Chương 43: Công bằng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ý của Bourbon và Mizunashi Rena là.

Người có thể ở dưới mí mắt bọn họ bọn thành công tiến vào trong phòng, nhất định biết rõ con tàu "Seraph" này.

Như vậy rất có khả năng chính là nhân viên trên "Seraph", hoặc là người thường xuyên lên tàu này du lịch.

Toàn bộ tàu thuỷ khắp nơi đều có camera theo dõi, chỉ có duy nhất tầng 3 là không có thiết bị giám sát.

Bởi vì có thể lên "Seraph" đều là những người có uy tín danh dự xã hội cấp cao, những người này muốn vào buổi tối tiến hành một số hoạt động ngầm, không thể bị người khác phát hiện, cho nên nhân viên công tác trên tàu vô cùng cẩn thận không có trang bị camera giám sát ở tầng 3.

"Vừa rồi chúng tôi đi điều tra tình hình các phòng ở tầng 3." Bourbon lấy xuống một tờ giấy từ trên bàn, nhận bút từ Scotch chỉ chỉ khu vực ở trên tờ giấy đó. "Đêm qua kẻ bịt mặt kia chạy trốn từ phòng chúng ta chạy ra hành lang phía tây, không lâu sau đó liền biến mất ở sau khúc cua của hành lang."

Bourbon đem khu vực bản thân hoài nghi, toàn bộ đều dùng bút khoanh vòng tròn lại.

"Nơi này có hai phòng ngủ cùng với một nhà ăn sau bếp." Đầu ngón tay mạch sắc nhẹ nhàng điểm điểm trên mặt giấy, rất có hứng thú. "Cũng thật trùng hợp, người ở trong hai căn phòng này...... Lại đều là người quen."

Phía tây là Matsuda Jinpei.

Phía nam là Kanda Sosu.

Matsuda Jinpei bị hai người kia tự động loại bỏ ra khỏi diện người bị tình nghi, tuy rằng bọn họ đều cảm thấy Matsuda Jinpei có năng lực thoát khỏi sự theo dõi của mọi người, tiến vào bên trong phòng đánh lén Kawaori Rino.

Nhưng mà hắn không có động cơ.

Kể cả cho rằng hắn muốn trợ giúp hai người bạn của mình, nhưng dưới tình huống Mizunashi Rena cũng đang ở đây cũng không có khả năng tùy tiện ra tay.

Mà Kanda Sosu tuy rằng có điều kiện hiểu được nên phối thuốc như thế nào, nhưng thân thủ của hắn rất bình thường, đại khái không thể hoàn mỹ mà xâm nhập mà không ai biết được.

Quan trọng nhất chính là, vai phải của hai người một chút thương tật đều không có.

Thiên tài giao tiếp của tổ chức - Bourbon cùng bá chủ đài truyền hình ở tương lai - Mizunashi Rena được phát huy tối đa năng lực giao tiếp của mình, hoà mình vào mấy người phục vụ xung quanh mà Kawaori Rino chưa gặp qua, hỏi quanh đây có chỗ nào đẹp để ngắm cảnh không, có mấy người nói cho Bourbon ......

"Nơi này......" ngón tay Bourbon chỉ vào một cánh cửa nhỏ trên hành lang giữa phòng của Matsuda Jinpei và Kanda Sosu, nói với người không đi khảo sát địa hình như Scotch. "Có một cái cửa nhỏ, nối thẳng tới mặt sau phòng bếp nhỏ......"

Scotch gật gật đầu: "Đã kiểm tra qua chưa?"

Mizunashi Rena nói: "Đi, nhưng mà mấy đầu bếp và phục vụ ở đó chúng tôi đều nhìn qua, không có vấn đề gì cả. Hơn nữa bọn họ buổi tối đều ở chung một chỗ, đều có thể chứng minh thay cho nhau."

Nếu nói như vậy.

Như vậy phạm vi cần phải thăm dò càng trở nên rộng hơn.

Không ai biết vì sao "Eien Yoru" lại theo dõi Kawaori Rino.

Chính bản thân Kawaori Rino cũng không biết.

Nhìn từ ảnh chụp "Eien Yoru" dán ở trên tường mà nói, đại khái là bị "Eien Yoru" theo dõi lúc Kawaori Rino cùng Ninomiya Yuna còn đang giằng co ở trên boong tàu.

Nhưng là vì sao chứ?

"Chẳng lẽ 'Eien Yoru' cũng muốn hai trăm triệu?" Kawaori Rino vô cùng chân thành đặt ra câu hỏi.

Những người khác: "......"

"?"Kawaori Rino, chẳng lẽ cô nói gì không đúng sao?

Bất quá trong lòng Kawaori Rino một chút đều không có run sợ như ba vị cảnh sát ở đây, trên người cô bọc một tấm thảm lông màu xám, hình như là lấy từ trên sô pha xuống.

Tấm thảm lông này hẳn là Scotch khoác lên cho cô.

Vừa rồi khi tỉnh lại đều không để ý tới, Kawaori Rino vừa định từ trên giường ngồi dậy, bỗng nhiên bị Scotch ấn bả vai xuống.

Bàn tay trên vai hơi hơi dùng sức, ngăn lại hành động xuống giường của cô.

Kawaori Rino cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Scotch.

Scotch muốn nói lại thôi , lại chớp chớp mắt, cuối cùng suy nghĩ mãi vẫn là nói nột câu: "Nếu hiện tại 'Eien Yoru' theo dõi cô, cô sinh hoạt ăn uống đều cần chúng tôi bảo vệ......"

Kawaori Rino cảm thấy hắn quá coi thường mình rồi: "Yên tâm đi, nếu tên kia còn dám tới tìm tôi, người chết nhất định là hắn."

Ở điểm này, Kawaori Rino tuyệt đối tự tin.

Từ việc giao thủ đơn giản đêm qua, cô có thể cảm giác được đối phương ở trước mặt cô là trình độ của học sinh tiểu học mà thôi.

Nhưng xác thật sẽ có cái ám chiêu gì đó tới đánh lén.

Cái nào đến thì phòng cái đấy.

"Trước kia trong tổ chức cũng có rất nhiều người mưu toan phiền toái tới tìm tôi, kết quả là tới một người chết một người, tới một người chết một người...... Cuối cùng bọn họ cũng bắt đầu không dám tới gần tôi nữa, đến cả cùng tôi làm nhiệm vụ đều sẽ trực tiếp cự tuyệt." Điểm này Kawaori Rino vô cùng khó chịu. "Rõ ràng là bọn họ tới trêu chọc tôi trước, đến cuối cùng giống như tôi làm quá mọi thứ lên, khắp nơi nói xấu tôi. Hừ."

"......" Hai người Scotch cùng Bourbon đã cùng Kawaori Rino làm nhiệm vụ không nói chuyện.

Bọn họ rất muốn nói cho Kawaori Rino biết, lần này không giống nhau.

"Eien Yoru" xuất quỷ nhập thần, sẽ tự mình chế thuốc. Nói không chừng có thể yên lặng không tiếng động khiến cho tất cả mọi người ngủ say.

Nói đến chế thuốc.

Bourbon cảm thấy vị pháp y Kanda kia tựa hồ có chút ý tứ sâu xa, bình thường dưới tình huống này mà nói, hành khách lên tàu "Seraph" đều là vì nghỉ phép đi du lịch hay rảnh rỗi các thứ.

Nhưng vị pháp y Kanda Sosu này vẫn luôn ở trong phòng của mình, chỗ nào cũng không đi.

Ít nhiều cũng có chút kỳ quái.

Đêm qua, Bourbon cùng Mizunashi Rena không đuổi kịp tên bịt mặt kia, lúc đi gõ cửa phòng Kanda Sosu cũng không quấy rầy nhiều.

Nhìn tình hình này có lẽ cần phải xuống tay điều tra một chút.

Thấy Bourbon lại muốn đi ra ngoài, Kawaori Rino mở miệng gọi lại.

Tuy rằng cô thực sự không muốn cung cấp tin tức cho vị màu da 'chocolate' này tý nào, nhưng ít ra hiện tại người ta cũng là vì bảo vệ tính mạng của cô mà bôn ba, động cơ ngày trước tạm thời không đề cập tới, Kawaori Rino vẫn là tiếc mạng nhỏ này của mình.

"Chờ một chút."

Nghe được tiếng Kawaori Rino, Bourbon dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.

Kawaori Rino chỉ vào bả vai mình mà nói với Bourbon: "Tôi chỉ là làm xương cốt của hắn lệch ra hẳn vị trí khác, nếu tên đó hiểu một chút y học chuyên nghiệp, hoặc là làm sát thủ một thời gian dài đều sẽ hiểu được một ít kiến thức y khoa, ví dụ như thiên tài sát thủ trời sinh giống tôi vậy, vẫn có thể tự mình bẻ ngược trở lại. Nói như vậy nhìn từ ngoài đều sẽ nhìn không ra."

"......" đồng tử Bourbon hơi hơi khuếch tán ra một vòng gợn sóng, rất có hứng thú mà nhìn Kawaori Rino, cười như không cười.

Con nhỏ này, lúc nói chuyện này đều không quên khoe khoang, thật là......

Kawaori Rino tuy khó chịu cái này đức hạnh này của hắn nhưng vẫn là tức giận mà nói với một câu: "Anh tự tay động đến mà sờ! Nghe hiểu không!"

Ngu ngốc.

Thủ lĩnh đầu ngành đương nhiên là phải biết.

Hắn chỉ là cảm thấy Kawaori Rino giống như ở khoảng thời gian nào đó đã xảy ra biến hoá từ trong xương cốt.

Chẳng lẽ Hiro thành công sao?

Hắn thành công thay đổi một người sao?

Thủ lĩnh cảnh sát đã gặp qua nhiều tội phạm đây không thực sự tin tưởng.

Nhưng là...... Ngay cả Matsuda cũng nói, cảm giác vị Kawaori này cũng không hỗn độn bất kham đến như vậy.

Ngược lại còn rất hiểu chuyện, thấu tình đạt lý.

Bọn họ cũng không biết sự hiểu chuyện của Kawaori Rino đều là được nuôi dưỡng từ sự tiếp xúc với Scotch ở 4 kiếp trước.

Đêm qua, khi Kawaori Rino đứng trên boong tàu nói những lời đó.

Khiến một người chưa từng nghĩ đặt chân vào thế giới của con người biến thành một linh hồn ở giữa kẽ hở giữa 'trắng' và 'đen'.

Hơi vô ý, liền sẽ lôi kéo đến chia năm xẻ bảy.

Kawaori Rino rất vui sướng.

Cuối cùng cô cũng phát hiện được những thứ mà mấy vị cảnh sát ở đây mù tịt.

"Phòng xép này có thể không cần phải xen vào, ngày hôm qua 'Eien Yoru' thất thủ liền tuyệt đối không có khả năng lại qua đây đánh lén tiếp. Điều này là tối kỵ trong ám sát của sát thủ, lặp lại hành vi ám sát hai lần ở cùng một chỗ thì chỉ là tay mơ."

Kawaori Rino vươn ngón tay, bắt đầu phổ cập khoa học với mấy vị gián điệp ở đây.

"Thứ nhất, người bị hại sau khi bị ám sát thất bại sẽ xuất phát từ bản năng mà thêm phòng bị ở nơi mình bị ám sát hoặc là trực tiếp dọn tới chỗ khác, như vậy ám sát sẽ khó khăn hơn."

"Thứ hai, kẻ ám sát đem nơi giết người trở thành nơi cúng bái cho chính mình, nơi này thất bại liền sẽ không đến nữa, đây là sự 'lãng mạn' trong tâm của kẻ ám sát."

"Thứ ba, phương thức ám sát này thất bại, kẻ ám sát cũng sẽ không dùng lại lần thứ hai, bởi vì người bị hại đã có đề phòng. Kẻ ám sát sẽ không thừa hơi, lãng phí sức lực cho chuyện này."

Kawaori Rino nói ra đạo lý rõ ràng, mặt khác ba người nghe được liên tiếp gật đầu.

Hay nói cách khác, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Căn phòng này ngược lại bởi vì ngày hôm qua "Eien Yoru" xâm nhập, hiện tại lại nên an toàn.

Nhưng cũng ý nghĩa rằng thủ pháp của "Eien Yoru" sẽ phát sinh thay đổi.

Phương thức hạ độc thường thấy nhất chính là thông qua đồ ăn.

Vì để tránh cái phương thức đó nên Scotch sẽ lo bữa ăn cho mọi người.

Mizunashi Rena cùng Bourbon tiếp tục đi thăm dò những người có khả năng là "Eien Yoru", Scotch lưu lại ở phòng thu thập đồ vật có thể sử dụng.

Kawaori Rino đứng dậy mới phát hiện, bản thân ở dưới thảm lông không mặc cái gì cả.

Không đúng a.

Hôm qua cô nhớ lúc mình chạy ra, rõ ràng quấn một chiếc khăn tắm màu trắng mà.

Scotch đưa lưng về phía cô, thu thập một ít vũ khí thiết bị trên bàn, rải rác các loại máy nghe lén, máy phòng chấn động, còn có súng ống cùng băng đạn...... các loại thanh âm leng keng quang quang hỗn loạn với nhau, có vẻ tâm trạng người đang thu dọn có chút nóng nảy.

Kawaori Rino lôi kéo thảm lông trên người mình, mở miệng: "Scotch, quần áo tôi đâu?"

Hắn không quay đầu lại: "Ở bên tay phải đầu giường của cô."

Kawaori Rino nghiêng đầu nhìn về đầu giường của mình, đúng bộ quần áo hôm qua trước khi tắm rửa được để gọn chỉnh tề.

Quần áo rất bằng phẳng, trên còn tản ra một mùi hương bột giặt cam quýt vô cùng thanh nhã, còn có một ít nhiệt nóng hong khô đồ.

Ai đem quần áo của cô giặt sạch?

"Tôi không phải hỏi cái này." Kawaori Rino nhìn hắn cứng còng lưng, hành động có chút luống cuống tay chân, cảm giác Scotch lúc này mười phần kỳ lạ. "Tôi là đang hỏi cái khăn tắm ngày hôm qua tôi quấn ý."

"Bẹp." Một khẩu súng bị nhẹ nhàng ném vào trong túi, Scotch hơi hơi gật đầu.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua, dừng ở tấm lưng thon dài thẳng tắp của hắn, xuyên qua bên tai mỏng của hắn chiếu ra một loại cảm giác ửng đỏ.

"Ở trong phòng tắm." Hắn nói.

Kawaori Rino giật mình, cảm thấy đầu mình có điểm trì độn.

Cái tên đáng chết "Eien Yoru" không biết ở trong sương bỏ cái thứ gì, có khi trừ bỏ thuốc gây mê, khả năng còn có một ít thuốc gây lú lẫn đầu óc.

Cô cảm thấy bản thân vốn dĩ không quá thông minh, càng không nhanh nhạy.

Phản ứng nửa ngày, mới phản ứng lại đây.

Con mẹ nó.

Cô chính là trần như nhộng bị Scotch khoác thảm lông ôm lên trên giường sao!

"Anh, anh......" Kawaori Rino trực tiếp từ trên giường giật bắn lên.

Cô ôm cánh tay, bọc thân thể của mình, có một cảm giác không thể tưởng tượng nổi khuếch tán trong lòng.

Scotch bả vai hơi hơi phồng lên, đầu cúi càng thấp.

"Tôi chưa thấy cái gì cả."

Chó nó tin.

Không nhìn thấy thì sao khoác thảm lông cho cô được!

Còn đem quấn lại bịt đến kín mít.

Thân là cảnh sát, hành vi nói dối này mà cũng dám làm sao?! Thật quá đáng!

"Này không công bằng!" Kawaori Rino la to.

Scotch đóng mắt lại, quyết định một mình gánh vác hết thảy, hắn đã chuẩn bị một bụng giải thích để bào chữa với Kawaori Rino, vừa quay đầu lại nhìn thấy cô gái tóc đỏ kia cũng đỏ mặt, không vui kêu lên với hắn.

"Cái này không công bằng! Không công bằng! Không công bằng! Mọi việc đều phải có trước có sau, tôi cũng phải nhìn người anh!"

"......" Scotch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro