Chương 74: Yêu người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kawaori Rino nhìn Scotch đứng ở cửa, duỗi chân cởi giày ra, sau đó thả xuống hộp Bass đặt ở cạnh cửa phòng. Chân trần đi vào, dừng trước mặt Kawaori Rino sau đó gập đầu gối nửa quỳ xuống.

Hầu kết Scotch trên dưới phập phồng, nhẹ nhàng nói ra một câu: "Em biết từ khi nào?"

Khi nào -- biết hắn là công an?

Kawaori Rino nhấp môi, dùng tay xoa xoa cánh tay vừa bị áp có chút tê dại, nhìn đỉnh đầu hắn thiển quang phát ra độ ấm tiến vào trong thân thể, lẩm bẩm một câu: "Em biết cái gì? Em cái gì cũng không biết."

"Em biết từ khi nào?" Scotch lại hỏi một lần.

Mắt hắn dồn dập, giống như thật sự rất muốn biết cái đáp án này.

Kawaori Rino ngồi xếp bằng ở trước mặt hắn, ôm cánh tay có vết thương, lại liếc mắt nhìn cánh tay phải của Scotch.

Là khi làm nhiệm vụ ở Sharei.

Anh ấy giúp mình chắn đòn tấn công một lần, lúc ấy cũng là vị trí này.

Máu tươi đầm đìa, vết thương chồng chất.

Hiện tại Kawaori Rino đi ra từ vũng máu, mỗi một dao hướng xuống đều là vì cứu người.

Chỉ có đâm đủ sâu, mới có thể bảo đảm đối phương không bị hoài nghi.

Kawaori Rino phủ cúi đầu, lộ ra xoáy tóc, trên người mặc chiếc váy hai dây màu đen cùng với cánh tay trái bị quấn băng gạc.

Cô gầy nhỏ nhưng không yếu ớt, màu đen trên người cô biến thành một loại vật phẩm trang sức điểm xuyết.

Thì ra có người có thể đem màu đen mặc đẹp đến như vậy.

Người này ẩn trong bóng tối, nguyên lai giúp hắn nhiều như vậy sao?

Thấy cô không muốn nói, Scotch cũng không hề hỏi, tay hắn chống trên chiếu tatami, lòng bàn tay có chút đỏ lên, thanh âm ôn nhu hòa tan trong màn đêm buông xuống.

"Rino, cảm ơn em."

Kawaori Rino mặt nóng lên: "Cảm ơn em cái gì?"

Cô không cảm thấy bản thân giúp được cái gì.

Hết thảy đều là ban đầu chuẩn bị tốt mà thôi, điều cô muốn chính là thoát ly tổ chức cùng Scotch sống sót, sau đó có thể tẩy trắng bản thân.

Nhưng bên trong kế hoạch xuất hiện một chút ngoài ý muốn.

Kawaori Rino phát hiện mình tựa hồ cũng không phải đặc biệt để ý chuyện trước đây.

Lúc còn trên "Seraph".

Scotch nói với Ninomiya Yuna đang khóc thét.

Muốn quý trọng hiện tại, quý trọng người trước mắt.

Mà Kawaori Rino lập tức như được gột rửa bởi năm kiếp luân hồi, hiện tại rõ ràng nhất, cô và Scotch từng có lần hôn môi này.

"Cảm ơn em không bị sóng triều hắc ám đánh chìm xuống càng sâu, cảm ơn em không có quên lời hứa lúc trước với anh."

Xương ngón tay bưng mặt cô lên, ngón trỏ để ở nàng giữa môi, nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô, nhìn đôi môi hơi hơi mở ra mềm mại run rẩy.

Ý cười từ xưa đến nay thâm tình ấm áp nhất.

"Anh yêu em, Rino."

Hô hấp như bị cuốn đi, đôi mắt Kawaori Rino trừng to.

Thân thể của cô theo bản năng mà ngửa ra sau, bị đối phương dùng tay ôm lấy eo cố trụ thân thể của cô duy trì một cái tư thế nâng lên.

Liền...... Có điểm cảm thấy xấu hổ.

Hắn một chút, một chút, mềm nhẹ mà dùng bàn tay run rẩy vuốt ve sau cổ Kawaori Rino, sau đó đầu ngón tay nâng hàm dưới của cô lên.

Đồ ngốc này căn bản không biết.

Ở bốn lần luân hồi trước, hắn để làm được điểm này đã phải trả giá ít nhiều.

Người nên nói cảm ơn không phải là hắn.

Là Kawaori Rino.

Là đem câu "Cảm ơn anh đã yêu em" kia quấn lấy hình bóng hai người.

Kawaori Rino bị hôn đến phát ngốc.

Hứa hẹn lúc trước...... Là cái gì a?

Cô rất ít hứa hẹn với ai, cơ bản đều là người của tổ chức, nếu nói ngoài tổ chức ra...... Đó chính là mười lăm năm trước...... A! Không thể nào! Là anh ấy sao?!

Chính là cái cậu bé câm kia!

Tay hắn rất lớn, giống như có thể hoàn toàn bao lấy gương mặt Kawaori Rino.

Cũng có khả năng là mặt Kawaori Rino quá nhỏ, bên tai chỉ có thể nghe được Scotch có chứa âm rung thở dốc.

Đây là một nụ hôn như gỡ bỏ tất cả.

Cô có thể ngửi được mùi kem cạo râu trên má đối phương.

Như là một loại bạc hà thơm mát.

"Rino......" Môi hắn dán ở khóe miệng cô, mí mắt hơi hạp, nhẹ nhàng nhấp lấy môi châu, thanh âm xuyên qua răng cô "Nhắm mắt lại đi."

Kawaori Rino nhìn hàng mi dày ở đuôi mắt hắn nhiễm đỏ ửng run rẩy, cô có chút tò mò.

Scotch đang thẹn thùng sao?

Kawaori Rino vươn cánh tay, câu lấy cổ hắn, đem cả người đều dán lên trên người hắn.

Hắn bởi vì chịu trọng thuận thế nằm đảo, để cô hoàn toàn ghé lên trên người mình, sau duỗi tay vòng lấy bả vai cô.

Kawaori Rino cảm giác được có một bàn tay ấn gáy mình xuống. Bộ râu thô ráp của hắn cọ mạnh lên mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng sáng mềm mịn kia.

Kawaori Rino khó khăn hít thở,  đại não trong chốc lát có cảm giác trống rỗng.

Scotch thực sự muốn đem cô toàn bộ nuốt lấy.

Cô hừ một tiếng, thanh âm này làm Scotch thoáng buông lỏng ra một chút.

"Anh đụng vào miệng vết thương của em sao?"

Kawaori Rino gật gật đầu, lại lắc đầu: "Không có, nhưng em cảm thấy không thoải mái."

"Nơi nào không thoải mái?" Ánh mắt hắn nhìn về phía chân Kawaori Rino đang kẹp lấy eo hắn, chân thịt dùng sức lại căng chặt đáng yêu giống như sợ hắn chạy mất.

Sau đó cô lại duỗi thân ra tay chỉ vào trái tim mình, bẹp miệng nói.

"Nơi này, đập nhanh quá." Cô nói.

Scotch duỗi tay vuốt ve đầu cô, nhìn khóe môi cùng gương mặt cô có chút phiếm hồng, cúi người đem cô kéo vào trong lồng ngực mình. Hắn hôn lên mái tóc của cô nhóc này, dùng giọng điệu nhẹ nhất an ủi.

"Đây là nhịp đập của bé ngoan, Rino."

Kawaori Rino đem mặt chôn vào cổ áo sơ mi màu trắng của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh có khen thưởng cho bé ngoan không?"

Hắn cười khẽ một tiếng: "Đương nhiên sẽ a."

Ngón tay nhẹ nhàng để ở trên cúc áo sơ mi của mình.

"Ba" một tiếng, như là thanh âm phao phao phá rớt.

Scotch tay vuốt ve mặt cô, cúi người hôn xuống.

Hắn nói ở bên tai bé ngoan.

"Ngày đó, anh thấy được."

Kawaori Rino cả người tim đập như trống.

"Nhìn thấy, rất rõ ràng." Hắn cởi ra cái cúc áo cuối cùng, hướng tới Kawaori Rino duỗi tay, cầm mắt cá chân cô kéo gần lại. "Tất cả, em, đều thấy được."

Kawaori Rino muốn điên rồi.

"Vậy mà anh dám nói là không thấy, anh đúng là kẻ lừa đảo!"

"Bé ngoan sẽ có khen thưởng, kẻ lừa đảo cũng sẽ có trừng phạt." Scotch nửa quỳ ở trước mặt cô, thời điểm quần áo cởi ra, ánh sáng đem đường cong cơ bắp của hắn phác họa ra một loại gấp gáp không nói thành lời.

Hắn ở trong ánh nắng ban mai.

Phát sáng lên.

Nếu anh ấy đã thấy rồi.

Như vậy cũng phải nhường cô cho xem lại.

Đây là Kawaori Rino nói công bằng.

Không chỉ có như thế, Scotch còn cho càng nhiều.

Xương ngón tay đáp ở thắt lưng bên hông, Scotch nhìn cánh tay cô bởi vì chống đỡ thể trọng bản thân mà bắt đầu thấm máu ra băng gạc.

Hắn thủ sẵn eo Kawaori Rino lật người lại.

"Lúc em xem phim có biết cái tư thế này không?" Scotch từ trong túi quần lấy ra một cái gói plastic nhỏ làm Kawaori Rino cảm thấy thực quen mắt, đem cái chế phẩm cao su kỳ quái từ bên trong lôi kéo ra tới, hắn như là một cơn hồng thủy phóng thích toàn bộ dục vọng bao vây lấy Kawaori Rino.

"Anh muốn nói cho em một bí mật." Hắn nói.

Kawaori Rino được hắn ôm lấy, hưởng thụ sự ấm áp cùng nhiệt độ cơ thể thoải mái của hắn, mê man hỏi: "Bí mật gì vậy?"

"Hiro, là tên thật của anh."

Kawaori Rino cười.

Cô đã sớm biết a, đồ ngốc.

Kawaori Rino cắn vành tai nóng bỏng đỏ cả lên, cảm thụ được hắn bởi vì hơi đau mà cuộn lưng lên, cười nói: "Vậy em cũng nói cho anh một bí mật."

"Cái gì?" Hắn hỏi.

"Lần này là em yêu anh sớm hơn một chút." Cô nói. "My Hiro."

Em yêu anh.

Ở bốn kiếp luân hồi mà anh không biết tới.

Ở đêm mưa ẩm ướt kia.

Em đã yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro