Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác có một giấc mơ, mơ thấy khi còn bé ba ba nắm tay hắn đi ven đường. Ba ba kéo hắn đi rất nhanh, bởi vì mọi người không thích bọn họ, nếu đi chậm sẽ có người hung dữ bảo bọn họ không được cản đường.

Khi đi ngang qua sạp trái cây, một trái quýt to lăn lông lốc đến bên chân Vương Nhất Bác. Hắn cúi xuống cầm quả quýt lên bằng cả hai tay cho ba ba nhìn: "Quýt nè ba!"

Thật ra hắn không đói, dù ba ba có thiếu ăn cũng nhất định cho hắn ăn no. Chỉ là hắn thấy hơi thèm, cảm giác như rất lâu rồi chưa được ăn đồ ngọt.

Dưới ánh mắt vô cùng thèm khát của hắn, ba ba cầm lấy trái quýt to, Vương Nhất Bác cứ tưởng ba muốn lột cho mình ăn nên hai mắt lóe sáng nhìn chằm chằm, nước miếng sắp chảy cả ra. Không ngờ ba ba lại đưa tay muốn bỏ lại trái quýt vào sọt tre.

Vương Nhất Bác nhào tới ôm chặt trái quýt không thả: "Ba ba xấu! Đây là của con!" Ba ba cũng không chịu buông tay, cúi đầu nhìn hắn: "Không phải của con mà."

Hai người giằng co ai cũng không chịu thả, Vương Nhất Bác tức giận đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, gân cổ gào khóc kinh thiên động địa.

Tiếng khóc của hắn dẫn bà chủ tiệm trái cây tới. Đến giờ Vương Nhất Bác vẫn không biết vì bà chủ chê trái quýt kia đã bị bọn họ sờ bẩn hay vì thấy hắn khóc nước mắt nước mũi đầm đìa vừa xấu vừa tội nghiệp, tóm lại bà chủ đưa trái quýt cho bọn họ.

Vương Nhất Bác ôm quýt cắm đầu đi băng băng về phía trước, hắn rất tức giận, quyết định hôm nay cho đến lúc đi ngủ sẽ không thèm để ý cha hắn.

Tức giận ăn xong nửa trái quýt lại không nhịn được tìm ba ba, quay lại thì không thấy ba ba đâu nữa.

Vương Nhất Bác cuống cuồng, cứ tưởng ba ba không cần hắn nữa, vừa gọi ba ba vừa quay lại tìm. Băng qua hai giao lộ thì phát hiện cha hắn cũng đang lo lắng tìm hắn.

Vương Nhất Bác lại oa một tiếng khóc đến kinh thiên động địa, sợ đến nỗi chân run, ngồi phịch dưới đất không chịu đi. Ba ba ôm hắn đến góc đường vắng vẻ ngồi xuống rồi vỗ nhẹ lên lưng hắn: "Đừng khóc, đừng khóc."

Bàn tay nhỏ nhắn của Vương Nhất Bác nắm chặt nửa trái quýt, nước chảy ra tay sền sệt. Hắn tách ra một múi đưa lên miệng ba ba.

Ba ba lắc đầu: "Bé cưng ăn đi." Vương Nhất Bác khóc đến khàn giọng, nghẹn ngào nói: "Bé cưng cho...... ba ba...... ăn."

Hai người con một múi, cha một múi, chia nửa trái quýt nát bấy ra ăn hết sạch. Vương Nhất Bác ôm cổ ba ba, nước mắt nước mũi đều chùi lên người cha hắn: "Ba ba ôm."

Sau đó ba ba dịu dàng ôm hắn vào lòng, mang theo hắn băng qua đường phố qua ngõ hẻm, dãi gió dầm mưa. Khi đó trong thế giới của hắn, ba ba là siêu nhân lợi hại nhất nhất nhất.

Vương Nhất Bác tỉnh lại từ trong mộng, nhìn ánh nắng mông lung xuyên qua màn cửa, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, không thể tin nổi cuối cùng mình đã tìm lại được siêu nhân.

Hắn xuống giường gọi điện cho trợ lý, bảo trợ lý ra chợ mua một thùng quýt ngon nhất đem tới.

***

Vương Nhất Bác gõ cửa phòng ngủ sát vách, không ai trả lời, hắn tưởng ba ba còn chưa dậy nên rón rén đẩy cửa vào.

Được lắm, trên giường trống không, người lại chạy mất. Quả nhiên là đang ở cửa chính. Vương Nhất Bác đứng trên bậc thang nhìn y chằm chằm: "Chiến, anh đang làm gì vậy?"

Lượm Ve Chai vội vã ra ngoài nhưng không biết mở cửa chống trộm, một mình ở đó săm soi nửa ngày. Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng làm Lượm Ve Chai giật nảy mình. Y biết mở khóa nhà người ta là không tốt nên vội vàng giải thích: "Ông chủ lớn, tôi không biết mở cửa."

Trong lòng Vương Nhất Bác có chút khó chịu: "......Anh muốn đi à?" Lượm Ve Chai chà xát hai tay vào nhau: "Ừ, tôi còn có chuyện phải làm. Tôi muốn đi tìm Gấu Gấu."

Vương Nhất Bác không nói tiếp mà ra mở cửa cho y. Lượm Ve Chai đi hai bước rồi xoay người cúi chào  Vương Nhất Bác: "Cám ơn ông chủ lớn, tôi đi đây."

Vừa ra khỏi cửa, y liền bị bốn người đàn ông mặc âu phục do Vương Nhất Bác an bài đuổi theo, chạy thục mạng quanh bãi cỏ mười mấy vòng. Nửa tiếng sau, y lại gõ cửa nhà Vương Nhất Bác rầm rầm: "Huhuhu, ông chủ lớn mau cứu tôi với!"

Vương Nhất Bác vừa mở cửa, Lượm Ve Chai lập tức lách qua khe cửa vào nhà.

***

Buổi chiều hắn gọi bác sĩ riêng của mình tới kiểm tra đơn giản cho ba ba. Lần này sau khi cởi sạch quần áo, Vương Nhất Bác vứt hết đồ bẩn để khỏi mất công lát nữa y lại mặc vào.

Kiểm tra xong, bác sĩ nói không có gì đáng lo, chỉ có suy dinh dưỡng lâu ngày, sức khỏe rất kém, cái này phải từ từ điều trị, có sốt ruột cũng vô ích. Vương Nhất Bác hơi yên tâm một chút.

Bác sĩ nhịn không được hỏi hắn: "Anh kiếm đâu ra người này vậy? Cũng không cho người ta tắm sạch sẽ nữa, trên người toàn là rận với bọ chét. Tôi đã cắt tóc rồi, lát nữa tôi kê mấy loại thảo dược, chẳng phải anh có bồn tắm bong bóng lớn hay sao, mỗi ngày nhớ cho anh ta ngâm thảo dược nửa tiếng nhé."

Vương Nhất Bác vừa nghe hai chữ "cắt tóc" thì bất giác nhìn vào phòng, thấy đầu tóc bù xù của cha hắn quả nhiên đã bị cắt trụi. Chỉ là tay nghề của bác sĩ này kém nên cắt chẳng ra làm sao, xấu thì xấu nhưng lại rất đáng yêu.

Trước khi đi, bác sĩ chỉ vào đầu mình trù trừ hỏi một câu: "Vương tổng, có phải chỗ này của người kia không ổn lắm không?" Vương Nhất Bác bực bội nhíu mày: "Đừng có tin, anh ta giả bộ thôi chứ thông minh lắm."

***

Bồn tắm bong bóng này chưa dùng được mấy lần, Vương Nhất Bác đổ thảo dược vào bồn như lời bác sĩ dặn dò, sau đó xả nước nóng tới đầy nửa bồn. Chuẩn bị xong xuôi, hắn đi tìm Lượm Ve Chai tới tắm rửa: "Chiến, anh qua đây."

Vương Nhất Bác đã bảo trợ lý mua mấy bộ đồ cỡ nhỏ nhưng tối nay mới đưa tới, hắn tìm một bộ đồ thể thao của mình cho ba ba mặc tạm.

Khung xương Lượm Ve Chai nhỏ, người lại gầy, mặc áo thun của hắn thì phủ tới đùi, mặc quần hắn thì phải xắn lên mấy vòng, lúc bước đi suýt chút nữa còn vấp té.

Vương Nhất Bác mở điều hoà không khí lên mức tối đa rồi bảo y cởi quần ra. Lượm Ve Chai chỉ mặc một chiếc áo rộng thùng thình hệt như đang mặc váy.

Vương Nhất Bác vừa gọi "Chiến" thì Lượm Ve Chai hấp tấp đi đến. Y thấy trong bồn tắm có các loại thảo dược nổi lên, còn nổi bong bóng ùng ục thì trợn mắt nhìn.

Vương Nhất Bác nắm tay y tới bồn tắm, Lượm Ve Chai cắn răng níu chặt tay nắm cửa liều mạng trốn ra sau, một bước cũng không chịu đi.

Vương Nhất Bác có chút tức giận nạt y: "Tới đây!"

Lượm Ve Chai sợ hãi nhìn hắn, giọng nói run rẩy: "Ông chủ lớn, anh muốn nấu tôi thành canh sao?"

"......" Vương Nhất Bác trong lòng chấn động, khi bác sĩ nói câu kia, hắn đã vô thức phản bác lại. Bởi vì trong lòng hắn, ba ba vĩnh viễn là siêu nhân lợi hại nhất nhất nhất.

Nhưng ở chung hai ngày nay...... Hắn đã biết đáp án, chỉ là thực sự không muốn đối mặt.

Ba ba không phải siêu nhân, trở nên có chút ngốc, có chút đần.

Ông chủ lớn càng trầm mặc thì Lượm Ve Chai càng sợ hãi, kỳ thật lúc nãy người mặc đồ trắng cầm kéo cắt thì y đã rất sợ.

Lượm Ve Chai dùng hết sức lực níu lấy tay nắm cửa đến phát đau: "Ông chủ lớn, anh đừng nấu tôi được không, đừng ăn tôi, thịt tôi không ăn được đâu......"

Mũi Vương Nhất Bác chua xót, vành mắt liền đỏ lên: "Tôi không ăn anh, tôi chỉ muốn đối xử tốt với anh thôi."

***

Tắm rửa xong cũng vừa đúng lúc trợ lý đem đồ tới. Vương Nhất Bác thay cho ba ba áo ngủ mới vừa mềm vừa ấm rồi lựa một trái quýt to nhất lột cho ba ba ăn.

Lượm Ve Chai không chịu ngồi ghế sô pha mà co chân ngồi xổm trên tấm thảm ở phòng khách, cúi đầu yên lặng ăn quýt.

Trong lòng thầm nghĩ, bé cưng một múi, ba ba một múi, bé cưng một múi, ba ba một múi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nước