Chương 33: Thiên sứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thế giới này vốn dĩ không có bóng tối.

Nhưng bởi vì thiếu hụt ánh sáng nên mới sinh ra bóng tối.

Scotch đi vào vùng ngoại ô yên tĩnh, nơi đó sớm đã có người đang đợi hắn.

Màn đêm đem che giấu đi hình dáng hai người, ánh đèn như chiếu rọi hai đứa trẻ của nhiều năm về trước cũng từng đứng tại nơi đây.

Bờ sông này nhìn bọn họ từ những đứa trẻ trở thành thiếu niên, từ thiếu niên lại trở thành thanh niên, cuối cùng lại trở thành u linh không được để người khác biết tên.

Scotch nhìn trên mặt đất bày thùng nước, bên trong chỉ có một con cá nhỏ tung tăng bơi lội nhảy nhót, hắn ngồi xổm bên cạnh thùng nước, trong chốc lát bị cá bắn thấm ướt quần áo.

"Cậu đã tới từ lâu rồi à?" Scotch hỏi.

Bourbon đứng ở bên bờ kéo lấy cần câu trong tay đáp: "Không lâu lắm, cũng tầm trên dưới nửa tiếng."

Nơi này là nơi duy nhất bọn họ có thể gặp nhau mà không bị phát hiện.

Scotch hôm nay không có tâm trạng câu cá, dạo gần đây bên phía cảnh sát đã xảy ra rất nhiều chuyện, bao gồm Bourbon cũng vì tổ nhóm của mình mà sứt đầu mẻ trán.

Nhìn thấy hắn còn nhàn nhã như vậy, Scotch đem sự tình phát sinh ngày đó nói cho hắn: "Tớ đã gặp Matsuda."

"Hả? Khi nào?"

"Không lâu trước đây, đại khái đi chơi. Cùng...... Cùng cô ấy."

Nghe được hai chữ "cô ấy" xuất hiện, Bourbon đem thu cần câu lại: "Bị nhìn ra cái gì sao?"

"Cô ấy không có đem chuyện này nói cho bất kỳ ai cả." Scotch cho tay vào túi nhìn về phía bờ bên kia, rất nhiều ống khói chót vót tản ra khói mờ mịt. "Matsuda đã cùng cô ấy giao thủ qua, là lúc ở trên tháp Tokyo. Cô ấy hẳn là cũng là nhận ra Matsuda, nhưng cô ấy không có đem chuyện này nói cho Rum. Zero, tớ cảm thấy cô ấy vẫn luôn giúp chúng ta che giấu cái gì đó."

Bourbon trên mặt cũng ngưng trọng.

Hắn quay đầu lại hướng về phía Scotch cười: "Cậu đang giúp cô ta nói chuyện sao?"

"Tớ là đang trần thuật lại sự thật."

Bourbon không nói chuyện, hắn lẳng lặng mà nhìn mặt sông: "Nhiệm vụ về Sharei vốn là cậu cùng Campari, tớ nghe Vermouth nói là cô ta đả thương Campari mới đoạt lấy nhiệm vụ này. Gần đây cậu điều tra nhiều chuyện quá sâu, nếu bị người trong tổ chức phát hiện, tình cảnh của cậu sẽ vô cùng nguy hiểm."

"Lúc câu cá khó tránh khỏi cần câu rời tay." Scotch tâm lặng như nước, con ngươi giấu kín một tòa nhà cổ gác chuông. "Nhưng cũng có nghĩa là...... Sẽ bắt được con cá lớn."

"......" Bourbon cảm thấy bản thân không thuyết phục được hắn. "Nhưng đó là Orianko, cậu thật sự tin tưởng cô ta như vậy sao? Cô ta chính từ nhỏ liền lớn lên ở bên trong tổ chức, Boss đối với cô ta là yêu thương vô hạn so với bất kỳ kẻ nào, đến Vermouth cũng nói đó là phần dung túng độc nhất. Người như vậy, có khả năng sẽ trốn chạy khỏi tổ chức sao? Tổ chức đối với cô ta tốt như vậy, cô ta có cái gì lý do gì để rời khỏi tổ chức chứ?"

Scotch cũng không biết.

Hắn chỉ biết, Kawaori Rino tựa hồ như muốn nhờ cậy hắn.

Ngày trước, khi quyết định tiếp nhận nhiệm vụ này, Morofushi Hiromitsu cũng biết thứ mình vứt bỏ không chỉ là tên họ, cuộc sống lúc trước mà còn là vứt bỏ là bản thân.

Hắn khắc chế bản tính của chính mình, che giấu nội tâm thiện lương cùng tinh thần trọng nghĩa.

Ngay cả Bourbon cũng nói, đã từng là thiếu niên chính nghĩa cũng đã thật sự hoàn mỹ dung nhập hắc ám.

Chính là không biết vì cái gì.

Khi nhìn thấy Kawaori Rino, cô ấy thành công kích phát bản tính vốn có của chính mình.

Morofushi Hiromitsu hoàn toàn không giấu được.

Hắn vì thấy bản thân không đủ tiêu chuẩn trạng thái gián điệp mà cảm thấy hổ thẹn.

Hắn cũng nguyện ý vì trạng thái hiện tại của mình, sẵn sàng nhận lấy tất cả khả năng phải trả giá.

Cho dù là cả mạng sống.

"Hiro, nếu cô ta lợi dụng cậu thì......" Bourbon thật không muốn nói, nhưng hắn lại không thể không nói.

Scotch cười cười: "Vậy cậu liền thay tớ hoàn hảo sống sót, không cần giúp tớ báo thù."

"......" Bourbon .

"......" Scotch.

Một mảnh yên tĩnh.

Chỉ có mặt sông không chút gợn sóng, ảnh ngược của hai thanh niên tuấn tú đứng bên bờ an tĩnh.

Dòng sông này yên tĩnh chảy xuôi, nhìn qua năm lần luân hồi, mỗi một lần đều có hai thanh niên đứng ở bên bờ cùng nhau tâm sự.

Mỗi một lần, vị thanh niên mắt mèo kia đều sẽ nói: "Hoàn hảo sống sót, không cần giúp tớ báo thù."

Khác với mục đích phải diệt trừ tổ chức của Furuya Rei.

Morofushi Hiromitsu lúc trước lựa chọn vứt bỏ thân phận cảnh sát đứng dưới ánh sáng mặt trời mà tiến vào tổ chức, chính là muốn giúp toàn bộ những đứa trẻ bị lạc đường đều có thể về nhà.

Nơi này, cũng có một 'đứa trẻ' cần hắn.

Vermouth cảm thấy Kawaori Rino lại bắt đầu phát bệnh.

Khắp nơi tìm người hỏi quần áo của mình khi thực hiện nhiệm vụ về Sharei đã để ở đâu.

Làm ơn đi!

Loại quần áo này đều là làm xong nhiệm vụ liền tiêu hủy rồi có được không? Chẳng lẽ còn giữ lại DNA trên đó chờ ai tới điều tra sao?

Kawaori Rino không thuận theo, không buông tha, la lối khóc lóc ở quán rượu của Vermouth tuyên bố: "Hôm nay tôi nhất định phải thấy được bộ đồ kia!  Nếu không kế tiếp một năm, tôi sẽ không có tý xíu tâm trạng tốt nào cả."

Orianko tâm tình không tốt, liền đại biểu cho tất cả mọi người trong tổ chức đừng nghĩ quá thoải mái.

Vermouth không có biện pháp, cho người đi lục tung khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được bộ quần áo kia lấy ra từ đống đồ bỏ đi.

Sau đó, Kawaori Rino liền vui sướng hài lòng ôm bộ quần áo, nằm liệt trên sô pha trên tầng 3 của quán mà lăn lộn.

Cô thường xuyên bị thương, quần áo mỗi lần cũng sẽ theo số lần đánh nhau tăng lên mà rách tung toé, thường xuyên đổi mới.

Chưa từng có người giúp cô may vá quần áo.

Vermouth cầm ly rượu ngồi ở sô pha đối diện, nhìn Kawaori Rino đem bộ quần áo giống như búp bê barbie ôm vào trong ngực cười ngây ngô, gân xanh trên đầu bạo khởi: "Cô chính là vì cái bộ quần áo này, làm loạn buôn bán ở quán của tôi cả nửa ngày trời?"

"Cô không hiểu đâu, đây không chỉ là một bộ quần áo."

Này đại biểu cho, trên thế giới này còn có người yêu thương cô.

Tuy rằng ông trùm cũng rất thương yêu cô, nhưng là tổng cảm thấy bên trong còn pha trộn thứ gì khác.

Không có thuần tuý giống như Scotch.

Vermouth quả thật không hiểu, cô chỉ biết trạng thái của Kawaori Rino vô cùng không thích hợp, dù sao cũng là nhìn từ nhỏ đến lớn, cho dù cản xúc Kawaori Rino biến hóa cực nhanh nhưng cũng vẫn luôn ở trong dự kiến của Vermouth.

Nhưng là vì một bộ quần áo.

Như vậy gióng trống khua chiêng nháo nhào gây chuyện, tuyệt đối không giống với Orianko ngày trước.

Những năm gần đây.

Tổ chức phàm là có cái gì súng ống công nghệ cao, vũ khí trang bị, Boss đều sẽ kêu Kawaori Rino đi qua nhìn xem, chỉ cần Kawaori Rino nói một câu là có thể giống như một món đồ chơi đưa cho cô.

Như vậy cũng không có nhìn thấy Kawaori Rino vui sướng đến vậy.

Kawaori Rino có từng thực sự vui sướng sao?

Không có.

Tổ chức đối với cô ta mà nói cũng chỉ là một nơi để sống mà thôi.

Hết thảy nơi này, chỉ cần một câu của Kawaori Rino, Boss liền sẽ lập tức phái người đưa đến tay của cô ta.

Mặc kệ là tiền tài, phòng ốc, vũ khí, dược vật...... Kawaori Rino đều có thể dễ dàng có được.

Chỉ có thứ Kawaori Rino chưa bao giờ có được, mới có thể làm cô vui vẻ đến như vậy.

Nhớ lại lúc Kawaori Rino án chỉ nói bản thân giống như đang yêu thích một người, Vermouth một chút cũng chả thèm quan tâm. Cô cảm thấy nhóc con này 20 tuổi rồi vẫn luôn chán ghét đàn ông, chả bao giờ tìm một tên bạn trai bình thường cả.

Nên thoả mãn một chút sinh hoạt ban đêm của người trưởng thành, tuỳ tiện chơi bời một chút cũng không có gì to tát.

Nhưng là...... trạng thái này của Kawaori Rino hiện tại không thể không khiến Vermouth 'quan tâm' một chút.

"Cô lần trước nói muốn 'cướp lấy' một người là ai vậy?" Vermouth đuôi mắt mỉm cười mà nhìn Kawaori Rino, hoàn toàn trưng ra bộ dáng trưởng bối quan tâm trẻ nhỏ. "Cướp được rồi sao? Có cần chị đây dạy dỗ cưng không?"

Bà cô này quan tâm tuyệt đối là lời đường mật chết người.

Kawaori Rino từ trên sô pha ngồi dậy: "Tôi không muốn 'cướp lấy' anh ấy."

"?"Vermouth, cái chuyện như vậy mà con nhóc này có thể đổi tới đổi lui được sao?

Rất lâu về trước.

Kawaori Rino cảm thấy Vermouth là kẻ phản bội lớn nhất của tổ chức.

Thật sự không thể hiểu được, bị hai đứa nhóc cao trung cảm hoá, mỗi ngày đi theo sau hai người họ bảo vệ an toàn. Có cái gì nguy hiểm đều nghĩ đến chúng có bị sao hay không......

Ở lần thứ hai sống lại, vì phòng ngừa tổ chức huỷ diệt, Kawaori Rino bí mật tự mình đi tìm hai học sinh cao trung một nam một nữ kia.

Rốt cuộc cuối cùng tổ chức diệt vong, chính là bởi vì tên nhóc tên Kudo Shinichi kia.

Nhưng Vermouth đã thật sự tức giận mà bắn cô.

Còn để lại lỗ đạn trên cánh tay Kawaori Rino.

Cái loại nóng rát đau đớn này làm Kawaori Rino khiếp sợ.

—— "Tuyệt đối không được thương tổn bọn họ, bằng không tôi sẽ lấy mạng của cô."

Vermouth lạnh như băng mà nói với cô.

Từ đó trở đi, Kawaori Rino liền biết rằng, về sau Vermouth này luôn chờ mong có thiên sứ xuống xua tan đi sương mù cùng bóng tối của cô ta.

Cho nên, lần thứ ba trọng sinh, Kawaori Rino cũng lười quản chuyện của tổ chức.

Boss đối Vermouth cũng rất tốt, nhưng cô ta vẫn phản bội Boss.

Lần này Kawaori Rino chính thức nói với  Vermouth nói: "Điều tôi muốn chính là tình yêu không pha trộn bất cứ thứ gì."

Vermouth buồn cười không thôi, cảm thấy cô thật ngu ngốc: "Loại thần thoại tình yêu của Plato này không thích hợp với đứa ngốc như cô."

"Chờ đến khi cô gặp được thiên sứ, cô cũng sẽ nói những lời ngu ngốc đấy như tôi thôi." Kawaori Rino chắc chắn nói, "Cô thậm chí so với tôi càng điên cuồng hơn."

Vermouth hừ lạnh, sắc mặt lắng đọng như băng sương, lạnh nhạt nói: "Trên thế giới này nơi nào có thiên sứ cơ chứ, cho dù có thì cũng chưa bao giờ bố thí cho tôi một chút ôn nhu."

Cô sẽ thấy. Kawaori Rino ở trong lòng nói.

Vermouth bị cô làm cho có chút không vui, uống xong một ly rượu, ban đầu muốn hỏi Kawaori Rino cũng biến thành đù óc hỗn loạn.

Cô nói với Kawaori Rino.

"Orianko, không cần tin tưởng thần linh. Bọn họ sẽ không phù hộ chúng ta."

Kawaori Rino thấy Vermouth say khướt mà nằm liệt trên bàn, móng tay sơn màu tím gõ gõ trên ly thuỷ tinh, duỗi tay đem Vermouth kéo đến ghế sô pha, tìm cái thảm lông đắp lên cho cô.

Cô nửa ngồi ở bên cạnh sô pha, nghe Vermouth ngủ say bên cạnh rì rầm, trong tay nâng lên một lọn tóc của Vermouth thưởng thức trong tay.

"Vermouth, thiên sứ vẫn luôn dõi theo cô, thiên sứ sẽ đem cô kéo ra khỏi vực sâu đen tối ấy."

Khi còn nhỏ.

Cô rất thích ngồi ở trên đùi Vermouth, lúc ấy tóc của Vermouth còn chưa dài như thế này.

Làm 'ma nữ nghìn mặt' của tổ chức, Kawaori Rino nhìn thấy Vermouth có thể đóng vai rất nhiều người giống y như bản chính, nhưng lại chưa bao giờ là chính mình.

Câu Vermouth nói với cô nhiều nhất đó là: "Trên thế giới này cũng có rất nhiều khoác lên những chiếc mặt nạ, chẳng qua những cái mặt nạ ấy gọi là 'giả nhân giả nghĩa' mà thôi."

Trên thế giới này có rất nhiều người giả nhân giả nghĩa.

Nhưng Scotch không phải như vậy.

Ở bốn kiếp trước mà Vermouth không biết.

Scotch đã bảo vệ Kawaori Rino biết bao nhiêu lần.

Cho nên, Kawaori Rino cũng tính toán hảo hảo bảo hộ ánh sáng này của cô.

Tuy rằng không muốn đem Talisker cùng Scotch ở chung một chỗ.

Nhưng cuộc gọi kia của Rum, cơ hồ có thể tạm xác định, Talisker đang bị điều tra, khả năng cao là cảnh sát Nhật Bản.

Như vậy, ở lần đầu tiên luân hồi, Scotch cũng là vì điều tra Talisker cho nên thân phận mới bị bại lộ sao?

Kawaori Rino yên lặng, bên tai phảng phất nghe được một tiếng bóp còi.

Trong đầu hiện ra một con thuyền, bên trên điêu khắc dòng chữ 'Seraph'.

Chìa khoá mở ra cánh cửa dẫn đến địa ngục sao?

Rất có tính khiêu chiến.

Cô bắt đầu thấy hưng phấn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro