Chương 5: Ôn nhu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kawaori Rino nằm trên sofa ở văn phòng Copper Dog, suy nghĩ ra hai con đường cho bản thân.

Một là đem việc Bourbon là cảnh sát nói cho Rum, mượn tay Rum xử lý Bourbon .

Hai, nghĩ cách lần để Bourbon gây ra lỗi, sau đó giết chết Bourbon .

Nhưng hai cái ý nghĩ này đều bị Kawaori Rino nhanh chóng bác bỏ.

Lần thứ hai sống lại, Kawaori Rino chính là vì không có chứng cứ chứng minh Bourbon là cảnh sát, làm cho Rum cùng Boss đều không tin lời nói của kẻ điên như cô.

Lúc ấy tất cả mọi người cho rằng khả năng Bourbon trong lúc vô tình đắc tội Kawaori Rino mới làm cho Kawaori Rino cắn chặt hắn mãi không nhả ra.

Cuối vì Kawaori Rino có rất nhiều chuyện cũ giống vậy......

Mà Kawaori Rino chỉ có thể nghĩ cách giống lần đầu tiên sống lại báo tổ chức mấy tin tức giả của gián điệp, bắt đầu xuống tay từ em trai của Kir, tóm được chị em nhà Hondou trong tay mới có thể khiến Rum tin tưởng mấy kẻ mình nói là gián điệp.

Lúc này đây, Kawaori Rino không muốn sử dụng lại phương pháp này.

Tổ chức thật sự một chút cũng không biết cố gắng.

Cô đều giúp tổ chức điều tra ra được mấy kẻ nằm vùng! Nào là Rye, Hondou Ethan,...... Toàn bộ đều được xử lý tốt.

Kết quả...... Tổ chức vẫn bị một thám tử học sinh trung học quay vòng vòng.

Thật là.

Không thể cứu nổi.

Bốn lần luân hồi, cũng không cứu nổi.

Vận số đã hết, tạm biệt Boss.

Kawaori Rino nằm ở trên sofa một bên tính toán xem làm thế nào giết chết Bourbon cứu Scotch, một bên lại cảm thấy buồn ngủ.

Cô giống như nhớ lại buổi tối lần thứ hai luân hồi.

Sau nhiều lần Kawaori Rino tố giác, Rum cuối cùng cũng tin phán đoán mấy kẻ nằm vùng của Kawaori Rino, huy động tất cả lực lượng bắt lấy Scotch cùng Bourbon .

Trên cầu vượt nhanh như sấm chớp, tiếng súng liên tiếp vang lên.

Scotch mở cửa chiếc Bugatti màu xanh, thu hút sự truy đuổi của tổ chức sang một hướng khác.

Kawaori Rino không hiểu.

Hắn vì sao phải vì bạn của mình mà làm đến mức như vậy.

Cô đứng phía trên cao nhìn xuống chiếc Bugatti màu lam đang né tránh truy đuổi, giống như một người đáng thương bị đánh đập qua, vết thương chồng chất mấy chiếc xe đen vây quanh.

Kawaori Rino đứng ở trên cao, thưởng thức trận chiến truy đuổi thú vị này.

Cô giống như đang ngồi hưởng thụ nghe hoà âm ở thính phòng xa hoa nhất, lắng nghe bánh xe ma sát với mặt đường, tiếng đạn bắn liên hồi như một bản giao hưởng.

Gió đêm hiu quạnh.

Cô có thể nhìn thấy cặp mắt màu lam từ phía xa kia dừng lại trên người mình, lạnh lùng giống như là bị ướp đá.

"Phanh --"

Tiếng súng xé gió bắn vào cơ thể.

Thanh niên tuấn tú mảnh khảnh che lại vết thương ở trái tim, một lúc sau mới lảo đảo nghiêng ngả ngã xuống.

Đây là kiêu ngạo của cảnh sát Nhật Bản.

Cho dù có chết, cũng tuyệt không quỳ xuống!

Hắn đã chết.

Kawaori Rino nói với chính mình

Cảnh sát.

Cũng sẽ chết.

Hì hì hì.

Thật là làm người khác cảm thấy bật cười quên vì tinh thần quên mình đâu.

Scotch ngu ngốc.

Kawaori Rino kéo vành nón lên, hứng trọn ánh trăng bao phủ cơ thể, từ phía trên cao dọc theo con đường từng đi qua nhảy xuống rời đi......

Lúc ấy Kawaori Rino không hề cảm thấy có vấn đề gì.

Tổ chức là nhà của cô.

Vốn chỉ là đuổi đi một kẻ địch xâm phạm đến nhà của cô thôi mà.

Cô đâu có làm sai?

Kawaori Rino từ trong mơ tỉnh lại.

Trên mặt cảm giác có chút lạnh.

Duỗi một tay sờ.

Giống như có vệt nước.

Vì sao bỗng nhiên cảm thấy có chút khổ sở?

Cô khổ sở vì điều gì?

Một hồi điện thoại đánh thức Kawaori Rino.

Cô móc di động trong túi ra không thấy ai trả lời, đang định chửi thì bên kia đầu dây truyền đến giọng nói dễ nghe như bọt nước làm cô tan đi bực tức.

"Cô khoẻ chứ, Kawaori-san."

Cô ngồi bật dậy.

Là Scotch?!

"Xin lỗi vì đã quấy rầy, Vermouth bảo tôi nói rõ nhiệm vụ cho cô nên cho tôi số điện thoại của cô, không biết Kawaori-san khi nào có thời gian?"

Phong độ nhẹ nhàng.

Nho nhã khiêm tốn.

Dùng từ ôn nhu hình dung hắn thích hợp vô cùng, không hề nói quá.

Nước ấm tiêu diệt lửa giận.

Làm Kawaori Rino cứng họng ngậm miệng không nói câu gì.

Hình ảnh bộ dạng hắn ngã xuống trong mơ, viên đạn bắn xuyên qua thân thể một lần nữa lại biến về một người khoẻ mạnh.

"Kawaori-san, cô có đang nghe không?"

"Có có có" Cô vội gật đầu không ngừng, nhưng lại mình đang gọi điện thoại, người ta cũng chẳng nhìn thấy được, tự mắng chính mình ngu ngốc, vội đáp lời: "Tôi hiện tại đang rảnh đây."

Tôi muốn nhìn thấy anh!

Lập tức!

Lập tức!

Kawaori Rino lớn tiếng nói trong lòng.

Scotch ở bên kia cũng bất ngờ: "Hiện tại sao?"

Đừng nói hiện tại không có thời gian, nó sẽ làm Orianko không vui!

Kawaori Rino thầm nghĩ.

"Được rồi, vậy lát nữa chúng ta gặp nhau ở đâu?"

Những lời này của Scotch làm Kawaori Rino vô cùng vui vẻ, nhanh chóng nói tên một quán rượu do Vermouth mở, liền đứng dậy chạy như bay ra ngoài.

Lúc chạy ra đụng phải Copper Dog đang trở về, Kawaori Rino thuận tay nắm cổ áo hắn đi xuống dưới tầng.

"Ông có xe đúng không, đưa đi đến quán bar Norway's jungle."

"?"Copper Dog.

Copper Dog vẫn luôn ghi nhớ lời nhắc của Vermouth, không dám chọc giận chó điên nhỏ này.

Tổ trưởng tổ tài vụ hô mưa gọi gió hơn hai mươi năm liền trở thành tài xế đưa đón.

Copper Dog an ủi chính mình, không quan hệ, không có thành viên khác biết, hắn vẫn là tổ trưởng tổ tài vụ uy phong lẫm liệt, vẫn chưa mất hết mặt mũi.

Sau một giây điều chỉnh lại trạng thái, giây tiếp theo liền nhìn thấy một thành viên đứng đối diện bên kia đường.

Người kia được hoàng hôn bao phủ trông quá mức ôn nhu, giống như là cầu vồng phía chân trời, dù trên mặt không thấy biểu cảm gì nhưng ánh mắt màu lam kia lại lắng đọng, ánh sáng rõ ràng trong con ngươi.

Dưới cằm hắn để râu khiến cho khuôn mặt tuấn tú có thêm khí chất đàn ông.

Sau đó...... Copper Dog liền nhìn đến chó điên nhỏ kia trên miệng tươi cười xán lạn chạy ra ngoài.

Kawaori Rino hướng Scotch vẫy vẫy tay, bộ dạng một cô gái nhỏ mười phần hoạt bát.

"?"Copper Dog, thái độ thay đổi thất thường? Đa nhân cách?

Cô đúng thật là có bệnh, Orianko.

Scotch mặt mày nhẹ nhàng nhìn cô chạy trên ánh hoàng hôn đến, lần thứ hai gặp mặt chào hỏi lễ phép.

Kawaori Rino duỗi tay giữ chặt hắn, như thân quen gặp nhau vô số lần kéo vào quán bar: "Tôi rất ngốc nghếch, anh phải nói kỹ nhiệm vụ cho tôi, phải thật kỹ càng tỉ mỉ đấy!"

Tay hắn thật lớn.

Thật ấm áp.

Là rơi vào cảm xúc an toàn ấm áp.

Độ ấm giống y như lúc bôi thuốc cho cô ở lần sống lại thứ ba.

Scotch nhìn cái người nắm lấy bàn tay mình, bàn tay cũng thật nhỏ, giống như bàn tay của trẻ con vậy......

Đôi mắt màu lam của hắn có chút mờ mịt, dường như nhớ lại đêm giông mưa gió từ nhiều năm trước.

Bourbon có nhắc nhở hắn.

Orianko cực kỳ ghét mấy hành động thân mật với đàn ông con trai.

Trước đây có một nam thành viên theo đuổi Orianko thật lâu, mỗi lần Orianko làm nhiệm vụ đều xin làm đồng đội không cần thù lao. Nhưng chính là bởi vì chạm vào bả vai Orianko, nam thành viên kia sau đó đã chết......

Scotch nghĩ thầm.

Hẳn liền rút tay ra.

Hiện tại hắn với cô nắm tay, hắn sẽ bị Orianko giết chết à?

Đầu ngón tay của cô thật lạnh.

Giống như con rắn không có độ ấm, khiến ai động vào liền cảm nhận được người này tàn nhẫn từ trong xương.

Nhưng cô tươi cười như vậy trông đơn thuần lại cũng rất xinh đẹp, giống như một đứa trẻ chưa hiểu hết sự đời.

Điên cuồng cùng ngây thơ hoà trộn vào nhau.

Là Orianko.

Cũng là người gây xôn xao trong đêm mưa mười lăm năm trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro