Chương 61: Hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đại ca thật sự rất thương yêu ta, ta nhớ rõ có lần ta bị cha phạt rất nặng, không cho phép bất luận kẻ nào đến thăm cùng đưa thức ăn, bà nội cũng không có cách nào đến thăm ta, đại ca lại mạo hiểm len lén mang điểm tâm đến cho ta, kết quả bị cha phát hiện, đại ca bị phạt đến hai ngày, không ăn bất cứ thứ gì. Còn có ta có lần bướng bỉnh đùa với lửa kết quả cả phòng bị cháy, đại ca vì cứu ta mà bị cột đổ nện xuống lưng, lúc đó hỏi hắn có đau hay không, hắn cười nói không đau thế nhưng đến bây giờ trên lưng hắn vẫn còn vết sẹo kia" cổ họng Lâm Duãn có chút khàn khàn.

"Còn có ta có lần nhìn không được mắt nhi tử của thượng thư đại nhân, tìm người đánh hắn một trận, làm hại hắn từ đó không thể xuống giường, cha nói muốn đem ta cắt đứt chân bồi thường cho người ta, đại ca biết được liền lấy gậy gọc cắt chân mình, nếu không phải lúc ấy công lực đại ca không sâu thì chân của hắn đã phế đi. Còn có...."

"Quần áo lụa là..." Tú Nghiên nhìn người trong ngực mình si ngốc lầm bầm không ngừng nói Lâm Diệu đối tốt với nàng như thế nào, Tú Nghiên lòng đau như cắt, nàng biết rõ Lâm Duẫn là đang tự trách, Lâm Diệu tổn thương bao nhiêu thì Lâm Duẫn cũng không kém. Hiện tại ngoại trừ đau lòng chính là đau lòng, tay Tú Nghiên càng siết chặt ôm Lâm Duẫn vào lòng.

"Ngươi nói, đại ca sẽ tha thứ, thành toàn cho chúng ta sao ?" Lâm Duẫn nắm lấy tay Tú Nghiên, nhìn Tú Nghiên si ngốc hỏi.

Tú Nghiên gật đầu, nắm lấy bàn tay Lâm Duẫn mười ngón đan xen nhau "Sẽ, nhất định sẽ"

"Thật vậy chăng ?"

"Thật sự, đại ca yêu thương ngươi như thế, hắn sẽ tha thứ cho ngươi, ngươi phải tin tưởng hắn lần này cũng sẽ tha thứ cho ngươi" Tú Nghiên lau nhẹ nước mắt trên mặt Lâm Duẫn "Cho nên, ngươi không cần lo lắng, hãy tin ta, cho đại ca ngươi thời gian, ngươi đã qua một ngày không ăn gì, ăn một chút gì được chứ ?" lời Tú Nghiên mang một chút khẩn cầu.

Lâm Duẫn nhìn lại chính mình đầu tóc có chút mất trật tự, lại thấy Tú Nghiên hốc mắt cũng đã sưng đỏ, đau lòng đưa tay lau nước mắt cho nàng "Ngươi cả một ngày cũng không ăn gì đây"

Tú Nghiên nhìn thấy Lâm Duẫn có chút phản ứng, cao hứng nắm lấy bàn tay đang trên mặt mình, không để cho Lâm Duẫn rời tay đi "Vậy chúng ta cùng nhau ăn có được hay không ?"

"Hảo"

.

.

.

Lâm Diệu si ngốc rời khỏi Trịnh phủ, tựa như cái xác không hồn trở về khách điếm. Si ngốc ngồi trên ghế, khi nhìn thấy bộ y phục mới mặc trên người, lập tức cảm thấy chói mắt, dùng nội lực làm nát bộ y phục, giày vừa mua cùng những thứ trên người cũng bị hung hăng kéo xuống, bắt đầu đứng lên đập phá đồ vật trong phòng, giống như phát tiết tất cả muộn phiền trong lòng.

Lầu dưới tiểu nhị nghe tiếng động lớn vội vàng chạy đến gõ cửa hỏi "Khách quan, khách quan...."

Binh binh bang bang một hồi-----

Tiểu nhị thấy không ổn, còn tưởng rằng khách quan đã xảy ra chuyện vội vàng phá cửa vào phòng. Lúc đi vào chứng kiến gian phòng bừa bộn một mảnh, mảnh vụn đầy đất, chỉ thấy vị khách quan đầu tóc y phục lộn xộn, chân trần dẫm lên mạnh vụn dưới chân đỏ thẳm máu, tình cảnh kia làm tiểu nhị vô cùng hoảng sợ.

Lâm Diệu ánh mắt tràn đầy tia máu nhìn tiểu nhị hét lên "Cút...."

Tiểu nhị đáng thương như nhìn thấy quỷ, chân như nhũn ra ngây ngẩn cả người. Lâm Diệu nhìn thấy hắn còn chưa đi, hung hăng trợn mắt nhìn. Tiểu nhị vội vàng run rẩy chạy biến, không dám tiến đến nữa.

Có lẽ lúc tiểu nhị bước vào, Lâm Diệu thoáng bình tĩnh lại. Nhìn gian phòng sạch sẽ chỉnh tề bị mình làm thành một đống hỗn độn, cảm giác vừa rồi không phải là chính mình nữa, không thể khống chế được tâm tình, Lâm Diệu có chút vô lực ngồi xuống.

.

.

.

Liền một qua trôi qua.....

Lâm Duẫn ở trong phòng, nội tâm mâu thuẫn, nàng muốn đi gặp Lâm Diệu nhưng lại không dám đến lo lắng Lâm Diệu sẽ không tha thứ cho nàng. Nghiên nhi nói phải cho đại ca thời gian, phải nhẫn, không thể đi tìm hắn.

Tú Nghiên ở một bên nhìn Lâm Duẫn cho nàng khích lệ cùng ủng hộ.

Mà Lâm Diệu tự giam mình ở gian phòng, cứ như vậy ngồi đến hết ngày.

.

.

.

Cho đến ba ngày sau-----

"Cô gia, cô gia..." gia đinh ngoài cửa đối với cửa phòng hô gọi Lâm Duẫn.

Hô một hồi nhưng không thấy trong phòng có nửa điểm phản ứng. Lúc này Tú Nghiên mang thức ăn đến hỏi "Đại Phúc, có chuyện gì không ?"

"Tiểu thư là như vậy, bên ngoài có người cầu kiến cô gia, nói là Lâm Diệu phái tới" Đại phúc hồi báo.

Lâm Diệu ????

Lập tức cửa phòng mở ra, Lâm Duẫn lôi kéo cổ áo Đại Phúc hỏi "Ở nơi nào ? Người đang ở đâu ?"

"Tại cửa sau" Đại Phúc có chút sợ hãi nói.

Lâm Duẫn vừa nghe buông cổ áo đại phúc ra chạy ra ngoài. Tú Nghiên vội vàng đưa thức ăn cho Đại Phúc cũng đuổi theo.

"Đại ca, đại ca..." Lâm Duẫn lao ra ngoài cửa hô. Nhìn xung quanh vẫn không thấy Lâm Diệu đâu, nhìn thấy tiểu nhị ngoài cửa liền hỏi "Nói, đại ca của ta, hắn là đang ở nơi nào ?"

"Vị kia....đã đi rồi" Tiểu nhị vội vàng nói.

Đi sao ?!! "Đi nơi nào ?"

"Tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ nhận mệnh đến đưa tín"

"Quần áo lụa là" Tú Nghiên đuổi theo, nói Lâm Duẫn buông cổ áo tiểu nhị ra, đối với tiểu nhị nói "Tín ở đâu ?"

Tiểu nhị vội vàng lấy từ trong ngực ra một phong thư. LÂm Duẫn lập tức đoạt lấy, mở ra.

Nhị đệ.....

Đại ca đã về nhà, ba ngày qua đại ca đã nghĩ thông suốt, đây không phải là lỗi của Nhị đệ, muốn trách chỉ có thể trách đại ca không có phúc phận. Nhị đệ năm đó vì đại ca cam nguyện hi sinh hạnh phúc của mình để ở rễ Trịnh gia, hôm nay đại ca như thế nào lại không thể vì Nhị đệ buông tha hạnh phúc chính mình đây, yên tâm đi, đại ca ngươi không có chuyện gì, đại ca vẫn là đại ca của ngươi, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, ngươi ở Dương Châu phải bảo trọng tốt, săn sóc tốt chính mình. Đối đãi thật tốt với Tú Nghiên, nàng là nữ nhân tốt, đại ca tin tưởng ngươi sẽ cho nàng hạnh phúc.

Đại ca: Lâm Diệu.

"Đại ca, hắn...." Lâm Duẫn xem hết phong thư lệ đã rơi đầy mặt.

"Quần áo lụa là" Tú Nghiên vỗ lưng Lâm Duẫn an ủi "Đại ca hắn đã tha thứ cho ngươi, ngươi có thể yên tâm, chớ cô phụ tấm lòng của đại ca"

.

.

.

Chuyện Lâm Diệu qua được một đoạn thời gian, mọi thứ khôi phục lại bình thường.

Gia đinh cùng nha hoàn Trịnh phủ thường xuyên trông thấy cô gia cùng tiểu thư nhà các nàng như keo sơn, vì vậy thường xuyên có người nghị luận.

"Tiểu thư ngày ngày vì cô gia nấu canh, đầu bếp rảnh rỗi như ta chẳng lẽ sẽ mất việc sao ?"

"Đừng nói là ngươi, mà ngay cả Mĩ Anh cùng Thái Nghiên tỷ tỷ đều không có việc gì để làm"

"Ta xem là cô gia không thể rời tiểu thư nửa bước, ta lần trước trông thấy tiểu thư lúc xem sổ sách cửa hàng cô gia bên cạnh thêm trà đến bận rộn, tiểu thư lúc đi cửa hàng cô gia cũng đi theo, một khắc cũng không rời khỏi tiểu thư, thực ngọt ngào, làm ta cũng ghen tỵ đây"

"Ta mấy ngày trước trông thấy tiểu thư sinh khí với cô gia, buổi tối đem hắn nhốt ngoài cửa phòng, sau đó cô gia đứng hát ngoài cửa cả một đêm để dụ dỗ tiểu thư, kết quả đám người chúng ta đều bị đánh thước. Rốt cục tiểu thư chịu không được nữa đành đem cô gia kéo vào phòng"

"Cô gia có thể hát sao ?"

"Hơn nữa còn hát khá tốt đây, bất quá ca từ có chút kỳ quái, ta chưa từng nghe qua"

"Lần trước ta còn trông thấy cô gia còn lấy đường hồ lô dụ dỗ tiểu thư vui vẻ đây"

"Ta đặc biệt nhìn thấy cô gia cùng tiểu thư đi phóng đèn trời. Tiểu thư cao hứng vui vẻ chưa từng thấy trước đây"

"Ta hôm qua còn bắt gặp cô gia cùng tiểu thư mang theo con ếch đi dạo, cô gia nói nó là sủng vật của hắn"

"Sủng vật là ếch a ?"

"Đúng vậy, cô gia nói dẫn chó cùng chim đi dạo không có gì đáng nói, dẫn ếch đi dạo mới là vương đạo"

.

.

.

Một ngày nào đó----

Trong đình viện quanh quẩn tiếng đàn...."Quần áo lụa là ? quần áo lụa là" Tú Nghiên ngừng tay đang gảy đàn lại, nhìn Lâm Duẫn đang ngủ gật híp mắt lại đánh đến.

"A..." Lâm Duẫn bị Tú Nghiên đánh thức, vội vàng ngồi thẳng lại.

"Đừng giả vờ nữa nghe ta đánh đàn không thú vị sao, thế nhưng lại ngủ thiếp đi" Tú Nghiên tức giận xoay người sang chỗ khác "Về sau ta sẽ không đàn cho ngươi nghe"

Lâm Duẫn vừa nghe nàng không muốn đánh đàn cho mình nghe, cùng bộ dạng cáu kỉnh của Tú Nghiên, vội vàng đi tới "Oan uổng a, mấy ngày nay ngủ quá muộn lại dậy quá sớm, có chút ngủ không đủ giấc, vừa vặn tiếng đàn của nương tử đại nhân quá tuyệt vời làm cho người ta cảm giác an nhàn, sau đó ta liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết" Lâm Duẫn nịnh nọt nắm lấy tay Tú Nghiên.

"Hừ, miệng lưỡi trơn tru, không tin ngươi" Tú Nghiên oán trách rút tay ra "Gảy đàn mệt mỏi, ta không đàn nữa" đứng dậy chuẩn bị đi.

"Đừng đừng, nương tử đại nhân, ta sai rồi, ta sai rồi không được sao" Lâm Duẫn vội vàng lôi kéo vạt áo Tsu Nghiên "Nương tử đại nhân đánh đàn mệt mỏi, ta hiện tại chính mình đàn cho ngươi nghe, có được hay không ?"

"Ngươi biết đánh đàn ?"

"Chớ xem thường tướng công ngươi" nói xong Lâm Duẫn ngồi xuống, hai tay thon dài sạch sẽ nằm trên dây đàn "Cho nương tử đại nhân của ta mở mang tầm mắt hắc hắc"

Đông.....

Đầu ngón tay chạy trên dây đàn, một thủ khúc tiếu ngạo giang hồ vang lên...

Chỉ nhìn thấy Tú Nghiên mặt mũi khiếp sợ nhìn Lâm Duẫn. Nhìn Lâm Duẫn đắm chìm giữa đàn cổ, không giống như bình thường cợt nhả, bất cần đời, Lâm Duẫn như vậy là lần đầu tiên Tú Nghiên nhìn thấy.

"Hắc hắc, nương tử đừng quá sùng bái tướng công nhà ngươi, tướng công nhà ngươi chính là truyền thuyết" Lâm Duẫn đắc ý nói.

Ai ngờ một lúc sau, đổi lấy không phải là sự hâm mộ mà là chỉ trích. Tú Nghiên một tay chống hông một tay chỉ vào mũi Lâm Duẫn chất vấn "Ngươi mau nói, ngươi còn có bao nhiêu chuyện gạt ta"

"Ta...ta gạt ngươi cái gì ?"

"Ngươi biết đánh đàn, chuyện này còn không phải gạt ta"

"Ngươi cũng không hỏi ta có biết đánh đàn hay không a"

"Vậy ngoại trừ đánh đàn, còn biết thứ gì nữa, không cho phép gạt ta"

"Ách, kỳ thật về phương diện âm nhạc, tướng công nhà ngươi mỗi thứ đều biết một chút"

Màn đêm không ý thức đã buông xuống---

Lâm Duẫn nhìn nhị hồ trong tay có chút khóc không ra nước mắt, kể từ lúc nói về phương diện âm nhạc mọi thứ đều biết một chút đến bây giờ nương tử đại nhân liền lôi kéo nàng diễn tấu một phen, đàn cầm xong rồi đến tỳ bà, thổi sáo lại đến cổ tiêu....

Diễn tấu thứ này thứ khác đến đêm, hiện tại trong tay chính là nhị hồ "Nương tử đại nhân của ta, ta đã diễn tấu cả một ngày, ngươi xem tay ta đều đã đỏ"

"Cho nên, ta mới để ngươi kéo nhị hồ, như vậy tay sẽ không bị đau, ngoan ngoãn" Tú Nghiên hướng Lâm Duẫn cười một tiếng, dám lừa gạt ta, đây chính là trừng phạt.

Lâm Duẫn nhận mệnh ngồi xuống kéo một khúc "Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài"

"Ô ô, ngươi cái tên bại hoại này...."

"Nương tử" Lâm Duẫn ủy khuất lấy khăn gấm lau nước mắt cho Tú Nghiên. Sớm biết nàng đã không kéo thủ khúc này.

"Bảo ngươi diễn tấu một khúc cho ta nghe, ngươi lại không nguyện ý thế nhưng lại kéo một khúc thương cảm như vậy, để cho ta nghe muốn khóc. Bại hoại, đại bại hoại"

"Ta...không phải a, khúc này chính là như vậy" Lâm Duẫn lau nước mắt cho Tú Nghiên "Kỳ thật khúc này kể về một chuyện xưa. Nương tử nghe khóc, giải thích rõ nương tử cùng chuyện này tri âm đây"

"Cái gì chuyện xưa ?" Tú Nghiên đã ngừng khóc hỏi.

"Kỳ thật là chuyện xưa kể về một người tên là Lương Sơn Bá, một người là Chúc Anh Đài, hai người bọn họ....."

......

"Nhương tử, làm sao ngươi lại khóc" Lâm Duẫn vội vàng lau nước mắt cho Tú Nghiên.

"Các nàng yêu nhau như vậy thế nào lại không thể cùng một chỗ" Tú Nghiên tựa vào lòng Lâm Duẫn khóc ròng nói.

"Cũng không phải là không ở cùng nhau, các nàng biến thành bươm bướm bay mất, coi như cũng là cùng một chỗ" Lâm Duẫn vỗ vỗ lưng Tú Nghiên an ủi.

"Quần áo lụa là..." Tú Nghiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngồi dậy sắc mặt có chút trắng bệch, lôi kéo tay áo Lâm Duẫn nói "Chúng ta có thể hay không giống các nàng sẽ bị chia rẽ ?"

Lâm Duẫn nắm lấy tay Tú Nghiên, đem Tú Nghiên kéo vào lòng nói "Đứa ngốc, chúng ta đã thành thân, làm sao sẽ như Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài, chúng ta sẽ hạnh phúc cùng nhau" Lâm Duẫn mặc dù ngoài miệng an ủi như vậy, nhưng trong lòng lại lo lắng, không biết bà nội nếu biết nàng cùng Tú Nghiên yêu nhau sẽ phản ứng thế nào, sẽ ngăn cản các nàng sao ???

"Kia...nếu gia đình ngươi phản đối, ngươi sẽ rời ta đi sao ?"

"Sẽ không, ta sẽ không rời ngươi, vĩnh viễn sẽ không, mặc kệ chuyện gì phát sinh ta cũng sẽ không" Lâm Duẫn hôn lên mái tóc Tú Nghiên "Đừng loạn nghĩ"

"Ân, là ta loạn nghĩ" Tú Nghiên nín khóc một chút.

"Hảo, hiện tại đã rất trễ, chúng ta ngủ đi"

Thổi tắt ngọn nến, Lâm Duẫn vừa mới nằm xuống, Tú Nghiên liền theo thói quen nhích lại gần, hai tay vòng quanh eo Lâm Duẫn, dựa vào ngực nàng....

Lâm Duẫn ôm Tú Nghiên nói "Hôm nay có muốn nghe ta ca hát không ?"

"Ân, về sau mỗi ngày ngươi đều phải ca hát cho ta ngủ"

"Ta xem ngày nào đó ta không bên cạnh ngươi, ngươi phải làm sao đây" Lâm Duẫn nói đùa.

"Vì cái gì không ở bên cạnh ta, ngươi muốn đi đâu ?" Tú Nghiên đột nhiên đứng lên, cầm lấy tay Lâm Duẫn hỏi.

"Nghiên nhi, ta chỉ đùa một chút" Lâm Duẫn chịu đựng cánh tay đau nhức nói.

Tú Nghiên lúc này mới yên lòng lại, xoa cánh tay Lâm Duẫn "Có phải hay không đau đớn, thực xin lỗi, mới vừa nghe chuyện xưa kia, trong lòng ta có chút...."

"Không có việc gì" Lâm Duẫn kéo Tú Nghiên vào lòng mình.

"Ta phát hiện ta càng ngày càng sợ hãi người rời ta đi" Tú Nghiên cười khổ "Bây giờ quần áo lụa là ưu tú như thế, biết ca hát đánh đàn, thật lo lắng ngươi ngày đó bị người khác đoạt đi, kia chỉ sợ ta cũng sống không nổi nữa. Về sau ngoại trừ ta ra không cho phép ngươi vì người khác ca hát đánh đàn"

"Đứa ngốc, về sau ta chỉ vì ngươi ca hát đánh đàn" Lâm Duẫn hôn lên đỉnh đầu Tú Nghiên "Ta mới sợ ngươi bị người khác cướp đi đây, ngươi không thấy mỗi lần cùng ngươi ra ngoài tất cả ánh mắt đầu nhìn ngươi sao, thật muốn đem ngươi đặt trong túi, giấu đi, ai cũng không thể nhìn thấy"

"Xì..." Tú Nghiên bị Lâm Duẫn chọc cười "Hảo, về sau ta không ra ngoài là được"

"Vậy sao được, chúng ta còn phải đi dạo chơi khắp nơi. Aiz, ta liền chịu thiệt hào phóng một chút, để bọn họ có thể nhìn thấy nương tử đẹp như thiên tiên của ta, hâm mộ ta đi hắc hắc"

"Ba hoa" Tú Nghiên sẳng giọng "Ngươi rốt cuộc có hát cho ta nghe không nha"

"Hát, hát, tướng công nhà ngươi không phải có trọng trách phải ru nương tử vào giấc ngủ sao. Hát cái gì đây a, a được rồi, ta nghe thấy thanh âm của ngươi, cảm giác thật đặc biệt, để cho ta không thể ngừng nghĩ đến, không dám quên ngươi..."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro