Chương 77: Nhân gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Scotch lưu lại dấu hôn thật sự rất cẩn thận, không có lộ ra bên ngoài. Toàn bộ đều là...... những dấu hôn mờ mờ ở vị trí kín đáo.

Cũng không biết sao Vermouth lại thấy được.

Có lẽ là lão tiền bối có kinh nghiệm ở phương diện này, đặc biệt có giác quan thứ sáu đi.

Kawaori Rino thì thầm, rì rầm nửa ngày mãi chưa nghe được là tên của ai.

Vermouth híp mắt, đánh giá Kawaori Rino từ trên xuống dưới một lần: “Scotch?”

Kawaori Rino từ trong cổ họng “Ừ” nhẹ một tiếng, Vermouth dùng một loại ánh mắt vô ngữ “cô có bệnh à” nhìn thoáng qua Kawaori Rino: “Đúng thì bảo là đúng, làm gì mà cứ ấp úng vặn vẹo nửa ngày mãi.”

Vermouth sau khi biết đó là ai, phản ứng cũng không quá lớn, rút một điếu thuốc ra ngậm lên miệng. Ngón tay thon dài cầm lấy bật lửa, lúc sau nặng nề phun ra một ngụm sương trắng, hướng về phía Kawaori Rino cười sâu xa.

“Mới vừa làm?”

“Ừ.”

“Có dùng biện pháp an toàn không đấy?”

“Có.”

“Thoải mái không?”

“Việc của cô à, hỏi gì mà lắm thế?” Kawaori Rino mặt đỏ đến cổ, nhìn Vermouth làm bộ người lớn đều hiểu cười đểu cô. “Bà cô già ơi sao mà cứ quản chuyện của tôi vậy? Túm tôi ra đây chỉ để hỏi cảm thụ của tôi lần đầu lăn giường với đàn ông thôi à? Cô chưa từng có lần đầu tiên sao?”

Vermouth cũng không tức giận, liếc mắt nhìn Kawaori Rino một cái, sau lại hơi hơi giương khuôn mặt xinh đẹp của mình lên,thả khói về phía ngực Kawaori Rino: “Thì ra con nhóc điên như cô lại thích kiểu như Scotch sao, tôi còn tính toán giới thiệu Rye cho cô đấy. Chậc, Scotch thế mà có thể nuốt trôi cái loại tính tình này của cô, cậu ta không bị cô thọc thành cái sàng sao? Hay là nói, nhóc con chưa từng đánh cậu ta?”

Khói thuốc lá vờn quanh cơ thể Kawaori Rino, nơi này trước đó không lâu còn bị môi hôn nóng cháy, vẫn lưu lại dấu vết ở nơi chỉ có hắn mới được nhìn.

Cái loại cảm giác nóng cháy này, hiện tại bị khói thuốc lá bạc hà hòa tan một chút, cũng làm bên tai Kawaori Rino thoáng hạ nhiệt độ.

Vermouth gảy tàn thuốc: “Vốn dĩ tôi còn không có cảm thấy gì, nhưng vừa rồi vị kia nói đến tôi mới nhận ra. Orianko, cô đáp ứng tựa hồ có chút quá nhanh thì phải.”

Kawaori Rino mặt trầm xuống: “Cái gì cơ?”

Bóng Vermouth trải dài trên sàn, dừng ở phía sau vách tường màu đen, giống như là chỗ tối có người nhìn chằm chằm Kawaori Rino.

Đôi mắt xanh thẳm hóa thành một miếng băng mỏng.

“Chính là chuyện bảo cô chừa một con đường sống cho Bourbon.”

Kawaori Rino mặt đầy dấu chấm hỏi: “Thế thì làm sao? Chẳng lẽ tôi còn phải xé rách mặt với cô, cùng cô chửi nhau một trận nói 'Không được, tôi phải đánh chết Bourbon' mới được sao?”

Mạch não mấy người này có phải có chút không được bình thường đúng không?

Vermouth không nói chuyện, cô ta nhìn Kawaori Rino tươi cười sâu không lường được.

Tâm nhãn mấy người này Kawaori Rino đoán không ra, cô cũng lười đoán: “Sớm biết nếu nể mặt cô thả một đường sống cho Bourbon lại làm cho Boss cảm thấy tôi không bình thường, thật là buồn cười đâu. Vậy thì tôi đây cũng mặc kệ, Bourbon ở cái phòng bệnh nào? Tôi muốn đi chém chết anh ta.”

Vermouth đơn giản cũng chỉ ra: “Lúc đó tôi đến đã thấy cả người Bourbon đều là máu, cũng không nghĩ nhiều gì, nhưng sau bác sĩ nói trên người Bourbon cũng có một vết đạn, con ngốc nhà cô có thể xác định vết đạn trên người Bourbon là do mình bắn sao?”

“……” Kawaori Rino bỗng nhiên phản ứng lại.

Thì ra Boss không phải là hoài nghi cô mà là sợ cô bị Bourbon tính kế.

Kawaori Rino ra vẻ trầm tư mà nghĩ nghĩ: “Lúc ấy mọi thứ lung tung rối loạn, tôi quả thật có bắn một phát súng về phía anh ta, cụ thể bắn trúng vào đâu thì tôi không rõ lắm, giống như, hình như là nơi này thì phải.”

Cô làm bộ trí nhớ mình không tốt chỉ chỉ vào sau vai.

Sau đó, Kawaori Rino thấy Vermouth như suy tư gì đó nhẹ nhàng thở ra, cũng không có hoài nghi lời nói của Kawaori Rino, nhưng vẫn nhắc nhở nói: “Dù sao thủ đoạn của Gin cô cũng biết, chuyện này hắn ta cũng không phải hoàn toàn sai, rửa sạch hết thảy thành viên có vết đạn trên người cũng là vì bảo đảm hoàn toàn. Hơn nữa vì cái gì đêm qua Scotch sẽ xuất hiện ở bên cạnh cô và Bourbon, Scotch giải thích là —— cậu ta cũng theo đuổi cô. Tôi muốn nghe xem cô giải thích.”

Kawaori Rino nghe được trầm tư.

Có phải tổ chức còn chưa hoàn toàn tín nhiệm Bourbon hay không.

Nhưng câu cuối cùng nhắc đến tên của Scotch cô liền không tự chủ được đỏ hết cả mặt, sau đó trả lời hợp tình hợp lý: “Đúng thế, làm sao vậy? Ngày hôm qua tôi nói chuyện với Scotch, không hiểu sao Bourbon lại hẹn tôi tới khách sạn tình thú, tôi muốn giết chết anh ta. Sau đó khi tôi sắp đem Bourbon đâm chết thì Scotch tới, Bourbon còn bắn trả lại tôi một phát súng, nếu không phải Scotch cướp được khẩu súng có khả năng tôi đã chết rồi. Cho nên……”

“Cho nên cô liền cùng cậu ta lăn giường?” Vermouth theo lời Kawaori Rino hỏi.

Kawaori Rino hừ một tiếng: “Ừ, cứ như vậy thôi.”

“Được rồi.” Vermouth duỗi tay nhéo miệng vết thương trên tay trái của Kawaori Rino một chút, lại hừ cười một tiếng: “Bất quá vị kia không muốn nhìn thấy cô che dấu tâm sự với người, rốt cuộc ông ấy cũng là lòng mang tâm thái yêu thương nuôi lớn cô, cô cũng không nên gạt ông ấy chuyện này. Boss đối với chuyện này vẫn luôn duy trì, chỉ cần cô không đi trêu chọc đối tượng không nên trêu chọc thì tốt rồi……”

Kawaori Rino ngoài miệng hừ hừ: “Có ý gì chứ?”

“Chơi chơi thì có thể, đừng quá nghiêm túc.” Vermouth bỏ điếu thuốc đi, ý vị tẻ nhạt mà nhìn cô. “Chính là ý này.”

“……” Kawaori Rino.

Vermouth từng có một đoạn tình cảm.

Chuyện này Kawaori Rino vẫn luôn biết, nhưng không biết rốt cuộc câu chuyện xưa ấy là như thế nào.

Trải qua sự kiện kia, Vermouth đối với tình cảm nam nữ vẫn luôn là tâm thái chơi bời không bận tâm.

Cô ta tìm những người đó cũng đều sẽ đợi chơi chán rồi rời đi.

Không dây dưa nhiều.

Đây là tình yêu của Vermouth.

Kawaori Rino ngoài miệng đáp ứng, sau đó lôi kéo Vermouth đi uống rượu.

Hai người ngồi xếp bằng ngồi ở chiếu tatami trong phòng, trên giá một cái bàn gấp, bên trên có mấy đĩa trái cây cùng hai bình rượu Nhật.

Ly đựng rượu chính là một cái chén nhỏ màu nâu giống một chiếc đĩa sâu lòng, hương rượu bên trong kích thích miệng vết thương trên người Kawaori Rino, cô một chút đều không thèm để ý rót đầy chén.

Cảm giác rượu vào người vô cùng sảng khoái.

Tựa như cảm giác được Hiro ôm lấy vậy.

Nhìn Kawaori Rino rót uống đã ba chén rồi, Vermouth nhìn không được: “Đừng uống, cô còn đang bị thương đấy.”

Kawaori Rino nghiện rượu mới không thèm để ý cái này, mặt tươi cười khoe khoang mấy cái chiến tích của mình cho Vermouth nghe.

Ở trên “Seraph” như thế nào như thế nào thiếu chút nữa phản sát “Eien Yoru”.

Ở “Tường vi đêm” như thế nào như thế nào nhanh chóng xử lý hơn hai mươi tên tay sai.

“Từ trước tới giờ chưa thấy cô vui vẻ đến như thế.” Vermouth cười tủm tỉm nhìn cô, có chút bất đắc dĩ. “Còn không phải là ngủ với một tên đàn ông thôi sao? Đến mức này cơ à.”

Kawaori Rino tuy rằng uống không ít, nhưng cô vẫn luôn duy trì lý trí, bảo đảm chính mình sẽ không nói ra chuyện không nên nói.

Nhưng Vermouth ngồi đối diện liền không được tỉnh táo như cô, rượu quá ba tuần ngược lại Vermouth bắt đầu có điểm choáng váng, gối lên cánh tay ngả xuống bàn.

“Orianko, lớn lên phiền não sẽ có rất nhiều. Đến lúc đó cô, ừm…… Nói không chừng sẽ nghĩ, nếu vẫn luôn có thể vẫn duy trì trạng thái ‘chó điên’ ấy lại càng vui sướng hơn. Làm một cái…… một kẻ điên không rành thế sự, sẽ so với một người trưởng thành lòng chất đầy tâm sự, muốn vui sướng rất nhiều.”

Vermouth treo ý cười, nhưng ngữ khí lại có một loại bị cồn thôi hóa nức nở cùng mệt mỏi.

Nếu, vẫn luôn có thể sống ở thời điểm không hiểu chuyện thì tốt rồi.

Liền không có nhiều như vậy……

“Người kia là ai?” Kawaori Rino ôm mặt, tò mò mà nhìn Vermouth. “Tên đàn ông khiến cô nhớ mãi không quên kia là ai, cùng tôi nói nói chút đi, tôi bảo đảm không nói cho bất luận kẻ nào!”

Vermouth cả người ghé vào bàn, trong tay bưng một chén rượu, cặp mắt xanh mơ hồ một loại cảm xúc phức tạp.

Loại ánh mắt này hiện tại Kawaori Rino nhìn không hiểu nổi.

Nhưng khi qua rất nhiều rất nhiều năm, Kawaori Rino khi nhớ lại mới có thể hiểu được.

Đó là một loại cảm giác bị ném bỏ, bi ai cùng thù hận, còn có một loại tuyệt vọng tự mình hủy diệt cùng đắm mình trụy lạc.

Loại ánh mắt này đã từng tồn tại ở những kiếp trước.

Vermouth buông chén rượu, chỉ chỉ trần nhà, nhắm hai mắt làm hơi nước không đến mức ngưng tụ thành nước mắt.

“Là đám người cao cao tại thượng kia.”

Là thần ở trên trời cao phụ vọng nhân gian.

Kawaori Rino bỗng nhiên cảm thấy Vermouth có điểm đáng thương, cô ta là kẻ bị vứt bỏ, vị thần của cô ta chưa bao giờ cười với Vermouth lấy một lần, cũng chưa bao giờ tới tìm cô ta.

Vermouth cảm giác say choáng váng ngẩng đầu, nhìn con nhóc tóc đỏ ngồi đối diện mình, dùng một ánh mắt thương hại không thuộc về Orianko nhìn chính mình.

Vermouth cảm giác bản thân khẳng định là say rồi.

Con nhóc ngu ngốc này sao có thể hiểu được cơ chứ?

Cô vươn tay, nhéo mặt Kawaori Rino một chút, cười nói: “Vẫn luôn vẫn duy trì trạng thái điên cuồng đi, trở thành nhân loại sẽ có nhiều phiền não hơn, những kẻ như chúng ta…… Không có tư cách trở thành nhân loại.”

Kawaori Rino không hiểu: “Cô có bao giờ nghĩ tới, ngày tổ chức không còn nữa, cô phải làm sao bây giờ?”

Vermouth khẽ cười một tiếng, hơi hơi ngẩng đầu lên, tóc vàng tản ra ở sườn bàn: “Nói cho nhóc nha, mỗi ngày tôi đều chờ mong có người có thể làm tổ chức hoàn toàn biến mất, làm những kẻ như chúng ta hoàn toàn biến mất.”

“Vì sao?”

“Linh hồn vốn dĩ nên trở lại địa ngục, không phải sao?”

Cảm xúc chán đời của Vermouth ảnh hưởng tới Kawaori Rino.

Kawaori Rino ôm đầu gối, dịch đến bên cạnh Vermouth, gối lên bả vai Vermouth đã say mèm nhắm mắt trầm tư.

Nhưng Vermouth à.

Thần đã mang cô đi một chuyến tới nhân gian.

Cô liền nghĩ dù có tan xương nát thịt ở trần gian cũng không muốn trở lại địa ngục nữa.

“Em uống rượu?”

Ngày hôm sau Scotch đã nhận ủy thác của Vermouth, để Scotch giúp Kawaori Rino tìm cái nơi ở mới, câu đầu tiên khi hai người gặp chính là câu chất vấn đổ ập xuống của Scotch.

Vermouth sau khi tỉnh rượu liền rất vui vẻ, tự động đem "củ khoai bỏng tay" Orianko ném cho Scotch. Hơn nữa luôn dặn dò Kawaori Rino: “Cô hiện giờ đã có người quản, không cần lúc không có việc gì lại gọi điện cho tôi, cứ như vậy đi.”

Kawaori Rino cào mặt một chút còn mang theo mùi rượu, cổ họng rầm rì “ừ” một tiếng.

“Trên người có thương tích không thể uống rượu.” Scotch bắt lấy cổ tay của cô, nhìn vào miệng vết thương của cô, nhìn băng gạc cũng không biết có bị nhiễm trùng hay không.

Kawaori Rino hợp tình hợp lý nói: “Trên người có thương tích cũng không được làm tình đâu.”

“……” Scotch.

Mizunashi Rena đang đi về phía bên này: “……”

Tai Scotch đỏ lên, hắn cúi người cắn lấy tai Kawaori Rino, bất đắc dĩ nhắc nhở cô: “Anh lại không để cho em động, hơn nữa vẫn là anh sát khuẩn vết thương cho em.”

Trùng hợp Copper Dog cũng đi ngang qua dựng một cái lỗ tai lên: “A?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro