Chương 15: Chứng thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối mặt với Kawaori Rino vô cùng nghiêm túc "tỏ tình".

Scotch biểu tình bất động như núi, đuôi mắt thon dài cùng lông mi rậm chớp mắt đầy bất đắc dĩ, giống như căn bản không đem những lời này của Kawaori Rino để trong lòng.

Kawaori Rino buông xuống chén đũa trong tay, nghiêm trang mà hướng Scotch nói.

"Tôi là bị Rum phạt lưu chuyển đến tổ tài vụ, nhưng cái này địa phương một chút đều không thích hợp với tôi. Tôi muốn một lần nữa trở lại tổ hành động, anh cũng là ở tổ hành động đi? Tuy rằng anh hiện tại cùng Bourbon ở tổ tình báo hợp tác. Căn cứ hiểu biết của tôi với tổ chức, những ai là tay bắn tỉa đểu được phân đến tổ hành động. Nếu có thể thông qua anh giúp tôi được trở lại tổ hành động một lần nữa, tôi sẽ rất cảm kích anh."

Bởi vì muốn trở lại tổ hành động, cho nên mới phá lệ đối đãi thân mật với gián điệp Scotch này sao.

Đây là Kawaori Rino đơn giản hóa mục đích của chính mình, lấy thân phận thành viên tổ chức tới nói cho Scotch biết nội dung.

Kawaori Rino đã từng cẩn thận nghĩ vì sao Scotch, Rum lẫn Vermouth đều không tin chuyện mình sống lại nhiều kiếp, đại khái cũng là vì hành vi ngày trước của Orianko ở tổ chức, mọi người đều cảm thấy loại sự tình này quá mức kỳ quái hoặc là Orianko lại muốn chơi cái trò gì đó.

Hiện tại dù sao cũng là lần thứ ba hai người gặp mặt.

Về tình về lý quan hệ đều không có thiết đến mức nói chuyện sống lại không dễ dàng lí giải đó được.

Trước tiên kéo gần quan hệ một chút quan hệ rồi tính sau.

Kawaori Rino ngẩng đầu nhìn thoáng qua biểu tình Scotch, thần sắc trên mặt hắn như suy tư gì đó, giống như cũng không có hoài nghi.

--【 Tôi sẽ rất cảm kích anh. 】

Những lời này cô nói tình ý chân thành như vậy.

Trong ánh mắt giống như là một con cún nhỏ đáng thương.

Scotch nhớ tới đứa bé đi lên chiếc xe đen mười lăm năm trước kia, cũng là ánh mắt này.

"Scotch? Scotch?" Kawaori Rino nửa ngồi dậy, khuôn mặt nhỏ tiến đến trước mặt Scotch, tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào mắt hắn. "Anh nghĩ gì mà nhìn tôi đến xuất thần như vậy?"

Kawaori Rino nghiêng đầu, giống như thực thích gần gũi quan sát nhất cử nhất động của Scotch.

Scotch có chút buồn cười, hắn buông chén trà: "Khoé miệng của cô còn dính hạt cơm kìa."

"Hả?" Kawaori Rino không nghe rõ.

"Khoé miệng cô dính hạt cơm, bên phải." Scotch chỉ chỉ bên miệng Kawaori Rino, sau đó...... Nhìn cô vươn đầu lưỡi liếm một chút bên khóe miệng.

Đầu lưỡi ửng đỏ cuốn lấy hạt cơm, ánh sáng ở ngoài cửa sổ dừng trên sườn mặt cô tạo thành bóng, hình dáng nghịch ngợm của cô trong nháy mắt vô cùng rõ ràng.

Scotch nhìn cô chép chép miệng, không biết nên làm cái biểu cảm gì mới tốt.

Kawaori Rino duỗi tay sờ soạng khóe miệng một chút: "Có còn không?"

Scotch lắc đầu, cô cực kỳ thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng tròn trịa, chờ Vermouth tới tìm mình tính sổ.

Lập tức đưa cho Scotch nhiều tiền như vậy, cái bà già kia khẳng định lại muốn lảm nhảm nửa ngày.

Cơm no rượu say.

Kawaori Rino thực vừa lòng, cô nhưng lại quên mất một sự kiện: "Ngày hôm qua anh đi làm nhiệm vụ? Không phải ba ngày sau chúng ta có nhiệm vụ sao? Tổ chức sẽ không cắm thêm nhiệm vụ vào giữa, là cái nhiệm vụ gì vậy?"

"Không phải tôi." Scotch nâng mắt lên. "Là Bourbon ."

"?"Kawaori Rino ngồi thẳng, "Kia nói cách khác, số tiền này là...... Là cho hắn?!"

"Đúng vậy, ngày hôm qua cậu ấy đi giám thị Shareikawa trong chốc lát, không cẩn thận làm nổ lốp xe, vừa vặn hôm nay tôi thuận tiện......" Scotch gật đầu, còn chưa nói xong liền thấy Kawaori Rino đối diện tay nắm lại đập phá cái bàn.

"Tôi ngàn vạn lần không nghĩ đến tình huống này, đáng chết Bourbon, đáng giận Amuro Tooru! Anh là cái đồ không biết xấu hổ!"

Scotch nghe cô ở đối diện mắng chửi lời lẽ chán ghét, tính mở miệng ngăn cản: "Thật ra không phải như vậy......"

"Không, anh không hiểu. Tên đó nơi này có vấn đề." Kawaori Rino chỉ vào đầu mình, phi thường nghiêm túc mà khuyên Scotch. "Hắn á, cả đầu đều là tính kế, âm mưu. Con hồ ly xấu xí đáng ghét, một lời không hợp liền đào bẫy chôn người khác......"

Kawaori Rino hận không thể đem những từ dơ bẩn nhất thế giới hình dung đều chất đến trên người Bourbon, cô phóng các loại phỏng đoán ác ý ném bùm bùm: "Khẳng định là cái tên xấu xa kia biết tôi sẽ không dễ dàng đem tiền cho hắn, cho nên mới để anh ra mặt! Đáng ghét, chính là như vậy! Chính là ở hết trong lòng bàn tay hắn, giống như là mấy quả ớt cay vậy, thật sự làm người ta chán ghét!"

"Là tôi chủ động muốn tới." Scotch nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, làm Kawaori Rino một giây trước còn đang cao giọng mắng mỏ ngậm miệng ngay tức khắc.

Kim giây đồng hồ tí tách trôi đi, trái tim chôn ở bên trong ngực Scotch hữu lực nhảy lên.

Không khí giữa hai người trong nháy mắt vô cùng kỳ quái.

Scotch hướng Kawaori Rino khẽ cười nói: "Lần trước đưa đến tám thùng vật tư là quá nhiều, tôi tới đem trả lại, thuận tiện giúp Bourbon chuyện nhỏ này."

"A? Không cần đâu, mấy cái vật tư này mỗi lần tôi làm nhiệm vụ đều là lấy gấp 10 lần, lo trước không sợ thiếu......"

"Nhưng nếu như vậy, không phải cô sẽ bị mắng sao?" Cánh tay Scotch gác ở trên mặt bàn, ý bảo chính mình không vội, Kawaori Rino có thể chậm rãi uống xong canh.

Kawaori Rino cúi đầu uống một ngụm canh, đem rong biển cùng đậu phụ đưa vào trong miệng.

Ý của Scotch khi nói những lời này.

Như vậy săn sóc sao? Cảnh sát Morofushi.

Lần này gặp nhau so với bốn lần trước đều tốt hơn rất nhiều, Scotch đối với cô giống như không quá đề phòng.

Tốt rồi.

Đây là bước đầu tiên ở trước mặt Scotch nâng độ hảo cảm!

Trên bàn phân chia thành hai cái không khí hoàn toàn bất đồng.

Nhà gái bên này nhẹ nhàng sung sướng, mặt đầy vui vẻ; nhà trai nơi đó đôi mắt suy tư, thâm tàng bất khả lộ.

Ngày hôm qua Bourbon thấy một mặt của Orianko, bị Orianko tính kế một chút.

Scotch rất ít khi thấy Bourbon bị hại ở trong tay ai đó.

Nhìn lốp xe bị hỏng kia, Scotch mặt mày như có một tầng sương mù bao phủ.

Bourbon vốn dĩ không có ý định tiếp cận tổ chức theo con đường này, hắn cảm thấy Orianko đối với hắn tràn ngập địch ý, dù sao một cái lốp xe cũng không tốn bao nhiêu tiền, cũng lười dây dưa cùng kẻ điên này.

Nhưng Scotch tính toán để bản thân tới thử một chút...... Ừ, thử Kawaori Rino một chút để xem rốt cuộc vì sao lại chán ghét Bourbon như vậy.

Hắn mới tiếp xúc với Kawaori Rino ba lần, mà Bourbon lại càng ít hơn.

Hai người rốt cuộc đã qua lại những gì, lại có cái gì thù hận mà lại có thể khiến Kawaori Rino phát cáu khi nhắc tới Bourbon?

Scotch không rõ, trùng hợp có hai người chọn nhà hàng này dùng cơm cũng không rõ.

Khi Kawaori Rino tâm tình đang sung sướng mà đưa canh lên miệng, cửa giấy bị bốn ngón tay gõ vang, cái giọng xui xẻo của Bourbon kia không biết sao lại ở ngoài cửa truyền đến.

"Thật ngượng ngùng, bởi vì âm thanh của cô vang quá lớn làm tôi không có biện pháp bỏ qua, cho nên sang đây vớt lại một chút hình tượng của mình."

Thật tốt.

Vừa rồi một đống từ ngữ thô tục toàn bộ đều rơi vào tai người không nên nghe nhất.

Này nếu là người bình thường, để người mình đang chửi nghe được, khẳng định hận không thể tìm lỗ mà chui vào đi.

Nhưng Kawaori Rino lại không phải người bình thường.

Kawaori Rino đập bàn vang một tiếng, cầm đũa chỉ vào cửa, mặt đầy khát vọng chứng thực muốn nhận được tán thành của Scotch.

"Đấy anh thấy chưa! Cư nhiên còn đi nghe trộm người khác nói chuyện! Rất là đê tiện! Tôi một chút cũng không nói sai!"

"?"Bourbon .

"......" Scotch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro