Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả có lời muốn nói: Không viết đến Gin đừng đánh ta.
Ngày mai khúc dạo đầu là được.

-----------

Vốn dĩ chuyện nhận con nuôi Shinichi căn bản không cần suy xét.
Nhưng mà, sự việc vào lúc này lại đã xảy ra biến chuyển.
Nguyên nhân gây ra Shinichi chỉ phải trách chính mình, không cẩn thận liền ở trước mặt Ran nói lậu miệng.
Lúc sau, chính là vĩnh vô chừng mực du thuyết oanh tạc.
Chỉ có một Ran Mori còn đỡ, nhiều nhất cũng là một ngày hướng Shinichi gọi 4, 5 cuộc điện thoại. Nhưng mà, thêm một Yukiko, tình huống đã có thể khác biệt rất lớn.
Shinichi không rõ mẹ cậu làm sao biết được tin tức, rõ ràng đang ở nước Mỹ xa xôi lại có thể sớm biết được gió thổi cỏ lay của cậu bên này.
Vì thế, từ dụ dỗ đến cưỡng bức, vừa lấy tình vừa lấy lý đến giảng giải lằng nhằng...... Một bộ tư thế liều mạng thật giống như nếu cậu không gật đầu nhận nuôi, hai người liền thề không bỏ qua giống nhau.
Một cái là thanh mai trúc mã một cái là mẹ, tới gõ cửa không thể không mở, tới điện thoại không thể không tiếp, Shinichi quả thực bị hai người lăn lộn đến đau đầu.
Nhưng liền tính bị lăn lộn đến mức này, Shinichi lại vẫn như cũ tử thủ điểm mấu chốt, không có nhả ra. Cậu trước nay đều không phải người sẽ dễ dàng bị người khác dao động thay đổi chính mình quyết định.
Dài dòng giằng co, vẫn là Yukiko dùng ra sát chiêu -- một phen lời nói thấm thía, nước mắt và nước mũi thuyết giáo.
"Bé Shin, con thật sự cho rằng ba mẹ cùng Ran thật sự yên tâm con ở bên cạnh người đàn ông kia? Chúng ta là vì tin tưởng con, tin tưởng quyết định của con không sai nên mới không hỏi đúng sai duy trì lựa chọn của con. Nhưng chúng ta không tin người đàn ông kia. Nhiều năm như vậy, tình cảm của cả hai chúng ta đều nhìn thấy, nhưng dù tình cảm đó vĩnh hằng bất biến theo thời gian, nhưng lấy thân phận, lập trường của người kia hắn có thể bên cạnh con bao lâu?
"Đến lúc đó, chỉ còn lại mình con lẻ loi một người, ngươi lại nên làm cái gì bây giờ? Mẹ thực lo lắng cho con!"
Shinichi nghe xong lời này, đầu tiên là ngẩn người, chợt một khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ.
Nói đến nơi đây, tuy là Kudo Shinichi không còn ý định nhận con nuôi cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Lúc sau, Shinichi liền đi một chuyến đến hội phúc lợi tìm hiểu một chút tình huống của đứa bé kia.
Nếu thân nhân của đứa bé kia vẫn còn, nên từ họ nhận nuôi mới đúng.
Theo lời của nhân viên công tác, đứa bé đã không còn người thân ruột thịt trên đời, nhưng thật ra có họ hàng xa cố ý muốn nhận nuôi, chỉ là sau khi nhìn thấy tình huống hiện tại của đứa bé liền từ bỏ.
"...... Đứa bé đã là đứa ngoan nhất tôi từng thấy, không khóc không nháo...... Chỉ là sau tai nạn xe cộ, cha mẹ khi chết thảm trạng kích thích thật sự quá lớn...... Không chịu nói chuyện, sau đó cũng không chịu ngủ."
Nhân viên công tác nói tới đây, than nhẹ một tiếng, trước mắt thương tiếc. Tuy rằng cô rất muốn giấu giếm một ít bệnh trạng, để đứa bé đáng thương kia nhanh chóng có nhà. Nhưng hội phúc lợi có văn bản quy định rõ ràng, phải báo cáo tất cả thông tin cho người nhận nuôi.
Kudo Shinichi nghe được cũng có chút trong lòng nhũn ra, lại không phải không có tò mò.
"Như thế nào sẽ nghĩ đến tìm tới tôi?" Shinichi không khỏi có chút buồn bực, rốt cuộc cậu cùng đứa bé kia nhiều nhất cũng chính cùng vụ án cha mẹ đứa bé có tiếp xúc thôi.
Nhân viên công tác giải thích nói: "Là như thế này, khoảng thời gian trước đứa bé phát sốt nói mê sảng, không ngừng kêu tên của cậu. Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất tôi nghe đứa bé nói chuyện, tôi nghĩ Shinichi Kudo nói chính là thám tử Kudo cậu, cho nên liền mạo muội gọi điện thoại đến văn phòng của cậu."
Shinichi sau khi nghe xong hướng nhân viên công tác hơi hơi gật đầu tỏ vẻ chính mình minh bạch.
Nhân viên công tác nhìn Shinichi như là muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ, nhưng vẫn còn bổ sung một câu, "Đứa bé kia thật sự rất ngoan!"

Bất luận thế nào, Shinichi vẫn là nhận nuôi đứa bé tên Lance này.
Như thế, liền xuất hiện một màn trước cửa nhà này.
Cổ áo hơi hơi căng thẳng, làm Shinichi đang thất thần giật mình.
Thoáng nhìn bàn tay nhỏ nắm trên vạt áo của mình so với phía trước nắm càng khẩn chút, ý thức được có thể là chính mình ở cửa nhà trịch trục lâu lắm, làm đứa bé mẫn cảm cảm thấy bất an.
Kudo Shinichi thở dài ra một hơi, lập tức từ trong túi lấy ra chìa khóa mở cửa, một bên mở cửa một bên còn không quên cấp giới thiệu.
"Đây là nhà của ta, về sau cũng là nhà của con, dưới lầu là văn phòng thám tử, cũng chính là nơi làm việc của ta."
Dẫn đứa bé vào cửa đi vào, Kudo Shinichi lo chính mình cởi giày đổi giày, xong rồi mới phát giác chính mình quên mất cái gì.
Shinichi không khỏi ngầm bực chính mình sơ ý, vội ngồi xổm xuống lấy từ tủ giày ra một đôi dép trẻ em đã chuẩn bị tốt để bên chân đứa trẻ, sau đó quỳ một gối xuống đất giúp nó cởi dây giày cởi giày.
Có thể nhìn ra được một loạt động tác Shinichi làm cũng không thông thuận, thậm chí còn có chút gập ghềnh, nhưng cậu cũng là thực nỗ lực cũng thực dụng tâm.
Nếu đã nhận nuôi, liền phải nghiêm túc đối đãi, đây là nguyên tắc  Shinichi nhất quán làm việc.
May mà đứa trẻ cũng không bài xích cậu, hơn nữa vẫn luôn rất phối hợp.
Đổi giày xong rồi, Shinichi dắt bàn tay nhỏ thịt thịt đi xem căn phòng về sau nó sẽ ở.
Phòng ở phía trên phòng thám tử dù không rộng rãi thoải mái như ở nhà nhưng ngăn thêm một phòng trẻ em vẫn là dư dã.
Phòng trẻ em là Ran cùng Sonoko giúp đỡ trang trí, dán giấy dán tường vàng nhạt mang động vật nhỏ đáng yêu, đèn tường hình ngôi sao, giữa phòng là bộ trải giường có đám mây lớn, khăn trải giường cùng với đầu giường một con thú bông thật lớn. Toàn bộ phòng phong cách đều là đã đồng thú lại ấm áp, tóm lại chỉ dựa vào Kudo Shinichi khẳng định là bố trí không ra.
"Thích sao?" Kudo Shinichi cúi đầu hỏi, mới phát hiện mình thế nhưng lại quên lấy mũ trên đầu hài tử xuống. Mất bò mới lo làm chuồng tùy tay lấy mũ ném tới một bên trên sô pha, sờ sờ hài tử thuần hắc dị thường mềm mại đỉnh đầu, Shinichi không cấm ở trong lòng cười khổ: Quả nhiên dưỡng hài tử loại sự tình này không phải một sớm một chiều, gánh thì nặng mà đường thì xa !
Hài tử nghe tiếng ngẩng đầu, không có vành mũ che đậy, gương mặt non nớt hỗn huyết thâm nhập tầm nhìn của cậu, tóc đen như mực, mắt đen chớp chớp ngước nhìn thanh niên.
Shinichi tự nhận không có gì manh lý lẽ kết, đối mặt hài tử đơn thuần sạch mắt to, vẫn là có cảm giác trái tim bị cái gì đụng phải một chút tê dại.
Ngẫm lại cùng tuổi cậu, phần lớn đều đã làm cha, cho nên có lẽ......cậu xác thật đã tới tuổi dưỡng hài tử?
Lance nhấp nhấp miệng nhỏ, thật lâu sau mới sợ hãi hỏi: "Ta là con trai của ngài sao?"
Shinichi đôi tay chống đầu gối, cúi người cười nói: "Đúng vậy, về sau con chính là con trai của ta. Nếu con nguyện ý có thể kêu ta ba ba, hoặc là thúc thúc, ca ca đều có thể."
Về vấn đề xưng hô, Shinichi có vẻ thực tùy ý.
Hài tử chậm rãi chớp một chút đôi mắt, như là có lý giải ý tứ trong lời nói  của cậu, Lance đôi mắt rất lớn, giống như bây giờ một chút khép mở mí mắt, chính như cùng điện ảnh pha quay chậm, có loại tiếp cận mộng ảo cảm giác.
"Ta muốn kêu Shinichi có thể chứ?" Hài tử thanh âm như cũ nhược nhược.
Kudo Shinichi hơi chút sửng sốt một chút, hỏi: "Vì sao?"
Hài tử rũ xuống mi mắt, yên lặng lắc lắc đầu, sau đó lại xuất khẩu thanh âm liền có chút mất mát, "Không thể sao?"
"Có thể !" Dù sao chính là kêu tên mà thôi, lại không phải gọi là gì kỳ quái tên. Shinichi duỗi ra tay lại xoa nhẹ một phen tóc hài tử, cái loại cảm xúc mềm mại đến không thể tưởng tượng này thật là làm người thích không buông tay.
Đêm, Shinichi chính ngủ đến mơ mơ màng màng lại nghe thấy một trận tinh tế tiếng đập cửa.
Cùng với, "Shinichi...... Shinichi....." Hài đồng bí mật mang theo nãi âm nhẹ gọi.
Trong lúc ngủ mơ Shinichi đánh cái giật mình, từ trên giường xoay người ngồi dậy.
Mở ra cửa phòng, một viên tiểu đạn pháo liền nặng nề mà đánh vào trên đùi cậu.
Cậu cúi đầu liền thấy nho nhỏ hài tử chôn đầu gắt gao mà ôm chân cậu.
Làm sao vậy? Trong đầu nghi vấn còn chưa bốc lên dựng lên, Shinichi chợt liền nhớ tới lời nhân viên công tác nói với cậu một ít tình huống có quan hệ đứa nhỏ này.
Tuy rằng ở trước mặt cậu Lance vẫn luôn đều biểu hiện rất khá thực ngoan ngoãn, không có không nói một lời càng không có khóc nháo, nhưng là hiện tại xem ra hài tử không ngủ được mất ngủ vấn đề này lại hiển nhiên không có bởi vì thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt liền có điều cải thiện.
Vì thế cậu khom người đem Lance ôm vào trong ngực, Lance liền đưa tay ôm lấy cổ cậu như một chú koala.
Kỳ thật cậu có chút chân tay luống cuống, rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên cậu ứng đối tiểu hài tử loại này mềm mại nhỏ yếu sinh vật, cũng may cậu tùy cơ ứng biến đúng lúc làm ra vỗ lưng hài tử nhìn còn tính giống mô giống dạng.
"Sợ hãi?" Kudo Shinichi ôm hài tử chậm rãi đi dạo đến mép giường ngồi xuống.
"Ân." Đem đầu thật sâu chôn ở Kudo Shinichi hõm vai Lance rầu rĩ lên tiếng, mang ra một chút khóc nức nở.
"Một người không dám ngủ, tưởng cùng ta cùng nhau ngủ?" Kudo Shinichi hướng dẫn từng bước hỏi.
"Ân." Hài tử lại lên tiếng, dừng một chút, như là có chút khẩn trương hỏi, "Có thể chứ?"
"Có thể, bất quá trước buông ra đừng ôm cổ!
Lance lập tức rụt tay nhỏ, buông lỏng ra cổ thanh niên, ướt dầm dề mắt to như sợ hãi bị trách cứ, thật cẩn thận mà từ dưới hướng lên trên nhìn thanh niên.
Kudo Shinichi đem hài tử an trí đến trên giường đắp chăn đàng hoàng, chính mình thì tại một bên nghiêng người nằm xuống, trấn an nói: "Tốt, có ta bồi con, không có gì đáng sợ, ngày mai còn có hẹn cùng Ran đi cho con mua quần áo, chạy nhanh ngủ đi!"
Có lẽ là thật sự thực tin cậy Shinichi đi, không bao lâu, Lance liền ngủ say, còn đánh lên tiểu khò khè.
Kudo Shinichi nhìn trong hài tử ngủ trong chốc lát, đôi tay phụ ở sau đầu, cùng hài tử hình như có tiết tấu tiếng ngáy, thực mau cũng chìm vào mộng đẹp.
Hôm sau là ngày mua sắm, chủ yếu chính là vì Lance đặt mua quần áo giày vớ cùng với đồ dùng hằng ngày.
Bởi vì có Ran cùng Sonoko một đôi thích dạo phố Shinichi đã chuẩn bị tốt mỏi chân chuẩn bị.
Tuy là như thế, mang theo Lance bị hiếp bức đi dạo cả ngày trung tâm thương mại, Shinichi vẫn là đối hai cô gái đi dạo phố khi không dứt tinh lực kia theo không kịp.
Xách theo bao lớn bao nhỏ, nắm Lance cuối cùng về đến nhà, Shinichi,l trực tiếp liền mệt nằm liệt trên sô pha.
"Cùng con gái đi dạo phố thật không phải chuyện người làm!" Shinichi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, nghĩ nghĩ, lại giơ tay sờ đầu nhỏ của Lance ngồi ở sô pha bên cạnh hỏi, "Có mệt hay không?"
Lance dùng đôi mắt to màu đen phát lam nhìn thanh niên, lắc lắc đầu.
"Kia có đói bụng không?" Thanh niên lại hỏi.
Tiếp tục lắc đầu. Bọn họ vừa rồi đi dạo phố thời điểm mới ăn qua bánh ngọt, điểm tâm còn uống qua trà chiều.
Thanh niên lúc này mới như là yên tâm, đem đầu ngửa ra sau ở trên sô pha chỗ tựa lưng, trường hu một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro