Chương 3: Khu vui chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mika lại bắt đầu sống một mình tại nơi u ám đó. Không có Akemi Miyano, cô giống như bị tước đoạt đi quyền của con người.

Giống như một tù nhân bị tù đày, mãi mãi không thể thấy ánh sáng. Mika dù sống trong sự sủng ái của Gin cũng không thể ngăn trở được tinh thần dần hỏng mất.

Cô cảm thấy bản thân không nên bị như thế. Cô thấy bản thân hẳn là được ra ngoài, được kết bạn, được đi đây đó...

Chứ không phải như một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng như thế.

Trong khoảng thời gian này Gin lại bắt đầu bận công vụ. Thời gian hắn đến tìm cô ít hơn, thế nhưng điều này lại làm cô cảm thấy thoải mái.

Đồng thời, một tia tội lỗi lại nhân lên.

Tình yêu tội lỗi giữa cô và Gin bị vạch trần không kiêng nể. Dù vậy, cô hẳn là vẫn giữ vững lập trường. Thế nhưng cô lại...muốn trốn tránh hắn.

Bản thân, đang làm cái gì vậy?

Mika co người vào một góc, thấp giọng khóc. Tiếng nức nở của cô gái bé nhỏ vang lên trong căn phòng rộng lớn, chạm vào trái tim người đàn ông lạnh lùng kia.

Gin tựa người vào cửa, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà. Đôi mắt hắn tràn đầy cảm xúc, như lo lắng, như đau lòng, lại như bắt buộc---

Rốt cuộc, hắn vẫn xoay người rời đi.

....

Một tháng sau

"Mika, Mika..."

Sáng sớm, Mika bị Gin gọi thức giấc. Cô mở mắt ra, nhìn hắn mà không nói lời nào.

Gin cũng không giận. Hắn xoa xoa đầu cô, ôn nhu cười:

"Mika, tôi sẽ cho em...ra ngoài, nhé?"

"?!" Cô mạnh ngẩng đầu, cơ hồ là kinh hỉ nhìn hắn. Gin thấy biểu tình đã lâu không xuất hiện trên mặt cô lại lần nữa tái hiện, lặng lẽ cười.

"Em hãy chuẩn bị đi."

Một lần thôi, Mika..

Một lần này thôi.

...

"Anh, em muốn chơi cái kia!"

"A, đây chính là kem..?"

"Anh, kia là cái gì?"

Mika hưng phấn chỉ vào vòng đu quay, giật giật tay áo hắn. Gin nhìn cô, ôn hoà trả lời:

"Đó là vòng đu quay."

"Em...chơi có được không?"

Thấy vẻ mặt bất an của cô, hắn bật cười. Bàn tay to lớn của hắn đặt trên đỉnh đầu của cô, xoa một cách nhẹ nhàng.

"Đương nhiên."

"Thật tốt quá!"

Cô cười hạnh phúc, chờ đợi Gin trả tiền rồi nhảy lên như một đứa trẻ.

A, kì thực cô chỉ là một đứa trẻ mà thôi...

Bị hắn bảo hộ quá tốt, cho nên cô chẳng khác gì một tờ giấy trắng. Chẳng qua là, một vết mực ố đã vấy vào trang giấy ấy...

Hắn lẳng lặng nhìn cô, rút một điếu thuốc ra hút. Làn khói trắng được hắn phả ra ngoài, tầm mắt nhât thời mơ hồ đi.

Miyano Akemi dù chết đi vẫn chẳng khiến hắn được nguôi giận...

Thực sự là, không cam lòng.

"Yasashi! Anh Yasashi! Em ở đây!"

Mika hưng phấn vẫy tay gọi Gin. Lúc này cô đã chuyển đến chỗ tàu lượn siêu tốc. Gin bỗng chốc cảm thấy thật lo lắng, giống như bất kì lúc nào, chỉ cần hắn hơi phân tâm thôi là cô sẽ biến mất.

Hệt như một chú chim sẽ tung cánh bay cao bất cứ lúc nào.

"Mika, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi, đúng không?"

Mika hơi sợ run. Cô ngẩn người nhìn hắn, nhỏ giọng trả lời:

"...Vâng."

Mãi mãi...là bao lâu?

Một năm, mười năm, một đời...hay đời đời kiếp kiếp?

"Reeng reeng réeng..."

Gin bắt máy, yên lặng nghe điện thoại. Khí thế mềm mỏng kia bỗng chốc biến mất không thấy tăm hơi, tràn đầy lạnh lùng và sát phạt:

"Làm sao, mày lại thất bại?"

"Chỉ là tên kia quá giảo hoạt thôi!"

"Ha hả..." hắn bật cười:"Mày đừng làm tao thấy buồn cười. Lần cuối cùng, hoặc là làm xong, hoặc là chết."

"..."

Đầu dây bên kia im lặng, Gin cũng không để ý mà cúp máy. Hắn khẽ hừ lạnh một tiếng, nhìn chòng chọc vào thiếu nữ còn đang hò hét trên đoàn tàu.

A, phải làm gì đây..?

Muốn giữ chặt em ấy, nhưng lại không muốn em ấy thống khổ...

Hắn, rốt cuộc phải làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro