Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Đối với nỗi nhục bị lời đồn đại sỉ nhục sự "thanh bạch" của cô, Tiêu Thố rất phẫn nộ, cân nhắc một ngày trời nên làm thế nào để trả thù Lăng Siêu, chỉ tiếc học xong vẫn không nghĩ ra.

Tiêu Thố giận dữ, lại trên đường về không thèm để ý tới Lăng Siêu, chạy một mạch về nhà.

Chạy tới cổng chính, mới phát hiện buổi sáng đi học không mang chìa khóa, thế là cô không vào nhà được.

Tiêu Thố đứng bần thần trong sân một lúc, cân nhắc xem có nên trèo tường vào không, liền thấy Lăng Siêu đã chậm rãi từ từ về tới.

"Này, cậu có mang chìa khóa không ?".  Cô hỏi với vẻ không chút khách sáo.

Lăng Siêu sờ sờ túi quần, lắc lắc đầu.

Tiêu Thố vốn đang giận dữ, lại càng giận hơn, vén tay áo lên chuẩn bị nhảy lên trèo tường. Bỗng dưng cô dừng lại, quay đầu quan sát Lăng Siêu với vẻ sâu xa.

Lăng Siêu lúc đó đứng dựa vào một gốc cây chuẩn bị chờ người lớn về mở cửa, thấy ánh mắt lóe ra đầy âm mưu liền cảnh giác hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

Tiêu Thố chỉ vào tường, nói với cậu: "Cậu trèo vào giúp tớ mở cửa."

Lăng Siêu nhìn thấy bức tường gần gấp đôi người, liền quả quyết cự tuyệt: "Tớ không trèo."

Tiêu Thố nói: "Tớ mà không vào được, Tiểu Lục sẽ chết đói mất." Tiểu Lục chính là con rùa cô nuôi.

"Nó là rùa mà, không chết đói được đâu."

"Không mà! Tớ muốn đi cho nó ăn. » Tiêu Thố giở trò nhõng nhẽo

Lăng Siêu nhíu nhíu chân mày: "Sao cậu không tự trèo vào ?"

"Vìì tớ là con gái mà..." Lúc Tiêu Thố nói ra những lời này, giọng rất dịu dàng, thực sự giống một cô bé.

Lăng Siêu miệng khẽ nhếch, tựa hồ muốn nói cái gì lại không nói nên lời, nghĩ một lúc liền buông cặp sách bước qua người Tiêu Thố.

.

"Cậu trèo đi, tớ ở dưới đỡ cậu." Tiêu Thố vừa nói vừa cúi xuống.

Lăng Siêu do dự một chút rồi trèo lên vai cô.

"Cậu đừng có lộn xộn nhé." Lần đầu cậu trèo tường, không khỏi có chút hồi hộp, tiếng nói cũng lộ ra sự run rẩy.

Tiêu Thố miệng đáp ứng, nhưng người không tránh khỏi loạng choạng.

"Đừng động đậy !" Lăng Siêu quát.

"Biết rồi, cậu mau lên đi." Tiêu Thố giục.

Lăng Siêu hừ một cái, nghiến răng, tay bám vào gờ tường ra sức đỡ cơ thể.

Bỗng nhiên dưới chân lại lắc một cái

"Á!"

Cậu hét một tiếng, thân mình không thể giữ nổi thăng bằng.

Một tiếng bịch vang lên, hai người đều té lăn ra đất. Khác nhau là Tiêu Thố ngồi trên đất, trên mặt tràn đầy vẻ mãn nguyện khoái chí báo được thù. Còn Lăng Siêu là nằm nghiêng trên đất, hai tay ôm chặt cổ chân, mặt hiện vẻ đau đớn không chịu nổi.

Đúng vậy, cậu đã gãy chân. 

.

Người lớn trở về, lập tức đưa Lăng Siêu tới bệnh viện gần đó. Chụp X quang xong, bác sĩ bảo xương mắt cá chân trái của Lăng Siêu có một đường rạn, bắt buộc phải bó bột nửa tháng.

Lần này, Tiêu Thố biết mình gây họa lớn, liền chạy qua định lấy lòng xin lỗi cậu, nhưng bị Lăng Siêu hung hăng liếc một cái dọa nạt.

Lăng Siêu giận dữ cũng đúng thôi, tuần sau cậu phải đại diện trường đi tham gia một cuộc thi Toán học rất quan trọng, hiện giờ nằm viện bó bột cứng ngắc, làm sao kêu bài thi bay tới cho cậu làm được.

Có điều Lăng Siêu giận gì thì giận, khi bà Lăng hỏi làm sao bị thương ra nỗi này, cậu không hề khai ra Tiêu Thố, hành động trượng nghĩa rộng lượng đó càng góp phần khiến lương tâm Tiêu Thố thêm cắn rứt. Nhất thời cô cảm thấy rất khó tha thứ cho hành vi trả thù trẻ con của mình.

Sau khi về nhà, để bù đắp cho Lăng Siêu, Tiêu Thố liền chủ động yêu cầu mỗi ngày được đưa đón Lăng Siêu đi học.

Mọi người rất vui, đều nói Tiêu Thố lớn rồi, hiêu chuyện rồi, biết chăm sóc em trai nuôi. Kỳ thật chỉ có Tiêu Thố trong lòng thầm hiểu, cô thật ra là muốn chuộc lỗi.

.

Chuyện Tiêu Thố ngày nào cũng dìu Lăng Siêu đi học, sau đó nhờ mạng lưới buôn dưa ở trường truyền tai nhau, mọi người càng tuyệt đối tin tưởng việc Tiêu Thố chính là bạn gái của Lăng Siêu, mấy cô bé học trò có ý với Lăng Siêu rốt cuộc không còn dám lấy cớ tới chỗ hắn hỏi bài Toán nữa, như thế ngược lại càng giúp Lăng Siêu đỡ phải nhức đầu.

Đến ngày thi Toán cấp thành phố, do đường quá xa, Lăng Siêu chân bó bột không thể tới dự. Tiêu Thố ăn năn không thôi, nghĩ chán chê, cuối cùng quyết định tự mang bảo bối trân quý là Tiểu Lục tới tặng Lăng Siêu để lấy lòng.

Lăng Siêu cầm cái bể cá chứa con rùa, mắt hiện lên một tia chán ghét. Cậu thực sự ghét động vật di chuyển bằng cách bò, đặc biệt là cái loại con thú toàn thân phủ lông xanh, nhơm nhớp như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của Tiêu Thố, cậu cũng vẫn đem Tiểu Lục mang về nuôi.

"Nói trước đấy, nó chết tớ không chịu trách nhiệm !"

"Ừ ..." Tiêu Thố nhìn con rùa nhỏ, có chút không đành lòng, lại bổ sung một câu: "Cậu thông minh như thế, nhất định nuôi nó không chết đâu."

Lăng Siêu khóe miệng giật giật không nói gì.

Con rùa đúng là không bị chết, vẫn yên yên ổn ổn đợi Tiểu Thỏ gả về nhà. Tất nhiên đó là chuyện sau này

.

Trường của Tiêu Thố gồm cả tiểu học và cấp hai, khi Lăng Siêu lên cấp hai suôn sẻ, Tiêu Thố cuối cùng cũng trở thành học sainh tiểu học lớp sáu. [*tiểu học TQ gồm 6 lớp chứ không phải 5 lớp như ở VN]

Lớp Sáu,  vô thức có nhiều chuyện đều thay đổi, bao gồm cơ thể của các cô bé, kỳ kinh nghuyệt đầu tiên của Tiêu Thố đã xuất hiện.

Lúc đó, ở trường đã học qua mấy tiết về sinh lý vệ sinh cơ thể người, Tiêu Thố ít nhiều cũng biết cơ thể mình đã xảy ra cái gì. Có điều cô vẫn như trước không biết làm sao, chỉ ngồi im một chỗ không dám đứng dậy.

Tới khi tan học, mọi người dọn dẹp vệ sinh xong xuôi đều lục tục kéo nhau đi về, Tiêu Thố vẫn là không dám đứng lên, mãi tới khi Lăng Siêu chờ mãi không thấy liền lên phòng học tìm nàng.

"Sao còn ngồi đó?" Lăng Siêu đem cặp sách cô đặt trên bàn nhấc lên, định về.

"Khoan đã!" Tiêu Thố gọi, nhăn mặt, vẻ ngượng ngùng.

Lăng Siêu phát giác có chuyện gì đó liền đi tới. "Cậu làm sao thế ? Không thoải mái sao ?"

Tiêu Thố cắn môi, lúng ta lúng túng không biết làm thế nào nói cho hắn: "Tớ ...tớ ... cái đó... tới rồi..."

Lăng Siêu ngẩn người, lập tức hiểu ra. Hắn bước lại buông cặp hai người xuống, rồi cởi áo khoác đồng phục của mình đưa cho cô.

"Đây."

Tiêu Thố sững người, rồi lo lắng nhìn chằm chằm cái áo đồng phục được đưa tới, do dự không dám cầm lấy.

"Chẳng lẽ cậu muốn ngồi trong lớp tới mai à?"

Cô cắn răng, rốt cuộc vẫn nhận lấy cái áo trong tay Lăng Siêu.

Tiêu Thố choàng áo buộc ngang hông, vừa đủ che khuất cái quần bị ướt, sau đó cùng Lăng Siêu mặc áo sơ mi cộc tay tay cầm hai cặp sách đi về nhà. 

.

Lúc về tới nhà, ngoài sân có một chiếc xe đỗ, vừa nhìn đã biết là loại xe cao cấp, khiến không ít người đứng ngoài nghển cổ ráng nhìn vào trong, vừa xem vừa bàn tán cái gì đó.

Đợi Lăng Siêu và Tiêu Thố đi tới, một kẻ hiếu sự liền bảo Lăng Siêu: "Bố cháu đã về đấy."

Không sai, ngày hôm đó với Tiêu Thố và Lăng Siêu mà nói, đều là ngày người nhà đến thăm. Điểm khác biệt là, nhà Tiêu Thố gặp "bà dì", còn nhà Lăng Siêu, chính là ông bố đã biến mất suốt sáu năm qua giờ lại xuất hiện.

.

Lăng Siêu vào đến sân, vẫn trầm mặc không nói gì, sắc mặt không vui lắm.

Cậu không về thẳng nhà, mà là đưa Tiêu Thỏ vào vào nhà cô, dặn dò cô chú ý nghỉ ngơi, rồi mới lại xách cặp của mình quay về.

Nhìn thấy bóng lưng Lăng Siêu rời đi, Tiêu Thố bỗng có chút lo lắng.

Cô biết Lăng Siêu không thích nhắc tới bố mình trước mặt người khác. Năm lớp bốn có lần cậu thu bài tập mà xảy ra xung đột với một cậu bé hư hỏng trong lớp, tên đó về sau lại lôi kéo thêm một đám người ở cổng trường chờ cậu, chỉ vào mũi cậu mà mắng cậu là đồ nghiệt chủng không có cha.

Đó cũng là lần duy nhất Lăng Siêu đánh nhau với người khác, nếu không phải Tiêu Thố chạy đi gọi bác bảo vệ tới, trên trán Lăng Siêu hẳn không chỉ có một vết sẹo be bé kia thôi.

Việc này cũng khiến Lăng Siêu bị mẹ giận dữ đánh cho một trận nhớ đời. Nhưng từ đó về sau, cả trường học không ai còn dám nhắc đến bố cậu trước mặt cậu nữa, cũng không còn giáo viên nào còn nói cậu nho nhã trầm tĩnh, bởi mọi người đã phát hiện, con mèo nhỏ này khi đã phát oai, quả thật so còn khiếp hơn lão hổ nhiều.

Lão Lăng đã trở về, khiến cho cả khu nhà vốn bình tĩnh giờ bỗng trở nên nhộn nhịp khẩn trương hơn.

Tối hôm đó, bố mẹ Tiêu Thố sang nhà Lăng Siêu ngồi tới khuya, Tiêu Thố bị ra lệnh phải ở nhà không được ra khỏi cửa, cô chỉ có thể buồn bã dán lỗ tai vào vách tường lắng nghe động tĩnh nhà bên cạnh.

Không có tiếng khóc nháo, không có tiếng cãi nhau, chỉ có tiếng nói chuyện khi đứt khi liền, cách một bức tường cô không nghe rõ lắm.

Sau đó, bố mẹ cô về nhà, vẻ mặt không có vẻ nặng nề như lúc sang đó.

Rồi sau đó nữa, lão Lăng liền về nhà sống, chiếc xe hơi đắt tiền của ông không lái đến đây, nghe nói nó ở trong một bãi đỗ xe cao cấp mới xây trên trấn, tiền trông xe cao tới dọa người.

Nhiều năm về sau, Tiêu Thố một hôm nhớ tới việc này, có hỏi mẹ cô đêm đó rốt cuộc đã xảy ra việc gì.

Mẹ cô không kể gì hết, chỉ thản nhiên nói: "Kỳ thật, mẹ nuôi con chính là người phụ nữ thông minh nhất mẹ từng gặp."

Đúng vậy, một người phụ nữ thông minh luôn hiểu được nên dùng một tấm lòng khoan dung để phủ lên toàn bộ tình yêu của một người đàn ông.

.

Lão Lăng đã trở lại, nhà Lăng Siêu lập tức náo nhiệt hơn rất nhiều, thậm chí những kẻ thân thích vốn chưa bao giờ gặp qua cũng đều đến chơi. Mỗi ngày bọn họ phải tiếp đãi khách khứa nhiều tới mức hai cánh cổng lớn cũng sắp bị phá tung rồi.

Tiêu Thố không thích những người đó, đặc biệt là ánh mắt bọn họ nhìn Lăng Siêu, trông như chuẩn bị ăn thịt cậu tới nơi vậy.

Đương nhiên Lăng Siêu cũng không thích, cho nên mỗi lần về tới nhà, chỉ cần thấy trước cửa xuất hiện vài đôi giày lạ, Lăng Siêu liền vác cặp đi thẳng tới nhà Tiêu Thố làm bài tập.

Làm xong bài, mẹ Tiêu Thố lại tiếp tục giữ cậu lại ăn cơm, mãi tới khi khách khứa về hết, Lăng Siêu mới thu dọn sách vở về nhà.

Sau đó, lão Lăng nhận ra sự thay đổi của con mình, cảm thấy cứ như vậy tiếp tục sẽ không có lợi cho sự trưởng thành của cậu, nên ông liền bàn với vợ vào trong trung tâm thị trấn ở, nơi đó phòng ốc lớn, điều kiện học tập cũng tốt, sẽ có ích cho tương lai của Lăng Siêu.

Nhưng bà Lăng nhất quyết không chịu: "Nếu chuyển đi như thế, biết tìm đâu cô con dâu nghe lời như Tiêu Thố chứ?"

Lão Lăng nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, vì thế không tiếp tục có ý muốn chuyển nhà nữa. Thật ra, vài năm nay ông ta ở bên ngoài làm ăn này nọ, lòng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với vợ con ở nhà, cho nên từ khi vợ ông tha thứ, ông vẫn luôn nghe lời vợ, vợ nói gì ông ta không dám không nghe theo, thành một ông chồng đủ tiêu chuẩn Nhị Thập Tứ Hiếu điển hình.

Lăng Siêu tuy không phải chuyển nhà, nhưng mấy tháng sau, đồ án quy hoạch của chính phủ lại được chuyển xuống, căn phố lâu đời nhà Tiêu Thố và Lăng Siêu được quy hoạch thành một khu công viên dạo chơi, năm sau sẽ động thổ xây dựng.

Chính phủ muốn xoa dịu dân cư nơi đây nên đã chuẩn bị sẵn cho họ nhà mới, nhà mới được xây dựng ở khu mới, tuy có hơi xa, nhưng so với nhà cũ thật sự lớn hơn nhiều, vẫn là những kiến trúc theo từng tiểu khu, các tòa nhà cao tầng đều có thang máy lên xuống, tới hôm chuyển nhà cũng là do chính phủ phái một đoàn xe tải đi giúp đỡ.

Mẹ Tiêu Thố ban đầu không chịu chuyển, sau đó Tiêu Thố vừa nghe nói có thang máy, liền chỉ sợ không kịp chuyển, luôn miệng thúc giục mẹ mình đồng ý. Mẹ cô suy đi tính lại, ngẫm ra một mình chống đối cũng chả có thanh danh gì hay ho, vì thế liền đáp ứng chuyển nhà.

Nhà Tiêu Thỏ đã đồng ý chuyển, nhà Lăng Siêu tất nhiên cũng đi theo, mà cũng không biết là có trùng hợp hay do duyên phận, hai nhà bọn họ lại ở chung tòa nhà. Hơn nữa lại càng gần hơn trước, thang dừng chung một tầng, nhà Tiêu Thỏ rẽ sang trái, nhà Lăng Siêu rẽ sang bên phải, hai cánh cổng lần này chỉ cách nhau không đến ba bốn mét.

.

Tới khi chuyển nhà xong xuôi, nhìn lịch đã là tháng tám, Tiêu Thỏ rốt cục cũng ngơ ngơ ngáo ngáo học xong tiểu học, chính thức sắp trở thành học sinh cấp hai.

Nói là lên cấp hai chứ thực ra là bộ phận tiểu học và cấp hai vốn dĩ cùng ở trong một khi của trường, bọn học sinh như Tiêu Thố chỉ việc từ tòa nhà này chuyển sang tòa nhà khác, đường đi học không có gì thay đổi.

Chỉ có điều, khi đó hiệu trưởng vẫn là ông già thích chơi trò trắc nghiệm tố chất của sáu năm về trước. Một tay vung bút, thế là lần này các tân học sinh cấp hai lại tiếp tục đi kiểm tra năng lực.

.

Lần này, hai cân táo của bà Tiêu hoàn toàn không còn có ích.

Hiệu trưởng nói: "Con của bà trí lực không hề tốt chút nào, về sau lên trung học chắc chắn có hại, không bằng để cô bé học nghệ thuật đi."

Mẹ cô thật khó hiểu: "Nghệ thuật ? Nghệ thuật gì cơ ?"

"Chẳng hạn như là học mỹ thuật, học thư pháp chẳng hạn."

"Không được, không được!" Mẹ cô lắc đầu muốn gãy cả cổ. "Tiểu Thố nhà chúng tôi vẽ tranh trông như viết chữ, còn viết chữ trông như vẽ tranh, không được ! Tuyệt đối không được !"

Hiệu trưởng liền nghĩ nghĩ: "Nếu không học âm nhạc vậy, học piano, học múa chẳng hạn ?"

"Hiệu trưởng, ông đừng đùa nữa mà ! Nhà chúng tôi nghèo rớt, ngay là cái nồi bằng thép cũng không mua nổi một cái, còn nói mua piano ? Còn về phần học múa, lại càng không mua được sách vở nhạc nhẽo quần áo, chi bằng để nó đi học võ còn hơn !"

Hiệu trưởng liền vỗ bàn bốp một cái: "Võ thuật ? Cũng được đấy !"

.

Cứ thế, Tiêu Thố vừa lên cấp hai, mẹ cô liền đưa cô tới một võ quán có danh tiếng gần đó xin học. Tiêu Thố cho tới giờ còn chưa biết võ thuật ra sao, lúc theo mẹ vào trong lớp cứ rut5re2, nhút nhát.

Thầy giáo dạy võ mặt mày hung ác như Võ Đại Lang hỏi nàng: "Cô bé tên gì ?"

"Tiêu Thố"

Tiểu Thố" Thầy ngẩn người, "Vậy con đã từng học võ bao giờ chưa ?"

Tiêu Thố lắc đầu: "Dạ chưa."

Mẹ cô vội vã tiếp lời: "Thưa thày, đứa nhỏ này dù chưa bao giờ học võ, nhưng nó đã từng trèo cây rất giỏi."

Thầy dạy võ vừa nghe liền hào hứng: "Một cô bé con lại có thể trèo cây cơ à ? Tốt lắm, rất dũng cảm, tôi nhận."

Từ đó, Tiêu Thố liền bắt đầu đi theo võ sư Võ Đại Lang học võ

Mãi tới thật lâu về sau, Tiêu Thố mới biết thì ra thầy dạy võ trông quê mùa ấy, lại từng tham gia đại hội võ thuật toàn quốc, lại còn đạt giải nhất, kẻ đứng thứ hai, bị ông ta đánh bại ấy, so ra còn cao hơn ông ta hai cái đầu.

Thầy dạ võ nào có giống Võ Đại lang ? Rõ ràng là Võ Tòng ngụy trang Võ Đại Lang thì có ! [*Võ Đại Lang là nhân vật trong Thủy Hử, anh của Võ Tòng.]

.

Lúc đó, nhà Tiêu Thố đã ở khu nhà mới được một thời gian. Nhà mới khá xa trường học, không còn có thể đi bộ nữa. Vì thế mẹ cô liền mua cho cô một cái xe đạp dành cho các bé gái nhỏ, trên tay nắm còn có vài sợi ruy băng màu phấn hồng.

Tiêu Thố không thích cái xe đạp này, cảm thấy nó quá trẻ con. Cô thích cái xe hiệu Giant của Lăng Siêu kìa, màu đen, phóng lên cảm thấy mình như một cơn gió. Lăng Siêu mỗi lần mặc sơ mi trắng đứng ở cạnh xe, nhìn qua trông cực kì oai phong đẹp trai.

Có lần, Tiêu Thố dậy thật là sớm, không chờ Lăng Siêu liền tự mình xuống lầu, sau đó cô đến chỗ giữ xe, lấy chiếc xe của Lăng Siêu, đạp đi mất.

Nhà để xe của hai gia đình vốn không chung nhau, nhưng vì Tiêu Thố thích nhìn xe Lăng Siêu, luôn thích đem xe mình để nhờ vào nhà để xe của nhà Lăng Siêu. Sau đó Lăng Siêu chê cô phiền toái, liền tự đánh thêm một chiếc chìa khóa nữa cho cô. Không ngờ lại đúng ý đồ của Tiêu Thố.

.

Tiêu Thố đạp xe của Lăng Siêu tới trường học xong, vô cùng sung sướng thoải mái đem xe tới nhà để xe của trường, đeo cặp sách bước vào lớp.

Tới trưa, cô đi vệ sinh, chợt nghe tiếng một đám nữ sinh lớp bên cạnh đang tán gẫu.

Nữ sinh A: " Sáng nay lúc ta đi học nha, gặp lớp trưởng Lăng Siêu của lớp 8/3 , các cậu đoán thử xem? Anh ấy bước xuống từ một chiếc xe hơi rất đẹp nha

Nữ sinh B: "Tớ biết tớ biết, chính là anh Lăng Siêu đẹp trai đúng không ? Không ngờ nhà anh ấy giàu như vậy, quả thật là một bạch mã hoàng tử nha ! »

Nữ sinh C: "Các cậu thôi mơ mộng hão huyền đi ! Lăng Siêu người ta có bạn gái rồi đó. »

" Ai thế ?"

"Là Tiêu Thố lớp kế bên đó !"

Tiêu Thố đang kéo quần đứng lên thiếu chút nữa té nhào vào bồn cầu.

Lời đồn đại không có thật này, tại sao tới giờ mọi người vẫn không chịu quên đi nhỉ ? 

.

Hôm đó tan học, tới phiên Tiêu Thố làm vệ sinh lớp, cô dọn dẹp xong xuôi, liền vác cặp chuẩn bị đi lấy xe. Xuống đến nhà để xe, phát hiện nơi mình để xe buổi sáng có một bóng người rất quen thuộc đang đứng, mặt nghiêm nghị muốn dọa người.

Tiêu Thố tự biết họa đã tới, chầm chậm bước qua, giả bộ ngây ngô chào hỏi: "Sao cậu giờ này vẫn chưa về ?"

Lăng Siêu hừ một tiếng: "Chờ cậu."

Tiêu Thố phát hoảng: "Không cần chờ tớ, cậu vốn có thể về trước mà..."

"Tiêu Thố!"  Lăng Siêu ngắt lời cô, giọng trầm xuống.

Tiêu Thố biết, chỉ cần cậu gọi đầy đủ cả tên lẫn họ cô, nghĩa là cô nên cúi đầu nhận lỗi rồi.

"Thật xin lỗi mà... Tớ chỉ muốn cưỡi thử xe cậu một lần thôi. Tớ cam đoan sẽ không có lần tiếp theo !" Cô đưa ba ngón tay ra, mắt long lanh nước ngước nhìn cậu. Tuy lúc đó bọn họ vẫn cao bằng nhau, nhưng Lăng Siêu đứng trước mặt Tiêu Thố, không biết làm sao nhìn vẫn có điểm lợi hại hơn hẳn.

Cậu nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Tiêu Thố, những lời trách cứ giáo huấn đang muốn trào ra liền nuốt trở lại. 

Cậu ngừng một chút, rồi chìa tay ra: "Chìa khóa."

Tiêu Thố ngoan ngoãn mở cặp lấy ra chìa khóa xe đưa cho cậu.

Lăng Siêu mở khóa, ngồi lên, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Thố: "Lên.'

"Làm gì ?"

"Chẳng lẽ cậu muốn một mình đi bộ về?" Sáng nay vì Tiêu Thố lấy xe cậu đi học, cậu đã phải do dự rất lâu giữa một bên là cái xe cột dây màu hồng phấn của Tiêu Thố và một bên là chiếc xe hơi màu trắng của bố. Cuối cùng không cam lòng nhưng phải chịu để bố đưa đi học.

Tiêu Thố do dự một lát, nhưng vừa nhìn thấy bộ mặt âm trầm giận dữ của Lăng Siêu liền không chần chờ nữa, ngoan ngoãn ngồi lên yên sau.

.

Đúng lúc Lăng Siêu đạp xe chở Tiêu Thố ra khỏi cổng trường, lại vô tình gặp mấy nữ sinh lớp bên lúc nãy tán gẫu.

Nữ sinh A hai mắt phát ra hình trái tim: "Mau nhìn kìa ! Kia không phải Lăng Siêu ở lớp 8/3 đó sao ? Dáng người đạp xe thật là đẹp nha !"

Nữ sinh B hai mắt muốn phun ra lửa: "Nữ sinh mà anh ấy đang chở là ai ? Không phải bạn gái anh ấy chứ ? Dáng người sao khó coi như vậy, một chút xinh đẹp cũng không có !"

Nữ sinh A phụ họa:  "Đúng rồi đúng rồi! Thật sự là xấu xí mà, Lăng Siêu của chúng ta trắng như vậy, cô ta đen như vậy, không xứng đôi chút nào!"

Nữ sinh C liếc hai bạn một cái: "Xứng hay không đâu phải do các cậu quyết định. Dù người ta sinh ra chỉ là một con gấ trúc thì cũng vẫn là động vật quý hiếm của quốc gia nha."

"Hắt xì..."

Tiêu Thố ngồi sau xe Lăng Siêu chợt nhảy mũi một cái.

"Đừng có chùi vào quần áo tớ đấy." Lăng Siêu nhắc nhở.

"Ờ." Tiêu Thố lơ đãng nói, đưa tay lên quẹt quẹt mũi vài cái, sau đó thật tự nhiên đem tay dừng ở trên áo hắn, chùi chùi...

Lăng Siêu: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro