Chương 1: Nhịp tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Âm thanh sáo trúc du dương uyển chuyển, nữ thần mặc váy tay dài, bộ dáng thướt tha hát hay múa giỏi, đám tiên gia một bên ăn uống tiệc rượu một bên trò chuyện cười nói, không khí hài hòa.

Một đôi ủng đen dừng lại ở phía bàn tiệc cuối dừng lại, ngồi xuống.

"Nghe gì chưa? Một con thỏ tinh ở Yêu giới phi thăng rồi"

Người vừa nói là Độ Ách Tinh Quân của cung Thiên Xu, Lục Thanh Xuyên. Hắn thản nhiên lấy ly rượu ở trên bàn người khác, tự rót cho mình một ly.

Bị tiếng ồn của sao trúc làm cho đinh tai nhức óc, Kim Hồng vì muốn thanh tịnh nên trốn xuống góc cuối của yến tiệc, nhìn thoáng qua Lục Thanh Xuyên, các khớp xương ngón tay tinh tế gõ gõ bàn: "Đã biết, đang lót này."

Lục Thanh Xuyên bê đĩa trái cây trên bàn ra, một cái tiêu đề bắt mắt thình lình xuất hiện --

《 Chấn động! Người mới nhậm chức Tư Lộc Tinh Quân là nội ứng nằm vùng do Yêu tộc phái tới! Là đạo đức suy đồi hay là âm mưu của Yêu tộc? Đến với Nhật Báo Thiên Đình, đưa bạn đi xa hơn tới truyền kỳ yêu sinh của Tư Lộc Tinh Quân Mục Dao 》

"Haha, ngươi cũng đọc rồi à? Ta còn tưởng ngươi đi dẹp loạn ở Yêu giới không rảnh xem mấy thứ này chứ"

"Văn Nhiên vừa đưa ta" Kim Hồng cầm đĩa trái cây trở lại đặt trên tờ《 Nhật Báo Thiên Đình 》, " Nghe nói hai ngày này hắn bán được không ít"

"Còn không à? Hai ngày này hắn kiếm tiền đến điên luôn rồi" Lục Thanh Xuyên nhấp một ngụm rượu, hương vị thơm ngọt thanh khiết, thập phần ngon miệng. Hắn chiếp miệng một tiếng, " Bạch Đế thật chịu chi, loại rượu ngon như Tiên Lộ này lại bày ra nhiều bàn như thế, xem ra việc của ngươi với người nào đó, Bạch Đế rất để bụng nha?"

Kim Hồng nhíu nhíu mày, hai chữ "chán chường" sáng trói lói treo ở trên mặt, "Lại mất hứng, ta lập tức ném ngươi đi Lạc Trạch trừ họa Độ Ách"

Lạc Trạch, cấm địa trứ danh khắp các phương. Nghe nói thời kỳ Thượng Cổ là nơi chôn đại ma đầu, sau thi thể thối rữa hóa thành đầm lầy vô tận, cho dù là vị thần tiên có tu vi khá cao đi chăng nữa, rơi vào rồi cũng phải có đến mấy năm để lại di chứng, ác mộng.

Dù Lục Thanh Xuyên thân là Độ Ách Tinh Quân, cũng không muốn phải tới Lạc Trạch trừ họa Độ Ách, đối mặt với vị Thái tử gia Bạch Đế nói là làm này, hắn chỉ đánh xua xua tay, không nói gì nữa.

Kẽo kẹt --

Đầu tiên là tiếng đẩy cửa, sau đó là tiếng bước chân rất nhỏ.

Đại tiệc đã bắt đầu từ lâu, lúc này mới thong dong tới muộn cũng không biết là vị tiên nhân hồ đồ nào.

Phía cuối yến hội cách cửa đại điện không xa, Kim Hồng hơi nghiêng đầu, liền thấy một thiếu niên mặc áo choàng xanh nhạt đứng ở cửa, nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, vẻ mặt mờ mịt.

Khuôn mặt đó vô cùng trắng, nho nhỏ, có một đôi mắt rất lớn, đen lúng liếng tròn vo, giống như hạt hạnh nhân. Mắt cậu và màu tóc so với người thường nhạt hơn một chút, ngọn đèn dầu lập lòe nhấp nhánh, trông không rõ.

Sau đó có vị tiên gia đi lên đón, đem người lôi kéo tới bàn phía đối diện. Không biết những người kia nói cái gì, bọn họ hihi haha rót rượu cho thiếu niên, hết ly này đến ly khác.

Giống như là cố tình chuốc rượu cậu, làm cậu xấu mặt.

Vài ly rượu đi vào, Kim Hồng thấy khuôn mặt trắng như sứ của thiếu niên kia bằng mắt thường cũng thấy được đã đỏ lên, trắng hồng/ trắng hồng, trông rất đẹp mắt.

"Tiên giới từ khi nào có thêm vị tiên quan đẹp như vậy, giống như bé thỏ trắng vậy" Hắn hỏi.

Lục Thanh Xuyên nhìn theo tầm mắt của Kim Hồng, ồ lên một tiếng, sau đó haha cười: "Cũng không tính là bé thỏ trắng, hắn chính là cái tên Tư Lộc Tinh Quân Mộc Dao kia đó!"

.....

Mục Dao chỉ cảm thấy đầu vừa mê man vừa trướng đau, mấy bóng người trước mắt đều có đôi có cặp, chớp mắt một cái, lại hóa thành một.

"Ta..không uống nữa..." Cậu che lại ly rượu của mình, ợ một cái.

Thơm thơm, ngọt ngào, mang theo một mùi cỏ cây ngát hương.

Rượu này vào miệng có vị êm dịu, ban đầu nốc mấy ly còn cảm thấy không giống rượu mà vui vẻ uống, vài ly xuống bụng, trước mắt cậu trời đất bắt đầu quay cuồng, tay chân mềm xìu, vừa choáng vừa đau.

Lúc cậu mới đến, mấy vị tiên quan này có chút nhiệt tình quá mức, không ngừng kính cậu từ ly này đến ly khác, lời mời rượu cũng rất phong phú thuyết phục. Cậu miễn cưỡng uống nhiều chút, men say lúc sau tới đè nén không nổi liền phải chạy trốn.

Dù sao cũng là tiệc sinh nhật của Bạch Đế, đám tiên gia nọ cũng không muốn quá phận, trêu đùa một chút liền thả cậu đi.

Mục Dao muốn đẩy cửa đi ra ngoài, lại không sao đi thẳng được, xiêu xiêu vẹo vẹo vòng sang bàn tiệc phía đối diện.

Kim Hồng mắt thấy thiếu niên nọ khuôn mặt ửng đỏ mơ mơ màng màng đi về hướng mình, lọn tóc rối trên trán hơi ẩm ướt, cùng cặp mắt kia giống nhau, mông mông nước.

Lảo đảo một cái, lại va phải góc bàn tiệc, áo choàng xanh nhạt bọc lấy thiếu niên đầu tựa trên mặt đất, khắp người là mùi rượu. Mặt cậu vừa lúc đè phải vạt áo của Kim Hồng, đại khái là bị đụng đau, nhẹ giọng hừ một tiếng, thân thể trên mặt đất cuộn lại thành bé viên tròn.

"..." Kim Hồng giật giật góc áo, không nhúc nhích tí nào.

Mục Dao hiển nhiên ý thức đã mơ hồ không rõ, miễn cưỡng căng tròn mắt ra nhìn người trước mặt, lại chỉ thấy một mảnh sương mù mông lung cùng một cái thân ảnh hơi nghiêng ngả.

Cứ như thế đem ánh mắt tủi thân, mê ly, dầm dề nước mà đâm thẳng vào trái tim Kim Hồng, tê tê dại dại, lại mang theo chút chua xót.

"Đứng dậy" Hắn nói, giọng điệu có điểm không tốt.

Mục Dao tuy rằng đã say, nhưng đầu óc vẫn còn chút tỉnh táo, giãy giụa trên đất một hồi, tóc cũng cọ tới rối loạn mới bò lên, mềm mụp ngồi trước mặt Kim Hồng.

Nghiêng lại gần, Mục Dao liền dần dần thấy rõ người trước mắt. Một thân xiêm y màu đen hơi rộng mở, bên ngoài khoác một kiện áo to rộng cùng màu, cổ áo tay áo mờ nhạt dùng chỉ vàng thêu hoa văn dày đặc, cậu lắc lắc đầu, vẫn như cũ thấy không rõ.

Nhưng khuôn mặt kia cậu thấy rất rõ.

Yêu tộc phần lớn mở não muộn, cũng không có nhiều từ để khen ngợi nhiều như Thần tộc, thế là trong đầu Mục Dao trái một câu phải một câu nảy ra tất cả đều là đôi mắt đẹp, cái mũi đẹp, miệng cũng rất đẹp.

Nếu để cho cậu ngồi nghĩ ra thêm mấy từ khác nữa, với cái đầu đang bị rượu làm loạn thành một đống nhão nhoẹt này thật đúng là nghĩ không ra.

Kim Hồng bị Mục Dao lăng lăng ánh mắt nhìn chằm chặp đến có chút không được tự nhiên, hỏi: "Ngươi nhìn cái gì?"

Cách lại gần hơn, Mục Dao căng căng mở to đôi mắt hạnh tròn xoe, con ngươi nhàn nhạt màu xám kim, không biết nguyên nhân có phải tại đèn đuốc hay không, nhìn kỹ còn mang theo chút yêu dị màu đỏ.

Thật đúng là giống hệt con thỏ con.

Mục Dao uống nhiều quá, cảm xúc cũng bởi vì cồn mà phóng đại mấy lần, ngồi ở trước mặt hắn ngây ngô cười: "Thật là đẹp mắt"

Mi mắt cong cong, tựa hồ như trăng non.

Kim Hồng đột nhiên cảm thấy hốt hoảng, ngực cũng buồn bực, đôi mắt vội vàng rời khỏi khuôn mặt tươi cười của Mục Dao, xụ mặt đối với Lục Thanh Xuyên nói: " Quả nhiên là người của Yêu giới, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa"

Bộ dáng của Mục Dao bị Kim Hồng chắn hơn phân nửa, Lục Thanh Xuyên tùy ý liếc mắt một cái, qua loa nói: "Vậy đừng nói chuyện nữa, để hắn nằm đấy"

"Ừ" Kim Hồng liếm liếm cánh môi, duỗi tay muốn cầm bầu rượu tự rót cho mình một ly.

Một cái tay so với tốc độ của hắn càng nhanh hơn.

Lục Thanh Xuyên đoạt lấy bầu rượu, cầm quơ quơ: "Thái tử gia, ngươi còn đang bị thương, uống rượu không thích hợp nhỉ?"

Kim Hồng tâm tình không hiểu sao bực bội: "Cùng lắm phế đi một cái tay, nuôi mấy ngày liền tốt rồi. Đưa ta!"

"Đừng mà, nếu ngươi mệt thì ta cũng ngươi nói chuyện phiếm, uống rượu nhiều sẽ ảnh hưởng thân thế" Dứt lời liền tự rót cho mình một ly, uống một hơi cạn sạch.

"..." Tay trái không bị thương của Kim Hồng nắm chặt rồi nới lỏng, nắm vào lại thả ra mấy lần, rốt cuộc đè xuống được ngọn lửa tà ác không giải thích được nọ, "Vậy cùng ta nói chuyện"

Lục Thanh Xuyên trầm ngâm một lát, nói: "Vậy nói chuyện lần này đi Yêu giới đi, có gì mới mẻ không?"

Gần trăm năm nay Thiên giới cùng Yêu giới chiến loạn không ngừng, người và việc đáng nói đối với Kim Hồng đều không khác nhau là mấy.

Hắn nâng nâng mi, không mấy hứng thú nói: "Lão Yêu Vương đã chết"

"Hết rồi?" Lục Thanh Xuyên không khỏi bật cười, "Chuyện này ta cũng biết mà"

"Hết rồi." Kim Hồng nghiêm trang nói.

Lục Thanh Xuyên nhìn cánh tay phải vẫn một mực chưa nhúc nhích của Kim Hồng, hỏi: "Tân Yêu Vương làm ngươi bị thương?"

Kim Hồng hờ hững nói: "Một cái tay thôi. Hắn bị ta chém tới một đầu, e là phải tu luyện trên trăm năm mới có thể khôi phục nguyên khí"

Thiên tộc thiện chiến lại không hiếu chiến, phần lớn thời gian Yêu tộc không đi tác quái, hai giới liền bình an vô sự hơn nghìn năm. Lần này lão Yêu Vương chết, tân Yêu Vương bị Kim Hồng bổ đầu, hẳn có thể đổi lấy trăm năm bình yên.

Hai người nói chuyện, Kim Hồng luôn không ý thức nhìn sang thiếu niên mềm mụp đang ngồi bên cạnh. Hắn lén nhìn qua nhiều lần, thấy cậu say đến lảo đảo, nhưng lại cố chống đỡ cho thân thể ngồi thẳng, nhịn không được muốn đỡ cậu.

Nhưng hắn vì sao lại phải đi đỡ một con thỏ tinh?

Kim Hồng cảm thấy khó hiểu, vừa nghĩ đến đó tâm tình càng trở nên tệ hơn, quay đầu nói chuyện tiếp với Lục Thanh Xuyên.

Nói một hồi, Mục Dao rốt cuộc ngồi không vững sắp ngã tới nơi, Kim Hồng vội dang tay kéo cậu lên.

Mục Dao đã ngủ mất rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Cậu sinh ra rất đẹp, ngủ rồi cũng đẹp, đôi lông mi thật dài khẽ rung lên, tựa như đôi hồ điệp muốn cất cánh bay.

"Sao thế? Hắn say à?" Lục Thanh Xuyên hỏi.

"Ừ" Kim Hồng đầu gật nhẹ, "Tìm người đưa hắn về đi"

Dù sao, mặt đất ở điện lớn lạnh lẽo.

Đương nhiên câu sau hắn không nói ra.

Cả hai đều có vài tên hầu cận, cung Thiên Tương cùng cung Thiên Xu cách nhau không xa, Lục Thanh Xuyên để thuộc hạ của mình là một tên tiểu tiên quan đưa người trở về.

.

Lúc tiệc tàn, vị Thái Tử gia vẫn chưa uống rượu từ chối sự giúp đỡ của tên hầu cận, chậm rãi đi trên đường về điện.

Hắn đi bộ so với lúc bình thường chậm hơn rất nhiều, đám người hầu phía sau nhiều lần suýt đi vượt mặt hắn, lại chỉ có thể bắt mình cũng thả chậm bước chân lại, đi theo vị Thái Tử gia không hiểu sao tự nhiên lại muốn tản bộ giết thời gian này.

Đi được lúc lâu sau, Kim Hồng dừng lại.

Người hầu thấy Kim Hồng dừng chân ở nơi cách khá xa Hồng Điện của Thái Tử gia, hỏi: "Thái Tử gia, có chuyện gì ạ?"

Kim Hồng lạnh mặt, liếc mắt nhìn hắn: "Đi Diêu Thần Điện lấy mấy viên Thanh Tâm Hoàn tới"

Người hầu chớp chớp mắt, cảm thấy kỳ quái: "Nhưng mà hôm nay người đâu có uống rượu đâu?"

"Bảo ngươi đi thì ngươi đi đi!" Kim Hồng nhíu nhíu giữa mày: "Ngươi còn đơ ra đấy làm gì?"

Người hầu gãi gãi đầu, quay đầu đi về hướng ngược lại.

Đợi tiếng bước chân phía sau rời đi xa, Kim Hồng che ngực, trái tim nhảy loạn như thể sắp sửa đâm xộc ra ngoài.

Xong rồi, hắn trúng yêu thuật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro