Con thỏ bắt nạt cỏ gần hang chap 74_75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con thỏ không ăn cỏ gần hang

< Các chương cuối được edit từ bản convert của bạn muacauvong và từ link do bạn yutakachan cung cấp (tangthuvien.com) >

.

Chapter 74

Nắng sớm từ cửa sổ thẳng chiếu vào phòng, Tiêu Thỏ tỉnh giấc. Nàng mở mắt ra, vừa lười biếng xoay lưng, bỗng nhiên cảm thấy ê ẩm khắp cả người, lập tức nhớ tới chuyện tình tối hôm qua, vẻ mặt nàng đỏ bừng.

Lúc này, một cánh tay từ phía sau đưa lại, vòng qua thắt lưng của nàng, gắt gao kéo nàng vào lòng.

“Lão bà... ” Giọng nói khàn khàn, mang theo chút âm sắc tình dục từ bên tai truyền đến, làm nàng không khỏi chấn động cả người, thân mình cứng lại không dám quay đầu nhìn.

Tựa như cả mấy giờ trôi qua, ai cũng không nói gì, nàng có thể cảm giác được hô hấp của hắn đều đều đánh vào mình, cái ôm bên trên tựa như có chút chặt chẽ, gắt gao vòng qua cánh tay nàng, không hiểu sao làm cho người ta có cảm giác an toàn.

Ngay khi nàng dần dần thích ứng, không còn khẩn trương nữa, trên vành tai bỗng truyền đến một trận cảm giác... tê dại.

Hắn... thế nhưng đang liếm nàng!

Chiếc lưỡi vừa thô ráp vừa ướt át tiếp xúc vành tai mẫn cảm non mịn, đầu tiên là trêu đùa một chút một chút, sau đó là toàn bộ miệng theo vào. Trong khoảnh khắc, nàng giống như bị điện giật, thần trí bắt đầu tan rã, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tối hôm qua, nhớ tới hắn âu yếm cắn thân thể mình, nhớ tới tay hắn vuốt ve thắt lưng rồi chạy xuống dưới, nhớ tới hắn ôm mình về nhà trọ, nhớ tới hắn trong thân thể mình một lần lại một lần đòi lấy...

Sau đó, nàng cắn chặt răng, quyết định lại đuổi theo hắn một lần.

Kỳ thật đối với quyết định của mình, nàng không có hối hận. Lăng Siêu đã tốt nghiệp, nàng cũng chỉ còn có một năm thực tập nữa, lúc này, mặc kệ là do tâm lý hay là sinh lý, nàng đều đã chấp nhận, cũng nguyện ý nhận. Nhưng vấn đề ở đây là, vì cái gì nàng lại chọn lúc kiến tập vừa mới chấm dứt cơ chứ? Những ngày sau, nàng không thể dễ dàng buông xuôi mọi thứ để hưởng thụ một chút thời gian tự do nữa rồi, lại...

“Lão bà, dù sao thời gian giờ chỉ còn có một tháng, đừng về nhà nữa?”

“Lão bà, quần áo của ta bẩn rồi.”

“Lão bà, chén bát còn chưa rửa.”

“Lão bà, em có muốn đi tắm không?”

“Lão bà, chúng ta cùng nhau tắm nhé?”

“Lão bà...”

Tiêu Thỏ bi thương phát hiện, kế hoạch một tháng tươi đẹp ban đầu và cuộc sống tự do của nàng, chưa kịp lưu ý bỗng chốc đã biến thành kì thực tập của bà chủ gia đình “tiêu chuẩn”. Ngoài nấu cơm ra, nàng còn phải rửa chén, giặt quần áo, dọn phòng... Tất cả đều một mình nàng làm hết ! Hy sinh sức lao động còn chưa đủ, từ sau khi Quan Liền dọn đi, Lăng đại công tử bắt đầu trở nên “vô pháp vô thiên” không coi ai ra gì, thay đổi biện pháp lừa nàng “bán sắc”: theo giúp ăn, giúp uống, giúp ngủ... Thế nhưng, ngay cả tắm rửa cũng phải giúp!

Ai da, một tháng này thật sự là quá “phong phú”...

Sau khi bảy tháng “phong phú” kết thúc, Tiêu Thỏ rốt cuộc nghênh đón thực tập, mà Lăng Siêu của nàng chính thức đến Tuấn Vũ nhận chức, hai người đều bắt đầu làm việc lu bù.

Đối với Tiêu Thỏ mà nói, so với kiến tập, thời gian thực tập lâu hơn, lượng công việc lớn hơn, yêu cầu của bệnh viện đối với bọn họ cũng nhiều hơn. Cũng may nàng đã tích lũy không ít kinh nghiệm, công việc thực tập còn khá thành thạo.

Để mở rộng phạm vi thích ứng của thực tập sinh, việc phân phối phòng thực tập cũng không còn tiếp tục giữ như cũ nữa. Hạ Mạt như nguyện vọng được tới khoa cấp cứu. Nghê Nhĩ Tư rất cao hứng từ khoa nằm viện điều đến khoa giang tràng, mỗi ngày đều hy vọng có thể gặp được soái ca đến xem trĩ. Về phần Đổng Đông Đông đáng thương, từ khoa giang tràng điều đến khoa tiêu hóa, mỗi ngày cầm mẫu đại tiện chạy qua chạy lại, nhân sinh quan và thế giới quan của nàng nghe nói đã hoàn toàn vặn vẹo. (=))

So với bạn bè, Tiêu Thỏ coi như là may mắn. Từ khoa cấp cứu điều tới khoa nhi, mỗi ngày bị một đám nhóc vây quanh, tuy rằng mệt mỏi, nhưng mà đáng giá.

Vì bọn họ từ kiến tập lên tới thực tập, thời gian quá dài, nên bệnh viện không cung cấp phòng ở nữa. Trường học có an bài phòng cho bọn họ, nhưng vì điều kiện quá kém, đường xá lại xa, rất nhiều người không muốn tới ở, ngược lại đã đến vùng phụ cận quanh bệnh viện để thuê nhà trọ.

Tiêu Thỏ cùng ba người bạn cùng phòng muốn thuê chung nhà trọ gần bệnh viện, không cẩn thận để cho Lăng siêu kia biết, vì thế trong lòng Lăng đại công tử tự nhiên bắt đầu tính toán chi li, kêu Tiêu Thỏ dọn qua ở với hắn.

Tiêu Thỏ đã trải qua một tháng thể nghiệm “phong phú” trước đó, kiên quyết cự tuyệt lời mời của Lăng đại công tử, cố ý muốn ở với bạn cùng phòng.

Kết quả là hôm dọn nhà, Lăng Siêu lái xe tới đón nàng, xe không hướng về phía nhà trọ bọn họ thuê, mà trực tiếp hướng về khu nhà trọ của Lăng Siêu. Chờ khi Tiêu Thỏ lửa giận ngút trời gọi điện cho bọn Đổng Đông Đông xin giúp đỡ, Đổng Đông Đông lại nói với nàng chỗ còn lại trong phòng đã bị bạn học khác chiếm, kêu Tiêu Thỏ an tâm ở tại Lăng Siêu bên kia, không cần trở lại.

Đáng thương Tiêu Thỏ, cứ như vậy bị chính bạn trai mình và bạn cùng phòng hợp nhau lừa gạt, đành đâm đầu nhảy vào vực sâu của kiếp số bà chủ gia đình.

Cũng may Lăng đại công tử cũng biết hành vi lừa Tiêu Thỏ đến nhà trọ mình như thế có chút quá phận. Để bù lại khuyết điểm, Tiêu Thỏ không cần phải làm việc nhà giống như trước kia. Hai người bàn nhau: ngoại trừ nấu cơm là của Lăng Siêu, rửa chén là của Tiêu Thỏ ra, việc nhà còn lại phân phối đều cho hai người, chủ nhật – ba - năm thì người này làm, hai - tư - sáu thì người kia làm, cuối tuần thì hai người cùng nhau ngủ lười, mặc kệ việc nhà. (^^)

Tuy rằng vấn đề việc nhà đã được giải quyết, nhưng mà cũng không có giải quyết một vấn đề khác của Tiêu Thỏ, đó là... Nhu cầu sinh lý của người nào đó có vẻ quá thường xuyên.

Vấn đề này vẫn làm Tiêu Thỏ phiền não.

Người ta nói khi đàn ông hơn hai mươi tuổi, nhu cầu có vẻ nhiều, nhưng mà nhu cầu của Lăng đại công tử không khỏi quá hơn một chút?

Một ngày, khi nhu cầu qua đi, Tiêu Thỏ đỏ mặt dị nghị.

“Phải không?” Người nào đó nheo mắt,“Ta cảm thấy bình thường.”

Tiếu thỏ ấp úng: “Em... hỏi Đông Đông... Nàng nói nàng và Ngộ Không chỉ có hẹn hò mới... mới cái kia......”

“Chúng ta cũng là hẹn hò mới làm.”

“Vấn đề là Đông Đông và Ngộ Không mỗi tuần gặp nhau một lần, chúng ta mỗi ngày đều...” Mặt của nàng càng đỏ hơn, “Anh không biết như vậy là rất... nhiều lắm sao?”

Không nghĩ tới Lăng đại công tử còn thật sự giúp nàng giải vây:“Anh hỏi em, Ngộ Không và Đông Đông quen biết bao lâu rồi?”

“Khoảng chưa tới bốn năm.”

“Tính bốn năm đi. Vậy chúng ta quen biết đã bao lâu?”

“Hai mươi hai năm...”

“Sai! Là hai mươi hai năm lẻ chín tháng, đổi thành tuần chính là 1092 tuần, nếu chúng ta giống bọn Ngộ Không, vậy mỗi tuần làm một lần, đến bây giờ hẳn là phải làm đến lần thứ 1092, nhưng hiện tại mới làm...”

“Không nói nữa!” Tiêu Thỏ vội vàng đưa tay bịt miệng hắn lại, hai gò má đỏ hồng, “Làm gì có ai tính như vậy?”

“Không tính như vậy, thì phải tính như thế nào?” Người nào đó vẻ mặt vô tội.

“Thời điểm kia còn... còn chưa trưởng thành...”

“Được rồi, vậy bắt đầu tính khi em mười sáu tuổi, tổng cộng là...”

“Tốt lắm, tốt lắm, thôi quên đi, coi như em chưa nói!” Tiếu thỏ rốt cuộc hỏng mất . (>.<)

Lăng Siêu nghiêng người ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Ta cũng biết tính như vậy là không có ý tứ. Thời gian rãnh rổi vẫn nên  đem chuyện chưa có hoàn thành bổ sung cho hết...”

Không thể không nói, toán học của Lăng đại công tử quả thật rất tốt.

Trong suốt một năm, vừa chăm sóc cho nhau, vừa bận rộn với công việc như vậy trôi qua, có ngọt ngào, cũng có chua sót. Nháy mắt, kì thực tập của Tiêu Thỏ đã kết thúc.

Chuyện bên trường học cơ bản đã hoàn thành, luận văn cũng đã sớm thông qua, chỉ cần trở về tham gia lễ tốt nghiệp nữa là xong. Nhưng thật ra, xét về phương diện công tác còn chứa nhiều vấn đề cần được giải quyết.

Không phải không tìm thấy việc làm, mà là Tiêu Thỏ không biết rốt cuộc nên chọn bệnh viện nào. Bọn họ học ở trường hộ lý chuyên nghiệp suốt một thời gian, tới gần tốt nghiệp, bệnh viện các nơi trong nước đều tới tuyển người. Thành tích tốt nghiệp của Tiêu Thỏ tốt nên nàng khá được hoan nghênh, có vài bệnh viện đã chìa sẵn cành oliu mời gọi nàng. Sau khi lựa chọn, bước đầu Tiêu Thỏ chọn được ba bệnh viện.

Một là bệnh viện tư Thánh Lãng mà nàng đã thực tập một năm, tuy rằng là bệnh viện tư nhưng điều kiện phương tiện đều là tốt nhất trong nước, hơn nữa các kì kiến tập và thực tập của nàng đều làm ở đây, xem như rất quen thuộc. Một nơi khác là bệnh viện công ở tỉnh A, tuy rằng không được tính là nổi danh, nhưng mà gần nhà, lại là bệnh viện nhà nước, đãi ngộ có vẻ tốt. Thêm nữa, ba nàng sốt ruột muốn nàng về quê hương công tác, có thể chiếu cố cho nhau tốt hơn.

Trừ hai nơi đó, còn có một bệnh viện ở phía bắc năm nay lần đầu tiên đến trường bọn họ tuyển người, đã chọn trúng vài người tốt nghiệp thành tích cao, trong đó có Tiêu thỏ. Bệnh viện này không chỉ nổi danh ở phía bắc, mà còn là bệnh viện tốt số một số hai trong nước. Đối với một sinh viên vừa tốt nghiệp mà nói, có thể làm việc ở một bệnh viện lớn như vậy, là cầu còn không được nữa là, cho nên những người được chọn đều cực kì hưng phấn, duy chỉ có Tiêu Thỏ vẫn ngập ngừng do dự.

Kỳ thật phiền não của Tiêu Thỏ là có thể lý giải được. Nếu tiếp tục ở lại Thánh Lãng thì nàng có thể cùng Lăng Siêu làm việc ở một thành phố, không cần phải trải qua phân li nhung nhớ đau khổ. Nhưng một khi lựa chọn nơi này, chẳng khác nào bỏ qua hai cơ hội kia. Bệnh viện ở tỉnh A thôi thì thôi đi, nhưng bệnh viện phía bắc quả thật hấp dẫn, muốn vào được bệnh viện lớn như vậy là rất khó. Chỉ có năm nay, vì hưởng ứng chính sách quốc gia, bệnh viện này mới cử người đến trường đại học thông báo tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp khoá này. Nếu có thể nắm bắt cơ hội lần này, nhất định sẽ có lợi cho việc phát triển công tác sau này của mình.

Cuối cùng, đối với vấn đề lựa chọn Thánh Lãng hay bệnh viện phía bắc, Tiêu Thỏ vẫn ngập ngừng nghiêng trái nghiêng phải, chưa hạ được quyết tâm. Ngay khi Tiêu Thỏ còn cảm thấy mê hoặc thì các bạn cùng phòng của nàng đều đã lục đục xác định nơi công tác cho mình.

Đổng Đông Đông lựa chọn một bệnh viện công ở quê, tuy rằng điều kiện không thể tốt như bệnh viện ở thành phố lớn, nhưng mà công tác tương đối ổn định, hơn nữa dễ dàng chiếu cố cho cha mẹ. Nghê Nhĩ Tư chọn một bệnh viện ở thành phố Z, cũng là bệnh viện của cha mẹ nàng, vì thành tích ở trường của nàng không tốt lắm, để được vào làm cũng coi như có đi cửa sau một chút.

Về phần Hạ Mạt, cha mẹ nàng vốn sắp xếp: khi nàng vừa tốt nghiệp liền cùng Đào Khiêm kết hôn. Kết quả Đào Khiêm bị cha hắn cử đi Mĩ làm chủ quản một chi nhánh, phải mất ba năm mới trở về. Vì thế Hạ Mạt lựa chọn tiếp tục học lên, tranh thủ lấy bằng thạc sĩ pháp y, bù lại tiếc nuối thi cao đẳng không đạt lúc trước.

Nhìn đám chị em ở chung bốn năm đều có mục tiêu phấn đấu cho mình, trong lòng Tiêu Thỏ cũng mừng thay cho bọn họ. Nhưng lúc đó, nàng lại càng mê mang trước tiền đồ của mình, giữa a và b tìm không thấy một điểm cân bằng.

Ngay khi Tiêu Thỏ vẫn chưa xác định được tâm ý của mình, Đổng Đông Đông đã gọi điện cho nàng.

“Thỏ Thỏ, đi liên hoan!”

“Được.” Tiếu thỏ đáp ứng, vội vàng thay đồ đi ra ngoài.

Đến khách sạn đã hẹn, bọn Đổng Đông Đông đã ngồi đợi sẵn ở hàng ghế, thấy Tiêu Thỏ là người đến cuối cùng, ba người kia ồn ào bắt nàng tự phạt ba chén.

Khó có được liên hoan, Tiêu Thỏ cũng là sảng khoái, vui vẻ uống ba chén.

Thấy Tiêu Thỏ thống khoái, đương nhiên việc tốt thì không ai nhường ai, mọi người một bên kính rượu cho nhau, một bên vừa nói vừa cười, nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong bốn năm qua, nói đến khúc cao hứng, bốn người cười ha ha, nói đến những kỉ niệm ở cùng nhau, vài người nhịn không được mà xúc cảm, Nghê Nhĩ Tư vốn đa cảm là người đầu tiên rơi lệ.

Nàng vừa khóc, Tiêu Thỏ cũng có chút nhịn không được, cầm khăn tay không ngừng chấm mắt, trong chốc lát toàn bộ hai con mắt đều đỏ, giống y như con thỏ .

Ngay cả Hạ Mạt bình thường vốn máu lạnh cũng đỏ mắt, không ngừng uống để chế ngự cảm xúc.

“Chúng ta đừng nói chuyện buồn nữa, hôm nay khó được gặp nhau, nói điều gì vui vẻ đi!” Đổng Đông Đông là người đầu tiên đề nghị.

Tiêu Thỏ lập tức phụ họa: “Đúng vậy, không cần nói chuyện hiện tại, chỉ nói chuyện tương lai thôi!”

Vì thế, lập tức mọi người đều đồng tình.

Nghê Nhĩ Tư một bên lau nước mắt, một bên nhìn Đổng Đông Đông: “Đông Đông, ngươi muốn về quê công tác, vậy Ngộ Không làm sao bây giờ? Hai người chẳng lẻ phải chia hai nơi?”

“Ta và hắn?” Đông Đông mỉm cười,“Chúng ta đã chia tay .”

“Cái gì?” Tiêu Thỏ quả thực cảm thấy không thể hiểu nổi,“Các ngươi chia tay, chuyện xảy ra khi nào?”

“Các ngươi không cần khẩn trương như vậy!” Đông Đông cười nói,“Đại khái là tháng trước, chúng ta đã nói qua một lần, cảm thấy hai người hai nơi, cơ hội ở cùng một chỗ quá nhỏ. Ba mẹ ta khẳng định sẽ không đồng ý gả ta ra ngoại tỉnh, nhà hắn cũng chỉ có mình hắn, càng không thể cho hắn đi xa, cho nên...” Đông Đông buông tay,“Dùng dằn như vậy, không bằng ở thời điểm tốt đẹp nhất chia tay, lưu ấn tượng đẹp về nhau cũng tốt.”

Nghe Đông Đông nói xong, ba người còn lại đều trầm mặc .

Quả thật, ngày tốt nghiệp nói chia tay là chuyện rất bình thường. Khi còn đi học, mọi người bởi vì bị hấp dẫn mà đến với nhau. Nhưng đến khi tốt nghiệp, họ phải đối mặt không chỉ có tình cảm yêu đương đơn giản như vậy, còn có rất nhiều vấn đề thực tế phải đặt lên bàn và dằn vặt. Chi bằng học Đông Đông và Ngộ Không, biết không thể cứ mãi ở cùng một chỗ trên đỉnh cáp quang thì nên sớm chia tay, đỡ hơn sau này hai người oán hận đối phương cả đời.

“Kỳ thật...” Lúc này, Nghê Nhĩ Tư mở miệng ,“Tháng trước ta cũng có một chuyện, các ngươi biết thành tích của ta không cao, tìm không được bệnh viện tốt, ba mẹ ta biết vậy nên cố ý muốn ta đến bệnh viện của ba mẹ làm, còn tặng quà cho lãnh đạo bệnh viện nữa... Ta cảm thấy... thật khó chịu.”

“Tư Tư, ngươi đừng khổ sở , bệnh viện tốt một chút thì vẫn hay hơn, ba mẹ ngươi cũng là muốn tốt cho ngươi thôi.” Đông Đông an ủi nàng.

“Nhưng mà ta không muốn ba mẹ làm như vậy. Ta cảm thấy bốn năm học của mình, cuối cùng vẫn phải dựa vào ba mẹ mới tìm được công tác tốt, cảm thấy mình thực vô dụng...”

“Giúp ngươi tìm công tác, so với giúp ngươi tìm chồng, cái nào tốt hơn mà cũng không biết!” Lúc này, Hạ Mạt vẫn trầm mặc một bên bỗng lên tiếng .

“Đúng rồi Tiểu Hạ, tại sao Đào đại thiếu gia nhà ngươi bỗng nhiên muốn đi Mĩ ? Trước đây chưa nghe ngươi nhắc tới.” Lúc này, hai người bạn cùng phòng kia cũng đã biết chuyện của Hạ Mạt, đương nhiên cũng biết Đào Khiêm bám riết không tha kia.

“Các ngươi hỏi con thỏ đi.” Hạ Mạt ném vấn đề sang cho Tiêu Thỏ.

“Không thể nào! Thỏ Thỏ, ngươi biết?”

Tiêu Thỏ có chút xấu hổ, quả thật nàng có biết một ít. Đều là do tính tình Hạ Mạt khép kín, không chịu cùng Đào Khiêm nói rõ, vì thế nên khi Đào đại thiểu gặp phải vấn đề tình cảm gì khúc mắt đều gọi cho bác sĩ tâm lý tư vấn. Vài lần gọi điện thoại lúc nửa đêm đánh thức nàng, sau đó đã làm Lăng đại công tử tức giận, thiếu chút nữa ném di động đi. Có một lần đang thực nghiệp ở Châu Giang, hắn giật điện thoại của nàng mà mắng:“Ngươi có chuyện riêng, còn chúng ta không có việc riêng chắc? Về sau khi chúng ta có chuyện riêng, đừng gọi điện làm phiền!”

Làm hại Tiêu Thỏ sau đó bị Đào Khiêm cười nhạo rất lâu. Lúc gọi điện thoại đến, câu đầu tiên hắn hỏi là: “Mỹ nữ, hôm nay có làm việc riêng hay không?”

Tiêu Thỏ:“......”

“Kỳ thật là Đào Khiêm lo Tiểu Hạ không muốn kết hôn sớm như vậy, cho nên chủ động yêu cầu ba hắn điều hắn đi công tác ở chi nhánh bên Mỹ...”

Tiêu Thỏ vừa nói xong, Đông Đông và Nghê Nhĩ Tư đều thất kinh:“Không thể nào? Đào đại thiếu tự nhiên lại khai sáng như vậy?”

“Sai rồi, là si tình! Thế nên mới có thể vì người con gái mình thích chờ đợi ba năm lâu như vậy!”

“Đúng vậy! Tiểu Hạ, ngươi xác định muốn cho một người đàn ông tốt như vậy chờ ngươi ba năm? Vạn nhất người ta bị cô em nào đó ở Mĩ chiếm lấy thì làm sao bây giờ?”

Hai người cứ “ngươi một lời, ta một lời”, Hạ Mạt có chút không kiên nhẫn : “Tốt nhất hắn ở Mĩ luôn đi, đừng về, đỡ nhìn thấy phải phiền lòng!”

Hạ Mạt thật sự hy vọng như vậy sao? Tiêu Thỏ ngồi một bên không nói gì, trong đầu nàng vang lên tin nhắn mà ngày đi, ở sân bay Đào Khiêm đã gửi tới --“Đối với người khác, ta không phải là người có tính nhẫn nại, nhưng mà đối với nàng, ta đã đợi suốt mười năm, đợi thêm ba năm nữa thì có làm sao đâu?”

Nguyên lai, khi bọn họ còn ngây thơ, hạt giống tình yêu đã sớm vụng trộm (^^) nẩy mầm trong lòng hắn.

Khi Tiêu Thỏ đưa tin nhắn này cho Hạ Mạt xem, nàng còn nhớ rõ ánh mắt Hạ Mạt hiện lên khi đó, là ánh mắt mà ở chung suốt bốn năm qua Tiêu Thỏ chưa bao giờ thấy. Có lẽ, không chỉ có trong lòng Đào Khiêm, trong lòng Hạ Mạt, hạt giống kia cũng đã sớm nẩy mầm, chỉ là nàng vẫn chưa có phát hiện ra thôi...

Hôm đó, bốn người hàn huyên thật lâu, bắt đầu từ ngày đầu tiên khai giảng gặp nhau, tán gẫu tới lớp học, thầy giáo, những chuyện đã phát sinh... Bốn năm ở chung này, từng giọt từng giọt đều chậm rãi nhớ lại, sẽ trở thành bảo tàng ánh sao cất giữ trong cuộc đời mỗi người, không thể tan biến.

Tiêu Thỏ uống rất nhiều rượu. Không như lần trước tham gia liên hoan tốt nghiệp của Lăng Siêu, lần này là nàng cam tâm tình nguyện uống. Rất nhiều thời điểm, hữu tình cũng giống như tình yêu, tình đến từ nơi sâu sẽ kìm lòng không được.

Không chỉ nàng, bọn Hạ Mạt cũng uống không ít rượu. Mãi cho đến đêm, bốn người mới lưu luyến không rời đứng dậy tính tiền. Lúc này, Lăng Siêu gọi điện thoại tới.

“Xong chưa? Anh chờ em dưới lầu.”

Tiêu Thỏ uống đã có chút xỉn, mơ mơ màng màng lên tiếng.

“Em uống rượu ?” Lăng Siêu hỏi.

“Uhm......”

“Em chờ đi, anh lên đón em!”

Chương 75

Khi Lăng Siêu chạy đến khách sạn, tìm được Tiêu Thỏ, nàng đang nằm ngủ ngon lành trên ghế sô pha ở giữa sảnh khách sạn, ở đó còn có Nghê Nhĩ Tư. Tư thế ngủ vô tư của hai nàng làm mấy người khách qua lại đều liếc nhìn, cúi đầu cười khẽ.

Lăng Siêu lắc đầu bất đắc dĩ, hắn đến bên cạnh sô pha, cúi người xuống vỗ nhẹ vào mặt Tiêu Thỏ.

“Lão bà, đứng dậy.”

“Ân...” Tiêu Thỏ nhắm mắt lại, trong lỗ mũi phát ra âm thanh hừ hừ thoải mái, giống như đang mộng đẹp.

Lúc này, Triệu Thần Cương cũng vừa xuất hiện trong đại sảnh khách sạn, liếc mắt một cái thấy Nghê Nhĩ Tư ngủ trên sô pha, hắn liền bước lại khiêng nàng lên vai, còn phất tay chào tạm biệt Lăng Siêu.

Lăng Siêu bật cười, xoay người tiếp tục vỗ vỗ Tiêu Thỏ “Lão bà, nếu không đứng lên, khách sạn sẽ đóng cửa .”

“Anh đừng gạt em... Rượu... Khách sạn... Làm sao lại đóng cửa...” A! Rõ ràng uống rượu, may mà giọng nói còn nghe được.

Lăng Siêu nhếch khóe miệng, tiếp tục nói to:“Khách sạn sẽ không đóng cửa, nhưng ngày mai anh còn phải đi làm, em tính bắt anh ở đây với em mãi sao?”

Cuối cùng, Tiêu Thỏ mở được nửa con mắt, nhìn hắn mê ly, nàng lắc đầu: “Không được... anh... anh không thể đi muộn......”

“Chúng ta về nhà nhé!”

“Được...” Nàng cười ngốc nghếch, vươn tay vòng qua cổ hắn. Một vòng này đẩy như thế nào cũng không dứt ra, giống như cái vòi bạch tuộc quấn trên người Lăng Siêu, mãi cho đến khi lên xe còn không chịu buông tay.

Lăng Siêu cười khổ: “Lão bà, em cứ như vậy, anh không thể lái xe.”

“Uhm...” Nàng cọ cọ trên ngực hắn, giống như con mèo nhỏ dính chặt lấy người.

Hai má mềm mại cách qua lớp áo sơmi, lập tức khiến trong thân thể người nào đó như phát hỏa. Hắn cúi mình xuống, nhẹ nhàng nói bên tai nàng:“Lão bà, không phải em muốn ở trên xe làm thêm một lần?”

Những lời này lập tức làm Tiêu Thỏ bừng tỉnh, nàng nhanh chóng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn. Qua vài giây sau, rốt cuộc kiên trì không được, ánh mắt lại bắt đầu mê ly, thần trí tiếp tục tan rã...

Lăng Siêu nhịn không được bèn cười. Nha đầu kia, thật sự quá đáng yêu. Khi quật cường thì có điểm giống đầu trâu, dã man lên thì đòi đánh, lúc dịu ngoan thì giống con cừu, khi làm nũng lại giống con mèo con, lúc thẹn thùng nhất định đỏ bừng mặt... Mặc kệ nàng làm như thế nào đều khiến cho tim hắn đập thình thịch như vậy.

Hắn không có chần chừ, vội ôm lấy nàng, hôn lên môi nàng.

Sau nụ hôn triền miên đầy ôn nhu, rốt cuộc Tiêu Thỏ tỉnh rượu được một chút, vì thế Lăng Siêu đỡ nàng ngồi dậy, cẩn thận giúp nàng thắt dây an toàn. Thế này hắn mới an tâm khởi động xe. (^^)

Xe một đường chậm rãi thẳng tiến, ánh trăng treo trên đỉnh đầu sáng ngời mà mê người, đèn đường bên đường xếp thành một loạt, đám phù du bay lăng quăng xung quanh ngọn đèn không biết mệt mỏi. Đôi lúc có từng trận ve kêu râm ran từ trên cây truyền đến, rơi vào lỗ tai người ta, rồi lại dần dần khuếch tán đi xa, quanh quẩn ở bên tai thật lâu.

“Em có một chuyện muốn nói với anh...” Ngồi trên ghế, Tiêu Thỏ nhìn chằm chằm dãy đèn đường phía trước, nàng chậm rãi nói.

“Chuyện gì?”

Nàng đã tỉnh một chút, nhưng chưa có tỉnh hoàn toàn, ngược lại, loại trạng thái nửa mộng nửa tỉnh này làm cho nàng có dũng khí nói ra suy nghĩ trong lòng: “Em chưa nghĩ ra đến bệnh viện nào thì tốt...”

Đang lái xe, ánh mắt Lăng Siêu bỗng dưng chợt lóe lên, hắn tiện đà bình tĩnh hỏi: “Thánh Lãng không tốt sao?”

“...”

Một sự trầm mặc đáng kể tôi qua, làm cho bàn tay bóp chặt vành lái của hắn dần dần trắng bệch.

Ánh trăng trên đỉnh đầu tựa hồ bị một đám mây đen bay tới che khuất, trời đất thoáng chốc mờ ám đi, ngay cả ánh sáng phát ra từ đèn đường trên phố cũng có vẻ tái nhợt bất lực, đám phù du vây quanh đèn đường trở nên rối loạn tiết tấu, ve sầu bắt đầu xao động vội vàng...

“Em không muốn xa anh... ” Nàng chậm rãi nói xong, “Nhưng mà...” Nói đến đây, lại rơi vào trầm mặc lần nữa.

Xe tiếp tục chậm rãi chạy dọc theo ngã tư, tốc độ không có chút thay đổi, Tiêu Thỏ nhìn chằm chằm cửa kính, đếm số ngọn đèn ven đường: một ngọn, hai ngọn, ba ngọn.... Khi đếm tới ngọn thứ chín, xe bỗng nhiên dừng lại.

Không chờ nàng hiểu được, một bóng đen đã chặn ngang tầm mắt nàng, ngay sau đó đôi môi ôn nhuyễn kia liền đè ép xuống dưới.

Không biết đây là cái hôn thứ mấy trong nhiều năm bọn họ ở cùng nhau như vậy, nhưng vẫn như lúc ban đầu, mùi vị nồng đậm kia chẳng những không có mất đi, ngược lại giống như món cháo nấu nhừ, thời gian càng lâu, mùi vị tràn ngập trên đầu lưỡi, mãi mãi không tan.

Cái hôn vừa dứt, hắn ôm chặt lấy nàng, dán môi lên vành tai mịn màng của nàng, chậm rãi mấp máy: “Bốn năm trước, anh không có tôn trọng ý kiến của em, hiện tại, anh lựa chọn nghe em.”

Bốn năm trôi qua, hắn đã chẳng còn là thiếu niên xúc động trước kia. Hắn lựa chọn tôn trọng người hắn yêu, bởi vì tình yêu không chỉ thuộc về một mình nàng, mà là thuộc về hai người bọn họ...

Một tháng sau, Tiêu Thỏ lên máy bay đi về phía bắc. Người đưa tiễn trừ Tiêu ba Tiêu mẹ, còn có vợ chồng lão Lăng, Lăng Siêu vẫn không xuất hiện.

Tiêu mẹ còn đang lải nhải căn dặn không ngừng, tiếng radio sân bay thúc giục lữ khách làm thủ tục đăng ký vang lên.

Khi mấy người đưa Tiêu Thỏ đến đăng ký, Tiêu Hải Sơn vẫn không nói một lời bỗng nhiên nghiêm mặt kéo tay lão Lăng: “Ê! Tại sao con anh còn chưa đến?”

Lão Lăng trừng mắt: “Sao tôi biết? Anh muốn hỏi thì hỏi con gái anh đi!”

Tiêu Hải Sơn nóng nảy: “Nó là con anh, hỏi con gái tôi làm gì?”

“Nó là con rể anh, không hỏi con gái anh thì hỏi ai?”

“Ê! Ông già này, sao mà càng già càng cố chấp!”

“Ai nói tôi già? Tôi năm nay mới năm mươi mốt!”

“Đã năm mươi mốt rồi, còn gọi là tuổi trẻ à?”

......

Hai người đứng bên cạnh không hề cố kị gì mà hoạnh họe nhau, Tiêu Thỏ thấy vậy phì cười: “Ba, cha nuôi, hai người đừng cãi nữa! Công ty Lăng Siêu hôm nay họp, anh ấy không tới được.”

“Công ty trọng yếu hay là người trọng yếu? Tôi thấy tiểu tử kia chán sống rồi, ngay cả đưa tiễn cũng không đến!” Tiêu Hải Sơn tức giận xiết chặt nắm tay.

“Anh nói ai chán sống?”

“Nói con anh!”

“Tiêu Hải Sơn, anh... anh!”

“Tôi làm sao?”

“Cãi nhau cái gì? Ở chỗ công cộng này, hai “đại lão gia” các người thật là biết ý tứ?” Tiêu mẹ hét lên một tiếng, hai người kia lập tức ngậm miệng, mẹ Lăng Siêu đứng một bên tủm tỉm cười không nói.

Qua một lát, từ cửa đăng ký lục đục có người đi vào.

Tiêu Thỏ nhìn về phía cửa đăng ký một cái, rồi nàng xoay người nói:“Ba mẹ, cha mẹ nuôi, con đi đây.”

“Đi đường cẩn thận, thời tiết phương bắc lạnh, nhớ mặc nhiều quần áo một chút, biết không?” Tiêu mẹ căn dặn, hốc mắt có chút đỏ.

“Đến nơi, nhớ gọi điện cho ba liền nghe chưa, không cần nhớ thương cái người chỉ biết lo họp, ngay cả đưa tiễn cũng không đến, có nghe không?” Tiêu Hải Sơn trừng mắt nhìn lão Lăng, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng.

“Hừ!” Lão Lăng cũng trừng mắt lại một cái, rồi mới chuyển qua dặn Tiêu Thỏ:“Ở phương bắc, cha nuôi cũng không thiếu người quen, nếu có khó khăn, bị khi dễ, liền nói cho cha nuôi, cha nuôi giúp con thu phục!”

“Dạ, cám ơn cha nuôi!” Tiêu Thỏ cười đến sáng lạn.

Cuối cùng chỉ còn lại có mẹ Lăng Siêu là chưa nói chuyện. Tiêu Thỏ đi đến trước mặt, giữ chặt tay bà: “Mẹ nuôi, con đi rồi mẹ nhớ chăm sóc cho mình, đừng chỉ quan tâm mỗi Lăng Siêu, thân thể của bản thân mới là quan trọng nhất.”

Lăng mẹ gật gật đầu, bỗng nhiên cúi người nói nhỏ vào tai Tiêu Thỏ.

Bỗng dưng, Tiêu Thỏ đỏ mặt một trận, nàng cầm lấy hành lý chuẩn bị chạy lấy người, bước đi rồi còn quay đầu vẫy tay lần cuối: “Con đi đây, mọi người bảo trọng!”

Bốn cánh tay đồng thời đưa lên, hướng nàng vẫy vẫy, mang theo mong ước tốt đẹp nhất của cha mẹ đối với con gái, giương cánh bay cao.

“Nhóm hành khách bay chuyến bay xx chuẩn bị cất cánh, xin mời tắt các thiết bị thông tin, thắt dây an toàn...”

Tiếng radio từ cabin vang lên, Tiêu Thỏ đưa tay với lấy dây an toàn sau lưng ghế dựa. Ngay khoảnh khắc nàng xoay người, một bóng người từ phía sau đi lên, ngồi vào vị trí bên cạnh nàng.

Tiêu Thỏ lôi dây an toàn ra, cúi đầu muốn gài dây, nhưng làm thế nào cũng không gài vào.

Bỗng nhiên, một đôi tay vươn lại, cầm lấy đầu dây an toàn của nàng.

Trong nháy mắt kia, bỗng nhiên Tiêu Thỏ cảm thấy tim mình ngừng đập. Không chỉ có tim, còn có hô hấp và hết thảy âm thanh quanh mình. Đứa nhỏ ở vị trí đối diện đang đùa giỡn bỗng im bặt. Động tác của tiếp viên hàng không cũng tựa hồ yên lặng ... Tất cả mọi thứ đều như ngừng lại trong một khoảnh khắc.

Duy chỉ có hai tay của hắn, bao vây lấy tay nàng, bốn bàn tay cùng nhau gài chặt dây an toàn.

Sau đó, hết thảy lại bắt đầu chuyển động như bình tường. Tim đập nhanh hơn. Hô hấp nháy mắt trở nên dồn dập. Bên tai truyền đến tiếng đùa giỡn của đứa nhỏ. Chị tiếp viên hàng không đang nói chuyện thân thiện với một cụ già...

Nàng không dám ngẩng đầu lên, rất sợ hết thảy này chỉ là một giấc mộng.

Giọng nói của hắn lại chân thật từ bên cạnh truyền đến:“Công ty mở tiệc chia tay anh.”

“Uhm......”

“Công ty quyết định cử anh đi phân bộ phía bắc trao đổi học tập...” Hắn dừng lại một chút, “Trong  một năm.”

Trầm mặc qua đi, nàng cúi đầu, nhịn không được mà nở nụ cười.

“Hiện tại đến phiên anh hỏi em.” Lăng Siêu nói,“Vừa rồi mẹ anh nói với em cái gì?”

“Muốn biết sao?” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng trong nhìn hắn, giống như có ánh sao đi qua, sáng sủa, nghịch ngợm, tràn ngập sức sống.

Nàng nói: “Em không nói cho anh!”

.

Ba năm sau.

Không khí cuối thu mát lành, trên bầu trời xanh lam, một chiếc phi cơ bay xẹt qua, để lại một đường trắng kéo dài trên nền trời, rồi dần dần biến mất trong tầm mắt mọi người.

Một khắc sau, chiếc phi cơ này đáp xuống sân bay Tân Lạc của thành phố A, tiếng radio vang lên, vô số người đến đón thân nhân đang đứng quanh cửa tiếp đón.

Một lát sau, rất nhiều hành khách đi ra. Cơ hồ như mỗi hành khách đều có người đến đón. Mọi người vừa nhìn thấy khuôn mặt mà mình quen thuộc, đều tươi cười sáng lạn, đây chính là tâm trạng vui sướng được gặp lại sau phân ly.

Lại một lát sau, hành khách ở cửa tiếp đón cũng tản ra gần hết, chỉ còn lại rải rác vài người cùng nhân viên công tác. Lúc này, một bóng người vàng nhạt kéo theo xách hành lý xuất hiện trong đại sảnh.

Đôi giày vải, quần thể thao, chiếc áo rộng thùng thình che khuất đi đường cong, tóc dài sau đầu túm lại thành một chiếc đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt thanh tú, một đôi mắt đen lóe lên những tia sáng như sao, so với ba năm trước đây còn có thêm một tia kiều mị của con gái thành thục.

Lúc này, một cánh tay đàn ông từ phía sau vươn lại, đón lấy hành lý trong tay nàng, tay kia thì theo thói quen đặt trên vai nàng.

“Lão bà, về sau loại việc nặng này em đừng có đụng đến.”

Trên đời này, có thể kêu hai tiếng “lão bà” mềm mại êm tai như vậy, trừ bỏ người kia ra, còn có thể là ai?

Tiêu Thỏ chép miệng:“Chẳng qua là xách hành lý thôi mà, trước kia một mình em còn có thể mang đến hai xách!”

“Đó là trước kia......” Lăng Siêu nhìn chằm chằm xuống bụng nàng, nụ cười mờ ám không rõ.

Vì thế, mặt Tiêu Thỏ thoáng chốc mà đỏ.

Aida, nháy mắt ba năm, đúng là vẫn còn chưa muốn trở lại nơi này!

Lần này bọn Tiêu Thỏ về nhà, không phải là chơi đùa, mà là theo mệnh lệnh của các “cha mẹ đại nhân”, trở về kết hôn .

Ba năm trước, nàng cùng Lăng Siêu đi phương bắc công tác. Vốn là Lăng Siêu được công ty phái tới phân bộ ở đây học tập một năm, không nghĩ tới người này ở đâu cũng có thể vui vẻ như vậy. Một năm học tập trôi qua, quản lí của phân bộ đe dọa từ chức, không cho tổng công ty gọi người về, Diệp Tuấn cũng rất đau đầu. Vốn chẳng ai chịu nổi tính cách của quản lí phân bộ này, không nghĩ tới loại khủng hoảng như hắn cũng có thể tìm được người hợp tác vừa ý, rõ ràng còn giao cho Lăng Siêu vị trí phó quản lí của phân bộ, thuận theo dòng nước đẩy thuyền đi.

Về phần Tiêu Thỏ, sau khi đến bệnh viện, bởi vì nàng rất cố gắng công tác, tính tình khiêm tốn hiền lành, bộ dáng thanh tú đáng yêu, nên rất được đồng sự và bệnh nhân hoan nghênh. Vòng vo một năm sau, nàng vẫn còn công tác cho đến giờ.

Tuy rằng ngày trôi qua quá bình thản, nhưng cũng tính là phong phú. Tiêu Thỏ vốn tưởng rằng sẽ tiếp tục như vậy, cho đến tháng trước đã xảy ra một chút sự cố ngoài ý muốn, là bọn họ...... Khụ khụ...... Không có phòng bị tốt, sau đó liền...... có.

Theo lời của Lăng đại công tử chính là:“Ba năm, cho dù mua xổ số cũng nên trúng một lần , không có gì ngạc nhiên.” (=)))

Nhưng mà Tiêu Thỏ cảm thấy chuyện này tới quá đột ngột. Mỗi ngày, buổi tối khi đi ngủ, nàng đều vuốt vuốt bụng mình, nghĩ đến bên trong có một sinh mệnh đang hình thành, vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi.

Sau khi xác định tin mình mang thai, hôm sau nàng liền gọi điện báo cáo cho cha mẹ, vốn thầm nghĩ cùng bọn họ lên tiếng kêu gọi, không nghĩ tới ba mẹ nàng vừa nghe, so với bọn họ mang thai còn kích động hơn, nói cái gì cũng phải kêu hai người bọn họ trở về kết hôn!

Theo tập quán ở nông thôn thì chuyện đó rất là nghiêm trọng, con gái lớn bụng mà chưa có lập gia đình, người ta nói ra nói vào thì không tốt lắm. Nhưng nguyên cớ quan trọng hơn, chủ yếu vẫn là ở bốn người lớn trong nhà. Nhà Tiêu Thỏ tự nhiên là sợ Lăng Siêu đến lúc đó hối hận, cùng với chờ đợi không có tin tức như vậy, chi bằng lấy cái chứng nhận cho an tâm. Mà nhà Lăng Siêu đã sớm nhận định Tiêu Thỏ là con dâu, nếu sớm hay muộn đều phải vào cửa, chi bằng sớm rước về một chút, làm cho hai người lớn cũng có cháu mà bồng bế.

Tóm lại, kết hôn này là xác định rồi, hơn nữa phải về nhà kết hôn!

Ngay khi bốn người lớn vội vàng thay hai đứa nhỏ chuẩn bị cho hôn lễ, phía đầu tư nhân sự của Tuấn Vũ cũng xảy ra điều động. Vài năm nay, chuyện Tuấn Vũ gây dựng sự nghiệp là kỳ tích trong giới kinh doanh, đã trở thành công tư lớn nổi danh trong nước. Khách hàng càng ngày càng nhiều, nhân lực của tổng bộ bên này xuất hiện lỗ hổng, cần phải bổ sung gấp. Diệp Tuấn nhìn bảng danh sách nhân viên lo lắng vài ngày, cuối cùng vẫn là tập trung chú ý vào hai người có thành tích tốt nhất trong hai năm nay: Quan Liền và Lăng Siêu.

Hai người này là do mình một tay bồi dưỡng lên, tín nhiệm thì không cần phải nói, thêm vào đó, hai người quả thật có tài đầu tư thiên phú. Quan Liền vốn thuộc loại bình thường thoạt nhìn không có tiếng tăm gì, nhưng đến thời khắc mấu chốt lại có thể bộc phát đến kỳ tài. Về phần Lăng Siêu lại càng không cần nói nhiều, ánh mắt cực chuẩn. Ba năm trở lại đây, hạng mục hắn đầu tư chưa bao giờ xuất hiện sai lầm gì. Rất nhiều hạng mục mà trước đây không được người ta xem trọng, ở trong tay hắn lại giống như có ma pháp, đem lại vô số lợi nhuận. Không thể không nói hắn là nhân tài số một.

Có hai người như vậy đến tổng bộ để bổ sung chỗ thiếu, làm trợ thủ đắc lực cho Diệp Tuấn thì không thể tốt hơn.

Cho nên lúc này, Diệp Tuấn không nể mặt quản lí phân bộ kia nữa, không nói hai lời liền gọi người về. Quản lí phân bộ phía bắc đã “chiếm lấy” Lăng Siêu ba năm, cũng hiểu được ý của mình không hay cho lắm, tuy rằng trong lòng không muốn để cho nhân tài như vậy rời đi, nhưng vẫn phải thả ra.

Bởi vì việc điều động công tác của Lăng Siêu cùng với việc mình đột nhiên mang thai xảy ra đồng thời, Tiêu Thỏ không thể không lo lắng chuyện trở về phía nam làm việc. Nay nàng đã ở bệnh viện lớn này học tập công tác suốt ba năm, tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm, không còn là tiểu hộ sĩ cái gì cũng không biết lúc trước nữa, trở về cũng không phải là không thể.

Cuối cùng, vẫn là Lăng mẹ nói một câu làm cho nàng lập tức hạ quyết định.

Lăng mẹ nói:“Thỏ Thỏ, mẹ mong về sau mỗi ngày đều được ôm cháu.”

Trên đời này, Tiêu Thỏ rất nghe lời mẹ nuôi, nếu mẹ nuôi đã nói như vậy, trở về liền trở về đi thôi. Vì thế nàng đã liên hệ với bệnh viện bên này, cũng trình đơn từ chức lên bệnh viện đang làm.

Bệnh viện cũng coi như thông cảm cho nàng. Dù sao sinh con đối với mỗi người đàn bà mà nói đều là chuyện lớn, bệnh viện không có quyền can thiệp.

Cứ như vậy, xử lý tốt mọi việc bên kia trong khoảng thời gian một tháng, hai người thu thập hành lý trở về.

Nhìn thấy thành phố quen thuộc kia trải qua ba năm phát triển, tinh thần càng thêm phấn chấn, càng thêm bồng bột, trong lòng Tiêu Thỏ cao hứng nói không nên lời. Vừa ra khỏi sân bay, nàng la hét đòi phải về A trung thăm thầy cô giáo, kết quả bị Lăng Siêu nhét vào xe taxi:“Nếu không trở về, ba em đuổi giết anh mất.”

Nếu là ba nàng, quả sẽ làm như thế thật. Tiêu Thỏ le lưỡi, đành phải thu lại ý niệm trong đầu.

Hai người đi xe về nhà. Tiêu Thỏ mang thai vừa tròn sáu tuần, đã bắt đầu có phản ứng buồn nôn. Khi về tới nhà, sắc mặt có chút tái nhợt, bị ba nàng nhìn thấy, lập tức liền trách cứ Lăng Siêu.

“Cậu chiếu cố con gái tôi sao vậy hả? Nhìn sắc mặt của nó kém quá!”

Lăng Siêu thực thản nhiên nhìn ba Tiêu Thỏ, hắn bình tĩnh nhận khuyết điểm: “Thực xin lỗi, nhạc phụ đại nhân.”

Làm hại ba nàng muốn nói câu thứ hai cũng không biết nên nói cái gì, đành phải lẩm bẩm niệm trong miệng.

“Anh đừng giận, tính của ba em là như vậy...” Tiêu Thỏ đứng một bên vụng trộm kéo tay áo Lăng Siêu, le lưỡi với hắn.

“Anh biết.” Lăng Siêu nhìn nàng cười, “Lần trước ba mua cổ phiếu của ngân hàng kia, hôm nay trúng nguyên tập.”

“A!” Tiêu Thỏ kinh ngạc,“Trúng cổ phiếu sao còn tức giận?”

“Tính tình của ba, em còn không biết hay sao? Cổ phiếu kia là anh giới thiệu cho ba.”

“A!” Tiêu Thỏ bừng tỉnh ngộ ra, tính tình ba nàng quả thật là như thế này, trong lòng rõ ràng cao hứng, ngoài miệng lại không dám nói, thế nào cũng phải nghiêm mặt làm cái gì đó, trông mình mới có vẻ uy nghiêm của trưởng bối.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, không khỏi cười trộm.

Cơm chiều là hai nhà cùng nhau ăn, đề tài tự nhiên là xoay chung quanh chuyện kết hôn. Ngoại trừ kết hôn, còn có vấn đề trang hoàng phòng mới. Lăng Siêu trở về trước đã mua một căn nhà ba gian, hai phòng khách, một phòng bếp ở thành phố Z. Bởi vì khi mua phòng bọn họ còn chưa ở, nên việc trang hoàng vẫn do bốn người lớn xử lý. Đông người nhiều ý kiến, ba Tiêu Thỏ vì chuyện này mà đã tranh luận vài lần với lão Lăng. Hiện tại thừa dịp tất cả bọn họ đều có mặt, tự nhiên muốn cãi nhau xem ai đúng ai sai.

Đối với hai người cha càng già tính tình càng giống con nít này, Tiêu Thỏ im lặng không nói gì. Nhưng mà Lăng Siêu lại thành thạo đối mặt với hai người lớn khó nhằn kia, hắn ứng phó thật tự nhiên, luôn có thể tìm ra một phương pháp thỏa lòng mọi người để giải quyết. Tiêu Thỏ nhìn thấy, bội phục không thôi.

Ăn cơm xong, vấn đề trang hoàng phòng mới cũng thảo luận ổn, lúc này Lăng Siêu bỗng nhiên nắm lấy tay Tiêu Thỏ ở dưới gầm bàn, hắn ngẩng đầu nói:“Ba mẹ, lát nữa chúng con muốn ra ngoài một lát.”

Tiêu Hải Sơn là người thứ nhất phản đối: “Đã trễ thế này, còn muốn đi đâu? Thỏ Thỏ mang thai rồi, cậu đừng lôi kéo nó ra ngoài!”

Lăng Siêu cười, đáp lại bằng một câu hỏi:“Ba, cổ phiếu ngân hàng lần trước như thế nào? Gần đây có mấy loại cổ phiếu cũng tiềm năng lắm...”

Ánh mắt ba nàng lập tức sáng lên. Ý thức mình có chút thất thố, ông vội vàng nghiêm mặt nói: “Khụ khụ...... Các ngươi đi ra ngoài thì sớm trở về một chút.”

Kết quả, cả nhà đều che miệng cười trộm.

“Anh muốn dẫn em đi đâu?” Hai người ra tới cửa sau, Tiêu Thỏ hỏi Lăng Siêu.

Đang lái xe, Lăng Siêu quay đầu nhìn nàng, cười một cách thần bí: “Bí mật.”

Không biết trong lòng hắn đang tính cái gì, Tiêu thỏ cũng lười suy nghĩ. Dù sao ở cùng với hắn, cũng thấy hắn hay làm những chuyện mà người ta không tưởng tượng ra nổi. Vì vậy, thay vì tốn tâm tư suy đoán, không bằng chờ hắn nói cho mình.

Xe xuất phát từ khu nhà bọn họ, dọc theo con đường mới chậm rãi chạy về phía trước. Lăng Siêu lái xe rất ổn định, so với cái người tài xế hồi trưa còn tốt hơn. Chẳng những Tiêu Thỏ không cảm thấy buồn nôn, tâm tình còn dần dần bình tĩnh trở lại. Nàng nhìn sang kiến trúc bên đường có chỗ quen thuộc, có chỗ lạ hoắc lạ huơ, thỉnh thoảng cảm thán một vài câu.

“Anh xem, đây không phải là trường tiểu học của chúng ta sao? Mấy dãy lầu đều cao như vậy!”

“A! Từ khi nào nơi này có khu buôn bán? Trước kia không phải là công viên sao?”

“A a a! Quán nhà này còn mở à? Trước kia em thích nhất ăn đậu hủ ở chỗ này, sớm mai chúng ta tới đây ăn được không?”

......

Cứ như thế, Lăng Siêu một bên lái xe, một bên nghe nàng chỉ trỏ giống như đứa nhỏ, trên miệng luôn giữ nụ cười thật tươi.

Xe cứ chạy như vậy, thẳng đến khi nhà cửa trên đường càng ngày càng ít, đèn đường thưa thớt dần, phía trước tối đen, rốt cuộc Tiêu Thỏ có chút nhàm chán: “Thật ra anh muốn dẫn em đi đâu vậy?”

“Đến rồi.” Lăng Siêu dừng xe lại, giúp nàng tháo dây an toàn, sau đó xuống xe mở cửa bên kia kéo tay nàng bước xuống.

“Nơi này là......” Tiêu Thỏ nhìn quanh bốn phía, tối đen như mực, mơ hồ có chút bóng dáng nhà cửa, lại nghĩ không ra đây là đâu.

Lúc này, Lăng Siêu nắm lấy tay nàng, chỉ chỉ về phía nam.

“Em nhìn chỗ đó đi.”

Ngay khi Tiêu Thỏ ngẩng đầu, ngọn đèn sáng ngời chiếu lên khuôn mặt của nàng, một cái “ma thiên luân” sáng lên từ bầu trời phía nam. Thoáng chốc ngọn đèn bao phủ lấy bọn họ, bốn phía trở nên rõ ràng.

Đây chính là...

Bỗng nhiên nàng có chút kích động, tim đập mạnh hơn, mồ hôi đổ ra lòng bàn tay, gắt gao bắt lấy bàn tay Lăng Siêu đang nắm chặt nàng.

“Thích không?” Hắn kéo nàng vào lòng,“Em còn nhớ không, anh đã từng đáp ứng xây một cái công viên trò chơi cho em?”

Điều này đến như một giấc mộng, Tiêu Thỏ mờ mịt từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên. Nàng nhìn một chút, lập tức lắc lắc, rồi lại gật đầu, rồi lại lắc đầu, thật sự nàng đã quên có nói qua như vậy hay không.

Thấy bộ dáng nàng còn mơ hồ, Lăng Siêu nhịn không được mà cười rộ, khẽ hôn một cái lên trán nàng, vòng tay ôm nàng càng thít chặt: “Không sao cả, chỉ cần anh nhớ rõ là được rồi.”

“Để anh đưa em lên!” Hắn bỗng nhiên kéo tay nàng đi về phía “ma thiên luân”.

Có mấy nhân viên đã chờ sẵn ở đó, hiển nhiên là do Lăng Siêu sớm an bài. Vừa thấy hai người, trong mắt họ lập tức hiện lên mấy tia tươi cười mờ ám.

Tiêu Thỏ thẹn thùng, dúi đầu vào trong lòng Lăng Siêu. Người nào đó tự nhiên không cần khách khí mà vòng cánh tay qua nàng càng chặt hơn, ra dáng thủ thế với mấy nhân viên kia.

“Ma thiên luân” chậm rãi khởi động, từ từ lên cao từng chút một. Qua cửa sổ, Tiêu Thỏ nhìn xuống toàn cảnh công viên trò chơi bên dưới. Tất cả đèn đều đã sáng lên giữa bầu trời đêm đầy sao. Tiêu Thỏ bỗng nhiên cảm thấy mình giống như được đặt giữa vũ trụ. Trước mắt, sao trời và ánh đèn lần lượt thay đổi trở thành hàng vạn ánh sao trong dải ngân hà. Thật mê người!

“Tất cả mấy cái này đều do anh làm?” Nàng vẫn cảm thấy mộng mị như trước.

“Cũng không phải là tất cả.” Lăng Siêu lắc đầu,“Tháng trước, công ty có khách hàng muốn đầu tư vào hạng mục này, anh cảm thấy không sai, nên cũng đổ công vào.”

“Cho nên anh làm tất cả cũng không phải chỉ vì em?” Nàng ra vẻ giận.

“Đương nhiên.” Hắn thản nhiên gật đầu.

“Cái gì......” Không chờ nàng hết kinh ngạc, một tay Lăng Siêu lại kéo nàng vào lòng, hôn lên đôi môi của mình.

Đàn ông luôn có biện pháp làm cho phụ nữ ngậm miệng, đặc biệt là trong khung cảnh lãng mạn như ở đây.

Cái hôn vừa qua đi, nàng đã sớm không còn khí thế như vừa rồi nữa. Tùy ý ôm nàng vào trong ngực, tay kia của hắn nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng:

“Còn vì con của chúng ta...” Hắn nhẹ giọng nói nhỏ, thanh âm ấm áp ôn nhu buông xuống giữa không gian nhỏ hẹp, truyền đến trong tai nàng, thể xác và tinh thần đều trở nên mềm mại.

“Lăng Siêu.” Nàng bỗng nhiên gọi tên hắn, mặt chôn trong lòng hắn, giọng nói nghẹn ngào,“Em rất muốn khóc, làm sao bây giờ?”

“Vậy khóc đi.” Hắn cúi đầu hôn lên tóc nàng, nhẹ giọng thì thầm, “Ở trong lòng anh, em muốn thế nào đều được...”

Mặc kệ là khóc hay là cười, chỉ cần em ở trong lòng anh, đời đời kiếp kiếp, em cũng sẽ không buông tay.

(^^ Hìhì, mọi người tưởng tượng được cái “ma thiên luân” chưa? Giống như một cái vòng quay xích đu rất lớn trong công viên, vừa quay vừa đổi màu, ánh sáng phát ra lấp lánh giống như sông ngân hà ^^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hongy