CHƯƠNG 17: CỞI MỞ HƠN RỒI! (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Vũ ngồi ở công ty mà bứt rứt nóng nảy, không kiên nhẫn gõ lên mặt bàn. Hắn không phải là người không biết suy nghĩ hay quá cảm tính. Nếu lỡ như có một phần thật, hắn cũng không dám cư xử với anh quá tệ bạc.

Hắn vỗ trán, nhẩm đi nhẩm lại cái tên 'Hạ Mặc' một cách khó chịu. Không quen thuộc, cũng chẳng gợi nhớ cho hắn bất cứ điều gì cả.
Chỉ càng bực mình cách anh gọi hắn là 'Tiểu Vũ', cũng tự xưng là 'ba'. Cứ như hắn là một đứa trẻ nhỏ vậy, Hạ Mặc tên đó có tư cách sao?

Hừ, hắn không có mẹ, cũng chẳng có cha, là ông ngoại một tay nuôi lớn.

Hắn đã được thấy hình người đã sinh ra mình, một phụ nữ xinh đẹp. Còn người kia? Ông chỉ nói hắn được ghép cũng như chọn lọc loại gen ưu việt, chứ tên đó đã bỏ mặc mẹ con hắn đi từ lâu, sau đó.. sau đó như thế nào cũng chẳng quan trọng.

Nhiều lúc hắn cũng cảm thấy xót thương, nhưng lại nghĩ thật ra chẳng đáng.

Tích tích...

Hồ sơ hắn cần. Dù đã có thể đến thư viện trời để tìm một bộ hoàn chỉnh, song, hắn ngán cảnh phải lơ đi con phượng hoàng lắm chuyện đó.

Rồng với Phượng không thể hoà hợp ở chung trong một thời gian lâu dài. Hắn cũng chỉ cần ít thông tin cơ bản mà thôi, cũng chẳng việc gì phải lục lọi trong hàng tá tờ mệnh vì một người...

Lý lịch của Hạ Mặc. Thân phận của anh ta là thứ làm hắn nôn nóng không yên nãy giờ. Nhưng cái mệnh đề "giả sử" đó sau khi đọc được một nửa đã tan theo mây khói.

Tuổi: 39

Ngày sinh, quê quán, cung hoàng đạo,... vớ vẩn.

Là con thứ hai trong gia đình.

Thân thích: Cha mẹ đã qua đời trong một vụ tai nạn từ năm 6 tuổi.

Lấy vợ năm 19 tuổi....

Hừ, hắn không nghĩ thứ nhút nhát không có tính đàn ông như vậy cũng có thể lấy vợ? Hắn còn tưởng đứa con là được nhặt về nuôi chứ. Thế quái nào giống hắn được nhỉ? Con hàng xóm à?

Tên cô ta, ngày sinh, cung hoàng đạo, quê quán, tuổi tác,... vớ vẩn, vớ vẩn!

Đã qua đời năm... cái này thì được.

(Má ơi, thất đức ghê luôn =_=, chừng quả báo nha)

Nguyên nhân tử vong: Băng huyết.

Để lại một đứa con trai tên Hạ Vũ, thường gọi - Tiểu Vũ.

Đây rồi.

Cùng năm sinh, nhưng ngày sinh thì khác. Đã qua đời trong lần đi du học một năm trước.

Nguyên nhân tử vong: Mất máu quá nhiều.

Lý do: Chưa xác định rõ. Có thể là do ẩu đả...

Hắn trượt qua tấm hình, nét mặt có chút hao hao giống hắn, tóc cũng hơi đỏ..

Hmh... Ra thế. Nói là hao hao chứ giống mọi thứ khác mỗi khuôn mặt thôi.

Hạ Vũ đọc lướt nhanh tập hồ sơ, cuối cùng cũng gấp lại. Hắn ném lên bàn, nhắm mắt ngửa đầu ra sau, một bộ dáng vừa mệt mỏi vừa muốn cười.

Haha..

Hóa ra là một kẻ điên.

Thèm khát tình thương của con trai đến vậy?

Nhớ hắn đến mất trí luôn?

Răng có chút ngứa ngáy, được rồi, hắn sẽ không chấp nhặt với kẻ điên.

Nhưng anh ta đã thấy được hắn thế nào, nên giết hay thả mới là vấn đề.

Giết thì dễ dàng hơn, thả đi lại không phải gu của hắn. Để một tên điên lảng vảng bên ngoài gặp kẻ giống thì gọi 'Tiểu Vũ' rồi cứ vậy bám dính lấy ư?

Không đâu, dù sao cũng đã sống ở đây, để hắn trở thành công dân tốt một lần nào.

Chiều muộn hắn lái xe về nhà, vào tầm khoảng 17 giờ rưỡi, so với lúc trưa cũng đã 3-4 tiếng rồi. Hắn nghĩ không biết anh làm gì, tốt nhất là nên ngoan ngoãn ở yên, nếu như dám bỏ trốn...

Mang tư tưởng muốn giết người diệt khẩu, nhưng vừa bước chân vào nhà, mùi thơm của thức ăn lại xộc đến.

Đi ngang qua gian phòng bếp, hắn thấy một con vịt bầu đang xếp chén đĩa, hắn dụi dụi mắt sao lại gặp ảo giác nữa rồi, vịt bầu quay qua ngẩng mặt lên nhìn hắn mà cười tươi rói:

- Chào mừng về nhà!

Trái ngược là một Hạ Vũ lạnh mặt, đây là nhà của ngươi sao, dám tùy tiện như thế?
Hạ Mặc đúng thật là có chút tùy tiện, nhưng là anh chỉ muốn làm con trai vui lên thôi. Hơn nữa tối rồi cũng phải ăn gì chứ, gọi thức ăn bên ngoài tốn tiền lắm.

Càng hơn nữa nếu con trai anh vẫn quyết giữ thái độ im lặng thì anh sẽ là bên cởi mở vậy, vui vẻ một chút thì mới hòa hảo được. Con cái nhiều khi khó hiểu cũng là chuyện thường mà.

Thật vậy, khi bị bắt đi đến một nơi xa lạ và có khả năng đe dọa tới tính mạng thì con người luôn có hai mặt chọn lựa - co ro khép kín hoặc cởi mở. Trong trường hợp của Hạ Mặc, quyền định đoạt của kẻ bắt cóc nằm trong tay con trai anh, nên tất nhiên anh sẽ lựa chọn cách thức thứ hai - gợi nhớ lại kỷ niệm vui vẻ và cố gắng chứng minh mình có ích.

Người ta nói 'tình yêu đi qua đường dạ dày', huống chi anh lại rất giỏi khoản này, tay nghề nuôi con 17 năm mà lị. Anh tin chắc nó sẽ hài lòng thôi.

Cũng may lúc anh đi loanh quanh nhà thì vô tình thấy bọc đồ đã mua lúc trưa, có lẽ là họ nhặt lại. Lúc đấy anh mới chợt nghĩ ra ý tưởng cho con trai một bất ngờ nho nhỏ này, nếu không chỉ định bụng hâm lại đồ ăn cho nóng.

Xem chừng nó có vẻ ngạc nhiên, ừm, thật hoài niệm.

Hạ Vũ đương nhiên là ngạc nhiên, ai mà ngờ con heo sắp bị giết thịt lại làm ra một bàn mâm cỗ chứ?

Mà đây là heo hay vịt nhỉ? Hắn nghi ngờ nhìn anh, con nào cũng có thể bỏ độc hết.

Hạ Mặc bị hắn dùng ánh mắt xăm soi nhìn đến ngẩn người, sao vậy kìa?

- Tiểu Vũ, mau tắm rửa đi rồi ăn cơm, nhanh lên, đồ ăn nguội sẽ không ngon đâu.

Trong tiềm thức Hạ Vũ ngoài vịt và heo ra âm thanh cũng được tiếp nhận, hắn cúi đầu xuống, còn định gật gật mấy cái, miệng mấp máy suýt phát ra tiếng 'vâng' xa lạ, chân thực sự xoay qua hướng cầu thang thì mới đột ngột dừng lại.

Hắn là người có ngộ tính cao, nên dễ dàng nhận ra chỉ trong một ngày xuất hiện anh mà hắn có những hành động và cảm giác khác thường. Là động vật thôi nhưng hình như hắn không giết anh được, mỗi lần móng vuốt giơ ra trực chờ vị máu thì lại vì một hành động nhỏ của anh mà thu liễm lại.

Đâu phải một ngày, mà chỉ với nửa ngày! Hạ Vũ hắn không cách nào chấp nhận được chuyện này. Huống hồ sấp hồ sơ lý lịch của anh cũng không can dự một phần với hắn!

Hắn nghiến răng, móng vuốt lại thò ra, chuẩn bị xé nát kẻ phạm thượng. Lại bị tiếng ho nhẹ quấy nhiễu:

- Tiểu Vũ, con có bộ đồ nào.. cho ba mượn được không?

Anh ngượng ngùng gãi đầu:

- Cũng đã tối rồi, thực sự có chút dính dáp... Con thấy đó, ba không có quần áo, mặc lại thì không ổn...

Ừm..không ổn, nếu để người kia nhìn thấy nhất định sẽ cười nhạo..
..
.
- Nhân loại sạch sẽ thật nhỉ?

- Anh từ trên núi xuống ạ? Bình thường chẳng lẽ anh không tắm sao?

Đối phương cười ôn nhu, xoa xoa khăn trắng đặt trên tóc nhóc tì ngồi trước mặt.
-Có lẽ vậy...anh mất trí nhớ, nên không biết mình đến từ đâu.

Đứa trẻ ngồi trước lặng đi, giọng nói như cố hoài niệm, tiếc nuối về một điều gì đó xa lạ làm trái tim trong lồng ngực nó rung động mãnh liệt.

- Nhưng anh vẫn tắm mà, đừng có kỳ thị anh.

Anh giai lớn giơ 3 ngón tay:
- Một ngày tắm chừng này lận đó.

Ai hỏi anh một ngày tắm mấy lần đâu? Nhưng đứa trẻ không nói, chỉ cười sằng sặc, deep được một lúc, anh ấy lại giở tính trẻ con ra rồi.
..
.

- ..................

Hắn không biết có phải anh có cảm quan gì không, tại sao cứ nhằm lúc hắn muốn giết anh thì lại yêu cầu này nọ. Tất nhiên là hắn có quyền không nghe theo nhưng mà...

- Ba muốn đi tắm.

Lại nữa! Tiềm thức của Hạ Vũ cảnh cáo những lầm lạc khác thường bắt đầu chạy quanh người hắn. Không tốt rồi.

- Đợi chút.

Dịch chuyển lên phòng mình, nhanh chóng mở tủ quần áo, chọn một bộ phù hợp.

Quay lại, ném qua cho anh:

- Biết phòng tắm ở đâu không?

- Biết, biết mà.

Nói rồi hắn nhìn anh lần nữa rồi lại biến mất. Để lại anh tủm tỉm cười vui vẻ. Vừa đi vừa hát, có một đứa con trai dễ bảo như này thật mát lòng mát dạ, nó cởi mở hơn rồi.















Có lẽ ngày mốt mình sẽ đăng phần Hellhound, mà đảm bảo nó không phải là truyện kinh dị đâu nên cứ đọc thoải mái ^^, cưng lắm luôn đó!

Nếu được thì ủng hộ mình nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro