Chương 47: Lừa gạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tú Nghiên hốt hoảng chạy ra ngoài, nhưng là chỉ chạy được vài bước, chân mềm nhũn ra, cũng nhịn không được nữa khóc không thành tiếng, vì cái gì? vì cái gì? Tại sao lại lừa gạt ta, tại sao như vậy?

Nàng khóc thương tâm đến nỗi giống như bị cả thế giới vứt bỏ, thương tích đầy mình....

Tại sao có thể, tại sao có thể lừa gạt ta, tại sao !!!!

Nhìn xem trên mặt đất bình nõn nà cao, trong đầu Tú Nghiên nháy mắt hiện lên hình ảnh Lâm Duẫn toàn thân là máu, tim lại như treo trên cành cây, không...nàng không thể chết như vậy, nàng còn chưa nói cho ta biết mọi chuyện, nàng chưa giải thích cho ta, chưa nói gì với ta.

Tú Nghiên như được tiếp sức mạnh, nhặt cái bình lên, đứng lên quay trở về phòng, ngực nàng thời điểm này dường như hít thở không thông, tim đau đến sắp chết, Tú Nghiên che lấy lồng ngực mình, di động từng bước chân, một bước rồi một bước đến gần Lâm Duẫn. Nàng hận không thể đem người trước mặt này chém đến vạn vạn lần, nhưng khi nhìn thấy Lâm Duẫn nằm trên giường hô hấp suy yếu, nàng chính là đau lòng đến chết, rõ ràng là nàng lừa gạt chính mình, vì sao lại vì nàng mà đau đến như thế.

Xoa xoa nước mắt của mình, cắn răng kéo ra băng vải trắng trước ngực Lâm Duẫn giúp nàng bôi nõn nà cao...

Đến lúc Thái Nghiên chạy tới Tú Nghiên đã giúp Lâm Duẫn thay xong quần áo. Vốn Thái Nghiên lòng nóng như lửa đốt, giờ phút này mặt tràn đầy hoảng sợ nhìn Tú Nghiên đã giúp Lâm Duẫn xong hết thảy.

Mặc Ngôn vội vàng đưa Thái Nghiên một viên Cửu Mệnh Hoàn, đút vào miệng Lâm Duẫn "Ăn cái này, thiếu gia sẽ không sao"

Tú Nghiên nhìn chằm chằm Thái Nghiên, Thái Nghiên bị nhìn đến da đầu tê dại.

"Thiếu phu nhân, đã giúp thiếu gia bôi nõn nà cao sao ? Băng bó kỹ có phải hay không ?" Mặc Ngôn hỏi.

Tú Nghiên vén lên khóe miệng nói "Đã băng bó kỹ, y phục cũng đã thay xong" Ánh mắt không nhìn Mặc Ngôn mà vẫn chăm chăm vào Thái Nghiên.

Nụ cười khuynh quốc khuynh thành kia của Tú Nghiên, chỉ là vào trong mắt Thái Nghiên vô cùng ớn lạnh. Nàng...đã biết thân phận thiếu gia có phải hay không ? Đột nhiên nghĩ đến đây chân Thái Nghiên mềm nhũn.

"Thái Nghiên..." Mặc Ngôn vội vàng đỡ lấy Thái Nghiên "Nhất định vừa rồi quá nóng lòng, hiện tại thiếu gia không sao, Thái Nghiên ngươi không cần lo lắng"

"Thái Nghiên cô nương, thỉnh có thể đi ra cùng Tú Nghiên một chút có được hay không ? Ta tại thư phòng chờ ngươi"

Tú Nghiên cười nhẹ nhưng nụ cười hàm chứa rất nhiều ý tứ, nói xong liền xoay người ly khai khỏi gian phòng.

Thái Nghiên lúc này đã hoàn toàn ngây dại, nàng biết...nàng đã biết...làm sao bây giờ ? Ta phải làm sao ?

"Thái Nghiên, ngươi làm sao vậy ? Thiếu phu nhân gọi ngươi đấy" Mặc Ngôn có chút kỳ quái nhìn Thái Nghiên, hôm nay nàng ấy thật khác thường.

"A...." Thái Nghiên có chút thống khổ nhắm mắt lại, nên tới hay là không...

Hít sâu một hơi, đẩy cửa thư phòng ra.

Chỉ thấy Tú Nghiên đem thư trong phòng ném đến ngổn ngang, y phục trong tủ đều bị ném ra ngoài.

"Thái Nghiên cô nương đã đến a" Tú Nghiên cầm trong tay khối vải trắng.

Nhìn xem khuôn mặt trầm tĩnh của Tú Nghiên, trong nháy mắt Thái Nghiên cảm thấy Tú Nghiên rất đáng sợ.

"Giấu thật là giỏi !"

"Thiếu phu nhân..." Thái Nghiên vội vàng quỳ xuống.

"Thiếu phu nhân ? A, ba chữ này thật đúng là châm chọc" nụ cười trên mặt Tú Nghiên biến mất. Nắm chặt vải trắng trong tay "Tại sao có thể, các ngươi sao có thể đối với ta như vậy"

"Thiếu....Trịnh cô nương, không....không phải thế" Thái Nghiên vội vàng giải thích.

"Không phải sao ? Khó trách nàng có chết cũng không chịu đi đại phu, khó trách nàng không cho người khác thoa dược, khó trách nàng so với nam tử nhẹ hơn..." Tú Nghiên nói nước mắt rơi như mưa "Ta thật khờ, dễ dàng cho qua như vậy, ta là không hiểu. A ha ha. Các ngươi làm cho ta trở thành người ngu ngốc nhất thiên hạ....Lâm gia các ngươi không muốn ở rể Trịnh gia có thể nói, Trịnh gia chúng ta cũng không cưỡng bách, vì cái gì, vì cái gì....làm cho....làm cho ta...."

"Không phải như vậy, không phải..." Thái Nghiên khóc lắc đầu nói "Thiếu gia...Lâm Duẫn nàng, kỳ thật lúc nàng sinh ra, trong nội cung thị vệ nghe lầm cho là nam hài, sau đó báo lên Hoàng thượng, Trịnh cô nương ngươi cũng biết quốc pháp cho nên lão thái quân tránh để Lâm gia bị diệt môn, bất đắc dĩ mới để cho Lâm Duẫn nàng giả nam trang. Lâm Duẫn nàng cứ như vậy sống mười chín năm, van cầu ngươi. Trịnh cô nương, ta van cầu ngươi...van ngươi đừng nói ra thân phận của Lâm Duẫn, nếu không Lâm gia không xong rồi. Thái Nghiên van cầu ngươi" Thái Nghiên liều mạng hướng Tú Nghiên dập đầu.

Tú Nghiên nghe tiếng dập đầu một tiếng lại một tiếng nặng hơn, thống khổ nhắm chặt đôi mắt, để tùy ý nước mắt rơi xuống.

Lại không muốn ở chỗ này nữa, che miệng chạy ra ngoài...

Thái Nghiên nghe được Tú Nghiên chạy ra ngoài, dừng động tác dập đầu lại, ngã ngồi trên mặt đất khóc rống lên.

.

.

.

Lâm Duẫn lúc này cái gì cũng không biết an tĩnh nằm trên giường, ngủ yên bình giống như thiên sứ. Đương lúc Lâm Duẫn mở mắt ra phát hiện trong phòng không có Tú Nghiên cũng không có Thái Nghiên, chỉ có một mình nàng.

Nhìn miệng vết thương đã được băng bó kỹ cùng y phục cũng đã thay hoàn hỏa. Nhất định là Thái Nghiên tỷ tỷ nhọc không ít, nhưng tại sao lại không thấy Thái Nghiên tỷ, cũng không thấy cọp cái nàng đâu ????

"A..." Lâm Duẫn chịu đựng đau nhức trên vai đứng dậy, Tiết Sương kia quá độc ác, thế nhưng lại lấy đao chém mình, nàng nói là cha hãm hại phụ thân nàng, hại cha nàng bị chém đầu, cha mình tính tình thiện lương như vậy làm sao lại hại quan tốt a, có phải hay không xảy ra chuyện hiểu lầm, vẫn còn ẩn tình, Lâm Duẫn nghĩ tới đây liền chau mày, đột nhiên phát hiện trên mặt đất có một cái bùa bình an còn dính máu, liền nhặt lên.

Như thế nào lại có bùa bình an ở chỗ này ? A nhất định là của Tú Nghiên nàng, hôm qua không phải nàng nói đi đến miếu tự sao, Lâm Duẫn đem bùa bình an thu vào trong áo.

Che miệng vết thương đi ra ngoài, kỳ quái, như thế nào lại không trông thấy Thái Nghiên, Tú Nghiên, Mặc Ngôn, đến Mĩ Anh cũng không trông thấy.

"Chờ một chút" Lâm Duẫn gọi một gia đinh.

"Cô gia ?"

"Tiểu thư đi nơi nào ? Còn có Thái Nghiên cùng Mặc Ngôn đâu ?"

"Tiểu thư a, đã đi miếu tự"

Tại sao lại đi miếu tự nữa rồi ???!!

"Thái Nghiên cô nương thì tiểu nhân không biết, bất quá Mặc đại ca, vừa mới ra ngoài không lâu" gia đinh thành thật trả lời.

"A, nguy rồi !!!" nhớ đến Mặc Ngôn, dựa theo tính tình của hắn nhất định sẽ đi tìm Tiết Sương tính sổ "Mau giúp ta chuẩn bị xe ngựa"

"Vâng !"

.

.

.

Lâm Duẫn ngồi xe ngựa đuổi đến nhà Tiết Sương, lại phát hiện cửa không có khóa.

"Đại ca ca" Tiết Tuyết Nhi thấy Lâm Duẫn đến liền khóc chạy đến bên cạnh.

"Tuyết Nhi, làm sao vậy ? Chuyện gì xảy ra" Lâm Duẫn nhìn thấy Tiết Tuyết Nhi hai mắt sưng đỏ, rõ ràng đã khóc lâu rồi.

"Tỷ...tỷ tỷ...không biết làm sao ? Đã tự giam mình ở trong phòng một ngày một đêm, vô luận Tuyết Nhi nói thế nào tỷ tỷ vẫn khóc không muốn đi ra. Tuyết Nhi....Tuyết Nhi lo lắng tỷ tỷ sẽ xảy ra chuyện" Nói xong Tuyết Nhi khóc càng lợi hại.

Lâm Duẫn sau khi nghe xong nổi giận đi đến đập cửa phòng "Tiết Sương, ngươi có phải người không a, thế nhưng lại đi học con rùa đen núp mình trong mai rùa. Ngươi dự định ở trong đấy cả đời có phải hay không ?"

"..........."

"Hảo, ngươi ở trong đấy cả đời là chuyện của ngươi nhưng muội muội của ngươi thì làm sao ? Nàng bên ngoài sớm muộn gì cũng chết đói ngươi không quản sao ? Còn thù của cha ngươi cần báo có phải hay không ?"

Chi-----

Cửa phòng mở ra, Tiết Sương đầu tóc có chút mất trật tự, con mắt sưng đỏ, trốn trong phòng giống như hài tử làm sai chuyện, lo lắng người lớn sẽ phạt chính mình.

"Ngươi còn tới làm gì ? Không sợ ta đối với ngươi....."

"Nghe đây, ta không biết cha ta cùng cha ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bất quá ta sẽ giúp ngươi điều tra rõ ràng, nếu ngươi nói là sự thật, ta sẽ trả cho cha ngươi công đạo" Lâm Duẫn nhìn Tiết Sương kiên định nói.

Tiết Sương kinh ngạc nhìn Lâm Duẫn.

"Cho nên trước khi ta điều tra rõ ràng chân tướng, ngươi vẫn không thể xảy ra chuyện gì, còn chuyện ngươi làm ta bị thương, ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy" Lâm Duẫn nói "Còn có chuyện ngươi chém ta bị thương, ta không biết Mặc Ngôn có báo quan phủ hay không, cho nên trước mắt ngươi cùng muội muội mau trốn đi"

Lâm Duẫn cho Tiết Sương một địa chỉ để trốn cùng một xấp ngân phiếu "Chỗ này rất an toàn, ta với thôn trưởng có ân, ngươi chỉ cần đưa ngọc bội này cho hắn, hắn xem sẽ biết, hơn nữa chỗ đó sản xuất nhân sâm, bệnh tình tiểu muội muội có thể ức chế"

Tiết Sương không tiếp nhận lời Lâm Duẫn nói, chỉ bất động nhìn Lâm Duẫn.

"Nhìn ta làm cái gì ? Mau cầm lấy a, như thế nào ? Ngươi không chấp nhận vì ta là con của cừu nhân giết cha ngươi có phải hay không, tại lúc còn chưa rõ chân tướng cái gì cũng không xác định, hơn nữa ngươi phải sống, muội muội ngươi còn rất cần ngươi đây"

"Tỷ tỷ, ta không muốn tỷ tỷ xảy ra chuyện" Tiết Tuyết Nhi ôm Tiết Sương khóc ròng nói.

Rốt cuộc Tiết Sương cũng có động tĩnh, ôm Tiết Tuyết Nhi khóc ồ lên.

"Ta tiếp nhận yêu cầu của ngươi nhưng không có nghĩa là thù giữa chúng ta kết thúc"

"Ta biết rõ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tra ra chân tướng trả lại sự trong sạch cho cha ngươi"

Tiết Sương cùng Tiết Tuyết Nhi lên xe ngựa đi....

Nhìn hai tỷ muội Tiết Sương đi, Lâm Duẫn lập tức thở phào nhẹ nhõm, chuyện này nhất định ta phải điều tra.

.

.

.

Trở lại Trịnh phủ, Lâm Duẫn đã có chút hữu khí vô lực.

"Thiếu gia, làm sao ngươi có thể ra ngoài một mình ?" Thái Nghiên đỡ Lâm Duẫn vào nhà.

"Các ngươi đều đi nơi nào ? Cũng không thấy ai trong phủ"

"Thái Nghiên đi mua thuốc bổ huyết cho thiếu gia"

"Mặc Ngôn ?"

"Ta...." Mặc Ngôn cúi đầu không dám nhìn Lâm Duẫn.

"Ta biết rõ là ngươi đi quan phủ"

"Đúng..."

"Tiểu Mặc, kỳ thật Tiết Sương nàng....."

"Nàng vong ân phụ nghĩa, thiệt thòi cho thiếu gia tốt với nàng như vậy"

"Hảo hảo, chuyện này sau hãy nói, thiếu gia trước tiên mau uống cái này đi" Thái Nghiên mang đến chén thuốc đưa đến bên cạnh Lâm Duẫn thúc giục.

Màn đêm buông xuống, bầu trời đêm nay giống như tâm tình tất cả mọi người, đen kịt một mảnh, trăng sao cái gì cũng không có.

"Thiếu gia, mau sớm nghỉ ngơi"

"Kỳ quái, Tú Nghiên nàng đi miếu tự lâu như vậy, vẫn chưa về ?" Lâm Duẫn ngồi ở cửa sổ nhìn về hướng gian phòng Tú Nghiên.

"Thiếu....thiếu gia, có lẽ hôm nay các nàng sẽ ngủ lại miếu tự" Thái Nghiên không dám nói cho Lâm Duẫn biết Tú Nghiên đã biết thân phận nữ nhi của nàng.

"Nha, như vậy a nhưng ta.....thật nhớ nàng"

.

.

.

Miếu tự-----

Mĩ Anh ngồi trên bàn đá phía ngoài, từ hôm qua đến giờ tiểu thư giống như cái xác không hồn, trước kia nếu như tiểu thư thương tâm khổ sở ít nhất sẽ chảy nước mắt. Lần này, tiểu thư chính là rất kỳ lạ, nhất là ánh mắt vô hồn của nàng, không có tiêu cự, sắc mặt tái nhợt, mặc kệ chính mình gọi thế nào nàng cũng không đáp. Tiểu thư đi tới miếu tự đã một ngày, tựa như người xuất gia ngồi cả ngày niệm Phật, nhưng lại không cùng mình nói một câu, tùy ỳ muốn làm gì thì làm, phảng phất như đang kiềm nén chuyện gì đó rất bi thương...   


Vừa đi off Tư Lé về các bợn ạ, mệt nhưng mà vui, hét khản cả cổ, hí hí hí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro