Chap 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết ngày càng lạnh, thoáng chốc đã sắp tới cuối học kỳ. Chaeyoung dù không phải rất thông minh, nhưng cũng may là đi học bình thường cũng rất chăm chỉ, nên học hành không đến nỗi quá vất vả.

Nhưng Hyomin thì khác, thế nên cô nàng đành thoát khỏi cái mỹ danh Thục Phạn Thập Tam Lang hoặc động vật ngủ đông, bắt đầu ngày nào cũng lôi Chaeyoung tới thư viện học bài.

Cứ như vậy được vài ngày, tới thứ tư, Bộ Giáo dục tổ chức một đợt phụ đạo tâm lý trước khi thi, nghe nói là để chuẩn bị tinh thần cho toàn bộ sinh viên năm nhất trước cuộc thi đầu tiên.

Nhắc tới phụ đạo tâm lý, Chaeyoung lập tức phản xạ có điều kiện nghĩ đến Donghae. Không phải lại là anh ta chứ?

Lại nói, Chaeyoung cũng vô cùng oan uổng a. Thật ra giữa Donghae và nàng vốn không thù không oán, vốn là không nên ra tay mạnh như thế. Nhưng ai mà ngờ được Donghae dáng vẻ cao lớn mạnh mẽ như vậy lại không chịu nổi vài cú đòn, thật là phí cơm phí gạo hơn hai mươi năm qua mà!

Sau vụ việc kia, Chaeyoung thật sự còn cố ý lo lắng để ý diễn đàn học sinh của trường YG vài ngày liền, xem có chủ đề bàn tán nào mới kiểu "Một nghiên cứu sinh của trường chết thảm không rõ nguyên nhân trong phòng tư vấn tâm lý", hay là "Giới đại học kinh hoàng về bạo lực trong giới sinh viên", hoặc như "Một sinh viên đại học ra tay tàn độc, đánh gãy xương bạn cùng học", vân vân và vân vân. Đến khi để ý kĩ là không có bài post nào kiểu thế xuất hiện, nàng mới an tâm thả lỏng cơ thể, xác định mình không đánh anh ta tới tàn phế được.

Có điều, nhớ lại hôm đó, nàng ra tay quả thật cảm thấy vô cùng thích chí nha. Đã lâu rồi mới có cơ hội hoạt động gân cốt như thế, xem ra học kỳ sau nên nghĩ tới việc tìm đội võ thuật nào đó tập luyện thôi nhỉ.

Ngồi trong lớp suy nghĩ vẩn vơ một lúc, buổi phụ đạo tâm lý liền bắt đầu. Theo lịch là người phụ đạo lên trò chuyện cởi mở một chút, rồi mời một giáo sư tâm lý học lên giảng bài.

Chaeyoung ngồi nghe người phụ đạo nói chuyện linh tinh cả nửa ngày, cũng không thấy bóng dáng Donghae đâu cả. Sau đó bỗng có một ông trung niên bụng to đầu hói bước từ ngoài vào, người phụ đạo liền giới thiệu. "Giờ xin mời thầy Choi lên giảng về phụ đạo tâm lý cho chúng ta."

Cằm Chaeyoung thiếu điều rớt xuống đất cái bịch. Nếu không phải nghe được phía sau có người bàn tán về Donghae, nàng thật sự là đang nghĩ ông già bụng to đầu hói trên bục giảng kia chính là Donghae sau khi bị nàng phá hủy dung mạo.

"Ai da, không phải vừa nói sư huynh Donghae sao? Sao lại thành một ông thầy già thế này?" Một nữ sinh buồn bực nói.

"Đúng thế, tớ còn tưởng là Donghae lên nói chuyện chứ, ai biết là anh ấy không đến!"

"Các cậu có biết sư huynh đi đâu không? Cả tháng nay tớ không nhìn thấy anh ấy rồi."

"Không rõ lắm, nghe nói anh ấy ốm rồi!"

"Ốm gì nghiêm trọng thế?"

"Anh ấy gãy xương tay nha, hôm đó tớ nhìn thấy ở ký túc xá, thấy anh ấy bó bột tay mà."

"Nghe nói là ngã cầu thang phải không nhỉ? Lần trước tớ thấy trên mặt anh ấy cũng có vết thương!"

"Ngã cầu thang?"Cả đám nhìn nhau một hồi, im lặng một hồi, có kẻ xem chừng rành rẽ mọi việc liền thốt lên đầy cảm thán.

"Xem ra bạn gái Donghae là cọp cái không chừng."

Mọi người gật đầu lia lịa. "Gia môn bất hạnh a, gia môn bất hạnh a..."

Chaeyoung ngồi trên nghe xong mặt đen thui, nghe là biết Lee đại thiếu gia từ nhỏ tới lớn chưa bị ai đánh bao giờ, ngã cầu thang xuống ư? Lý do nhảm nhí như vậy cũng nghĩ ra được!

Hết buổi phụ đạo tâm lý, Hyomin vừa định lôi Chaeyoung đi thư viện, lập tức bị Jennie kéo lại."Không được, chiều nay Chaeyoung là của tớ!"

"Cậu có Jisoo rồi, còn muốn cướp Chaeyoung nhà tớ làm gì?" Hyomin cảnh giác nhìn lại."

Sư thái, đừng có thần kinh bất ổn thế có được không hả?" Sư thái là một trong số hàng loạt "tên gọi thân mật" của Hyomin, bởi nàng vốn theo chủ nghĩa ăn chay, đến con gián bé xíu cũng không đành lòng đập chết, nên bị gán cho ngoại hiệu là "sư thái".

"Cậu đừng có sư thái này sư thái kia thế chứ, làm vậy ta thật sự cảm thấy giống như gọi Diệt Tuyệt sư thái không bằng!"

Jennie lập tức dùng giọng trẻ con ngây thơ cao vút của mình mà gào lên. "Hyomin tiểu sư muội, có thể cho tớ mượn Chaeng nhà cậu trong nửa ngày không nào?"

Hyomin cuối cùng cũng đứng hình trong gió. Cậu mới là ni cô, cả hị nhà cậu mới là ni cô!

"Jennie, cậu muốn đi mua cái gì?" Chaeyoung không hiểu ất giáp gì cả bị Jennie kéo đi dạo phố, nhất thời có chút không hiểu nàng ta muốn gì.

"Mua quà!"

"Sao lại quà?"

"Quà cho Jisoo chứ sao?"

"Sinh nhật Jisoo à?"

"Đồ ngốc!" Jennie rốt cục chấp nhận thất bại với suy nghĩ ngây thơ của Chaeyoung, nên làm một bài giảng nghiêm chỉnh. "Ai bảo chỉ có sinh nhật mới cần đưa quà chứ? Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có bao nhiêu ngày lễ để tặng quà cơ mà."

Chaeyoung trước sau như một, mờ mịt không hiểu. "Cho ví dụ giùm đi?"

"Sao trên đời lại có con bé chả lãng mạn gì cả như cậu nhỉ?" Jennie chỉ còn biết lắc đầu bất đắc dĩ. "Để chị đây giảng cho mà nghe, một năm, ngoài sinh nhật hai người, còn có (14/2) lễ Tình nhân của phương Tây, lễ Thất tịch, 8/3 Quốc tế Phụ nữ, 1/5 Quốc tế Lao động, 1/6 Quốc tế Thiếu nhi, 1/10 lễ Quốc khánh, lễ Trung Thu, rồi còn một vài lễ ít quan trọng hơn như xuân phân thu phân, lập hạ lập đông, đại hàn tiểu hàn,....Tóm lại chỉ cần là ngày có tên gì đó, đều có thể kỷ niệm cùng nhau mà!"

Chaeyoung bị tràng liệt kê ngày lễ này của Jennie khiến cho đầu hoa mắt váng, mãi một lúc sau mới có thể yếu ớt hỏi lại. "Còn tiết Thanh minh thì sao?"

"Thì có thể cùng nhau lên núi tế bái tổ tiên a!"

Cuối cùng Chaeyoung không còn gì để nói nữa rồi.

"Cậu với Lisa không phải chỉ kỷ niệm mỗi sinh nhật cùng nhau chứ?" Jennie dùng một thứ ánh mắt chuyên dùng với sinh vật lạ ngoài hành tinh để nhìn Chaeyoung.

"Ơ... thật ra bọn tớ còn cùng nhau đi tảo mộ Thanh minh a!" Do người đã khuất của hai nhà đều được an táng ở cùng một nghĩa trang, nên lần nào đi nhà nàng cũng đi cùng xe với nhà Lisa a.

Jennie rốt cục tuyệt vọng. "Tớ thật sự khâm phục hai cậu! Cậu đừng bảo tớ hai người quen nhau lâu như vậy còn chưa bao giờ hẹn hò chính thức với nhau nhé!"

Chaeyoung: "... Hồi trước bọn tớ thường... hẹn nhau đi học chung."

Đối diện với một cặp đôi không hiểu biết tận dụng hoàn cảnh gia tăng tình cảm, trong lòng Jennie trào dâng cảm xúc, liền ném sạch những thứ đang ôm trong tay ra một bên, hùng hồn tuyên bố. "Hai cậu không thể cứ lãng phí tài nguyên vô giá là thời gian như thế được. Tuần sau cậu hẹn Lisa hẹn hò đi cho tớ nhờ!"

Chaeyoung khó xử. "Nhưng mà tuần sau làm gì có lễ lạt gì..."

Lập tức nàng bị đập bốp một phát vào đầu, bên tai ong ong tiếng gầm rú giận dữ của Jennie. "Cậu là người trên rừng mới xuống hả? Thứ bảy tuần sau là Giáng Sinh a!"

Chaeyoung quả nhiên vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ, ngay cả lễ Giáng Sinh quan trọng như vậy cũng quên mất.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, không thể trách nàng hoàn toàn được. Có trách thì trách ba nàng có một tình yêu nước quá sức là nồng nhiệt, nên trong nhà toàn bộ trang thiết bị nội thất, đồ gia dụng, đồ dùng hàng ngày, đồ trang trí,... tất cả đều là hàng nội địa hoàn toàn không có hàng ngoại nhập. Thậm chí ngay cả lần cơ quan ba nàng cử ông đi ra nước ngoài công tác, quà cáp lưu niệm mang về cũng đều là loại có chữ đen to uỵch: made in KOREA

Trong tình huống gia đình như vậy, đừng nói là các ngày lễ dương lịch, đến cả đồ ăn Tây cũng ăn rất ít. Thế nên Chaeyoung không nhớ rõ ngày Giáng Sinh cũng đúng thôi.

"Vậy tớ nên mua quà gì bây giờ?" Lúc này, Chaeyoung coi như đã thấm nhuần bài giảng của Jennie, hoàn toàn coi nàng ta thành chuyên gia tư vấn tình yêu của mình.

"Nghĩ xem cô ấy còn thiếu cái gì?"

Lisa thiếu cái gì ư? Chaeyoung cúi đầu nghĩ nghĩ, từ nhỏ tới lớn chưa từng thấy nhà Lisa thiếu cái gì cả, ba cô chiều con khủng khiếp, bình thường Lisa chưa nói ba cô đã mua đồ này nọ về cho rồi...

Thấy Chaeyoung không trả lời, Jennie lại từ từ hỏi tiếp. "Hoặc là thử nghĩ xem gần đây cô ấy hay làm gì, có cái gì cần dùng..."

Chaeyoung lắc đầu lần nữa, gần đây Lisa luôn cắm đầu vào học học thi thi, ngày nào cũng học bài tới khuya, không lẽ đi mua tài liệu học cho cô?

Jennie rốt cục bị vẻ mặt nàng đánh bại, chỉ còn biết túm lấy cánh tay Chaeyoung lôi đi. "Đi, chúng ta cứ nhìn đã rồi tính!"

Đại học YG ở trong nội thành của thành phố T, do số lượng sinh viên lớn, nên khu buôn bán chung quanh cũng vô cùng đa dạng, nhất là khu phố thương mại trung tâm. Gần tới lễ Giáng Sinh, các cửa hàng lớn trên phố đều nhân dịp này mà đưa ra hàng loạt các khuyến mại giảm giá, đi trên đường thôi cũng có thể ngửi được không khí lễ hội tràn ngập trong không gian.

Chaeyoung lần đầu tiên chứng kiến tận mắt bộ dạng của một người "nghiện mua sắm" hay được nhắc tới. Tốc độ tiêu tiền của Jennie quả thật như gió rung chớp giật, chỉ lượn một phố, trong tay hai người đã túi lớn túi nhỏ không kể xiết. Chỉ có Chaeyoung vẫn một mực đứng cạnh giương mắt nhìn, chậm chạp chưa mua gì cả.

"Sao cậu không mua gì hết?" Jennie hỏi.

"Tớ không chọn được..."

Cấp hai bận luyện võ, trung học bận học thi, quả thật kinh nghiệm đi shopping của Chaeyoung gần như là bằng không.

"Rốt cuộc cậu có phải con gái không thể hả?" Jennie thuận tay kéo nàng vào một cửa hàng bán đồ trang sức, chỉ tay vào quầy dành cho cặp đôi. "Cậu xem, cái này cũng được nha!"

"Nhẫn?"

"Hai cô muốn tặng cho người yêu sao?"

Người bán hàng vô cùng nhiệt tình chào mời. "Tặng nhẫn quả là một lựa chọn tốt nha, có thể khiến người yêu vô cùng cảm động và gắn bó hơn.

Gắn bó...? Tuy có chút xấu hổ, nhưng ý kiến này nghe cũng hấp dẫn lắm a.

Cuối cùng, dưới sự thúc ép lôi kéo của Jennie, Chaeyoung chọn một chiếc nhẫn dành cho cặp đôi được thiết kế khá đặc biệt,hai chữ C và L hòa quyện vào nhau nhìn rất đẹp mắt. Trên nhẫn có ẩn một cái rãnh nhỏ, đủ để chứa một chiếc dây chuyền cùng bộ nhỏ xíu. Dây chuyền dĩ nhiên là người con gái đeo, thế nên nói cho cùng đây là một bộ trang sức tình nhân rất có vẻ mờ ám. Thậm chí nhà thiết kế còn nghĩ cho nó một câu slogan quảng cáo vô cùng biếи ŧɦái: "Thứ vòng qua cổ em đã từng nằm trên tay tôi."

Trả tiền xong, cầm món quà được gói ghém cẩn thận về trường, Chaeyoung càng nghĩ càng cảm thấy hình như hôm nay mình hơi bị quá sức xúc động làm bừa. "Jennie, món quà này, không phải là quá hào phóng chứ?"

"Đâu có?" Jennie vẻ mặt hoàn toàn không thèm để ý.

Sao lại không có, cái gì mà "thứ vòng qua cổ em đã từng nằm trên tay tôi", nãy còn không cảm thấy được, giờ nhớ lại, sao nàng lại có cảm giác hơi hơi... đen tối nhỉ?

"Nếu cậu ngại, lúc tặng nhẫn cho cô ấy, đừng nói là có chiếc dây chuyền đi kèm là được, dù sao nhìn qua cũng không thấy đâu mà!" Jennie chỉ chăm chăm muốn về ngắm đống chiến lợi phẩm của mình, vốn không để lời Chaeyoung vào tai.

Ý này không tệ nha! Tưởng tượng một hồi, Chaeyoung hết cả buồn bực, vui vẻ hớn hở đi cùng Jennie về phòng ngủ. Lúc tới cửa phòng, nàng mới nhớ ra một việc vô cùng quan trọng, quan trọng nhất!

... Chuyện hẹn hò, làm sao mở miệng nói với Lisa bây giờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro