Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Thố từ nhỏ đã ăn nhiều, lên ba tuổi có thể ăn một lần hết hai bát cháo, mẹ cô rất sầu khổ vì chuyện này. Cứ ăn như thế thì nghèo đi là chuyện nhỏ, lỡ béo phì thì làm sao? Mẹ cô suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định chỉ cho Tiêu Thố ăn một bát cháo một bữa.

Tiêu Thố đáng thương, mắt thao láo nhìn bát cháo đã ăn sạch, miệng bập bẹ: "Mẹ ơi, ăn cơm cơm..."

Mẹ cô cắn răng quyết tâm, đẩy con gái ra ngoài cửa: "Ngoan, đến nhà mẹ nuôi chơi đi con."

Thế là Tiêu Thố vừa quay đầu nhìn nồi cháo, vừa chập chững đến nhà Lăng Siêu.

Lúc đó Lăng Siêu cũng đã hai tuổi mười một tháng, khi Tiêu Thố vào nhà, bố cậu đang đút cháo cho cậu ăn, một nồi cháo to đặt trước mặt cậu, nhưng cậu không chịu ăn.

Mẹ cậu cuống đến nỗi toát cả mồ hôi, dỗ dành nựng nịu: "Siêu Siêu ngoan, ăn cơm nào!"

Cơm?

Tiêu Thố vừa nghe chữ này, hai mắt đã sáng trưng xanh lè như con sói đói.

"Mẹ nuôi, Thỏ Thỏ muốn ăn cơm!" (1)

–––––––––––––––––––––––––––––
(1) Thố có nghĩa là Thỏ.

Mẹ Lăng Siêu đang rầu rĩ vì con trai không chịu ăn, thấy Tiêu Thố thì mắt bà sáng bừng, có ý đây! Thế là bà múc cho Tiêu Thố một bát cháo đầy, nhiệt tình gọi cô: "Tiểu Thố, đến đây ăn cơm cho Siêu Siêu nhìn, ừ... trông ngon thật đấy!"

Tiêu Thố ăn xì xà xì xụp, mặt mũi lem nhem cháo.

Lăng Siêu nhìn cô không chớp mắt, thè lưỡi ra liếm mép, một lúc sau cậu không chịu nổi nữa, quay sang nói với mẹ: "Mẹ ơi, ăn cơm cơm!"

"Ừ!" Mẹ cậu hoan hỉ múc một bát cho cậu ăn.

***
Vì chuyện này mà mẹ Lăng Siêu rất hoan nghênh Tiêu Thố đến nhà ăn cơm. Còn Tiêu Thố cứ đến giờ ăn rất thích chạy sang nahf hàng xóm chơi, cứ như thế, mẹ cô cũng nhận ra sự thật.

"Chồng à, anh có thấy gần đây Tiêu Thố nhà chúng ta không kêu gào đòi ăn cơm nữa không?"

Bố cô lúc đó đang sửa máy cassette, không ngẩng đầu lên: "Thế tốt quá còn gì?"

"Tốt cái gì mà tốt? Em thấy mấy hôm nay nó ăn cơm xong là chạy đến nhà lão Lăng, nhất định là có gì đó, không chừng nó ăn vụng cơm ở nhà lão Lăng đấy!"

Bố cô bực bội ngẩng đầu lên: "Em cũng thât là, con gái thích ăn cơm thì cứ để nó ăn!"

"Anh hiểu gì chứ? Con còn nhỏ, hấp thụ tốt, ăn gì cũng sẽ mập ngay. Lỡ sau này béo phì ra, tiền mua vải may đồ nhiều thì anh chi tiền nhé?"

Bố cô ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý: "Nếu em lo lắng thật thì cho con bé đi học mẫu giáo đi, ở đó ăn uống đều có định lượng, bảo đảm không ăn nhiều."

Mẹ cô thấy có lý, hôm sau liền lên tỉnh đăng ký học mẫu giáo cho Tiêu Thố.

***
Do đó Tiêu Thố dù rất rất không tình nguyện, nhưng mẹ đã có lệnh, cô không thể cãi lại, sau khi trốn tránh mấy lần cũng đành ngoan ngoãn đi học mẫu giáo.

May mà mấy hôm sau Lăng Siêu cũng bị đưa đến trường hơn nữa lại còn học chung một lớp.

Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, từ sau khi Tiêu Thố đi học, Lăng Siêu lain bắt đầu chán cơm, mẹ cậu cuống lên, lại không nghĩ ra cách nào khác nên đành đưa con trai đi học mẫu giáo chung với Tiêu Thố, còn đặc biệt dặn dò các cô trông trẻ rằng lúc ăn cơm cứ để hai đứa ăn chung.

Quyết định nhầm lẫn này về sau đã làm cơm của Lăng Siêu toàn bị Tiêu Thố cướp hết. Đến nỗi có một khoảng thời gian, Lăng Siêu đói đến độ không có sức đứng dậy khỏi chỗ ngồi nữa. Còn Tiêu Thố ngày nào cũng nhảy nhót tung tăng, xem ra cò có tinh thần hơn lúc ở nhà.

Thế là sự "trầm tĩnh" của Lăng Siêu vang danh khắp nơi.

***
Cũng may chuyện này về sau được các cô trong trường phát hiện, sợ bị phụ huynh trách không làm tròn trách nhiệm, mỗi lần xới cơm riêng hai cô cậu đều lén xới phần nhiều hơn.

Thế là Lăng Siêu không còn đói nữa, mà Tiêu Thố lại càng no bụng hơn.

Trường mẫu giáo còn nhiều cơm hơn trong nhà, điều đó khiến Tiêu Thố vui kinh khủng, mỗi sáng sớm đều đòi mẹ dẫn đến trường, mẹ cô có lúc bận giặt quần áo, nấu cơm,... đưa cô đi muộn, cô vừa khóc vừa quấy phá ầm ĩ cả lên.

Để chiếc váy mới may của mình không bị con gái kéo hỏng, mẹ cô nhờ mẹ Lăng Siêu giúp đỡ, mỗi buổi sáng lúc đưa Lăng Siêu đi thì tiện thể đưa cả Tiêu Thố đi cùng.

Mẹ Lăng Siêu khi ấy có một chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng dài hai mươi tư tấc, Lăng Siêu ngồi phía trước, Tiêu Thố ngồi đằng sau, hai đứa mỗi ngày một trước một sau ngồi trên xe bà Lăng đến trường mẫu giáo, mỗi lần ra khỏi nhà đều bị cá bà cụ tụ tập ở cửa đùa giỡn.

"Thím Lăng à, đưa con tai và con dâu đi học đó hả?"

Bà Lăng cười bẽn lẽn, vươn tay giữ Tiêu Thố đang ngọ nguậy phía sau sắp rơi khỏi xe, thầm nghĩ: Không thể để con dâu tương lai té ngã được!

Từ một khía cạnh nào đó thì bà Lăng là một người có tầm nhìn rất xa.

***
Bà Lăng cứ thế cưỡi chiếc xe đạp cũ kĩ, buổi sáng đưa đi, buổi tối đón về, không quản mưa gió chăm sóc hai đứa trẻ này suốt hai năm, đến khi Tiêu Thố và Lăng Siêu lên lớp lớn thì chiếc xe cuối cùng đã hỏng hoàn toàn.

Sau khi phương tiện giao thông duy nhất bị hỏng, bà Lăng quyết định dẫn hai con đi bộ đến trường, lúc đó khu nhà họ ở cũng không xa trường mấy, chỉ cần ra khỏi cửa đi thẳng mãi, xuyên qua một con hẻm, sau đó men thei dòng sông nhỏ đi thêm một đoạn nữa là tới.

Lúc ấy Tiêu Thố đi bộ rất nhanh, nhảy nhót tung tăng bỏ rơi Lăng Siêu đi chậm chạp đằng sau, thế là bà Lăng yêu cầu hai đứa nắm tay nhau cùng đi.

Lăng Siêu không chịu, cứ giấu tay ra sau lưng mẹ cậu.

Tiêu Thố mặc kệ, mẹ nuôi nói cô làm gì thì cô làm thế, mẹ nuôi bảo cô nắm tay Lăng Siêu, đương nhiên cô không thể để mẹ nuôi thất vọng được rồi. Nên cô lao vụt đến sau lưng bà Lăng, túm lấy tay Lăng Siêu.

Lần đầu tiên cầm tay người cùng tuổi, mềm mại, rất dễ chịu.

Lăng Siêu giằng ra mấy lần không được, cuối cùng đành chịu thua.

Vậy là, mỗi sáng và tối mọi người đều thấy, dưới ánh bình minh hoặc hoàng hôn, một cô bé đi đứng rất nghênh ngang dắt tay một cậu bé, cậu bé ấy trông mặt có vẻ không tình nguyện, uốn ẻo vặn người đi sau lưng cô bé. Phía sau hai đứa còn có một thiếu phụ hiền từ, nhìn theo hai cô cậu bé với gương mặt nở nụ cười sung sướng.

Ánh mặt trời ấm áp rọi xuống ba người một lớn hai nhỏ, tạo ra ba cái bóng vàng kim rực rỡ thật dài...

***
Rồi một hôm, ba cái bóng bỗng thiếu một, chỉ còn lại hai cái bóng nhỏ, tay nắm tay đi ven sông.

Hoá ra hôm đó tan học rồi, bà Lăng vốn rất đúng giờ vẫn chưa đến đón hai cô cậu, hai đứa đợi ở cửa trường mẫu giáo rất lâu, đến khi các bạn nhỏ khác đều được bố mẹ đón về hết rồi, bà Lăng vẫn chưa xuất hiện.

Tiêu Thố đứng dậy khỏi bậc thang, kéo tay Lăng Siêu: "Đi, chúng mình tự về nhà!"

Lăng Siêu há miệng như định nói gì, nhưng đã bị Tiêu Thố kéo xuống khỏi bặc thang.

***

Đường về nhà rất ngắn, nhưng với hai đứa trẻ năm tuổi thì lại rất dài. Chúng nắm tay nhau, từ từ men theo con sông đầu thu, nước sông trong vắt chảy qua đê, ve trên cành râm ran bài hát u buồn cuối cùng.

Tiêu Thố thỏ thẻ nói bằng giọng hơi sữa: "Đi nhanh lên, nếu không mẹ nuôi sẽ lo đó."

Lăng Siêu không phục: "Sao cậu nghe lời mẹ tớ thế?"

Tiêu Thố ngoẹo đầu suy nghĩ rồi trả lời rất nghiêm túc: "Vì mẹ là mẹ nuôi của tớ."

Sau đó Lăng Siêu không hỏi gì nữa.

***
Lúc về đến nhà thì trời đã tối, cửa khu viện khép hờ, bên trong văng vẳng tiếng cãi nhau.

Tiêu Thố nắm tay Lăng Siêu định vài thì cửa vụt mở, ông Lăng từ trong bước nhanh ra ngoài, quay đầu quát với vào trong: "Cho dù em có đồng ý hay không nữa thì anh cũng phải đi làm ăn một phen!" Ông nói xong, quay lại nhìn thấy Tiêu Thố và Lăng Siêu vẻ mặt hoảng sợ.

"Bố ơi...", Lăng Siêu yếu ớt gọi.

Ông Lăng nhìn con trai, người đàn ông ba mươi mấy tuổi tròng mắt bỗng đỏ hoe.

"Thỏ Thỏ, bố nuôi phải đi một thời gian, sau này Siêu Siêu giao cho con chăm sóc, biết chưa?"

Tiêu Thố hỏi: "Bố nuôi ơi, bố định đi đâu?"

"Bố nuôi phải đi một nơi rất xa rất lớn, khi quay về sẽ mua kẹo chocolate cho các con."

Chocolate? Đó là một món rất ngon.

Tiêu Thố hào hứng gật đầu, một tay nắm tay Lăng Siêu, tay kia vỗ ngực: "Bố nuôi yên tâm, Thỏ Thỏ nhất định sẽ chăm sóc em trai nuôi thật tốt!"

***

Sau đó ông Lăng đi, hôm sau không về, hôm sau nữa cũng không về, rồi ngày thứ tư, thứ năm, thứ sáu... cũng không về.

Sau chuyện đó, bà Lăng cứ khóc mãi, khóc đến nỗi bỏ mặc cả hai đứa trẻ không đưa đi học nữa, thế là Tiêu Thố mỗi ngày nắm tay Lăng Siêu cùng ra khỏi khu viện, đi xuyên qua con hẻm nhỏ, men theo bờ sông đến trường mẫu giáo.

Đến một sáng kia, bà Lăng bỗng không khóc nữa, bà bước ra khỏi phòng, mặc một bộ đầm mới màu vàng đất, đôi mắt sưng húp khi mỉm cười nheo lại thành một đường thẳng.

Bà nói với Tiêu Thố và Lăng Siêu: "Đi, hôm nay mẹ đưa các con đến trường mẫu giáo!"

Tiêu Thố sung sướng vỗ tay, nói: "Mẹ nuôi ơi, meh cười là đẹp nhất!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro