Chương 70: Vết đạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay xác thật là Amuro Tooru đã an bài chuyện đột nhập ngày hôm nay.

Dấu vân tay cũng lấy được từ lâu.

Trận này Bourbon đã bắt đầu từ rất lâu rồi.

Mặc kệ là khi nào, đều phải lợi dụng hết thảy những tài nguyên này.

Đây là công an.

Lúc ở tổ tài vụ, Copper Dog bởi vì Kawaori Rino vẫn luôn ngốc tại tầng 5 mà thập phần buồn rầu, Amuro Tooru nói bản thân có biện pháp làm Kawaori Rino tạm thời rời đi mấy ngày.

Copper Dog đặc biệt cao hứng mà cùng Amuro Tooru nắm tay, còn hưng phấn nói vài câu "Em trai Bourbon".

Mà vị "em trai Bourbon" này bị Copper Dog tưởng là người tốt cũng sớm bôi keo silicon để lấy dấu vân tay rồi, hắn còn để bên công an dựa theo màu da tay mà đặc chế riêng keo silicon.

Không chỉ có Copper Dog, ngay cả Vermouth cũng không phát hiện.

Copper Dog cứ như vậy không hề phòng bị, bị Bourbon đánh cắp dấu vân tay của mình.

Nhưng ngay từ đầu nhiệm vụ lần này kỳ thật là không có Scotch.

Bản thân Amuro Tooru tính toán một mình một người thực hiện, đi tới phòng thí nghiệm của tổ chức lấy một cái tình báo rất quan trọng. Cái tình báo này...... có quan hệ với việc người dân ở Tokyo mất tích, cũng để xem vì cái gì Scotch lại để bụng chuyện của Orianko đến như vậy.

Lúc Kawaori Rino tắm rửa, Scotch nhận được điện thoại của Kazami Yuya. Anh ta cũng chỉ là nói buổi tối hôm nay Bourbon có một cái hành động muốn tự mình đi tiến hành, Scotch hỏi Kazami là nhiệm vụ gì, Kazami chỉ nói không biết.

Nhưng lúc sau, Scotch nhận được một tin nhắn của Bourbon, mới biết được Bourbon muốn đi làm cái gì, cho nên Scotch không hề nghĩ ngợi liền từ khách sạn rời đi tìm Amuro Tooru.

Này quá nguy hiểm.

Phòng thí nghiệm của tổ chức ở biệt quán, nhưng vị trí vô cùng bí ẩn, hơn nữa cũng là địa phương bẫy rập liên miên, một khi đi nhầm liền sẽ bị thành viên của tổ chức vây quanh ngay lập tức.

Amuro Tooru rốt cuộc có cái đồ vật gì...... Bằng mọi giá cũng phải đi phòng thí nghiệm mà lấy đây?

"Ngày trước cậu để Kazami đưa cho tớ danh sách người dân toàn Nhật Bản bị mất tích trong 20 năm qua, đặc biệt công đạo bảo tớ điều thêm người điều tra chuyện này. Trên cơ bản có thể xác định, mấy người mất tích kia cùng tổ chức có quan hệ." Amuro Tooru đeo lên một cái kính phòng hộ, hoàn toàn che khuất màu tóc vàng cùng màu da mạch sắc của mình

Scotch nhìn không rõ ánh mắt hắn, nhưng là có thể nghe được ngữ khí gần như chắc chắn cùng tuyệt đối không thoái nhượng.

"Tổ chức vẫn luôn tìm kiếm người mà bọn họ cảm thấy 'thích hợp', nếu không làm rõ bọn họ rốt cuộc muốn tìm gì đó, người dân của quốc gia chúng ta vẫn sẽ còn mất tích mà không hiểu được nguyên do......" Thanh âm Amuro Tooru trong gió đêm bắt đầu lạnh lẽo, biến thành Bourbon. "Hơn nữa quan trọng nhất chính là, tớ cảm thấy trong tổ chức có người đã biết thân phận của chúng ta."

Những năm gần đây thời gian ở trong tổ chức cũng đã lâu rồi, sắp làm Scotch quên đi tên gọi ban đầu của mình là gì.

Nhưng Amuro Tooru vẫn luôn không có quên.

Cho nên, vô luận như thế nào hắn đều phải đi làm cái chuyện điên cuồng này.

Scotch có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng hiểu được ý của Amuro Tooru "Không sai, có người đột nhập Bộ công an, cậu liền phải lại đột nhập ngược lại. Loại tính cách bị khiêu khích liền sẽ đánh trả này quả nhiên là cậu. Nhưng tớ sẽ không để cậu làm một mình, chuyện này vốn dĩ là tớ bắt đầu điều tra trước."

Scotch từ phía sau cũng lấy một bộ đồ mặc lên, khẩu súng hắn giắt sau thắt lưng không làm ảnh hưởng đến hành động, làm nhiệm vụ lần này từ một người biến thành hai người bọn họ.

Quá trình hành động vốn dĩ Amuro Tooru đã chuẩn bị tốt.

Hết thảy chi tiết đều trải qua Amuro Tooru lặp lại cân nhắc quá chính xác, ban đầu không có xảy ra vấn đề gì, bọn họ dùng vân tay của Copper Dog mở ra đường đi.

Ở bên trong phòng thí nghiệm, hai người dùng camera chụp được rất nhiều tin tức quan trọng, để tình báo giữ lại.

Nhưng......

Gin xuất hiện là nằm ngoài dự liệu, đây là điều mà Scotch và Amuro Tooru đều không có nghĩ đến, thời điểm Gin xuất hiện, hai người bọn họ đều cùng chung suy nghĩ, có người tiết lộ.

Nhưng người này tuyệt đối không phải là công an.

Bởi vì kế hoạch là đột nhiên, chỉ có Amuro Tooru cùng Scotch hai người biết.

Bọn họ sẽ không bán đứng lẫn nhau, vậy chỉ có khả năng......

"Vèo --"

Viên đạn là hướng về phía đầu Scotch, bị Bourbon dùng vai phải nhào qua chắn hộ.

Máu chảy thấm ra quần áo đen, nhìn không ra bất thường.

Nhưng mùi máu tươi trong nháy mắt phát ra, làm thành viên tổ chức giống như là châu chấu vây tụ lại đây.

Không có biện pháp, Scotch một tay khiêng Bourbon bị trúng đạn, một tay bắn dúng tạo ra một con đường chạy trốn.

Màn đêm buông xuống, máu chảy nhiễm biệt quán.

Amuro Tooru che lại miệng vết thương bên vai phải, ngồi ở trên xe để Scotch gắp viên đạn ra.

Hắn nằm liệt ở ghế sau thật lâu, mới ở nửa tỉnh nửa mê chống đỡ ngồi dậy.

"Người kia không thể giữ lại." Hơi chút thanh tỉnh một chút, Amuro Tooru che lại vết thương trên vai phải được băng bó đơn giản, nói với Scotch.

"Cái gì?" Scotch đem xe chạy đến cạnh xe của Amuro Tooru ở gần đó, bọn họ trên đường thay đổi vài chiếc xe, chính là lo lắng sẽ bị người theo dõi.

Nhưng là, Amuro Tooru không muốn cho Scotch lên xe mình.

Amuro Tooru nhìn Kazami từ chỗ tối đi tới, cùng cấp dưới của mình trao đổi ánh mắt một lúc, nói với Scotch "Tớ biết cậu thích cô ta, nhưng tớ cần phải làm chuyện này. Kể cả cậu có trách tớ, cũng chờ tớ trở lại rồi nói."

Sau đó, hắn đem Scotch giao cho Kazami, cầm theo súng mở cửa xe chui vào ghế lái.

Scotch nháy mắt đã hiểu hắn muốn làm gì, Kazami ngăn cản một chút cũng không nổi, hắn đuổi theo chiếc Mazda RX7 kia, mở cửa sổ xe.

Scotch nói cái gì, Amuro Tooru đều đã nghe không vào.

Hắn hôm nay ở phòng thí nghiệm đã lưu lại máu của mình.

Hơn nữa, vết đạn trên người không sớm thì muộn cũng sẽ bị phát hiện.

Thân phận của Bourbon sắp giấu không được rồi.

Trước đó.

Hắn vì bạn của mình dọn sạch chướng ngại.

Kawaori Rino ở đẩy cửa phòng ra đã ngửi được mùi máu tươi nồng đậm.

Mùi này làm tim cô đập nhanh hoảng loạn hướng về phía phòng trong hô to "Hiro!"

Anh bị sao vậy!

Một chân bước vào trong phòng, trong bóng đêm......

...... họng súng màu ngân bạch để ở trên đầu cô.

Cái loại cảm giác quen thuộc này, như là bị bàn tay khô khốc lạnh lẽo của ác ma dọc theo thắt lưng hướng lên trên dừng lại ở cái ót của cô, lạnh đến mức cả người cô run lập cập.

Kawaori Rino cảm giác tuỷ sống của mình đều bị rút ra, hoàn toàn cứng đờ.

Mùi máu tươi càng đậm.

Trong phòng có một loại áp lực như tiến vào đường cao tốc, làm cho không khí của cả phòng trở nên có chút loãng.

Đồng tử màu tím xám giấu ở chỗ tối kích động sát ý.

Đạn đã lên nòng.

Chỉ cần hắn bóp cò, nữ nhân trước mắt liền sẽ lập tức chết.

Kawaori Rino thật là muốn điên rồi, cô không dám quay đầu, sinh tử nháy mắt đều ở trong tay đối phương.

Không đếm được đã qua bao lâu, Kawaori Rino nghe được tiếng thở dốc của hắn có chút không bình thường, loại thanh âm này rõ ràng là trên người có thương tích.

Thì ra là hắn, là Bourbon bị Gin đả thương.

Hiện tại hắn tới nơi này, là bởi vì cảm thấy thân phận của mình nhất định sẽ bại lộ cho nên tính toán cá chết lưới rách, muốn đem Orianko cũng xử lý luôn sao?

Kawaori Rino không có động, cô lạnh lùng im lặng nghe người đằng sau nói "Tôi muốn mời cô tới một nơi, Orianko."

Quả nhiên là hắn.

Bourbon .

Giọng hắn lạnh băng, kéo phần tóc ngắn bên trái của cô.

Kawaori Rino mắt trợn trắng, hận đến hàm răng cũng ngứa "Sở Cảnh sát Tokyo hay là Cơ quan Cảnh sát Quốc gia đây?"

Đây là vận mệnh sao? Thật đúng là, hiện tại Scotch không chết, cô cái gì cũng chưa làm đâu.

Phía sau truyền đến tiếng cười "Quả nhiên, đêm qua là cô đúng không?"

Người sau lưng nỗ lực ẩn nhẫn đau đớn từ miệng vết thương, tay cầm súng càng dí gần sát vào ót Kawaori Rino.

Thanh âm Bourbon nghe thập phần bình tĩnh, nếu bỏ qua mùi máu tươi nồng đậm kia, hoàn toàn không biết hắn trên người mang thương tích.

Người lấy thân phận "Furuya Rei" lừa Kazami Yuya mở cửa...... Chính là cô ta.

"Tôi hiện tại phải nhắc nhở anh một điều, nếu anh đem tôi mang về nơi đó của các anh, anh liền hoàn toàn không trở mình được đâu. Orianko đối với tổ chức mà nói, là một cái tồn tại rất quan trọng, anh đem tôi đưa tới chỗ nào, người ở nơi đó sẽ gặp rắc rối lớn đấy." Kawaori Rino nhìn trời sáng sớm phía bên ngoài cửa sổ, cô một chút ý tứ muốn lùi bước cũng không có.

Bourbon này cũng coi như là bởi vì nghĩ thân phận của mình sẽ bại lộ cho nên liền được ăn cả ngã về không đi.

Nhưng cô tuyệt đối không có nói sai.

Kiếp thứ tư ấy, Morofushi Hiromitsu đem cô mang về Bộ Công an, tổ chức gần như đem công an ở đó toàn bộ giết sạch.

Ở nơi Kawaori Rino nhìn không tới.

Máu trên người Bourbon như là nước vỡ đê chảy xuôi, mùi máu tươi đặc sệt này, Kawaori Rino quá quen thuộc rồi.

Nhưng kể cả hiện tại Kawaori Rino không làm gì được hắn, nhưng chờ một lát khi hắn mất nhiều máu sẽ xuất hiện huyết áp thấp mà ngất đi.

Nhưng Bourbon rõ ràng không muốn cho Kawaori Rino chờ đến lúc đó.

Trước đó Bourbon chỉ biết nữ nhân này là một kẻ thực đáng sợ không chịu khống chế, cũng biết Scotch cùng cô có chút sự tình mà bản thân không biết.

Nhưng không thể không thừa nhận.

Kawaori Rino xác thật là một người có cá tính độc nhất vô nhị.

Bỏ qua sự nguy hiểm của cô.

Vẻ đẹp của cô không giống với loại mị lực thành thục của Vermouth, càng giống với kiểu cầu vồng sau mưa nhẹ nhàng loá mắt.

Tính cách của cô ta.

Là một con dao hai lưỡi.

Sẽ làm người sợ hãi, nhưng cũng sẽ làm một ít người không sợ chết hãm sâu vào trong đó.

Morofushi Hiromitsu chính là một kẻ không sợ chết.

Nhưng Bourbon sợ hãi có người sẽ lợi dụng sự thiện lương của Morofushi Hiromitsu.

"Nếu cô đã sớm biết thân phận của chúng tôi, sau đó âm thầm để lộ bí mật nói cho Gin cũng không phải không có khả năng. Nhưng là tôi cảm thấy rất kỳ quái cô làm sao có thể biết được mật mã ra vào Bộ Công an, lại như thế nào biết được hành động buổi tối ngày hôm nay của bọn tôi?" Bourbon chịu đựng cảm giác đau đớn, súng của hắn vẫn để sau ót Kawaori Rino, đại não trong nháy mắt có chút đình trệ.

Không.

Không đúng.

Nếu là Orianko để lộ bí mật, cô ta sao có thể còn sẽ trở lại cái khách sạn này?

Vừa rồi cô ta gọi...... gọi tên Hiro?

Kawaori Rino hết chỗ nói rồi, cô trợn trắng mắt "Anh không phải được xưng là chuyên gia tình báo trong tổ chức sao? À đúng rồi, cũng là tôi đã đánh giá cao anh, đến chuyện 'Eien Yoru' vẫn luôn âm thầm giám thị anh cũng không biết......"

"Eien Yoru"?

Là "Eien Yoru"?

Sao có thể đâu.

Bourbon không tin, thanh âm đè thấp "Mặc kệ thế nào, hôm nay cô bắt buộc phải đi theo tôi một chuyến. Cô tốt nhất nên phối hợp với tôi, tôi không có ôn nhu như cậu ấy đâu."

"......" Kawaori Rino.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro