.

"Ân công, đa tạ ngươi đã cứu mạng Tuyết Nhi"

"A ? Là tình huống nào ?" Lâm Duẫn nhìn Tiết Sương.

"Ngươi lần trước cho ta tiền, ta chính là dùng cứu muội muội, cho nên ngươi là ân nhân của chúng ta" Tiết Sương giải thích, sau đó đỡ muội muội nàng đứng lên.

"Còn muốn đa tạ ân công đã cho tỷ tỷ ta chỗ làm việc, giúp nhà chúng ta có tiền.

"Này là tình huống gì a ? Ta khi nào cho Tiết Sương chỗ làm việc, vừa định mở miệng đã bị Tiết Sương cắt đứt "Tuyết Nhi a,khách tới nhà, ngươi xem chúng ta nên nấu chút gì đó a"

"Hảo, tỷ tỷ nói rất đúng, Tuyết Nhi đi làm ngay" Tiết Tuyết Nhi lập tức chạy đến phòng bếp.

"Uy, đây rốt cuộc là chuyện gì a ?" Lâm Duẫn hỏi.

"Hư !" Tiết Sương thủ thế đem Lâm Duẫn kéo đến một bên nói "Tuyết Nhi từ nhỏ bệnh tật, thật vất vả mới từ quỷ môn quan kéo về, không thể bị kích thích, cho nên ta không muốn nàng biết ta đến thanh lâu kiếm tiền, liền lừa gạt nàng, ta nói đến nhà quyền quý làm việc mới kiếm được tìm"

"Nàng bệnh gì ?"

"Một loại bệnh không đơn giản, cần dùng linh chi lâu dài cùng nhân sâm mới có thể kéo dài tính mạng" Tiết Sương nói tới đây ánh mắt liền ảm đạm.

"Vậy ngươi đến thanh lâu là vì muội muội ngươi ?"

"Ân, nguyên bổn định đến thanh lâu biễn diễn nhưng là lần trước bệnh tình muội muội nguy kịch cần phải dùng linh chi ngàn năm cứu mạng...."

"Cho nên ngươi mới đi bán mình ?" Lâm Duẫn lúc này mới tỉnh ngộ, thì ra nàng không phải ham vinh hoa phú quý, là vì muội muội nàng....mà chính mình lại đối với nàng như vậy, Lâm Duẫn có chút áy náy nói "Ta...ta không biết chuyện này,còn vũ nhục ngươi"

"Ngươi không cần xin lỗi, nếu không phải là ngươi muội muội ta không thể bảo toàn tính mạng" Tiết Sương nói.

Vẫn là Lâm Duẫn đã nghĩ sai, nàng không giống Tiểu Thiến. Dung mạo giống nhau nhưng một người vì vinh hoa phú quý mà buông bỏ tất cả, một người lại vì tình thân mà buông bỏ.

Tiết Sương bị Lâm Duẫn nhìn chằm chằm có chút thẹn thùng, gò má ửng đỏ nói "Ta....ta đi giúp muội muội..."

.

.

.

Say quân lâu-----

"Nguy rồi, thiếu gia không có ở Say quân lâu"

"Cái gì ? Kia thiếu gia sẽ đi đâu ? Chúng ta cần nhanh đi tìm thiếu gia, nếu không thiếu phu nhân liền nguy hiểm"   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro