6. Chuyện cũ về HEL-02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thể giải thích được cảm giác trống rỗng và buồn bực, sự không vui cùng với áp lực cảm xúc mãnh liệt và mệt mỏi xuất hiện ngay sau những buổi thí nghiệm dài hơi khiến người ta kiệt sức.

Nơi này làm cho mọi khả năng chân thật trong cuộc đời tôi gần như bị xói mòn,chẳng khác nào địa ngục.

"Vất vả rồi, Sherry."

Một tiền bối trong phòng thí nghiệm vỗ nhẹ vai tôi và đưa tới một ly cà phê, rồi ngồi xuống cạnh tôi. Sau khi thí nghiệm buổi sáng kết thúc, tôi thường nghỉ ngơi tại quán cà phê ngoài trời trong khuôn viên, điều mà những người đi trước hay làm.

Phòng thí nghiệm APTX đối diện với một sân huấn luyện rộng lớn thuộc kế hoạch HEL-02. Trong gần một tháng liên tục, cứ mỗi ba ngày, tôi lại thấy cô gái đó.

Những cô gái trẻ trong tổ chức rất hiếm, tôi là một trong số đó, và cô ấy là người thứ hai mà tôi đã gặp. Ban đầu, tôi chỉ có một chút tò mò về cô ấy.

Cho đến khi tôi biết được rằng cô ấy có một số phận bi thảm tương tự như tôi.

"Cô ta hình như là mẫu thực nghiệm cuối cùng của dự án HEL-02 thì phải."

Gọi con người là "hàng mẫu" đám người này đúng thật là điên rồ. Thấy tôi có vẻ không hiểu, vị tiền bối này tiếp tục giải thích.

"Nghe các tiền bối 'bên kia' nói rằng việc tiêm HEL-02 mặc dù có thể cường hóa cơ thể con người, nhưng liều lượng phải được kiểm soát cực kỳ chính xác, thừa hay thiếu đều không được. Các mẫu cũ chết đi thì lại phải đi tìm mẫu mới, vì tiêu hao quá nhiều tài nguyên nên cấp trên quyết định ngừng dự án này."

Dự án cải tạo người HEL-02 là một kế hoạch tiêm HEL-02 vào cơ thể để thay đổi hormone, máu, cấu trúc xương, và các nhóm vi khuẩn, giúp kích phát bản năng giết chóc và tăng cường khả năng tái sinh của cơ thể.

Coi cơ thể con người như một loại vũ khí chiến đấu, từ đó thực hiện việc đưa vào hệ thống quân sự với số lượng lớn.

 Cô gái đó bị vây quanh bởi một đám sát thủ to lớn và thô kệch dùng dao đâm, súng máy bắn phá, rồi cơ thể đẫm máu của cô ấy lại từ từ tái tạo bằng tốc độ mắt thường có thể bắt kịp, máu chảy xung quanh nhiều đến nỗi người ta có thể chèo thuyền trên đó.

Cảnh tượng như vậy cứ ba ngày lại diễn ra trước mắt tôi.

Họ gọi hành động bạo sát một chiều này là "Thu thập số liệu tái sinh," thực chất là để xem cần bao lâu để cô ấy hồi phục từ những vết thương chí mạng khác nhau.

"Tại sao cô ta lại muốn tham gia vào dự án này?"

Dù cơ thể có thể tái sinh nhưng vẫn có cảm giác đau đớn. Thậm chí ý chí phải lớn đến mức nào để có thể chịu đựng sự đau đớn đó, những "thể thức nghiệm" trước đây chỉ có thể tuyệt vọng mà giãy giụa trong biển đau khổ.

"Vì tiền."

Một tiền bối khác cầm cà phê từ phía sau tôi đi tới, tự nhiên ngồi chung bàn với chúng tôi. Cô ấy là trưởng nhóm dự án APTX, rõ ràng hiểu biết chi tiết hơn chúng tôi rất nhiều.

"Nhưng Kan thật sự đã vượt qua tất cả, khi dự án bị lệnh cưỡng chế đình chỉ, cô ấy vẫn còn sống, và sẽ là 'thể thực nghiệm thành công duy nhất.'"

Hóa ra cô ấy tên là Kan, một cái tên rất đẹp.

— Đó là suy nghĩ duy nhất của tôi sau khi biết điều này.

"Ôi trời, thấy không, quả thật là quái vật."

"Trình độ này đã không thể coi là con người được nữa."

"Con người gì chứ, chỉ là hàng mẫu thôi."

Bên tai là cuộc trò chuyện tán gẫu của hai tiền bối, trước mắt là hình ảnh cô ấy vô số lần đứng dậy từ cái chết.

Xương cốt và máu thịt như bị ràng buộc bởi vô số sợi dây, cuối cùng lớp da cũng lần lượt khép lại, hoàn thành toàn bộ quá trình tái tạo. Quần áo không còn che được cơ thể, nhưng cơ thể cô ấy vẫn hoàn hảo không chút tổn thương.

Đối mặt với cái chết nhưng vẫn ngoan cường, cô ấy trông còn giống con người hơn cả những tên ác quỷ mang danh nghiên cứu kia.

Sau này, khi chị gái tôi bị tổ chức sát hại, tôi mất đi người thân duy nhất của mình, cũng mất luôn dũng khí để sống tiếp. Từ trước đến nay, sự tự do duy nhất mà tôi có là đối mặt với cái chết một cách tự do.

Tôi đã uống vào chính phát minh của mình, APTX 4869, và khi chỉ cách cái chết một bước, tôi nhớ đến cô gái đã từng đứng lên từ cái chết.

Nếu tôi có thể kiên định như cô ấy, có được sự dũng cảm đặt sinh mệnh của mình trên ranh giới giữa sống và chết, có lẽ tôi cũng có thể chấp nhận kết cục mất đi chị gái.

Vì vậy, tôi đã quay đầu lại trước cửa diệt vong, và khi tỉnh dậy, cơ thể tôi đã kỳ diệu mà thu nhỏ lại.

Có lẽ vì APTX 4869 và HEL-02 có cùng nguồn gốc, đều là những thí nghiệm thay đổi cấu tạo vốn có đã được định sẵn trên cơ thể con người.

Sau khi tôi trốn thoát, khu thí nghiệm của tổ chức đã xảy ra một vụ nổ lớn, gần trăm người thiệt mạng, bao gồm tất cả dữ liệu và các mẫu thử nghiệm đều bị chôn vùi trong biển lửa. Nhờ APTX 4869, tôi mới có thể may mắn thoát nạn từ vụ nổ lớn đó.

Chẳng bao lâu sau, khoảng vài ngày ngắn ngủi, thủ phạm đã bị bắt. Tên và nhân dạng của người này không được công khai, tôi chỉ biết rằng người đó đã bị kết án tử hình.

Khi đó, tôi không muốn truy cứu thêm điều gì, chỉ coi như mình đã có cơ hội sống lại lần nữa và trở thành một con người bình thường.

Sau khi khu thí nghiệm bị hủy diệt, tổ chức đã rơi vào tình trạng xuống dốc không phanh, và kế hoạch đưa HEL-02 ứng dụng quân sự đi vào ngõ cụt.

Với sự hỗ trợ của Edogawa Conan, các tổ chức an ninh lơn ở mỗi quốc gia đã bắt tay cùng nhau quét sạch tổ chức này trong một lần và mãi mãi, giống như tiêu diệt vô số vi khuẩn trong cơ thể của một thành phố.

Cho đến 5 năm sau, trong một con hẻm nhỏ, tôi lại nhìn thấy cô gái đó, và lúc này tôi mới nhớ đến sự tồn tại của cô ấy.

Thật tốt quá, cô ấy vẫn còn sống.

Không thể phủ nhận rằng danh hiệu "Thể thực nghiệm cuối cùng của dự án HEL-02" quả thực không phải là hư danh, cô ấy là người duy nhất sống sót sau vụ nổ lớn chưa từng có kia.

Cô gái đã từng ngã xuống vô số lần trong sân huấn luyện, rồi lại đứng dậy vô số lần, giờ đây đang đứng trước mặt tôi. Cảm xúc phức tạp khiến tôi có chút mơ hồ.

Tôi không biết cô ấy đang làm gì với một người phụ nữ bên cạnh trong con hẻm, nhưng khi đối mặt với cô ấy, tôi hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi. Cô ấy lúc đó xỏ khuyên khắp người, như thể đang cố gắng ngăn cản quá trình tái sinh của mình.

Tôi đột nhiên muốn hiểu rõ về cô ấy, hóa ra cô ấy có tính cách như vậy. Dù bị tôi báo cảnh sát bắt đi, cô ấy vẫn lo lắng rằng tôi có thể gặp nguy hiểm vì trời đã quá khuya, và rồi đề nghị đưa tôi về nhà.

Tôi từng nghĩ rằng cô ấy phải có một cuộc sống đen tối hơn bất cứ ai, nhưng khi cô ấy cười, lại không khác gì những cô gái bình thường.

Tôi đã nghi ngờ rằng mình nhận nhầm người, cho đến khi cô ấy tự mình nói cho tôi tên của mình.

Nếu tôi hỏi cô ấy tại sao lại tham gia vào một thí nghiệm tàn nhẫn như vậy, cô ấy sẽ phản ứng thế nào, liệu cô ấy có nói cho tôi biết không?

Bị biến thành một quái vật bất tử mà không thể hiểu được, rồi lại chứng kiến phòng thí nghiệm bị hủy diệt, cô ấy lúc đó cảm thấy thế nào?

Và cuối cùng, cuối cùng điều tôi mới biết được,tên tội phạm đã gây ra vụ nổ lớn năm đó và bị kết án tử hình —— chính là Kan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro