Chương 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y rất muốn hỏi một câu trước mặt Tịch Thành rằng hiện tại rốt cuộc là như thế nào, vì cái gì mà y vừa ngủ một giấc dậy lại ở chỗ này, bọn họ đây là đang ở……

Tiêu Hằng chậm rãi rũ mắt, tầm mắt lướt qua môi mỏng xinh đẹp cùng yết hầu hơi nhô lên đầy gợi cảm của Tịch Thành, sau đó là…… Cơ ngực rắn chắc đang phập phồng lên xuống!!

Sắc mặt bỗng dưng tái đi, tầm mắt Tiêu Hằng nhanh chóng quét xuống bên dưới, chờ khi nhìn đến dưới thân trần trụi của hai người đang áp xát vào nhau, mau trên cả khuôn mặt lập tức mất hết, trở nên trắng bệch.

Hàm răng ở trong miệng run rẩy đến mức nghiến vào nhau, Tiêu Hằng nhanh chóng quay mặt sang một bên, tay chân cuống cuồng muốn lùi về phía sau, cổ lại bị một bàn tay to lớn nhanh chóng dùng sức bóp chặt, ấn mạnh về giường.

Trước mắt Tiêu Hằng tối sầm, bản năng muốn sống khiến y bất giác giơ tay cào vào cánh tay cứng rắn mà vững chắc của Tịch Thành.

Yết hầu bị ngón tay Alpha dùng sức cực lực mà bóp chặt, không khí trong nháy mắt từ phổi bị đè ép ra ngoài hơn một nửa, cảm giác gần đến cái chết kia như chỉ trong một giây tới trở nên rõ ràng và đáng sợ!

‘ Phốc ’ một tiếng vang nhỏ, dương vật thô cứng vẫn luôn cắm ở trong thân thể trong nháy mắt bị rút ra, huyệt khẩu tròn căng cấp tốc co rút lại như cũ, nhả người dưới của Tiêu Hằng lạnh căm căm, lạnh đến mức y phát run.

Trong đầu lại thêm một trận choáng váng, y nằm ngửa ở trên giường, hai chân liều mạng mà giãy giụa, đấm dá lung tung giữa giường, tầm mắt mơ hồ không rõ biểu cảm của Tịch Thành, chỉ có thể loáng thoáng mà nghe được anh trầm giọng lạnh nhạt nói vào điện thoại.

“……Con rối đưa tới có vấn đề, phản ứng rất kỳ quái, cậu lập tức qua đây kiểm tra……”

Con rối? Đang nói y sao? Y tại sao lại trở thành con rối?
Lòng Tếu Hằng đầy nghi hoặc, còn không có thời gia tự hỏi, hai tay hai chân đã bị anh nhanh chóng buộc chặt, sau đó là bóp cổ, cả thân trần trụi bị ném xuống giường một phen.

“Ô!”

Phía sau lưng trần trụi đột nhiên đập xuống mặt đất lạnh băng cùng gạch men sứ cứng rắn, Tiêu Hằng đau đớn kêu rên đến nhíu mày, thân thể cuộn tròn trên sàn nhà, thái độ kinh sợ nhìn người đang mặc áo tắm dài từ trên giường đi xuống, từng bước tới gần y.

Hai chân y dùng hết sức cọ xát trên sàn nhà, suy nghĩ muốn lùi về sau, nhìn Alpha vừa mới tới gần, cảm giác tuyệt vọng lại xuất hiện rõ ràng như cũ, giờ phút này nhìn khuôn mặt Tịch Thành không chút biểu tình cũng không tới gần, y thật sự sợ đến mức lá gan muốn nứt ra.

Đây là người đàn ông đi từ vô số khói lửa thuốc súng trên chiến trường ra, mũi đao nhiễm máu, giết người như ma, muốn giải quyết y chỉ cần bẻ tay như bẻ ngọn cây cũng vô cùng dễ dàng.

“Em, em……”

Trong lòng sợ hãi tới cực điểm, kinh sợ đến độ thậm chí khiến y mất đi năng lực nói chuyện, giải thích. Y chỉ có thể lặp đi lặp lại những hành động vô nghĩa như một kẻ thần kinh, sau đó hướng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Tịch Thành ở trước mặt, anh cúi người ngồi xổm xuống, bàn tay lại lần nữa bóp chặt cổ y.

“Con rối gián điệp?” Thanh âm Tịch Thành vừa lạnh vừa trầm, không hề lên xuống, âm điệu bình tĩnh lạnh nhạt giống như đang ở địa ngục Tu La, mặc dù khuôn mặt người trước mắt này cùng người trong lòng y thích giống nhau như khuôn đúc, nhưng động tác của anh lại không có một chút thương tiếc hay chần chờ, dáng vẻ lãnh khốc đến mức dường như trong giây tiếp theo sẽ lập tức vặn gãy hoàn toàn cổ Tiêu Hằng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro