Chương 1: Trở về.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10 năm, đủ lâu dài.

Ta kéo vali đứng trước sân bay nhìn Tokyo cảm khái.

"Ta đã trở lại." Ta tự nhủ với chính mình.

Chắc bọn họ sẽ ngạc nhiên lắm đây.

Nghĩ vậy, ta khẽ cười sau đó vẫy tay đón taxi.

Hiện tại vẫn còn sớm, ta nổi hứng đi vòng quanh thành phố ngắm cảnh. Tài xế giống như hiểu ý từ từ lái xe qua các cảnh điểm. Đột nhiên dòng chữ 'Tropical Land' kéo lại sự chú ý của ta.

Tropical Land? Hình như có cuộc giao dịch ở đây vào hôm nay thì phải?

Không biết khi nào taxi đã dừng lại, ta nghĩ nghĩ liền trả tiền xuống xe.

Ta cất bước hướng nhân viên mua một vé người lớn. Trong lúc chờ đợi, ta ngó qua đồng hồ, mới giữa trưa, chắc bọn họ còn chưa bắt đầu đâu.

Ta nhìn quanh cảm thán, thật nhiều người.

"Thưa quý khách, hành lý của ngài có thể gửi lại ở quầy." Người nhân viên hướng ta cười thân thiện.

Ta gật đầu cảm ơn rồi đem vali gửi ở quầy sau đó hòa mình vào đám người.

Tất cả trò chơi ta đều muốn thử qua một lần. Và như bao người khác, ta xếp hàng chờ đợi tới lượt của mình.

Chơi đến quên trời quên đất. (Nộ Hải: Ta cũng muốn chơi.)

Sau khi thử qua một vài trò chơi nhẹ nhàng, ta liền nhắm tới tàu lượn siêu tốc.

Ta hướng nơi xếp hàng đi tới nhưng lại phát hiện bên đó đã bị treo vòng cảnh báo cùng với cảnh sát lấp ló trong đám người.

Ta nhịn không được tò mò nghiêng đầu lắng nghe những người xung quanh nói chuyện và biết được ba điều.

Thứ nhất, có án mạng.

Thứ hai, nó đã được giải quyết.

Thứ ba, là Shin.

Vậy là Ran cũng tới.

Ta nhìn trời, đã gần tối huống chi còn gặp vụ án, chắc hai người cũng nên đi về. Nếu hiện tại đuổi theo còn kịp sao?

Vẫn là ngày mai chào hỏi đi. Ta hướng nơi đặt vali đi tới.

"Miao ~" Một chú mèo đen từ trên tán cây nhảy xuống trước mặt ta.

Ta tiến lên hai bước, nó liền thoáng cái nhảy ra xa cảnh giác nhìn ta.

Muốn sờ một cái.

Trong đầu chỉ còn một ý niệm này, ta nở nụ cười đuổi theo.

Một lát sau, ta vươn tay vớt lấy nó ôm vào trong lòng cười trêu "Bắt được ngươi!"

"Miao! Miao!" Mèo đen lượng ra móng vuốt sắc nhọn của nó không chút chần chờ đánh tới.

Ta rụt lại tay, mèo đen liền nhanh chóng nhảy xuống đất chạy đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Chậc, đáng tiếc.

Ta từ trên mặt đất đứng dậy phủi đi trên người lá cây, vươn người nhìn trời.

Tối rồi, nên trở về.

Ta vừa mới bước ra một bước liền đá phải cái gì đấy. Ta cúi đầu nheo mắt nhìn lại, một cây gậy? Ta nhíu mi, cái mũi không nhịn được nhẹ co rút, máu?

Giờ ta mới để ý, trong gió như có như không mùi máu tươi. Lúc đầu ta nghĩ là do chính mình mang theo từ vụ án mà ra nhưng nhìn đến đầu cây gậy có vết đỏ sậm, ta liền biết không phải.

Ta tìm quanh một lúc, cuối cùng thấy ở trong bụi cỏ thấp thoáng có bóng đen. Là một đứa bé.

Di? Khuôn mặt có điểm quen thuộc... Ánh sáng quá mờ, thật không xác định. Ta đem hắn nhấc lên.

Ân? Quần áo sao lại thế này? Trẻ con học đòi người lớn? Làm sao hắn có thể qua được trạm kiểm soát vé?

Nghi hoặc về nghi hoặc, ta vẫn là chạy nhanh rời đi. Hắn bị thương, còn là ở đầu, nếu không nhanh tìm bác sĩ rất có thể sẽ để lại di chứng. Mặc dù ta chính mình cũng có thể xử lý nhưng hiện tại trên người không mang dụng cụ a. Ta thở dài, một lần thả lỏng liền xảy ra chuyện. Ai ~

Ta vừa đi vừa tìm xem trên người hắn có hay không cái gì để chứng minh thân phận. Thật ra thì ta không mong chờ gì cho lắm.

Khi tìm được điện thoại trên người hắn, ta chỉ có một cảm tưởng, trẻ nhỏ hiện tại thật giàu có.

Mở ra nhìn xem, ta kinh ngạc. Ta nhịn không được nhìn kĩ lại gương mặt của hắn.
Khi nhận ra khuôn mặt thuở nhỏ của Shin, ta vẫn có điểm không thể tin được.

Thật đúng là hắn?!

Gặp lại tiểu đồng bọn nhưng ta lại không cảm thấy chút nào vui mừng. Ta tâm không khỏi trầm xuống, là ai làm?

Ta cúi đầu nhìn hắn, muốn biết cũng phải đợi Shin tỉnh lại đã. Huống chi chuyện cần thiết lúc này là nên đem hắn an bài như thế nào.

"Ai ở kia?!!" Đột nhiên một tiếng quát lớn cùng ánh sáng chiếu vào mặt khiến ta theo bản năng nheo mắt lại.

"Ngươi -- Hắn làm sao?! Này, có người bị thương!" Một người mặc đồng phục cảnh sát chạy chậm tới đồng thời hướng phía xa kêu gọi.

Sau đó là những tiếng rống đáp lại.

"Cái gì?!"

"Chúng ta tới ngay!"

...

Ta cùng Shin được đưa đến phòng y tế. Bác sĩ giúp Shin xử lý vết thương cùng quấn băng gạc. Ta thì bị cảnh sát dò hỏi 'ngươi là ai', 'tại sao lại xuất hiện ở đó', ...

Ta bâng quơ đáp lời, cảnh sát cũng không nghi ngờ, chỉ làm cái quá trình mà thôi.

Điện thoại trong túi quần rung lên, ta ra ngoài nhìn trời nghe điện thoại. Không có bao nhiêu sao a ~

"Uy?"

"Ngươi ở đâu?"

Ta lấy lại tinh thần, vừa rồi ta không có nhìn liền bắt máy nhưng thật ra cũng không bất ngờ lắm khi người gọi là hắn.

Như thường lệ, tình báo của hắn luôn đầy đủ.

Ta cười khẽ, thành thật trả lời "Nga, ta ở... Tropical Land."

"... Hừ."

Ta phiên cái xem thường giải thích "Ta tìm không thấy các ngươi a." Mặc dù nó không phải sự thật. Nhìn trời.

Bên kia đáp lại bằng một chuỗi địa chỉ cùng với tiếng cúp máy.

Ta nhìn điện thoại sau đó dứt khoát nhét vào túi áo "Ha. Đúng là bá đạo đâu."

Ta xoay người vừa nửa bước tiến vào phòng y tế liền nghe thấy đối thoại giữa Conan cùng cảnh sát.

Mặc đồ đen, một cao gầy tóc dài, một to con đeo kính còn tống tiền?

Ta đỡ trán thở dài, Shin ơi là Shin, ngươi như thế nào lại đụng phải bọn họ. Ta đây làm sao thay ngươi báo thù?

Lấy lại tinh thần, ta vội trốn qua một bên, Shin từ bên trong chạy ra. Hắn tràn đầy hoảng loạn cho nên cũng không phát hiện đứng trong bóng tối ta.

Nghe bên tai tiếng cảnh sát cùng hỗn loạn tiếng chó sủa. Ta lẳng lặng đi theo Shin tiện thể giúp hắn ngăn lại mấy chỉ cảnh cẩu cùng với đánh lạc hướng cảnh sát.

Shin như ta nghĩ hướng nhà hắn chạy tới. Ta bình tĩnh đi theo, lúc đi ngang shop quần áo, ta liền mua khẩu trang cùng mũ. Ta quyết định sẽ không lộ mặt, những thứ này chỉ là thêm một tầng bảo đảm mà thôi.

Đột nhiên làn da cảm nhận được ướt át, cơn mưa tới bất chợt không kịp phòng bị, ta ngẩng đầu tùy ý nước mưa cọ rửa khuôn mặt tiến vào quần áo. Ánh mắt lần nữa nhìn thẳng, thân ảnh bé nhỏ phía trước thở hồng hộc dựa vào tường mới có thể đứng vững bị màn mưa bao phủ nói không nên lời chật vật cùng bất kham.

Ta nhanh chóng phóng tới đem hắn kéo qua một bên vừa lúc một chiếc xe tải chạy ngang qua. Tài xế lúc này mới vội phanh xe, hắn nhìn bên ngoài hướng chúng ta quát lớn "Đi đứng cho cẩn thận, đám nhóc con!"

"... Cảm ơn." Shin dường như không quá thoải mái thoáng giãy giụa sau đó nhìn ta nói.

Ta đem hắn buông xuống, xoa đầu hắn xong rồi rời đi. Tất nhiên là lần nữa trốn ra xa sau đó lại lén đi theo.

...

Nhìn Shin trèo lên rồi lại té xuống trước cổng nhà mình, ta có điểm muốn tiến tới giúp hắn nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Ta lấy điện thoại do dự không biết có nên gọi cho Ran hay không.

Đột nhiên một vụ nổ mạnh xảy ra, bức tường nhà bên cạnh Kudo gia phá một cái động lớn. Có người từ bên trong chui ra. Đó là... tiến sĩ Agasa?

Chỉ thấy hai người giằng co một lúc, sau khi Shin giải thích và chứng minh chính mình là Kudo Shinichi xong liền cùng nhau đi vào Kudo gia.

Ta kéo vành mũ trực tiếp rời đi. Trước khi lên taxi, ta thấy Ran cầm ô chạy ngang qua, mục đích rõ ràng là Kudo gia.

Ta nhìn theo nàng, dưới sự kêu gọi của tài xế mới hồn hoàn, báo ra địa chỉ sau đó an tĩnh dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Xuống xe khi trời cũng tạnh mưa, quần áo ướt đẫm khiến ta nhíu mày, khó chịu kéo kéo cổ áo. Nhìn quán bar trước mặt, ta lấy tóc giả, khẩu trang cùng mũ cất đi.

Tiến vào trong nhìn một vòng liền phát hiện bàn bên cửa sổ vô cùng bắt mắt hai người, chính xác hơn là người nào đó. Ta cất bước đi tới kéo ra ghế đối diện thanh niên tóc bạc ngồi xuống. Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta liền tiếp tục thưởng thức ly rượu trong tay, miệng lưỡi mang điểm lười biếng hỏi "Ngươi tới?"

"Ta tới."

"Bao lâu?"

"Không biết." Ta ngửa ra sau dựa vào ghế, chân bắt chéo, hai tay để trên đùi khiến cho chính mình thoải mái nhất có thể mới bổ sung "Có thể là... Vô thời hạn chăng?" Giống đáp án mà không phải đáp án.

"Lý do?"

"Đi theo ngươi." Ta lần nữa bổ sung "Như vậy có tính hay không?"

Hắn nhìn ta, đôi mắt xanh biếc dưới ánh đèn quang hoa lưu chuyển rất hấp dẫn người, khóe miệng cong lên tràn đầy trào phúng tỏ rõ 'Ngươi nghĩ ta sẽ tin?' ý tứ.

Ta khóe môi cong lên rũ mắt. Dù sao ta nói gì ngươi cũng không tin. Lý do thôi, tùy tiện nêu là được.

"Ngươi sinh khí."

"Ta không có."

Ta phát giác mình trả lời quá nhanh, ngẩng đầu liền thấy hắn mang điểm hài hước nhìn ta.

Ta lần nữa lặp lại "Ta không có!" Ta vô cùng sinh khí!

Ngươi xém chút giết ta tiểu đồng bọn, làm sao không sinh khí cho được?! Nếu... Ta cúi đầu nhìn hai tay của mình mang điểm run rẩy không khỏi nắm chặt.

"Nếu không còn chuyện gì, ta đi trước." Ta bình tĩnh đứng lên, hai tay sủy trong túi quần không quay đầu lại rời đi.

Ta lên taxi, hai mắt phóng không, ngây người trong chốc lát mới lấy điện thoại ra xem. Vừa rồi hình như có tin nhắn tới. Từ Ran. Đều nói về ngày hôm nay xảy ra chuyện gì, lật đến cuối cùng.

[Ran-chan: Nghe tiến sĩ Agasa nói Shinichi có việc nên đi rồi. Thật là...! À mà, nhà ta vừa nhận nuôi một bé trai đó!]

[Ran-chan: Ảnh.]

[Ran-chan: Thế nào? Rất đáng yêu đúng không?]

Không phải Shin đấy sao? Rất nhanh tìm được đường ra thôi. Bố Ran là thám tử liền có thể tiếp xúc vụ án sao?

Ta một tay chống cằm, tay còn lại nhắn tin trả lời.

[Kyoya: Ân.]

Ta ghé lại Tropical Land để lấy vali. Tốn gần 10 phút để nhận lại nó. Sau đó lần nữa đi taxi tới địa chỉ 20B, quận 2, khu Beika.

Xuống xe vừa lúc thấy Ran cùng Shin cách đó không xa nhưng vì Ran đưa lưng về phía ta nên chỉ có mình Shin phát hiện. Ta dựa vào tường bên cạnh hứng thú nhìn vẻ mặt của hắn còn sung sướng nở nụ cười. Ít nhất mọi chuyện còn không quá tệ, không phải sao? Ta xoa đầu, thật mệt mỏi, nên tắm rửa đi ngủ.

Vừa lên giường, điện thoại liền báo có cuộc gọi tới.

"Ran-chan?"

"Xin lỗi Kyoya, là ta đánh thức ngươi đi?"

"Không có, ta nào có như vậy ngủ sớm."

"Kyoya, Conan đột nhiên chạy đi đâu mất. Ta tìm không thấy, nên làm sao bây giờ?"

"Conan?"

"Là đứa bé nhà ta nhận nuôi."

"Đã xảy ra chuyện gì trước đó sao?"

"A, là bắt cóc. Một bé gái bị bắt cóc, ba ba ta đang điều tra vụ án này. Hiện tại chỉ biết là quản gia cùng đồng bọn của hắn làm. Còn có, nghe nói cô bé bị nhốt ở một nhà kho trường học nào đó mà có thể nhìn thấy ống khói từ cửa sổ."

Nghe Ran kể lại, ta khoác áo gió đi ra ngoài bắt taxi.

"Có lẽ Conan đang chạy tới những trường học gần đó. Ngươi thử đi tìm xem."

"Ta đã biết! Cảm ơn ngươi nghe ta nói nhiều như vậy, Kyoya!"

"Nga, ta luôn sẵn lòng lắng nghe ngươi, Ran-chan."

Trước khi Ran cúp máy, ta hỏi qua địa chỉ ở đâu. Nàng nhanh chóng trả lời sau đó cúp máy, chắc là vội đi tìm Conan.

Ta báo cho taxi địa chỉ Ran vừa nói. Đi ngang qua một trường học ta kêu tài xế dừng xe. Vừa rồi là... Shin?

Ta có điểm không xác định nhưng vẫn nhấc chân chạy tới.

Ta nhìn quanh, lúc không biết nên đi hướng nào thì một chú chó xuất hiện. Nó hướng ta sủa sau đó dẫn ta tới phía sau trường. Cảnh tượng trước mắt làm ta vô pháp để ý đến thứ khác.

Một tên cao gầy đội mũ thấy không rõ mặt đang dùng gậy bóng chày đánh đập Shin.

Ta vọt lên che ở trước mặt Shin giơ tay chặn lại gậy bóng cháy.

Tên khốn kia giống như kinh ngạc dừng động tác. Ta giữ lấy gậy bóng chày tiến lên một đá vào mặt hắn. Hắn lùi lại phía sau, gậy bóng chày cũng bị thả ra. Ta chộp lấy nó không chút khách khí hoành ngang phách qua. Lần nữa ngay đầu, ta cũng không dừng lại, liên hoàn đánh cứ thế tung ra. Chịu đòn rất tốt thôi, còn có thể đứng? Ta ném gậy bóng chày qua một bên, chạy tới một chân đáp lên bụng hắn, ở trên không xoay người một đá ngay mặt khiến hắn ngã ngửa không còn có đứng dậy. Ta tiếp đất phủi quần áo, thật sự là nhà kho có điểm bụi.

"Kyoya...?"

Ngươi như vậy rất dễ dàng lộ tẩy biết không?

Ta xoay người ngồi xổm xuống nhìn hắn "Ngươi làm sao biết tên ta nha, bé con?" Ta nhấn mạnh hai chữ 'bé con'.

"A... Trước đó ta thấy ngươi sau đó có hỏi qua Ran-oneechan... Ta chỉ là... Không ngờ thật là ngươi a... A ha ha!" Shin bối rối xoa đầu ngây ngốc cười.

"Phải gọi oniichan nghe không?" Ta xoa đầu hắn ác thú vị nói.

"Sao, sao ngươi lại ở đây?" Shin chuyển sang hỏi ta.

"Được rồi, chúng ta nên tới bệnh viện." Ta ôm hắn đứng dậy.

"Còn có ta a!" Tiếng một nữ hài vang lên.

"Ân?" Ta lúc này mới nhớ tới cô bé bị bắt cóc.

Đúng lúc Ran cùng một đám người đuổi tới. Đi đầu là chú chó lúc trước, nó chạy đến trước mặt cô bé bị bắt cóc kêu vài tiếng.

"Kyoya?!"

"Hi, Ran-chan!"

"Ngươi như thế nào...?"

Ta bất đắc dĩ đáp "Ta định cho các ngươi một kinh hỉ ai ngờ lại bại lộ mất rồi."

Ran không khỏi kinh hô thành tiếng khi thấy tình trạng của Shin "Conan, ngươi không sao chứ?"

"Còn có thể, Ran-oneechan..."

"Thằng nhóc, tránh xa con gái ta ra!" Bác Mori chen ngang hét lớn.

"Bác Mori, ta lại không có làm gì."

"Hừ, có ta ở đây, ngươi muốn cũng đừng hòng làm gì được!"

"Ba ba!" Ran đem bác Mori đẩy qua một bên sau đó hướng ta xin lỗi.

"Không sao. Chúng ta trước xử lý vết thương của hắn đã."

"Ta nhớ vừa nãy có một tiệm thuốc còn mở cửa. Để ta đi mua băng gạc cùng thuốc sát trùng!" Ran xung phong nhận việc chạy đi trước.

"Ran-chan rất lo lắng ngươi cho nên lần sau đừng chạy lung tung, hiểu không?" Ta nhìn Shin, không, hiện tại là Conan nói.

"A ha ha..." Hắn nhìn nơi khác cười trừ.

Ta biết mình đây là nói lời thừa rồi.

...

Vụ án giải quyết chúng ta liền lên taxi đi trở về.

"Vậy là Kyoya sẽ tới lớp chúng ta?"

"Ran-chan, đúng vậy. Thật sự! Ta không lừa ngươi." Ngươi đã hỏi lần thứ ba rồi.

"Vậy thì tốt quá! Nếu Shinichi biết -- Phải rồi, Shinichi biết ngươi trở về sao?"

"Không có."

"Phải ha, nếu biết cũng sẽ không lo chạy theo vụ án mà đi mất."

"Ngươi biết tính của hắn mà, Ran-chan."

"Hừ, tên đó lúc nào cũng Holmes này, Holmes nọ!"

"Ha ha ~"

Trong lúc chúng ta cười đùa thì xe taxi đã dừng lại.

"Đến nhà rồi còn không mau xuống xe?" Bác Mori vừa xuống xe liền kêu lên.

"A, là, ba ba!" Ran ôm Conan xuống xe hướng ta nói lời tạm biệt.

"Mai gặp, Ran-chan." Ta vẫy tay đáp lại.

...

Về đến nhà, thay một thân quần áo mới, ta nằm xuống giường nhắm mắt, cuối cùng cũng có thể ngủ.

...

Sáng hôm sau, ta thay đồng phục ra khỏi nhà thì gặp Ran sau đó cùng nhau đến trường. Bữa sáng thì tiện thể mua trên đường đi.

Sau khi giới thiệu với lớp, ta được phân chỗ ngồi ở cuối lớp gần cửa sổ.

Lão sư vừa rời đi, mọi người liền nhiệt tình chào hỏi ta.

"Kyoya, lâu rồi không gặp!" Sonoko tiến tới vỗ vai ta nhe răng cười.

"Sonoko, chỉ mới mấy ngày không thấy mà thôi." Ta xoa chỗ bả vai bị đánh cười đáp.

"Hừ, ta nói lâu là lâu!"

"Ha ha ~"

...

1 tuần sau, trên đường tới trường tiểu học Teitan.

"Kyoya-oniichan, ta, ta có thể tự đi được."

Ta cúi đầu nhìn Conan, trong lòng cười thầm mặt ngoài bình tĩnh đáp "Không được nga, Ran-chan cùng tiến sĩ Agasa nhờ ta xem chừng ngươi đâu."

"Ngươi sẽ muộn..."

"Không sao, ta đã nhờ Ran-chan xin nghỉ tiết đầu."

Nhìn Conan chấp nhận số phận dường như cúi đầu, ta nhịn không được cười ra tiếng.

Conan mặt càng đỏ hơn.

Ta cũng không tiếp tục trêu chọc hắn nữa.

Sau khi giao Conan cho lão sư, ta còn đứng bên ngoài nhìn xem một lúc mới rời đi. Hơn nữa ta có lưu một đoạn video làm kỉ niệm nga.

...

--------------
3/12/2018

P/s: Ta vẽ sai chiều cao nên... Kyoya, ta xin lỗi!

22/2/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro