Chương 9: Rời giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Trịnh Phú Quý tình thần vô cùng phấn chấn. Trên mặt nụ cười hiền lành, tất cả người trong Trịnh phủ đều nhìn ra lão gia tâm tình rất tốt. Quả nhiên là người gặp hỉ sự tinh thần sảng khoái.

"Lão gia. Hôm nay tinh thần thật tốt. Đại phu có nói, bệnh có lòng sinh, đúng là lão gia mỗi ngày đều sầu bệnh càng không tốt. Bây giờ nhìn tinh thần hòa khí sắc...haha" Quản gia vì lão gia cao hứng nói Trịnh Phú Quý cười nói.

"Đúng vậy, người ta nói người gặp hỉ sự tinh thần sảng khoái, những lời này thật đúng, chính mình cảm giác thân thể nhẹ nhàng hơn nhiều" nghĩ tới chuyện hôm qua quản gia báo. Nụ cười liền tỏa ra. Vốn chính mình còn lo lắng, ha ha. Xem ra hưởng thụ cuộc sống còn không xa, vào từ đường Trịnh gia bái tế bài vị liệt tổ liệt tông một chút nói "Nghiên nhi rốt cuộc đã lập gia đình...."

Cùng bài vị vợ mình cùng con trai nói xong liền tiến đến đại sảnh đợi cháu gái cùng cháu rể mình mời trà. Đợi gần nửa canh giờ, cũng không thấy đến. Quản gia hỏi "Lão gia vẫn chưa thấy tiểu thư đến ?"

"Ha ha, các nàng tân hôn. Cứ để cho các nàng ngủ nhiều một chút...."

Lại qua một khoảng thời gian. Quản gia có chút nóng nảy, Này đã là giờ gì rồi, tiểu thư không phải là tối qua quá mệt mỏi đó chứ. Đã đến lúc lão gia uống thuốc rồi "Lão gia, hay là đi gọi tiểu thư đi..."

"Kia...được rồi"

"Mĩ Anh, nhanh đi gọi tiểu thư cùng cô gia đến kính trà. Lão gia cũng đã chờ hơn một canh giờ"

"A...a nha...hảo" Mĩ Anh nói xong lập tức bỏ chạy.

Cốc...cốc...

"...."

"Tiểu thư...tiểu thư..." Mĩ Anh lên tiếng gọi. Có phải hay không tối qua cùng cô gia quá kịch liệt, bình thường tiểu thư ngủ không sâu, đến giờ này liền tỉnh "Tiểu thư, mở cửa, ta là Mĩ Anh a..."

Gục xuống bàn ngủ mơ hồ nghe được tiếng Mĩ Anh kêu, chậm rãi mở mắt. Dụi dụi mắt, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ rơi vào trong phòng, đã sáng như vậy....Như thế nào Mĩ Anh không gọi mình. Chăn mền trên đầu vai rơi xuống, Nhìn chăn được thêu chữ hỷ đỏ thẳm. Đột nhiên nhớ ra cái gì đó. Trong tìm thức nhìn chính mình, hô...hoàn hảo y phục trên người a. Xem ra tối qua con nhà giàu cũng không có đối với mình làm cái gì, len lén nhìn về phía trên giường.

Lúc này Lâm Duẫn ngủ nghiêng, Tú Nghiên không nhìn thấy mặt Lâm Duẫn, xem ra còn đang ngủ. Nhớ tới tối qua con nhà giàu này cùng mình cãi nhau, còn gọi mình là cọp cái, chiếm lấy giường yêu mến của mình, trừng mắt liếc người trên giường.

"Tiểu thư, tiểu thư...mở cửa a" Mĩ Anh có chút nóng nảy, ngày thứ nhất sau khi thành thân phải dâng trà cho trưởng bối bày tỏ hiếu thuận. Lão gia đã cho trì hoãn thời gian. Nếu nói không đi là không được a.

Tú Nghiên nghe được Mĩ Anh gọi mình, vội vàng bước nhanh tới mở cửa phòng, nếu làm con nhà giàu kia thức giấc, kia chính mình không biết làm sao đối mặt với hắn.

"Tiểu thư..."

"Hư.." Tú Nghiên vội vàng làm cái thủ thế. Theo bản năng liếc qua bên trong "Nhỏ giọng một chút..."

Mĩ Anh nhìn tiểu thư làm động tác này, trong lòng âm thầm thở dài, mới qua một đêm tâm tiểu thư toàn bộ đều hướng về cô gia, còn sợ đánh thức cô gia "Tiểu thư ngươi cũng thức quá muộn đi, cho dù tối hôm qua....tối hôm qua mệt nhọc..." Mĩ Anh nói có chút ngượng ngùng, tiểu cô nương chưa xuất giá nói những lời này quả thật có điểm thẹn thùng.

Tú Nghiên nhìn vẻ mặt của Mĩ Anh, cũng biết nha đầu kia đã nghĩ sai: "Mĩ Anh, ngươi đang muốn nói cái gì đây a, ta cùng hắn tối qua chuyện gì cũng không có..."

"Gì ???" Mĩ Anh kinh ngạc nói.

"Hư..." Tú Nghiên lần nữa làm cái thủ thế.

"Tiểu thư...ngươi...ý của ngươi là tối hôm qua ngươi cùng cô....cô gia..."

"Đối với....hắn chuyện gì cũng chưa phát sinh, ngươi vào trước đi"

Không có gì phát sinh ? Vậy hôm qua ta và quản gia nghe được không phải chuyện kia hay sao ??!!!

Thẩm Uyển đem chăn trên mặt đất thả tới một bên.

Mĩ Anh nhìn chăn mền chữ hỷ đỏ thẳm trong tay Tú Nghiên, còn có nam tử ngủ trên giường. Miệng mở thật to. Chẳng lẽ tiểu thư tình nguyện ngủ trên mặt đất cũng không nguyện ý cùng cô gia ngủ cùng giường. Một hồi lâu mới giảm sốc. Nhỏ giọng nói với Tú Nghiên "Tiểu thư....ngươi tối hôm qua không phải là ngủ ở...."

Tú Nghiên bất đắc dĩ gật đầu, nàng sống mười tám năm tới nay là lần đầu tiên ngủ trên bàn.

"Đây là cô gia ???" Mĩ Anh chỉ chỉ người trên giường.

"Ừm...." Mặc dù Tú Nghiên không nguyện ý Mĩ Anh gọi tên con nhà giàu kia là cô gia.

Lâm Duẫn nghiêng mình ngủ nên Mĩ Anh không thể thấy rõ mặt Lâm Duẫn.

"Mĩ Anh chúng ta đi ra ngoài đi. Ta nghĩ cần phải đổi y phục"

"Không được tiểu thư" Mĩ Anh ngăn cản Tú Nghiên "Như vậy đi ra ngoài, không phải để cho mọi người biết ngươi cùng cô gia đêm qua không "gì kia" sao. Nếu truyền đến tai lão gia không phải sẽ không ổn sao a ?"

Được rồi. Mĩ Anh lại rất nhỏ giọng nói "Tiểu thư, lão gia chờ tiểu thư cùng cô gia đến thỉnh an"

"??????" Tú Nghiên không nghe rõ ràng.

"Tiểu thư, lão gia ở phòng khách chờ tiểu thư cùng cô gia đến thỉnh an" Mĩ Anh dùng khẩu hình miệng nói ra

"????" Tú Nghiên vẫn không nghe rõ Mĩ Anh đang nói cái gì.

Mĩ Anh có chút nóng nảy đến bên tai Tú Nghiên nói ra "Tiểu thư, lão gia ở phòng khách đợi ngài cùng cô gia đến thỉnh an"

"A, làm sao ngươi không nói sớm" Tú Nghiên nghe Mĩ Anh nói xong, âm thanh liền to gấp bội.

"Tiểu thư, ngươi nhỏ giọng một chút" Mĩ Anh vuốt vuốt tai, theo bản năng nhìn xem người trên giường có bị đánh thức không.

Tú Nghiên nhớ đến dựa theo quy củ hôm nay phải đi thỉnh an gia gia kính trà. Vội vàng luống cuống thu thập. Vốn là dự định ra ngoài thay quần áo, đúng là nghĩ nếu đi ra ngoài như vậy sẽ bị người ngoài bắt gặp, truyền đến tai gia gia vậy thì nguy rồi. Nhìn Lâm Duẫn ngủ say, Tú Nghiên cắn răng.

"Mĩ Anh chúng ta đi nhanh đi" Tú Nghiên sau khi chuẩn bị xong liền thúc giục.

"Nhưng tiểu thư....cô gia đây...." Mĩ Anh chỉ chỉ Lâm Duẫn trên giường.

Tú Nghiên có chút không tình nguyện đi đến gọi Lâm Duẫn "Aizz....dậy đi..."

"........."

"Uy...con nhà giàu. Mau đứng lên !"

"........"

"Ngươi mau đứng lên a. Phải đi thỉnh an gia gia"

"......."

Đẩy nhiều lần Lâm Duẫn đều không có dấu hiệu muốn tỉnh. Điều này làm cho Tú Nghiên tức giận, con nhà giàu này...

Không còn nhẹ nhàng lắc lắc, cũng không nói ôn nhu. Dùng sức đẩy lâm Duẫn, lay động hết sức còn dùng gối thêu hoa đánh vào lưng Lâm Duẫn.

Rốt cục dưới nỗ lực không ngừng của Tú Nghiên, Lâm Duẫn bị dao động một chút, người có chút không thoải mái.

Nghe thấy không phải bà nội mình gọi, hai đầu lông mày liền chau lại, tên nào chết tiệt lại làm ầm ĩ giấc ngủ của nàng. Đã lâu như vậy chẳng lẽ còn không biết thói quen của nàng sao.

Lâm Duẫn cho rằng vẫn còn trong nhà mình, rất tự nhiên đem gối đầu ném tới. Tức giận nói "Lại ầm ĩ, ngươi liền cút đi cho ta !"

Nói thầm đôi câu lại an tĩnh. Lâm Duẫn nói còn không mở mắt cũng không xoay người.

Tú Nghiên thiếu chút nữa bị gối đầu của Lâm Duẫn ném trúng, nhìn xem lại thấy Lâm Duẫn tiếp tục ngủ, nàng tức đến sắp xỉu. Này....con nhà giàu này vào phòng mình, ngủ giường của mình, lại muốn nàng cút ra ngoài.

Mĩ Anh tại bên cạnh nhìn thấy nét mặt xanh mét của Tú Nghiên, sợ đến không dám nói. Cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy tiểu thư tức giận đến như vậy. Còn nữa vị cô gia này tính tình có hơi...., xem ra vị hoàng thân quốc thích này tính tình rất táo bạo a ~

Tú Nghiên không nhìn Lâm Duẫn nữa, xoay người hướng Mĩ Anh nói "Mĩ Anh, lấy nước lạnh đến đây !"

Mĩ Anh có chút không hiểu tiểu thư nhà mình muốn gì. Tiểu thư không phải đã rửa mặt rồi sao. Chẳng lẽ cho cô gia rửa mặt. Không nghĩ nhiều nữa liền ra ngoài bưng một chậu nước đến.

Mĩ Anh bưng một chậu nước tiến vào, Tú Nghiên tiếp nhận "Hừ người còn muốn ngủ sao"

Ào-------

Một chậu nước lạnh tưới xuống. Mĩ Anh che lấy miệng của mình. Này....tiểu...tiểu thư dĩ nhiên giội nước....chẳng lẽ tiểu thư muốn rửa chăn mền như vậy. Đây có phải tiểu thư của mình không ???? Ô ô....

Vốn là đang ngủ ngon ấm áp, đột nhiên bị một chậu nước lạnh giội từ đầu đến chân, lạnh đến trong xương, Lâm Duẫn bị lạnh quát to một tiếng, lập tức giận đến tái mặt "Tên hỗn đãn nào không muốn sống..." chết tiệt dám dùng nước giội nàng.

Lập tức Lâm Duẫn nhìn Tú Nghiên phía trước mặt liền ngẩn ngơ, nhớ tới nơi này không phải phủ tướng quân, không phải nhà mình, chính mình đã "Lập gia đình", nhìn xem trên tay Tú Nghiên còn chậu nước rửa mặt, càng ngày càng tức, nữ nhân này dám dùng nước lạnh giội mình, quả nhiên là không thể nhịn được, tức đến sùi bọt mép, không biết là bị lạnh hay bị Tú Nghiên làm tức, toàn thân run rẩy mắng "Ngươi nữ nhân này có phải hay không độc ác như thế, chết tiệt, dám giội nước ta, ngươi có tin ta đem ngươi lôi ra đánh mấy trăm đại bản"

"Lớn giọng mắng chửi người như vậy xem ra ngươi hoàn toàn tỉnh, vậy thì mau thay quần áo đi" Tú Nghiên nói, không chút nào tức giận vì lời vừa rồi của Lâm Duẫn.

Lâm Duẫn như bị trúng một quyền, không nghe được Tú Nghiên trả lời rất khó chịu "Ta dựa vào cái gì phải nghe ngươi"

"Ngươi đường đường là thế tử, đương nhiên không cần phải nghe lời tiểu nữ, bất quá ta sẽ nói gia gia Lâm gia Nhị công tử đùa giỡn uy phong hoàng thân quốc thích, không đi thỉnh an, làm cho gia gia đi bái phỏng phủ Tướng quân một chút cũng tốt"

Lâm Duẫn nghe xong mặt liền tối sầm, dám uy hiếp nàng, thật sự đây là một con cọp cái trăm phần trăm, xem ra không thể không đi thỉnh an, có chút không tình nguyện bĩu môi "Vậy ngươi còn không mau ra ngoài, muốn nhìn bổn công tử thoát y, hay là có ý nghĩ hầu hạ bổn công tử thay quần áo"

"Vô sỉ" Tú Nghiên đỏ mặt xoay người sang chỗ khác, lôi kéo Mĩ Anh đi ra ngoài.

"Uy, bảo người của ta đến"

Tú Nghiên không nói gì đi ra ngoài, vừa rồi mở cửa gió nhẹ liền lùa vào phòng, đối với Lâm Duẫn toàn thân đều ướt sũng lạnh đến xương, liên tục hắt xì vài cái, vuốt vuốt mũi, cầm lấy phần chăn không bị ướt thật chặt, nữ nhân đáng ghét, quá độc ác, trời lạnh thế này còn cầm nước lạnh giội mình, hoàn hảo là hôm qua mặc áo ngoài ngủ, nếu không bị giội thế này thân phận liền bị lộ, xem ra sau này ta nên cẩn thận cọp cái này.   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro