CHƯƠNG 13: MỘT NGÀY..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vì một người đi mãi
Chắc không quay trở về

Một chuyện tình nay đành chia đôi

Một người ôm dĩ vãng, người kia ở chốn xa

.....

Tình về trên muôn lối

Từng yêu là đã đau

Chắc không ai hiểu thấu cho lòng tôi..

Hạ Mặc vừa đảo cơm vừa nghe nhạc, nghe đến bài này thực sự có chút cảm xúc. Đánh rất đúng vào tâm trạng, bắt đầu mơ hồ hồi tưởng, đã 3 năm rồi, con trai anh chưa trở về.

Ba năm trước bố vợ đặt vé máy bay, lo thủ tục cho Tiểu Vũ đi du học. Lúc đấy thực sự là quá đột ngột, ông gọi một cuộc điện thoại đến nói đã an bài tất cả rồi nhanh chóng cúp máy để anh ngơ ngác ngồi cả phút đồng hồ. Lại một lần nữa.. thực sự đang nghe sao?

Lúc sau anh mới hồi tỉnh lại chạy vội lên phòng con trai báo tin khẩn. Con anh lại như đã biết trước rồi mà vô cùng bình tĩnh trấn an anh. Anh vẫn hoảng loạn lên một hồi, cuối cùng bị con trai chọc lét mà cười không ngừng.

"Ha ha... Tiểu Vũ.. tha cho ba.. hah a..."

"Baba... trọng điểm là con hay ông ngoại vậy, hmh?"

"Ba..a.. nhột... đừng.. ha.. đừng động vào... a"

"Chỗ này?"

"Đừng.. Tiểu Vũ.. hahaha..."

Nghĩ lại đáng lẽ anh phải đến nhà bố vợ hỏi kỹ hơn. Thậm chí đến giờ anh vẫn không biết Tiểu Vũ của anh ở nơi nào, lúc hỏi bố thì ông chỉ trầm giọng nói: "Tôi có khi nào làm hại con trai anh?" khí áp làm anh lạnh toát cả người; đến cả Tiểu Vũ cũng kêu anh anh an tâm...Thực sự là không an tâm được mà.

Cũng may mỗi tuần con trai anh đều có liên lạc về, chỉ là dần dà ít hơn một chút, từ một năm nay trở thành một tháng gọi điện một lần.

Lúc đầu anh nghĩ là do việc học quá bận, nhưng anh bắt đầu thấy lo lắng, cho dù có gặng hỏi sao thì bố vợ cũng không nói, chỉ kêu anh an tâm.

Dù sao vẫn là giọng con trai anh, nhưng anh không bớt nổi lo lắng.
Anh chuyển sang ăn thật nhiều, có một khoảng thời gian anh gần như bị nghiện đồ ngọt. Có những người khi căng thẳng quá độ thường sẽ tìm một loại đồ ăn nào đó để thay thế, có thể là vị chua hoặc vị cay, đối với anh lại là vị ngọt.

Anh thích hương vị mùi bánh nóng ấm vừa mới nướng lan tỏa khắp căn nhà lạnh lẽo chỉ có một mình anh này.

Vì thế nên ngày kia anh đứng trên cân mới nhận ra mình hơi quá khổ.

Thảm rồi.

Anh lập tức từ bỏ đồ ngọt, bánh kẹo các thứ để chuyển qua tủ lạnh đầy rau xanh với chế độ ăn kiêng lành mạnh. Nhưng mà làm gì dễ giảm cân vậy chứ.

Thế là anh vẫn phải vác cái bụng trắng trắng mềm mềm hơi nhô ra một chút mà thu dọn hành lý chuyển đến căn hộ ở thành phố Z - nơi bố vợ 'cưỡng ép' bắt anh phải ở.

Hai hôm trước anh nhận được một tin nhắn nói rằng con trai anh đã về thành Z, sẽ sống luôn ở đó, nên bảo anh hãy chuyển nhà đến một căn hộ mà bố vợ đã mua sẵn rồi. Anh còn chưa định thần đã nghe tiếng bấm chuông, là nhân viên đến giúp, hiệu suất làm việc của bố vợ anh vẫn nhanh như vậy, anh chưa bao giờ bắt kịp nổi cả.

Kết quả chuyển đến rồi nhưng không hề thấy bóng con trai anh. Gọi điện cho bố vợ thì ông chặn máy anh, gọi điện cho con trai thì nghe một giọng nữ vang lên số điện thoại tạm thời không khả dụng.

"........"  -  có lẽ là con trai anh chưa về, vẫn đang lo thủ tục gì đó chăng.

Anh đợi đến ngày thứ hai, thực sự ăn mỳ gói tiếp cũng hơi thảm, anh nhéo nhéo bụng mình, không được rồi, con trai mà về cũng không thể nấu nước sôi, đưa sang ly mỳ kêu 'con đợi 3 phút nhé' được.

Thế là anh vực dậy tinh thần vác xác ra khỏi nhà. Chung cư chỗ bố vợ anh sắp xếp khá trung tâm, chỉ cách 500m để đến siêu thị, như thế này anh có thể đi bộ được thoải mái.

Anh vừa đi vừa nghĩ đến những món con trai thích mà sắp xếp trong đầu danh sách nguyên liệu.

Thực sự là mải mê đến mức không nhận thức xung quanh, nhưng chẳng hiểu sao trong một khoảng khắc anh dường như có một linh cảm thoáng qua.

Anh quay đầu sang phải nhìn chiếc xe chói lóa bóng nhẵn, tuy anh đối với các loại xe không có nhiều kiến thức rành mạch, với anh chỉ cần có thể chạy là được rồi, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận thấy giá trị của xe này, thật sự là loại rất tốt.

Anh hít sâu một hơi.. màu cũng rất đẹp, có lẽ mai sau anh sẽ bòn tiền mua cho con một chiếc giống vậy, chỉ sợ bòn mãi cũng không đủ.

Anh đến gần ngó nghía một lúc, chủ nhân của chiếc xe có lẽ đã đi vào tiệm cà phê gần đó, chẳng biết tại sao nhưng anh cảm thấy người sở hữu xe này sẽ không bao giờ tự mình vào siêu thị mua đồ.

A, phải rồi, anh còn phải đi mua đồ nữa.

Bây giờ đã là giữa trưa, bên ngoài siêu thị gần như vắng bóng người, anh mỹ mãn xách một bọc lớn đồ ăn, bánh ngọt, rau rủ quả,... ra về. Khi đi ngang qua không quên liếc qua chiếc xe tím, chủ nhân của nó vẫn chưa trở lại.

Anh vừa quay đầu đi đã nghe tiếng súng nổ đoàng chói tai. Xoay người lại, là hai gã mặc đồ đen đang xả súng tới tấp vào một cái 'bóng'? (1)

Hả? Anh đứng sững người ra nhìn hiện trường, không mất bao lâu nó biến mất, nhưng hai người đàn ông kia lại đang nhìn chằm chằm vào anh, dường như đang thảo luận gì đó.

Họ đến gần, nhưng không phải là với những lời chào lịch sự. Ý thức anh hỗn loạn, mơ hồ rồi dần chìm vào giấc ngủ. A, bịch đồ của tôiii...

(2) Over the green and yellow rice fields sweep the shadows of the autumn clouds, followed by the swift-chasing sun.

The bees forget to sip their honey; drunken with the light they foolishly hum and hover; and the ducks in the sandy riverbank clamour in joy for mere nothing.

None shall go back home, brothers, this morning, none shall go to work.

We will take the blue sky by storm and plunder the space as we run.

Laughters fly floating in the air like foams in the flood.

Brothers, we shell squander our morning in the futile songs.

Keep me fully glad with nothing. Only take my hand in your hand.



_______________________________________-

(2) Đây là một bài thơ của nhà thơ nổi tiếng Rabindranath Tagore. Mình thích thơ ông này lắm luôn!  (*゚▽゚*)

Dịch thô ra là: 

Trên những cánh đồng xanh và vàng quét qua bóng của những đám mây mùa thu, theo sau là mặt trời rượt đuổi.

Những con ong quên đi uống mật, vì say nắng mà kêu vo ve bay lượn lờ một cách ngu ngốc; những con vịt trên bờ cát bên sông kêu lên trong một niềm vui hư không.

Không một ai về nhà, anh em, sáng này, không một ai cất bước đi làm.

Chúng ta sẽ nắm lấy bầu trời bằng cơn bão và cướp bóc từng khoảng không gian khi chúng ta chạy.

Những tiếng cười bay bồng bềnh trong không khí như bọt nước trong cơn lũ.

Anh em, chúng ta sẽ cùng lãng phí cả buổi sáng này trong những bài hát tầm phào.

Hãy để tôi tràn ngập vui mừng với hư vô. Chỉ cần để tay tôi trong tay bạn. 

(1) Cái bóng đã được đề cập, là một  YEE NAALDLOOSHII  -  Một sinh vật huyền thoại hay còn gọi là một Entity với Mức độ Đe dọa Trung bình hoặc thấp hơn. 

Về nó mình sẽ up trong chương sau nhé! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro