Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

"Nói! Ngay bây giờ!" Katsuki ra lệnh, nghiến răng và nhìn Kaminari bằng ánh mắt đầy căm hận.

"C-cậu đang nói về chuyện gì vậy?" người kia hỏi, giơ hai tay lên như muốn xoa dịu.

"Tao muốn nói về việc mày đi nói với mọi người rằng tao và thằng Deku ngu ngốc đó là một..." cậu ta do dự, vẻ mặt không hài lòng, "một cặp."

"Ồ," Kaminari thở dài, thư giãn một chút trên ghế sofa, "Tớ không nghĩ đó là bí mật. Hai cậu không hề có một chút xấu hổ nào. Trông rõ ràng lắm."

"Tớ không hiểu," Izuku cuối cùng cũng lên tiếng. "Tớ với Kacchan không có gì cả, Kaminari. Sao cậu lại có ý nghĩ đó?"

Kaminari nhìn thấy Midoriya bước ra từ phòng của Bakugou vào một buổi sáng và cậu ấy vô tình (có thể) tạo ra một loạt tin đồn và hiểu lầm.

*

(Denki's pov)
Lúc đó là 8 giờ sáng ngày thứ Bảy khi Denki Kaminari đi qua hành lang tầng bốn.

Cậu đã bị đánh thức bởi một cơn ác mộng mà trong đó cậu không vượt qua được bài kiểm tra toán vào tuần tới – thầy Aizawa đã quấn khăn trói quanh người cậu và ném cậu ra ngoài cửa sổ. Khỏi phải nói, cậu cảm thấy như mình không ngủ được một chút nào, bây giờ thì tâm trí cậu bị ám ảnh bởi những hình ảnh của những điểm số thất bại và những cành cây sắc nhọn của bụi cây mà cậu đã ngã vào trong giấc mơ.

Để bình tĩnh lại, cậu quyết định rủ Kirishima để học cùng. Ít nhất thì cậu biết họ ở cùng mức độ để chuẩn bị, và cậu nghĩ rằng cậu sẽ cảm thấy tốt hơn khi gặp khó khăn cùng với ai đó hơn là tuyệt vọng một mình.

Cậu gõ cửa ba lần và kiên nhẫn chờ đợi bạn mình mở cửa cho vào. Cậu biết Kirishima đã thức dậy từ lâu, có lẽ cậu ấy đang tập thể dục với tiếng nhạc lớn ở trong tai – đó có lẽ là lý do tại sao cậu ấy mất nhiều thời gian để nghe thấy tiếng gõ cửa của cậu.

Khi Denki nghe thấy tiếng động ở phía bên kia của cánh cửa cùng những tiếng bước chân nặng nề của bạn cùng lớp đang tiến lại gần, thì cánh cửa bên cạnh cậu cũng từ từ mở ra.

Một bóng dáng chậm rãi xuất hiện từ căn phòng vẫn còn tối om. Lúc đầu, người kia không hề chú ý Denki đang ở đây, người kia chỉ quay vào bên trong phòng để thì thầm, "Gặp lại sau nha, Kacchan" rồi đóng cửa lại ở phía sau, dụi dụi mắt để thích nghi với ánh nắng chói chang chiếu vào từ ô cửa sổ cao của hành lang.

Trong khi đó, Denki có cơ hội quan sát kỹ hơn bạn cùng lớp của mình, Izuku Midoriya.

Cậu ấy mặc một chiếc áo thun đen có hình đầu lâu ở phía trước, gấu áo trễ xuống đùi cậu. Nhìn chung, món đồ đó rõ ràng là quá rộng đối với khung người ngắn nhưng cơ bắp của Midoriya, và Denki biết chắc rằng nó không phải của cậu ấy, bởi vì cậu đã thấy chỉ có duy nhất Katsuki Bakugou mặc nó nhiều lần.

Midoriya cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của cậu đúng lúc cánh cửa phía sau mở ra, Denki loạng choạng ngã vào vòng tay cơ bắp của người bạn thân nhất, người đang nắm chặt eo cậu một cách dễ dàng.

Đôi mắt xanh to tròn của Midoriya lướt qua hai người họ, một nụ cười rạng rỡ nhanh chóng hiện lên trên khuôn mặt cậu ấy. "Chào buổi sáng, Kaminari! Kirishima! Các cậu thế nào?"

Kirishima thả cậu ra để hướng một nụ cười tương tự về phía chàng trai tóc xanh và trả lời với sự nhiệt tình không kém. "Tớ khỏe, cảm ơn! Chỉ là tập nhẹ nhàng trước bữa sáng thôi. Còn cậu thì sao?" Có vẻ như cậu ấy không nhận thấy điều gì bất thường về toàn bộ tình huống và Denki bắt đầu cảm thấy như mình đang tắm trong ánh nắng mặt trời khi được bao quanh bởi hai người bạn cùng lớp.

"Tớ định đi chạy bộ,  gặp lại các cậu ở bữa sáng nhé!" Midoriya nói rồi chạy xuống cầu thang với tốc độ vừa phải.

Ngay khi cậu ấy khuất bóng, Denki quay sang Kirishima với ánh mắt dò hỏi trên khuôn mặt, hai tay mở ra với cử chỉ như muốn nói, cậu có thấy gì không? Nụ cười của người bạn cậu dần phai đi khi vẻ mặt bối rối dần hiện lên trên khuôn mặt. "Chuyện gì vậy?" cậu ấy hỏi, rõ ràng là không hiểu điểm mấu chốt.

Denki gầm gừ và vượt qua Kirishima để bước vào phòng rồi ném mình lên giường, mắt mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà như thể nó sẽ tiết lộ câu trả lời cho những gì cậu đã chứng kiến. Sau đó, cậu ngồi dậy với cảm giác quyết tâm, cậu nhìn Kirishima đóng cửa lại và quay lại với cậu. Denki đã sẵn sàng với vẻ mặt cái quái gì thế, điện thoại đã ở sẵn trên tay. "Chúng ta cần Mina cho vụ này, cậu quá vô tâm rồi," cậu tuyên bố.

Cậu thậm chí còn chẳng để tâm nhiều đến những cơ bụng đẫm mồ hôi và lấp lánh của Kirishima sáng hôm đó, mà chỉ tập trung vào việc nhắn tin cho cô bạn của họ để hẹn gặp ở phòng sinh hoạt chung vào bữa sáng. Một cuộc nói chuyện ngồi lê đôi mách để ăn sáng và tán gẫu về những câu chuyện phiếm cần thiết hơn là chiêm ngưỡng cảnh tượng - mà cậu rất thích, cảm ơn.

Việc học có thể đợi mà;  Aizawa sẽ không bao giờ ném cậu ra ngoài cửa sổ, đúng không?

*

(Izuku's pov)
Izuku thức dậy vào sáng hôm đó với khuôn mặt bị đè lên một thứ gì đó vừa cứng vừa mềm. Căn phòng của cậu chìm trong bóng tối hoàn toàn nhưng khi cậu cầm điện thoại từ bàn bên cạnh giường, cậu nhận ra mình đã ngủ quên.

Thường thì, cậu sẽ dậy sớm kể cả vào cuối tuần để chạy bộ lúc bình minh, ngắm mặt trời mọc từ chân trời trên khuôn viên của trường, ánh nắng chiếu những tia sáng lấp lánh lên cỏ cây xung quanh cậu và cửa sổ kính của tòa nhà trường học ở đằng xa. Đó là một cảnh tượng kỳ diệu, và cậu đặc biệt thích những buổi sáng hiếm hoi khi Katsuki cũng dậy sớm và chạy bộ cùng cậu. Khi đó, cậu có thể ngắm nhìn người bạn thân nhất của mình tỏa sáng dưới ánh sáng huyền diệu, đôi mắt đỏ rực và làn da sáng bừng – cảnh tượng đó còn đẹp gấp ngàn lần bất kỳ phong cảnh nào khác.

Sáng hôm đó, điều đó đã không xảy ra vì cậu đã bỏ lỡ tiếng chuông báo thức. Thực ra, cậu phát hiện, cậu không nhớ mình đã thức dậy để tắt chuông báo thức All Might của mình lúc nào.

Khi cơn buồn ngủ dần phai nhạt khỏi tâm trí, cậu cũng nhận ra rằng má của mình không đặt trên gối, mà là một thứ mềm mại hơn nhiều. Với đôi mắt vẫn còn nhắm hờ, cậu vươn tay ra chạm vào bề mặt bên dưới và bên cạnh đầu mình, sau một lúc mò mẫm cậu nhận ra mình đang nằm trên... cơ bụng và... ngực?

Một tiếng gầm gừ vang lên bên tai và từ phía trên mái tóc xoăn của cậu ngay khi mắt cậu mở to. "Eep!" cậu kêu lên, ngồi dậy và cố gắng điều chỉnh tầm nhìn của mình với bóng tối. Đây chắc chắn không phải  là phòng của cậu.

Bên dưới cậu, bóng hình của Katsuki Bakugou lờ mờ hiện ra dưới ánh sáng mỏng manh luồn qua tấm rèm cửa đóng kín. Cậu ta nằm dài trên tấm chăn, một tay đặt trên bụng và tay kia vẫn vòng qua hông Izuku. Biểu cảm của cậu ấy khác hoàn toàn với vẻ cau có thường ngày, thư giãn và gần như dịu dàng, đến nỗi Izuku phải mất một lúc để chiêm ngưỡng toàn bộ vẻ đẹp đó. Cậu ngắm nhìn những đường nét trên khuôn mặt của người bạn thuở nhỏ mà cậu không thể quan sát kĩ vào ban ngày (cậu không muốn bị bắt gặp nhìn chằm chằm) và vuốt nhẹ những mái tóc nhọn của cậu ta bằng đầu ngón tay, cảm nhận sự mềm mại của mái tóc vàng dưới làn da mình, vuốt ve một bên má cậu ấy.

Cậu rụt tay lại khi Katsuki phát ra một tiếng thở nhỏ hài lòng, nỗi sợ bị bắt gặp trỗi dậy và đưa cậu trở lại hiện thực. Cậu nghe thấy một tiếng gầm gừ không hài lòng từ người kia khi cậu buông tay, nhưng tâm trí cậu hầu như không nhận ra điều đó khi những ký ức từ ngày hôm trước nhanh chóng ùa về.

Cậu đã đến phòng của Katsuki để học và sau bữa tối, họ đã quay lại và xem một bộ phim cũ của All Might mà họ từng yêu thích khi còn nhỏ. Chắc hẳn họ đã ngủ quên giữa chừng, và đó là cách cậu ngủ gật trên người bạn mình.

Bàn tay của Katsuki siết chặt quanh hông cậu và Izuku suýt nữa bị đè xuống người cậu ấy một lần nữa, nếu không nhờ cậu cẩn thận rút lui khỏi cái ôm. Sự nóng bừng dâng lên má cậu khi cậu nhìn khuôn mặt của Katsuki nhăn nhó, như thể đang tiếc nuối sự mất mát từ cơ thể ấm áp của Izuku bên cạnh, và cơ thể cậu ấy cuộn lại gần bức tường hơn, cố tìm lại sự ấm áp đó ở nơi khác. Nếu căn phòng sáng hơn, màu hồng trên má cậu sẽ có thể nhìn thấy kể cả cách xa hàng dặm.

Không phải vì việc ngủ chung giường làm cậu đỏ mặt như vậy– họ đã có rất nhiều lần ngủ qua đêm khi còn nhỏ và đêm qua không có chuyện gì xảy ra để khiến cậu phải xấu hổ. Chỉ là vì trong một khoảnh khắc, khi ngắm nhìn vẻ mặt yên bình của Katsuki và cách cậu ấy phản ứng khi không có Izuku bên cạnh, cậu đã tự hỏi sẽ như thế nào khi thức dậy với cảnh đó mỗi sáng, cảm nhận được nhu cầu và khát khao lan tỏa từ người bạn thuở nhỏ của mình, chỉ để ôm cậu ấy thật chặt.

Tuy nhiên, cậu ngay lập tức gạt bỏ những suy nghĩ ngớ ngẩn đó, cười thầm về sự ngốc nghếch của mình. Katsuki sẽ không bao giờ muốn điều đó, và cậu cũng vậy. Dù sao thì, họ là đối thủ, bạn bè, bạn cùng lớp, không có gì hơn. Cậu chỉ đang trẻ con, bám víu vào bóng ma của bản thân họ trong quá khứ, những đứa trẻ với đôi mắt sáng và một ước mơ chung đó là hét lên hết cỡ để thuyết phục mẹ cho phép chúng ngủ chung với nhau.

Izuku duỗi chân tay sau khi ngáp nhẹ rồi bước đến cửa, cậu bước nhẹ nhàng để không đánh thức Katsuki. Người kia thậm chí không động đậy khi cậu mở cửa để ánh sáng từ hành lang tràn vào, vì vậy Izuku chỉ thì thầm một cách trìu mến, "Gặp lại sau nha, Kacchan" và rời phòng.

Cậu mất một lúc để nhận ra những người bạn của mình đang đứng trước cửa phòng Kirishima, nhưng khi cậu nhận ra, họ chỉ trao đổi những câu xã giao và sau đó cậu rời đi để chạy bộ trước bữa sáng. Cậu luôn vui mừng khi gặp Kirishima và Kaminari, cậu cảm thấy thật may mắn khi có cơ hội được làm bạn với họ. Nụ cười của Kirishima không bao giờ thất bại trong việc làm cậu vui lên, sưởi ấm bên trong lòng cậu, trong khi tính cách vui vẻ của Kaminari có thể làm cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, khiến cậu cười và giảm bớt mọi căng thẳng từ trường học.

Cậu đã nhận thấy dạo gần đây Kirishima và Kaminari dành nhiều thời gian cho nhau hơn. Cậu không thể không hy vọng rằng họ sẽ nhận ra bất cứ điều gì đang diễn ra giữa họ. Họ bị mù mới không nhận thấy cách người kia nhìn họ, cách họ làm việc ăn ý với nhau, động viên nhau và trông có vẻ hạnh phúc hơn khi họ ở bên nhau.

Cậu lắc đầu với một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt. Hai cậu ấy thật mù quáng, cậu nghĩ.

*

(Katsuki's pov)
Katsuki thức dậy và cảm thấy lạnh một cách kỳ lạ. Anh vỗ vào chăn bên cạnh mình, cảm giác như thiếu mất một thứ gì đó không xác định mà anh vô thức cảm thấy nó nên ở đó, bên cạnh mình. Anh mở mắt ra trong căn phòng mờ tối. Điều cuối cùng anh nhớ là xem phim với Deku, và sau đó... họ đã ngủ thiếp đi. Trên giường của anh. Cùng nhau.

Anh nhận ra Deku chính là thứ mà anh đang tìm kiếm. Chết tiệt.

Nói chính xác hơn, Deku đã ngủ quên trên vai Katsuki khi mới xem được nửa bộ phim. Katsuki đã nghĩ đến việc đánh thức cậu ta dậy và bảo cậu ta về phòng kí túc xá của mình ở vài tầng dưới, nhưng sau đó anh nhìn thấy gương mặt của Deku. Những đường nét nổi bật dưới ánh sáng của màn hình máy tính, hàm sắc nhọn và lông mi dài tạo độ bóng lên da cậu ấy. Anh không muốn phá vỡ sự yên bình mà cậu đã tìm thấy trên khuôn mặt mình, điều hiếm hoi trong thời gian gần đây.

Vì vậy, anh chỉ điều chỉnh lại vị trí của họ, đẩy máy tính ra xa và nằm xuống với Deku nửa người đè lên người anh. Katsuki thấy anh không phiền với sự gần gũi này. Từ góc độ này, anh có thể đếm từng tàn nhang trên mặt của mọt sách này mà không bị làm phiền, lần theo các vết sẹo trên tay cậu và chỉ cần quay quanh quỹ đạo của Deku mà không cảm thấy bất lực, không xứng đáng với tình cảm hay sự ngưỡng mộ của cậu.

Anh thở dài, xua đi những ký ức này trong đầu mình và đứng dậy nhận ra đã đến giờ ăn sáng. Anh nhanh chóng rửa mặt đánh răng, mặc bộ quần áo thoải mái và rời phòng để xuống dưới nhà.

Hôm nay đến lượt Yaomomo nấu bữa sáng và, như dự đoán, Jirou đang giúp cô ấy – đến từ một gia đình giàu có, Momo chưa bao giờ phải học nấu ăn mặc dù cô ấy không hoàn toàn bất lực nhờ vào quirk của mình. Ngạc nhiên là anh thấy Todoroki cũng đang ở bếp, theo sự chỉ dẫn của Jirou và giúp đỡ bất cứ khi nào có thể. Anh liếc mắt nhìn họ cho đến khi đến khu vực ăn uống; Todoroki thậm chí còn quay về phía anh để vẫy tay chào buổi sáng.

Khi anh tiến đến bàn nơi một số bạn cùng lớp đang ngồi, Uraraka ra hiệu gì đó cho Kaminari và Mina đang trước mặt cô và cuộc trò chuyện sôi nổi của họ rõ ràng ngay lập tức im lặng. Anh cau mày và ngồi xuống cạnh Uraraka.

Đột nhiên, năm cặp mắt nhìn chằm chằm vào anh. Kaminari, Mina, Uraraka, Tokoyami và chắc chắn cả cặp mắt vô hình của Hagakure. Chết tiệt, ngay cả Dark Shadow cũng tập trung vào anh.

Katsuki càng ngày càng bực bội sau mỗi giây trôi qua. "Hôm nay tụi bây bị cái quái gì thế hả?!" anh hét lên, thể hiện vẻ cau có đáng sợ nhất.

"Không có gì, không có gì!" Kaminari vội vàng trấn an, và tất cả mọi người trên bàn đồng loạt nhìn đi chỗ khác. "Sáng nay cậu thế nào, Bakugou?"

Anh nheo mắt lại, vẫn còn nghi ngờ về hành vi của họ. Anh không phải là một kẻ ngốc, anh biết có gì đó không ổn, chỉ là anh chả thèm quan tâm để tìm hiểu xem đó là gì. Dù sao thì cũng còn quá sớm để anh có thể tập trung vào điều gì đó.

"Rất tốt trước khi nhìn thấy tụi mày," anh bắt đầu trả lời, dừng lại khi thấy cửa mở ra và hai bóng người bước vào.

Anh khéo léo tránh đôi mắt tinh quái của Ochaco đang liếc nhìn giữa anh và Kaminari, mà tập trung vào nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Deku khi cậu bước vào, những đốm tàn nhang do nắng làm nổi bật trên làn da đỏ ửng vì mồ hôi khi cậu vuốt tóc ra khỏi mắt mình, cậu ấy cười rạng rỡ cùng với Kirishima bên cạnh.

Khi đôi mắt lấp lánh màu xanh lục chạm vào mắt anh từ phía bên kia phòng và Deku giơ tay lên vẫy chào anh, Katsuki lập tức quay đi, hướng tập trung ánh nhìn vào ba người trong bếp và lại một lần nữa phớt lờ Ochaco cười khúc khích bên cạnh mình.

"Được rồi, Kaminari, giờ cậu có thể khép miệng lại được rồi đấy." Mina nói, rồi cười cùng với cô bạn thân quỷ quái đang ngồi cạnh Katsuki. Chỉ bây giờ, anh mới nhận thấy cách Kaminari ngắm nhìn hai chàng trai ở cửa, chính xác là Kirishima. Có lẽ là do mái tóc đỏ buộc đuôi ngựa nửa đầu, nụ cười tươi để lộ hàm răng nhọn hoặc đôi má ửng hồng... ai mà biết được, chắc chắn là do cơ bắp.

"Chào buổi sáng, Kacchan!" Deku reo lên khi cậu đến gần, "Chào buổi sáng, mọi người. Mọi người thế nào rồi?"

"Bọn tớ ổn, chỉ đang chờ bữa sáng thôi," Mina trả lời. "Hy vọng nó sắp xong, tớ đói lắm rồi, và tớ thích chúng nhưng 3 món đó lâu quá," cô kết luận, chỉ ngón tay cái về phía bàn bếp phía sau, nơi Jirou đang hướng dẫn tay Todoroki gần bếp (chắc chắn là đang cố ngăn cậu ta đốt cháy cả nơi này); Yaomomo đang nhìn họ từ phía bên kia phòng với ánh mắt đầy yêu thương. "Còn các cậu thì sao? Các cậu đã ở đâu vậy?"

"Chúng tớ gặp nhau giữa đường chạy và tập luyện cùng nhau." Kirishima quay sang Deku, mỉm cười chân thành. "Cậu thực sự rất mạnh mẽ, Midoriya, ngay cả khi không sử dụng quirk!"

Deku lập tức đỏ mặt đến mang tai, cậu đưa tay lên má như muốn che cả khuôn mặt vì ngượng ngùng, cậu nói, "C- cảm ơn cậu, Kirishima. Cậu cũng rất mạnh mẽ, cậu thực sự đã cải thiện đáng kể sự nhanh nhẹn cũng như độ cứng cáp, thực sự rất ấn tượng!"

Những người khác tại bàn bao gồm cả Katsuki, quan sát sự trao đổi với nhiều mức độ mềm mại khác nhau trong mắt họ. Không ai có thể miễn nhiễm với sự tương tác ấm áp của những chàng trai tỏa nắng lớp 1A. Họ thực sự làm bừng sáng cả căn phòng.

"Chúng ta nên tắm nhanh một chút. Có vẻ bữa sáng sắp xong," Kirishima nói, đặt tay lên cánh tay Deku và dẫn cậu về phía cầu thang, cậu ấy vẫn đỏ mặt, nụ cười rạng rỡ trên môi, đôi mắt lấp lánh ánh sao như theo từng bước đi nhẹ nhàng của cậu.

"Họ thật nóng bỏng!" Hagakure thốt lên. "Cậu không nghĩ họ nóng bỏng sao, Denki?"

"Hả?" cậu ta hỏi một cách lơ đễnh, rời mắt khỏi góc hai chàng trai vừa biến mất. "Gì cơ?"

Katsuki không thích hướng đi của cuộc trò chuyện này, nên anh cố tỏ ra không quan tâm khi tập trung vào tiến độ trong bếp. Thực ra anh đang chờ nghe câu trả lời của Kaminari. Katsuki biết rõ về tình cảm của cậu bạn dành cho Kirishima, mặc dù anh không thực sự biết về mức độ của nó – nếu nó chỉ là một thứ về thể chất, ngoại hình, hay nếu nó sâu sắc hơn. Hiện tại, anh quan tâm hơn đến việc nghe Kaminari nói gì về Deku, không phải là anh sẽ thừa nhận điều đó. Ai mà quan tâm đến thằng mọt sách ngu ngốc đó chứ? Không phải anh, chắc chắn là vậy.

"Cô ấy nói," Mina nhắc lại, "họ nóng bỏng, đúng không? Midoriya và Kirishima." Cô ấy liếc nhìn Katsuki, như thể chờ đợi một phản ứng từ anh. Thế là sao chứ? Anh nhanh chóng phớt lờ cô ấy tốt nhất có thể, giả vờ không quan tâm. Tuy nhiên, anh thấy cô mỉm cười.

"Uhm... Uhm," Kaminari bắt đầu, "Tớ nghĩ là, có lẽ?" Cậu ấy nhìn vào mắt Mina di chuyển từ chính mình đến Katsuki và đôi mắt của cậu lóe lên sự tinh nghịch. Katsuki đang cân nhắc việc đứng dậy và đi giúp ba thảm họa chuẩn bị bữa sáng chỉ để tránh cuộc trò chuyện này. "Ồ, họ thật nóng bỏng. Các cậu có thấy cơ bắp của Kirishima không?" Kaminari nói, đưa một tay lên ngực để truyền tải tất cả cảm xúc của cậu ấy khi nhìn thấy chúng. "Và chết tiệt, đùi của Midoriya thật đáng ghét!" Katsuki bắt đầu trở nên khó chịu, bồn chồn, vặn vẹo hai tay vào nhau dưới gầm bàn khi anh cảm thấy chúng nóng lên.

"Tớ chắc là cậu ấy có thể nghiền nát một quả dưa bằng những cái đùi đó," Uraraka thêm vào, tựa cằm lên một tay chống trên bàn.

"Bạn trai của mày đâu rồi, Má Hồng?" Katsuki không thể kiềm chế được mà nói, mắt nheo lại.

Uraraka chỉ cười nhẹ và trả lời với một nụ cười tự mãn hướng về Katsuki, "Iida đang ăn sáng với gia đình vào hôm nay, cảm ơn cậu đã hỏi thăm," cô thở dài và nhìn vào đôi mắt đỏ rực đang cháy bỏng, "nhưng nếu cậu ấy ở đây, cậu ấy cũng đồng ý với tớ." Katsuki cảm thấy khói bốc ra từ mũi, lòng bàn tay càng ngày càng đổ mồ hôi và nóng lên từng phút.

Anh thực sự không biết tại sao tất cả những bình luận này lại làm anh khó chịu đến vậy. Không phải là anh quan tâm đến việc những người khác nghĩ rằng tên mọt sách đó trông nóng bỏng hay không; anh cũng có mắt và khách quan mà nói, đúng, Deku đã trở thành một người có vẻ ngoài khá dễ nhìn (tất nhiên anh sẽ không bao giờ nói điều này ra). Vẫn khách quan mà nói, cậu ấy có khuôn mặt dễ nhìn, Katsuki nghĩ, đôi mắt cậu ấy sáng to tròn và những đốm tàn nhang trên má chắc chắn đã làm tăng thêm sức hút. Tất nhiên, cậu ấy cũng đã tăng thêm rất nhiều cơ bắp kể từ những ngày học trung học, và Katsuki, nói một cách khách quan có thể thấy Deku trông hấp dẫn như thế nào. Tất nhiên không phải là anh dành nhiều sự chú ý đến cậu ấy.

Ờ thì, họ tập luyện với nhau gần như mỗi ngày, vì vậy anh đã quen với việc nhìn thấy Deku thay đồng phục sang đồ tập, các cơ bắp của cậu ấy hiện rõ, các vết sẹo trên tay cậu ấy – không phải là anh đang chủ động nhìn cậu ấy chỉ là cậu ấy luôn ở trước mặt anh, hiểu chứ? Và ở trên người anh, thỉnh thoảng, trong những trường hợp hiếm hoi mà tên mọt sách thực sự chiến thắng bằng cách ghìm anh xuống đất; anh chắc chắn có thể cảm nhận những cơ đùi đó, ở hai bên eo của mình, khóa chặt Katsuki bên dưới cậu ta, với hai tay nắm lấy cổ tay anh khiến anh không thể thoát ra được. Và có lẽ Deku sẽ mỉm cười nhìn xuống anh và Katsuki sẽ thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình phản chiếu trong đôi mắt xanh biếc ấy, hơi thở gấp gáp và sau đó người kia sẽ nói gì đó như "Tớ thắng rồi, Kacchan" với sự tự tin đến mức khiến trái tim anh-

"Tớ rất sẵn lòng để cậu ấy nghiền nát đầu mình bằng những cái đùi đó," Kaminari nói, đưa anh ra khỏi dòng suy nghĩ.

"Cái quái gì vậy?" Tay của Katsuki bắn ra vài tia lửa nguy hiểm, nhưng Kaminari dường như không sợ hãi chút nào vì cậu ta tiếp tục nói một cách thản nhiên, "Ít nhất một nửa lớp mình sẽ nghĩ như vậy, anh bạn ạ." Mina gật đầu mạnh mẽ với điều đó. "Đừng bận tâm, cậu ấy chỉ là một người tốt bụng với một cơ thể đẹp đẽ không kém." Kaminari kết luận, cười trước khuôn mặt kinh ngạc của Katsuki.

"Mày vừa nói cái quái gì?!" anh lặp lại, lớn tiếng hơn, gần như đứng dậy khỏi ghế.

"Sao lại căng thẳng thế, Kacchan?" Kaminari cười nham hiểm nhìn anh. Như thể cậu ta biết gì đó! Không có gì để biết cả.

Katsuki gầm gừ, trả lời lớn tiếng, "Tao KHÔNG căng thẳng, và tao không quan tâm! Im đi!" Anh quay mặt đi, khoanh tay trước ngực vừa lúc Todoroki tiến về phía họ với những đĩa thức ăn.

"Đây là bữa sáng," cậu ấy nói, như thể điều đó chưa rõ ràng.

"Chúng tớ thấy rồi," Tokoyami nói, ngay khi Mina reo lên, "Cuối cùng cũng đến rồi!" Chỉ như vậy, mọi căng thẳng nặng nề trên bàn ăn phần nào tan biến; mọi người đều háo hức lấy một đĩa và ăn ngấu nghiến.

"Thực sự rất ngon! Làm tốt lắm, Todoroki!" Hagakure nói, chiếc nĩa di chuyển từ đĩa nhanh hơn.

"Cảm ơn, nhưng thành thật mà nói thì có lẽ tất cả đều nhờ Kyouka. Và Momo nữa, tất nhiên rồi." Katsuki không bỏ lỡ việc sử dụng tên thật của các cô gái. Huh, thú vị đây.

Vào lúc đó, Deku và Kirishima xuất hiện trở lại từ cầu thang, nói chuyện nhiệt tình về điều gì đó, tóc của họ vẫn còn ướt. Họ ngay lập tức đến bàn của mình, ngồi xuống đối diện nhau, Deku ngồi bên cạnh Katsuki và Kirishima ngồi bên cạnh Kaminari.

"Chào," Kirishima nói, nhỏ đến nổi mà Katsuki hầu như không nghe thấy.

"Chào," Kaminari đáp lại, mỉm cười ngọt ngào với chàng trai tóc đỏ.

Katsuki suýt nôn, nhưng khi anh quay sang đối diện với Deku, anh thấy cậu nhìn đôi bạn phía trước với sự pha trộn giữa niềm khao khát và sự vui mừng. Tim anh hẫng một nhịp trước cảnh đó khi nghĩ đến đôi mắt ấy hướng về phía mình. Anh đột nhiên cảm thấy thôi thúc muốn đưa tay ra và luồn ngón tay qua những lọn tóc đó, đôi má tàn nhang của cậu – giống như đêm qua, khi mọt sách đã ngủ thiếp trên người anh.

Tiếng cười lớn của Hagakure kéo anh trở lại thực tại. Anh cầm lấy đôi đũa để tiếp tục ăn sáng khi Deku thở hổn hển và đột nhiên, ngón tay cậu ấy lạnh ngắt chạm vào cổ Katsuki. Anh rùng mình dưới cú đụng chạm nhẹ nhàng đó.

"Cái gì-?" anh bắt đầu.

"Ừm, chuyện này là từ hôm qua! Tớ xin lỗi, Kacchan, tất cả là lỗi của tớ," Deku ngắt lời anh, vẫn lo lắng nhìn vào bên cổ của Katsuki, đẩy tóc anh ra. "Có lẽ cậu nên chườm đá hoặc đi gặp Recovery Girl. Tớ thực sự xin lỗi, thật sự, tớ-" Katsuki gạt tay cậu ra một cách khó chịu.

"Mày đang nói cái quái gì thế hả?"

Kaminari hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu... cười. Không thể kiểm soát được.

"Mày đang cười cái quái gì vậy, Pikachu?!" Katsuki quát.

Mina, tham gia vào khoảnh khắc với vẻ mặt rõ ràng là đầy phấn khích, đưa một cái gương cho Katsuki. Anh nhìn cô như thể cô bị điên. Kirishima đặt một tay nhẹ nhàng lên lưng Kaminari với hy vọng làm xoa dịu cậu ấy, có vẻ thành công một chút. Deku tiếp tục lầm bầm xin lỗi vào tai anh, khiến anh phát điên. Quá nhiều giọng nói. Quá nhiều tiếng ồn.

"IM HẾT ĐI!"

Cả bàn cuối cùng cũng im lặng. Họ cũng thu hút sự chú ý của một số người khác, nhưng ít nhất thì sự hỗn loạn đã dừng lại.

Katsuki cầm chiếc gương lên và quan sát hình ảnh của mình để tìm sự bất thường. Anh nhận ra nó khá dễ dàng - thực ra, sẽ rất khó để không phát hiện ra. Một vết bầm đỏ khá lớn nằm bên cạnh cổ anh. Thật sự khá dễ thấy.

"Deku làm cái đó hả?" Uraraka hỏi, với một nụ cười nửa miệng và một cái nhìn tinh quái.

"Ừ, tất cả là lỗi của tớ. Tớ thực sự xin lỗi, Kacchan!" Deku trả lời, trông như hoảng loạn vì một vết bầm nhỏ như vậy. Họ là những anh hùng, cậu đã quen với việc bị va chạm một chút.

"Dừng lại, không phải lỗi của mày đâu, mọt sách ngu ngốc. Nó không tệ đến thế và thậm chí còn không đau nữa. Nếu có gì thì là do tao tự gây ra nó." Katsuki cắt ngang. Họ đã thử một kỹ thuật mới với quirk của Katsuki vào đêm qua, và mặc dù Deku đã gợi ý chờ đến khi họ có thể sử dụng phòng tập, nhưng Katsuki đã làm theo cách của mình và bị bỏng nhẹ trong quá trình đó. Không có gì nghiêm trọng. Anh ấy thậm chí đã quên tất cả về nó, cho đến khi tên mọt sách chỉ ra.

Miệng của Kaminari há hốc, mắt di chuyển giữa vết bầm của Katsuki, Deku và những người khác ngồi tại bàn. Lông mày của Kirishima nhíu lại, rồi đột nhiên, như thể cậu đã hiểu được bí mật của vũ trụ. Cậu ta nhanh chóng quay sang Kaminari và bắt tay Kaminari, ra hiệu với đôi tay của mình.

"Yeah,yeah! Chính xác! Tớ đã nói với cậu rồi mà," Kaminari nói. Cậu ta có hiểu gì không? Cái quái gì thế này? Katsuki nghĩ, mà không hề cố gắng hiểu bất cứ thứ quái quỷ gì mà hai tên ngốc kia đang nói đến.

"Nhưng mà, tớ vẫn cảm thấy tệ lắm," Deku tiếp tục. Katsuki thở dài, ngày càng khó chịu hơn. Anh thậm chí không nhận ra tất cả những người khác đang im lặng hoàn toàn, quan sát cảnh tượng này. "Tớ sẽ bù đắp cho cậu sau, Kacchan!" tên mọt sách kết luận, với một nụ cười trên khuôn mặt và một cái siết tay anh.

"Ừ, sao cũng được. Giờ thì ăn đi, tao sẽ đập mày một trận sau bữa sáng sau, đó là cách mày sẽ đền bù cho tao!" Katsuki đáp lại, với một nụ cười tự tin, mắt anh ta hoàn toàn tập trung vào Deku.

"Tớ nghĩ cả hai chúng ta đều biết tớ sẽ là người đánh cậu, Kacchan, như mọi khi." tên khốn kiêu ngạo kia còn đủ can đảm đáp trả.

Katsuki không thể tức giận vì lời nói của cậu bạn. Anh rất vui vì họ đã thiết lập được mối quan hệ như thế này, trong đó tên mọt sách không còn sợ anh, trong đó cậu thực sự có can đảm để đáp trả từng cú đánh của Katsuki, đến nỗi anh chỉ có thể cười khẩy và ngắm nhìn góc nghiêng của Deku khi cậu nhanh chóng quay trở lại ăn uống, sự quyết tâm hiện rõ trên từng đường nét của khuôn mặt cậu.

Chết tiệt, dính bẫy rồi.

Không ai trong hai người nhận ra vẻ mặt ngạc nhiên, bối rối và hơi phẫn nộ của những người bạn còn lại đang ném về phía họ, họ quá tập trung vào việc ăn hết bữa sáng nhanh chóng để có thêm thời gian tập luyện trước bữa trưa.

*

(Izuku's pov)
Họ đã luyện tập cùng nhau cả vào buổi chiều. Trận đấu tay đôi đã trở thành thói quen từ năm đầu tiên, đến mức giờ đây họ hiểu rõ các chiêu thức của nhau đến nỗi trông giống như một điệu nhảy hơn là một cuộc chiến thực sự.

Cơ thể họ theo bản năng đã biết phải bắt đầu từ đâu, các chi của họ vung lên tìm kiếm điểm yếu, đẩy và kéo và lặp lại cho đến khi cả hai đều hết hơi hoặc có ai đó chiếm ưu thế. Đối với người ngoài, có vẻ như mọi động tác đều được phối hợp hoàn hảo trong một điệu tango khiến Izuku cảm thấy sống động hơn bao giờ hết.

Cậu quan sát tư thế của Katsuki khi cậu ta đáp xuống trước mặt mình, cố gắng phân tích để đoán xem cậu ấy sẽ tấn công như thế nào tiếp theo, nhưng rồi Izuku nhận ra – đúng lúc Katsuki tạo ra những vụ nổ nhỏ từ lòng bàn tay để tiếp cận cậu với tốc độ cao – rằng đó sẽ là sự sụp đổ của mình. Sự mệt mỏi khiến cậu không thể dựa vào bản năng khi đối mặt với người mà cậu hiểu rõ nhất trên thế giới này.

Izuku cố sử dụng Full Cowl để lùi lại, nhưng điều tiếp theo cậu biết là một khối cơ bắp đập mạnh vào trước mặt mình và thế giới của cậu đảo lộn khi cậu bị đẩy xuống đất, một lực không thể di chuyển phía trên cậu.

Katsuki đã bắt được một tay của cậu bằng tay của mình, trong khi khóa chặt tay kia, và cậu ấy đang chĩa một bàn tay bốc khói giận dữ ngay mặt cậu.

"Tao thắng rồi, Deku." Cậu ấy cười nhếch mép, liếm môi trên, đôi mắt đỏ rực cháy như nham thạch trong đôi mắt lục bảo của Izuku. Deku cũng cười đáp lại, làm Katsuki cau mày.

Sau đó, nhanh hơn những gì Katsuki có thể tưởng tượng, nhanh hơn cậu ta có thể phản ứng, Izuku hạ thấp đầu gối với sự hỗ trợ của One For All, và cậu xoay người sang một bên, làm Katsuki loạng choạng và ngã xuống sàn bên cạnh mình. Ngay lập tức, cậu đảo ngược vị trí của họ, dòng điện xanh chạy qua các chi, làm sáng lên đôi mắt của cậu với màu axit, gần như phát sáng khi cậu ghì chặt Katsuki xuống đất bằng cách ép tay mình vào tay Katsuki để ngăn cậu ta sử dụng quirk một lần nữa.

"Tớ thắng mới đúng, Kacchan," cậu tuyên bố với nụ cười giả tạo đến mức ngọt lịm. Katsuki rên rỉ. Ban đầu, cậu ấy cố gắng thoát ra, nhưng khi nhận ra đó là một nỗ lực vô ích, cậu ấy thư giãn dưới thân cậu để thừa nhận thất bại.

"Ồ, thôi nào, suýt nữa cậu đã thắng ba lần liên tiếp rồi. Lần này là đến lượt tớ, xin lỗi."

"Đồ-" Katsuki phun ra, gầm gừ thấp. Nếu ánh mắt có thể giết người, Deku hẳn đã chết ngay lập tức. Thay vào đó, cậu chỉ cười một cách mệt mỏi, siết chặt tay mình vào tay cậu ấy rồi đè nặng lên chân và bụng của Katsuki để giữ cậu ấy không thoát ra được.

"Cậu có thể thử lại lần sau mà, Kacchan, đừng lo," cậu trấn an, rõ ràng đang trêu chọc cậu bạn tóc vàng.

Izuku không biết chính xác khi nào tình bạn của họ đã phát triển như thế này, khi cậu bắt đầu trêu chọc Katsuki một cách tự do, biết rằng người kia sẽ không coi đó là một sự xúc phạm hay dấu hiệu cho thấy Izuku đang coi thường cậu ấy, nhưng cậu không thể nói rằng cậu hoàn toàn thích mối quan hệ mới mà họ đã hình thành này.

Họ đã mang theo tro tàn của quá khứ, những kỷ niệm đẹp và cả những kỷ niệm tồi tệ, rải chúng để xây dựng một khu vườn đẹp đẽ trên mảnh đất cháy xém, hoang tàn. Cậu chưa bao giờ tự hào về bản thân mình, và chủ yếu là về Katsuki, như khi họ chính thức xóa bỏ hiềm khích giữa họ, bằng những lời xin lỗi, nước mắt và thậm chí là một cái ôm. Cậu nhớ cảm giác tự do đã bùng cháy trong lồng ngực khi người kia ôm cậu trong vòng tay, sự ấm áp của những bàn tay đã từng làm cậu đau đớn thấm vào quần áo và chữa lành tâm hồn cậu.

Mải mê suy nghĩ, Izuku không nhận ra mình vẫn đang ở trên người Katsuki, giữ chặt cậu ta, cho đến khi ngón tay của Katsuki đan vào tay cậu và Katsuki thì thầm, "Được rồi, mọt sách ngu ngốc, giờ mày có thể rời khỏi người tao rồi."

Giọng điệu của cậu ấy chạm vào một điều gì đó trong Izuku, dường như có vẻ dịu dàng hơn tình huống yêu cầu, và khi cậu liếc xuống mặt Katsuki, cậu thấy nó đã đỏ ửng. Có lẽ là do kiệt sức – đó là suy nghĩ đầu tiên của cậu, dù chỉ một phút trước da cậu ấy vẫn nhợt nhạt hơn nhiều. Katsuki đang quay mặt sang một bên, cố tránh nhìn thẳng vào mắt cậu, nhưng khi Izuku không  đứng dậy ngay lập tức, quá bận rộn ngắm nhìn người kia, cậu ấy quay đầu lại để bắt gặp ánh mắt của cậu.

Izuku chắc chắn đã bị lạc lối trong việc ngắm nhìn cổ của Katsuki, làn da ở đó sáng bóng rất mời gọi (với vết bỏng từ ngày hôm trước hiện rõ ràng) đến nỗi trong một khoảnh khắc, cậu đã thoáng nghĩ đến việc hạ đầu xuống và hôn nhẹ lên đó. Cậu nhanh chóng đỏ mặt khi đôi mắt cậu ấy nhìn chằm chằm vào mắt mình một cách bất ngờ, gần như có thể đọc được suy nghĩ của cậu, và cậu trở nên nhận thức rõ về từng điểm tiếp xúc họ đang chia sẻ, từ lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi đến bắp chân của Izuku trên đùi của Katsuki.

Mình thực sự đang ngồi trên eo của cậu ấy! Não Izuku vang lên một tiếng hét, hoàn toàn làm hỏng khả năng vận động của cậu, đến mức khiến cậu không chỉ đỏ mặt hơn bao giờ hết mà cậu còn loạng choạng, tay trượt và cả cơ thể cậu đổ mạnh lên người Katsuki.

"Oof," Katsuki rên rỉ, "Cái quái gì vậy, Deku?" Tay cậu ấy vẫn tìm cách đến eo của Izuku để giúp cậu.

Izuku ngay lập tức cố gắng lấy lại thăng bằng, luống cuống với tay để đẩy mình ra khỏi Katsuki. Cậu nâng người lên, nhìn xuống một Katsuki rất bực bội, rất đỏ mặt. Katsuki mở mắt, cau mày nhìn cậu và gần như hét lên, "Thằng ngốc chết tiệt, mày không thể tự đứng lên à? Tao bảo mày xuống, không phải đè bẹp tao!"

"Tớ xin lỗi, Kacchan! Tớ chỉ trượt chân thôi; tớ thậm chí không biết tại sao tớ lại-" Cậu dừng lại. Cậu nhìn tay mình, bàn tay đang giữ cậu đứng vững sau đó nhìn vào mặt Katsuki, rồi nhìn lại tay mình. Katsuki có vẻ bối rối, cho đến khi cậu ấy theo dõi ánh mắt của Izuku xuống cánh tay mình đến bàn tay, những bàn tay đang... đặt trên ngực Katsuki. Cậu ấy ngước mắt lên gặp lại ánh mắt của Izuku và trong một khoảnh khắc, không ai nói gì.

Cho đến khi cánh cửa phòng tập mở và một tiếng hét cao vút vang vọng giữa các bức tường.

Izuku cũng hét lên và vội vàng đứng dậy khỏi người Katsuki, cả hai quay lại thấy Pony từ Lớp 1B đứng ở cửa, hai tay ôm lấy má. Các bạn cùng lớp của cô ấy đứng bên cạnh, mắt dán chặt vào hai cậu trai đang điều chỉnh lại mình và vội vã đứng dậy.

"Thấy chưa, Kaminari nói với tớ là cuối cùng họ cũng đến với nhau!" Tetsutetsu thì thầm – hoặc ít nhất Izuku nghĩ đó là một tiếng thì thầm, nhưng hóa ra lại to hơn nhiều so với dự định, vang vọng trên trần nhà cao và các bức tường của phòng tập.

Izuku ngớ người, vặn vẹo tay như thể cậu đã làm điều gì đó sai trái, như thể cậu là một đứa trẻ bị mẹ bắt gặp ăn cắp kẹo. Theo logic, cậu biết họ không làm gì sai, nhưng việc tất cả ánh mắt đều đổ dồn về họ khiến cậu cực kỳ lo lắng.

May mắn thay, Katsuki ít lo lắng hơn – cậu ấy thậm chí còn không tỏ ra bối rối, phải không? vì đôi má vẫn còn đỏ ửng và những tia lửa đe dọa biến thành vụ nổ lớn trong lòng bàn tay cậu ấy. "Mày đang nói cái quái gì vậy? Pikachu đã nói gì cơ-" cậu ấy bắt đầu, chỉ để bị cắt ngang bởi một tiếng cười lớn, phát ra từ ngay bên cạnh Tetsutetsu.

Đó là một tiếng cười cao, chói tai, khó chịu và Izuku biết chính xác đó là của ai, ngay cả trước khi cậu ngẩng lên. "ÔI CHÚA ƠI! Điều này thật tuyệt vời! Thật là hài hước," Monoma nói khi cậu ta tiếp tục cười và cười, Izuku đã định đánh bay cậu ta bằng một luồng không khí, nhưng cậu đã kiềm chế bản năng của mình khi nhận thấy những tiếng nổ từ tay của Katsuki bên cạnh.

"Kacchan..." cậu thì thầm, "Bình tĩnh nào, làm ơn."

"TAO ĐANG BÌNH TĨNH!" Katsuki hét lên đáp trả.

"Rõ ràng là không."

Cái nhìn sắc bén mà Izuku nhận được cho câu trả lời đó được đáp lại bằng một cái nhìn chằm chằm vô cảm về phía cậu, và Katsuki thực sự đã hít một hơi thật sâu trước khi quay lại cổng và hét lên, "Im lặng đi, thằng ngốc số một!" Izuku thở dài, Katsuki chỉ tay về phía Tetsutetsu. "Mày! Thằng ngốc số hai, nói cho tao biết chính xác những gì Mặt Đần đã nói với mày." Đôi mắt của Katsuki hiện rõ vẻ đe dọa, như lưỡi dao đang cháy.

"Mặt Đần?" Tetsutetsu lẩm bẩm với chính mình. "Ồ, ý cậu là Kaminari! Thực ra không có gì đặc biệt, cậu ấy chỉ nói rằng hai người đang hẹn hò thôi."

"GÌ CƠ?" Izuku và Katsuki đồng thanh hét lên. Họ trao nhau một cái nhìn ngượng ngùng trước khi Izuku lên tiếng, "Khoan đã, Tetsutetsu, tại sao cậu ấy lại nói với cậu điều đó?"

"Ồ, cái đó đáng lẽ phải là bí mật à? Tớ thề là tớ không nói với ai cả... chỉ có lớp 1B thôi, nhưng tớ chắc chắn họ sẽ giữ kín miệng. Bí mật của các cậu sẽ được bảo vệ an toàn bởi chúng tớ." Cậu ta giả vờ khóa miệng lại bằng cách kéo kéo dây khóa.

"Không phải bí mật, thằng đần!"

"Ồ, vậy thì càng tốt. Tớ không chắc là những người khác chưa kể cho người khác về chuyện này đâu. Dù sao thì cũng xin chúc mừng! Thành thật mà nói thì đã đến lúc rồi."

Izuku lắp bắp, không thể thốt nên lời. Đã đến lúc rồi?

"Cái quái gì vậy?!" Katsuki phản ánh suy nghĩ của mình thành lời. "Đây không phải bí mật vì nó hoàn toàn không đúng. Tụi tao," cậu ấy chỉ vào mình và Izuku, "không phải là một cặp." Cậu ấy nắm lấy cổ tay của Izuku và kéo cậu về phía cửa ra, mắt vẫn bắn tia lửa vào Monoma, người rất may không thể nói gì vì cười quá nhiều. "Đưa tin này ra ngoài, đám rác rưởi, thay vì những cái tin vớ vẩn mà mày nghe từ Pikachu."

Sau đó, cậu ấy rời khỏi phòng tập, đảm bảo đóng cửa mạnh mẽ ở đằng sau và đi thẳng đến phòng thay đồ, tay vẫn giữ chặt cổ tay của Izuku. "Tao sẽ giết thằng đần đó ngay khi tao nhìn thấy nó."

Họ tắm và thay đồ trong im lặng, sự im lặng nặng nề trong căn phòng đầy hơi nước và ánh mắt của họ được giữ cẩn thận để không nhìn nhau. Izuku không biết phải xử lý tất cả chuyện này như thế nào. Cảm giác như não của cậu đã bị ngắt mạch và trong một khoảnh khắc, cậu tự hỏi liệu Kaminari cảm thấy như thế nào khi sử dụng quirk của mình quá mức. Không dễ chịu chút nào, cậu kết luận. Cái vòi hoa sen giúp cậu thư giãn cơ bắp đau nhức và làm tâm trí cậu sáng suốt hơn một chút. Họ chắc chắn cần phải nói chuyện với lớp trưởng của mình.

Đó chính xác là điều họ dự định làm ngay khi họ đã sạch sẽ và sẵn sàng. Họ đi về ký túc xá, vẫn trong im lặng, vẫn tránh ánh mắt của nhau, để tìm kiếm lời giải thích.

May mắn thay, ngay khi họ bước vào phòng sinh hoạt chung, họ thấy Kaminari đang ngồi trên ghế sofa, xung quanh là một vài người bạn khác của họ. Izuku đang nghĩ đến việc yêu cầu Kaminari đi cùng họ để nói chuyện riêng, nhưng rõ ràng Katsuki nghĩ khác. Cậu ta đi thẳng đến trước mặt Kaminari, nắm lấy phần trước áo của cậu ấy và kéo cậu ấy lên để nhìn nhau trực diện, mạnh mẽ hơn nhiều so với mức cần thiết.

"Kacchan!" Izuku hét lên, bám chặt vào cánh tay của Katsuki và yêu cầu cậu ấy buông người bạn của họ ra. Katsuki làm vậy sau vài giây, đẩy Kaminari ngã mạnh xuống ghế sofa.

"Nói! Ngay bây giờ!" Katsuki ra lệnh, nghiến răng và nhìn Kaminari với ánh mắt đầy sát khí.

"C- cậu đang nói về chuyện gì vậy?" Kaminari hỏi, giơ tay lên để xoa dịu.

"Tao muốn nói về việc mày đã nói với mọi người rằng tao và Deku ngu ngốc là một..." cậu ấy ngần ngừ, khuôn mặt tỏ vẻ không hài lòng, "một cặp."

"Ồ," Kaminari thở ra, thư giãn một chút trên ghế sofa, "Tớ không nghĩ đó là bí mật. Các cậu quá lộ liễu. Rõ ràng quá mà."

Mina bật ra một tiếng cười khanh khách, Ochaco thì thầm cười trên vai của Iida trong khi Jirou thì cười khúc khích từ một cái ghế gần đó, Momo cố gắng nhưng thất bại trong việc làm dịu cô ấy.

"Tớ không hiểu," Izuku cuối cùng cũng lên tiếng. "Chúng tớ không phải là một cặp, Kaminari. Cậu lấy thông tin đó từ đâu?"

Cả phòng lập tức im lặng, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cậu và Katsuki.

"Khoan đã," Kirishima nói, là người đầu tiên khôi phục lại sau sự hoảng hốt chung mà các bạn học của họ đã rơi vào, "cái gì cơ?"

"Cái quái gì thế- Tụi mày cũng biết về chuyện này sao?" Katsuki hỏi. Sau đó, cậu ta nhìn quanh phòng. "Tất cả tụi mày đều nghĩ tụi tao đã ở bên nhau à?" Cậu ta thở dài, hít một hơi sâu trước khi rất bình tĩnh – một cách đáng sợ – yêu cầu ai đó giải thích chuyện gì đang xảy ra.

Izuku hoàn toàn bối rối. Làm sao điều đó có thể xảy ra? Điều đó có ý nghĩa gì với họ khi mọi người đều cho rằng họ sẽ đến với nhau? Câu "Các cậu quá lộ liễu" có nghĩa là gì? H- Họ hành xử như một cặp đôi sao? Izuku thực sự không thấy điều đó. Chắc chắn rằng, họ đã gần gũi hơn bao giờ hết kể từ khi mọi chuyện xảy ra năm đầu tiên, thường xuyên học tập và tập luyện cùng nhau nhưng đó chỉ là những gì bạn bè làm, đúng không? Và nếu Izuku nghĩ về Katsuki cả ngày, có thể mơ mộng về đôi mắt màu hồng ruby và cơ thể hoàn hảo của cậu ấy, về việc nắm tay cậu ấy và hôn nhẹ vào lòng bàn tay, thì đó chỉ là những gì bạn bè làm... Những người bạn tốt.

"Kaminari đã nói rằng cậu ấy thấy Midoriya lén lút ra khỏi phòng của cậu sáng nay," Tokoyami dũng cảm trả lời.

"Tớ không lén lút ra!" Izuku phản đối, nhăn mặt. "Tớ thậm chí còn dừng lại để nói chuyện với cậu ấy và Kirishima, sao đó lại là 'lén lút ra'?"

"Mày sao cơ?" Katsuki quay sang nhìn Izuku. Izuku cười gượng gạo, cố gắng làm Katsuki bình tĩnh.

"Vậy thì đúng là cậu đã ở lại phòng của Bakugou, đúng không?" Tsuyu hỏi.

"Đó là hành vi không thích hợp trong khuôn viên trường học." Iida can thiệp, vung tay ra và khéo léo phớt lờ tiếng cười của Ochaco bên cạnh.

"Im đi, Bốn Mắt!" Katsuki quát khi Izuku vội vàng giải thích, "Chẳng có gì không thích hợp cả. Chúng tớ chỉ ngủ quên trong khi xem một bộ phim cũ của All-" Cậu dừng lại trước cái nhìn dữ dội của Katsuki, "-một bộ phim cũ."

"Thật lãng mạn," Hagakure kêu lên,và nhận được một cái nhìn không mấy thiện cảm từ Katsuki.

"Nhưng cậu đã mặc áo của Bakugou!" Kaminari thêm vào, nhìn về phía Kirishima và nhận được một cái gật đầu xác nhận.

Gò má của Izuku ửng hồng. Được rồi, đó là điều mà các cặp đôi thường làm, trao đổi quần áo, nhưng dù sao thì... "Tớ chỉ làm đổ nước cam lên áo của mình và Kacchan đã cho tớ mượn một cái."

"Áo yêu thích của cậu ấy?" Kaminari nhấn mạnh. "Trong số tất cả những cái áo mà cậu ấy có, cậu ấy đã cho cậu mượn cái yêu thích nhất của mình?"

"T- Tớ không biết," Izuku lắp bắp, nhìn Katsuki hơi đỏ mặt và quay đi khi nói, "Đó chỉ là trùng hợp thôi. Nghe đây, Mặt Đần! Tụi tao không hẹn hò và đó là sự thật."

"Khoan đã," Mina xen vào, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Katsuki, "vậy còn dấu hôn thì sao?"

"Dấu hôn gì cơ?" Izuku hét lên bằng giọng cao.

"Dấu hôn. Cái vết đỏ khổng lồ trên cổ của Bakugou," cô tiếp tục, chỉ vào khu vực ở phía bên cổ. "Không phải là khó thấy, các cậu biết đấy? Và cậu đã không ngại ngùng khi kể về nó lúc ăn sáng. Cậu đã nói là cậu đã làm nó."

Katsuki sắp phát nổ, Izuku có thể cảm nhận được điều đó qua xương cốt mong manh của mình.

"ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ D-DẤU HÔN, ĐIÊN À! ĐÓ LÀ VẾT BỎNG!" Đấy. Izuku thở dài.

"Ồ, vâng, chắc chắn rồi, Bakugou. Một vết bỏng. Cậu vô tình làm điều đó khi làm tóc sao?" Cô cười nhạo, "Chắc chắn rồi, anh bạn."

Katsuki thực sự đang tức giận. Izuku đã can thiệp trước khi cậu ấy có thể thổi bay cả tòa nhà Heights Alliance, bao gồm cả học sinh. "Đúng vậy. Chúng tớ đã thực hiện một thí nghiệm với quirk của Kacchan và nó đã phản tác dụng, tớ đoán vậy."

Mina lúc này trông cực kỳ bối rối, một bên lông mày nhướng lên đầy nghi ngờ.

"Tao đã bảo rồi mà, lũ ngốc." Katsuki chế nhạo, khoanh tay trước ngực và nhìn xung quanh như thể thách thức bất kỳ ai phản đối.

"Và còn," Ochaco bắt đầu, rõ ràng không bị ảnh hưởng bởi ánh nhìn chết chóc của Katsuki, "tất cả những câu chuyện về việc đánh nhau thì sao? Ý tớ là không phải là không lịch sự nhưng nó khá rõ ràng đấy, các cậu ạ. Và ngay cả tại bàn ăn sáng nữa." Cô lắc đầu tỏ vẻ không đồng tình – đôi môi mím chặt phản bội sự thích thú của cô. Khuôn mặt của Iida bên cạnh cô đã trải qua năm giai đoạn đau buồn trong vòng chưa đầy ba mươi giây.

Đánh nhau à? Họ đang nói về cái gì-? Ô. Ồ. "Không, không, không," Izuku nói, cảm thấy mặt mình nóng lên hơn nữa và sau đó che mặt bằng tay, "Không. Không. Không. Không. KHÔNG. Chúng tớ đang nói về việc tập luyện! Tập luyện, đấu tập, chiến đấu."

"Ôi, CHẾT TIỆT!" Katsuki gào lên. "Đầu óc tụi bây thật dơ bẩn! Nhất là mày, thằng Mặt Đần! Gieo rắc chuyện nhảm nhí như thể mày biết gì về tao và Deku vậy. Đụ má mày!"

"Được rồi, được rồi. Tớ thừa nhận, có thể tớ đã sai khi cho rằng hai cậu đã hẹn hò dựa vào một vài manh mối đó. Dù vậy, nếu xét các bằng chứng mạnh mẽ đó... Ý tớ là, các cậu đã ngủ lại cùng nhau và đó là tất cả những gì tớ ám chỉ, không phải là chuyện hẹn hò, những người khác chỉ chạy theo và thêm thắt một chút lãng mạn vào đó. Vậy nên, thực sự không phải lỗi của tớ nếu các cậu suy nghĩ kỹ hơn, phải không?"

"Ờ, thực ra tao không định giết mày, tao chỉ định làm nổ tung não của mày thôi. Nếu sau đó mày chết, thì cũng không phải lỗi của tao, phải không?" Katsuki trả lời, bình tĩnh đến mức đáng sợ hơn thường lệ.

"Nó không hoạt động như thế. Đây là ví dụ kiểu gì vậy?" Kaminari dường như thực sự quyết tâm thử thách số phận hôm nay.

"Đúng vậy, Bakubro, tớ không nghĩ đó là sự so sánh đúng, xin lỗi," Kirishima nói, gật đầu cùng Kaminari.

"Được rồi, mọi người!" Yaomomo can thiệp trước khi Katsuki có thể làm nổ tung não của hai người để trả thù. "Chúng tớ hiểu rồi, các cậu thực sự không yêu nhau, chúng tớ đã lầm. Chỉ là có vẻ như vậy, và chúng tớ đã sai. Tớ xin thay mặt cho mọi người xin lỗi hai cậu vì đã làm các cậu cảm thấy không thoải mái."

"Không sao đâu, Momo, đừng lo lắng. Chúng tớ chỉ bất ngờ vì không nhận ra rằng... ừm... chúng tớ đã làm điều gì đó kỳ quặc," Izuku giải thích, bồn chồn gãi gáy của mình bằng một tay.

"Và lũ ngốc các người không suy nghĩ kỹ trước khi cho rằng như vậy, đúng không?" Katsuki tiếp tục với giọng điệu tức giận như thường lệ, nhưng thái độ thì bình tĩnh hơn – ít nhất thì cậu ấy cũng chưa đẩy tay của Momo đang đặt trên vai cậu ấy và đó phải là một điểm cộng.

"Khoan đã," Shoto xen vào, lông mày nhíu lại và ánh mắt nhìn xuống đầy suy tư, "Vậy các cậu không phải đã yêu nhau rồi sao?"

Một khoảng lặng trôi qua, trước khi Jirou bật cười, và ít nhất một nửa số người khác cũng cười – nửa còn lại cũng cười, rõ ràng, chỉ là che giấu tốt hơn thôi.

"Được rồi, Hai Phai, chuẩn bị đi vì tao sẽ cho mày một trận ngay tại đây, ngay bây giờ!"

"Vậy là các cậu không phải?"

Một tiếng hét.

"Cái gì cơ?"

Izuku lại một lần nữa không nói nên lời. Tại sao mọi người lại cho rằng họ sẽ yêu nhau, hoặc đã yêu nhau rồi? Có phải là cách mà Izuku cư xử không? Cậu không nghĩ có điều gì khác biệt trong cách cậu hành xử với Katsuki so với cách cậu hành xử với những người bạn khác. Hay là có?

Liệu cậu có cảm thấy về Katsuki giống như những người bạn khác của mình không? Nhưng nó khác thật. Mối quan hệ của họ rất phức tạp, được xây dựng dựa trên những cảm xúc trái ngược nhau– ghen tị, giận dữ, sợ hãi, tình cảm, khao khát, tin tưởng – đến nỗi việc gọi nó là một tình bạn đơn thuần là không phù hợp. Đó không chỉ là tình bạn, ít nhất Izuku biết điều đó. Vậy thì... nó là gì?

Tất nhiên rồi! Chắc chắn nhiều hơn. Nhưng nhiều hơn thì là gì?

Cậu thấy mình lạc vào những suy nghĩ mơ mộng về việc sẽ thế nào nếu ở trong một mối quan hệ lãng mạn với người bạn vừa là đối thủ của mình. Họ sẽ nắm tay nhau, có lẽ thế, và cậu không thể phủ nhận rằng đó là điều cậu luôn khao khát làm từ khi còn nhỏ. Họ sẽ ôm nhau. Nghe có vẻ tuyệt; Izuku vốn rất thích ôm và quấn quýt, cậu thường xuyên ôm Kirishima hoặc ngồi gần Shoto trong các buổi tối xem phim, nhấc Ochaco lên và quay vòng vòng. Tuy nhiên, điều gì đó cho cậu biết được rằng ôm Katsuki sẽ rất khác biệt, khác hơn nhiều.

Họ sẽ hôn nhau. Đó là điều các cặp đôi làm, đúng không? Tầm mắt của Izuku tập trung vào đôi môi của Katsuki. Chúng trông... có thể hôn được. Cậu muốn cảm nhận chúng dưới đầu ngón tay mình – chúng sẽ mềm mại đến mức nào – sau đó nghiêng người và chạm môi mình lên đôi môi của Katsuki...

Não của cậu đột ngột dừng lại. Rõ ràng là không bình thường khi những người bạn đơn thuần lại mơ mộng về việc hôn nhau. Cậu có thể hơi chậm chạp khi nói về chuyện lãng mạn, nhưng ngay cả cậu cũng biết điều đó có nghĩa là gì.

Cậu cảm thấy đầu ngón tay mình tê dại, khao khát được vươn ra, chạm vào và nắm lấy.

Đôi mắt cậu mở to.

Ôi.

Ôi.

Ôi trời.

Izuku biết rằng tâm trí của cậu sắp rơi vào một vòng xoáy nghi ngờ và tự châm biếm, bảo với cậu  "Cậu sẽ phá hỏng mọi thứ" và "Cậu ấy không muốn cậu", "Cậu là một thằng ngốc nếu nghĩ rằng hai cậu có thể ở bên nhau", nhưng trước khi điều đó xảy ra, Katsuki – người đang vật lộn với cả Shoto và Kaminari – bỗng nhìn vào mắt cậu, đôi mắt đỏ của Katsuki xuyên thấu vào đôi mắt xanh của Izuku, tìm kiếm trong đó, đọc sâu vào phần sâu nhất của tâm hồn cậu. Katsuki nhíu mày khi thấy vẻ mặt lo lắng của Izuku và ngay lập tức buông tay khỏi hai người bạn đang nằm chồng lên nhau (ôi, đầu của họ) và tiến về phía Izuku.

"Chúng ta đi thôi. Ngừng phát tán tin đồn đi, lũ đần, nếu không tao sẽ giết tụi mày." cậu ấy hét lên khi kéo Izuku đi về phía thang máy.

Chuyến đi thang máy diễn ra trong im lặng. Katsuki đã buông tay Izuku ra để nhấn nút lên tầng bốn. Giờ đây, cậu ấy dựa vào phía bên kia thang máy, cố gắng giữ khoảng cách càng xa càng tốt với Izuku.

Ngược lại, Izuku chỉ nhìn chăm chăm xuống sàn, cậu quá sợ hãi để nhìn thẳng vào Katsuki.

Không phải là việc nhận ra bản thân yêu bạn thân từ thời thơ ấu vừa là đối thủ hiện tại của mình làm cậu sợ hãi; một phần trong cậu luôn biết, có lẽ từ khi họ còn là trẻ con rằng tất cả sự ngưỡng mộ đó, mặc dù chân thật nhưng đang che giấu điều gì đó sâu sắc hơn. Cậu cảm thấy thật ngu ngốc khi nhầm lẫn cảm xúc của mình chỉ là sự ngưỡng mộ đối với tính cách và khả năng của Katsuki. Và giờ khi tất cả đã rõ ràng, đó chắc chắn là một sự thật nặng nề cần phải chấp nhận, nhưng cũng là sự giải thoát. Đột nhiên, sợi dây đã tự tháo gỡ và cậu cảm thấy một sự rõ ràng chưa từng có, đặc biệt là khi nói đến Katsuki và cảm xúc của chính cậu đối với Katsuki cũng như mối quan hệ của họ.

Cậu đã dành cả cuộc đời mình, cậu nhận ra để lờ đi những phản ứng của cơ thể mình đối với Katsuki, xếp tất cả dưới danh nghĩa "sự ngưỡng mộ" để duy trì sự ổn định mà cậu rất cần trong cuộc sống của mình, đối với người hiểu cậu nhất và luôn bên cạnh cậu dù là trong tình trạng tốt hay xấu. Trái tim cậu đập nhanh, bàn tay ướt đẫm mồ hôi, làn da ngứa ngáy và miệng khô khốc mỗi khi cậu nghĩ về Katsuki, khi họ ở gần, khi người kia chỉ cần nhìn vào cậu, tất cả những điều đó cậu đã luôn lờ đi, đẩy nó vào góc khuất của tâm trí; và bây giờ, tất cả đang trở lại một cách sống động, kiên quyết kéo mạnh khớp xương cậu như những sợi dây của một con rối, thúc giục cậu tiến gần hơn, thu hẹp khoảng cách giữa họ, chạm vào, vuốt ve và hôn.

Vậy nên, không phải cậu sợ vì nhận ra điều này, cậu sợ vì những điều mà nó đòi hỏi. Cậu sợ cơ thể mình tự động di chuyển, bị dẫn dắt bởi sự khao khát, mong muốn, mà nhiều năm kiềm chế làm phá hỏng tất cả. Một cái chạm nhẹ có thể phá hủy tất cả nỗ lực mà họ đã đặt vào việc xây dựng lại mối quan hệ  thành một điều gì đó tuyệt vời.

Cậu sợ, thậm chí là kinh hoàng, khi mất đi người quan trọng nhất đối với mình nhưng tâm trí cậu lại rõ ràng hơn bao giờ hết. Sự chắc chắn về cảm xúc của cậu khiến cậu ấm áp theo cách mà cậu chưa từng quen, với điều gì đó đầy hưng phấn phát ra từ lồng ngực mà cậu biết rằng cậu sẽ mãn nguyện với điều đó suốt đời. Ngay cả cậu không bao giờ thú nhận tình cảm của mình, ngay cả việc không bao giờ có cơ hội để hôn đôi môi và cảm nhận làn da đó, cậu vẫn sẽ hài lòng với việc ở gần Katsuki, Kacchan của cậu, và tiếp tục cảm nhận sự hưng phấn này.

Khi cửa thang máy mở ra, Katsuki im lặng dẫn đường về phòng của mình. Izuku đi theo cậu ấy, như mọi khi và bước vào. Katsuki đóng cửa lại và ngồi lên giường, trong khi Izuku đứng yên gần cửa, vẫn không thể nhìn thẳng vào Katsuki.

Cậu nghe Katsuki thở dài và hỏi, "Có chuyện gì vậy, Deku?"

"Ch-Chuyện gì cơ, Kacchan? Không có gì cả. Chỉ là...chỉ là chuyện đó," Izuku trả lời ,thì thầm với giọng cao hơn bình thường. Chết tiệt, cậu đang cố gắng trông bình thường nhưng rõ ràng đã thất bại từ đầu. Cậu nghịch những ngón tay của mình với biểu hiện rõ ràng của sự lo lắng, và cậu không thể dừng lại. Cậu cần làm gì đó với đôi tay của mình.

"Chỉ có vậy thôi? Mày chắc chứ?"

"Ừm, tất nhiên rồi. Tớ chỉ bất ngờ bởi toàn bộ tình huống này, được chứ? Ý tớ là, họ chỉ cho rằng chúng ta đang ở bên nhau; điều đó chắc chắn đã làm cậu cảm thấy kỳ quặc và có lẽ tất cả là lỗi của tớ vì tớ đã không suy nghĩ kĩ trước khi rời phòng của cậu với áo thun của cậu và nói quá nhiều vào bữa sáng , ôi trời ơi, ít nhất toàn bộ 1B vẫn tin rằng chúng ta đang hẹn hò và có lẽ còn nhiều học sinh khác nữa và nếu như-"

"Oi," Katsuki cắt ngang cậu. Cậu ấy đã đứng dậy từ giường và tiến lại gần với tay giơ ra như muốn chạm vào như thể một cử chỉ trấn an, nhưng cậu ấy dường như đã nghĩ lại khi Izuku cuối cùng đã nhìn Katsuki. Cậu ấy thu tay lại, đứng yên nhưng quyết định không ngồi xuống nữa. "bình tĩnh nào, đồ mọt sách, đừng có lầm bầm nữa." Lời nói của cậu ấy có thể nghe có vẻ thô lỗ đối với bất kỳ ai, nhưng Izuku biết có sự lo lắng trong đó. Izuku biết mọi sắc thái trong cách nói chuyện và giọng điệu của Katsuki.

"Phải rồi, xin lỗi." Izuku ngập ngừng, khoanh tay trước ngực. "Tại sao chúng ta lại ở đây, Kacchan? Tớ nghĩ- tớ nghĩ tớ nên về phòng mình ngay bây giờ. Chúng ta đã giải quyết xong tình hình rồi. Không còn tin đồn nữa. Chúng ta sẽ ổn thôi. Cậu muốn thảo luận điều gì khác không?"

"Không ai nghĩ rằng tụi mình là một cặp nữa nếu Mặt Đần lan truyền tin này như cách cậu ta đã làm với tin đồn trước đây."Katsuki nói. Vậy là xong, Izuku nghĩ.

"Chính xác là thế. Sẽ không ai nghĩ như vậy nữa. Mọi thứ ổn rồi. Tớ có thể đi rồi, tớ đoán vậy."

"...Mày có thể đi, được rồi. Mọi thứ đã ổn thỏa."

"Vậy thì tớ đi nhé."

"..."

"T- Tớ đi đây. Tạm biệt, Kacchan." Izuku mở cánh cửa sau lưng, cơ thể vẫn hướng vào bên trong phòng. "Cảm ơn vì đã... ừm... giúp tớ làm rõ tình hình. Và tớ xin lỗi, một lần nữa."

Katsuki không trả lời và Izuku cũng không mong đợi cậu ấy trả lời. Cuối cùng, cậu quay người lại và chậm rãi rời khỏi phòng, đóng cửa sau lưng khi nghe bước chân của Katsuki ở phía bên kia.

Izuku dừng lại trong hành lang, tay vẫn cầm nắm cửa. Nó lạnh dưới da cậu đến mức cậu cảm thấy nó như đang thiêu đốt. Cậu buông tay ra và dựa vào tường bên cạnh cửa của Katsuki.

Cậu thở dài, nhắm mắt lại để cố gắng ổn định bản thân, suy nghĩ và nhịp thở.

Cái gì thế? Cái quái gì đã xảy ra vậy? Tại sao Katsuki lại mang cậu lên đây nếu cậu ấy không có gì để nói?

Một cách khó hiểu, cậu cảm thấy như mình vừa mất đi một điều gì đó. Một cảm giác trống rỗng lấp đầy lồng ngực, ép trái tim cậu đau đớn vào khung xương sườn. Họ đã xa cách suốt thời gian qua, và rồi Izuku nghĩ rằng họ sẽ không bao giờ có cơ hội gần gũi đến vậy nữa. Không khí đột ngột căng thẳng có thể chỉ trong một giây, nhưng cậu đã cảm nhận được điều đó và một phần trong cậu muốn tin rằng Katsuki cũng đã cảm nhận được điều đó.

Không cho phép tâm trí hình thành thêm một suy nghĩ mạch lạc nào nữa, cậu để cơ thể mình dẫn dắt và trong một giây cậu đã đặt tay lên nắm cửa và đẩy cửa mở mà không gõ.

Nhưng Katsuki đã ở đó, kéo cánh cửa mở từ phía bên kia, gặp cậu ở giữa như họ đã học cách làm.

Đôi mắt họ giao nhau, mở to. Izuku hít một hơi thật sâu rồi tiến lên một bước khi Katsuki cũng làm điều tương tự. Izuku nâng tay lên ôm lấy má của Katsuki. Hơi thở của Katsuki nghẹn lại.

Môi họ chạm nhau.

Bàn tay của Katsuki luồn quanh eo Izuku, kéo cậu lại gần hơn, cậu ấy vuốt ve làn da có sẹo và săn chắc dưới lớp áo cậu. Izuku luồn tay vào giữa những lọn tóc vàng, kéo tóc Katsuki khiến một tiếng thở dài rơi ra từ môi của cậu ấy khi chạm vào môi cậu.

Họ hòa hợp nhau một cách liền mạch, như hai nửa của một tổng thể. Và Izuku đã biết rằng họ không thể tách rời, định sẵn cùng nhau đạt được vinh quang ('chiến thắng để cứu người, cứu người để chiến thắng'), nhưng cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng việc kết hợp như thế này lại khiến cậu cảm thấy nhiều đến vậy, với một cường độ mà cậu gần như không thể kìm nén dưới làn da của mình.

Nụ hôn trở nên sâu hơn, Izuku liếm đường viền môi của Katsuki và cậu mở ra, cho phép cậu ấy vào, để lưỡi họ xoắn lại với nhau. Katsuki nếm được vị của chiến thắng, hòa bình, vinh quang và ấm áp cùng một lúc. Izuku có thể thưởng thức tất cả những hương vị này trên đầu lưỡi của mình và còn nhiều hơn nữa, một thứ gì đó đặc trưng của Kacchan.

Bàn tay của Katsuki tìm thấy cổ của Izuku và nhẹ nhàng ấn cho đến khi lưng của Izuku tựa vào cửa và Katsuki có thể kìm giữ cậu ở đó, giữ hông của cậu bằng tay còn lại. Cái chạm của Katsuki lên cổ của Izuku, làn da trần dưới những đầu ngón tay cậu ấy nhẹ nhàng lướt qua, đôi chân họ quấn lấy nhau và nhịp tim của Katsuki dưới chính bàn tay của Izuku đã choáng ngợp tâm trí Izuku với rất nhiều cảm giác chưa từng biết đến trước đây ,khiến cậu cảm thấy như thể mình đang rơi xuống những con sóng của đại dương dữ dội.

"Chúng ta đang làm gì thế?" Katsuki thở ra, miệng họ vẫn chỉ cách nhau vài centimet, cả hai đều thở dốc trong không gian giữa hai người.

"Xác nhận tin đồn."

Katsuki cười nhẹ, và âm thanh đó như một giai điệu thiên thần đối với tai của Izuku; cậu thưởng thức nó như những tia nắng ấm đầu tiên của mùa xuân và ôm chặt Katsuki như một bông hoa mới nở chỉ để cảm nhận âm thanh đó vang vọng qua lồng ngực của Izuku.

Khi Katsuki ngừng cười, một nụ cười vẫn còn đọng trên khuôn mặt của cậu ấy. Katsuki đặt trán mình lên trán của Izuku, rồi nhắm mắt lại. Izuku cũng vậy và đột nhiên cậu chỉ có thể cảm nhận hơi thở của Katsuki dần hòa quyện với mình, khiến cậu run rẩy, ngón tay mịn màng của Katsuki trên làn da của Izuku và làn da của Katsuki dưới những ngón tay thô ráp của cậu.

Katsuki thì thầm, và tim của Izuku ngừng đập trong giây lát. Ba từ. Chỉ dành riêng cho cậu. "Tao yêu mày."

Izuku không còn do dự nữa, trong khoảnh khắc trái tim cậu khởi động lại, cậu đã trả lời, "Tớ cũng yêu cậu."

"Tao yêu mày, Izuku," Katsuki thở dài lần nữa, lần này họ tách nhau xa hơn một chút để nhìn thẳng vào mắt nhau. "Tao luôn yêu mày, và tao là một thằng ngốc, thằng ngốc lớn nhất. Tao sẽ không bao giờ ngừng nói lời xin lỗi mày. Tao sẽ không bao giờ ngừng nhắc nhở mày mỗi ngày, mỗi giờ, bằng mọi hơi thở còn lại của tao, rằng tao yêu mày hơn bất cứ điều gì trên thế giới này."

"Kacchan..." Izuku bắt đầu, nhìn Katsuki như thể cậu vừa nhìn thấy những ngôi sao sau nhiều năm mây mù. Cậu không cảm thấy muốn khóc. Cậu có tất cả những gì mình từng mong muốn. Cậu cảm thấy muốn cười, muốn hét toáng lên, chạy một trăm dặm và quay lại để rơi vào vòng tay của Katsuki một lần nữa. "Tớ yêu cậu rất nhiều. Nhiều lắm, Katsuki, cậu không thể tưởng tượng nổi đâu," cậu kết luận, tiến gần hơn một lần nữa, chạm nhẹ môi lên môi của Katsuki.

"Thực ra, tao nghĩ mình có một ý tưởng khá hay,"  Katsuki đáp khẽ, thu hẹp khoảng cách giữa họ và chạm môi lên môi của Izuku một lần nữa.

Lần này, Izuku là người đẩy cậu ấy ra cho đến khi Katsuki chạm vào giường với mặt sau đầu gối để mình rơi xuống tấm trải giường, di chuyển ngược lại trong khi Izuku bò vào giữa chân cậu ấy và bắt đầu hôn cậu ấy một lần nữa, lên môi, lên má, lên quai hàm và lên cổ. Cậu cảm nhận được Katsuki run rẩy dưới sự chạm vào của mình và ngẩng lên cười với cậu, với đôi mắt mở lớn, sáng như những viên hồng ngọc dưới ánh trăng.

Izuku đánh mất bản thân trong từng cú chạm và từng cái chạm môi, từng tiếng thở dài và cái giật tóc của mình. Họ có thể nói chuyện vào buổi sáng, sắp xếp các chi tiết của mối quan hệ mới mẻ này khi lửa không còn cháy trong mạch máu của họ và chỉ cần nghĩ về việc cách xa nhau một milimét cũng không khiến làn da của họ ngứa ngáy.

Hiện tại chỉ cần ở bên nhau là đủ, và khi Izuku ngủ thiếp đi, cậu tựa đầu vào ngực của Katsuki, hai đôi tay đan vào nhau, nơi cậu có thể dễ dàng nghiêng vào và để lại những cái hôn nhẹ lên các khớp ngón tay của Katsuki cho đến khi người kia càu nhàu bảo cậu ngủ đi và đưa chúng lên mặt của mình để dò theo các vết sẹo của Izuku bằng đôi môi của mình.

Mọi thứ hoàn hảo đến mức đau lòng, từ nhịp đập đều đặn của trái tim Katsuki vang bên tai cậu mà Izuku không thể tưởng tượng được ở bất cứ nơi nào khác. Cậu mừng vì đã bước đến gần Katsuki, cậu mừng vì Katsuki đã vươn tay lại với cậu. Trời ạ, cậu thậm chí còn vui mừng vì đã gặp Kaminari trong hành lang sáng nay.

*

(Denki's pov)
Lúc đó là 8 giờ sáng chủ nhật khi Denki Kaminari đi qua hành lang tầng bốn.

Cậu đã bị đánh thức bởi một cơn ác mộng, trong đó Bakugou đã nổ tung cậu ra khỏi cửa sổ. Sau đó, thầy Aizawa xuất hiện qua cánh cửa sổ bị vỡ và ném một tờ giấy trắng lên người cậu. Denki có thể nhìn rõ điểm kém màu đỏ chói trên trang giấy. Cậu cũng có thể nhớ cảnh Midoriya bế Bakugou lên bầu trời, và thực tế rằng đó chính là phần vô lý nhất trong giấc mơ khiến cậu phải suy nghĩ kỹ về tình trạng cuộc sống hiện tại của mình.

Rõ ràng, cậu đang đi tới phòng của Kirishima. Lý do lại một lần nữa là để học cùng nhau, nhưng cậu có thể dễ dàng thừa nhận với bản thân rằng cậu chỉ muốn nhìn nụ cười của người kia - và cơ bắp - để cổ vũ bản thân.

Cậu gõ cửa nhưng không nghe thấy tiếng động nào từ bên trong. Thật kỳ lạ, vì Kirishima luôn có xu hướng dậy sớm để tập luyện. Cậu định gõ lần nữa thì cánh cửa bên cạnh phòng của Kirishima đang mở một cách chậm rãi và, nhờ ánh sáng lọt vào căn phòng tối, Denki có thể thấy một bóng người đang đi ra. Họ dừng lại ở cửa, thì thầm vào bên trong phòng, "Hẹn gặp cậu sau, Kacchan."

Mắt Denki mở to khi cậu nhận ra đó là giọng của Midoriya. Suy nghĩ đầu tiên của cậu là, Lại nữa à, và bản năng đầu tiên của cậu là trốn ở đâu đó, bất cứ đâu để tránh hiểu lầm như buổi sáng hôm trước. Nhưng trước khi cậu kịp cử động một cơ nào, một giọng khác phát ra từ trong phòng, một giọng khàn đặc trưng của Bakugou. "Đừng đi, Deku. Quay lại giường đi."

Nghe giọng như là đang... năn nỉ?!

Midoriya đáp lại, cười khúc khích và bước vào phòng lần nữa, cậu ấy để cửa mở hé. Đó là cách Denki nghe thấy tiếng môi chạm nhau trong một nụ hôn. Ôi. Ôi trời. Mình không nên ở đây. Nụ hôn dường như trở nên sâu hơn và một vài tiếng thở dài thoát ra từ căn phòng tối. Denki đỏ mặt, cậu suy nghĩ về bất kỳ cách nào để biến mất. Cậu có nghĩ đến việc nhảy ra khỏi cửa sổ, hy vọng có một bụi cây để rơi vào không? ...Chắc chắn là có rồi.

Tiếng nói lại lọt ra từ bên trong.

"Mmhm, dừng lại đi, Kacchan. Để tớ đi."

"Không, ở lại đây."

"Tớ chỉ đi lấy bữa sáng để mang lên giường thôi."

"Mày? Bữa sáng á? Mày định đốt nhà bếp à?"

"Kacchan! Tớ có thể nấu bữa sáng đơn giản mà."

Một tiếng cười. Một tiếng cười thực sự của Katsuki Bakugou. "Được rồi, đồ mọt sách. Đi nào, tao đi cùng mày."

Chết tiệt. Denki vội vàng gõ cửa phòng của Kirishima lần nữa, hy vọng rằng cậu sẽ không phải gặp hai người kia bước ra khỏi phòng và sau đó là những lời đe dọa từ Bakugou.

Rõ ràng, hôm nay Nữ Thần May Mắn đã không đứng về phía cậu vì Kirishima mở cửa đúng lúc Bakugou bước ra khỏi phòng của mình với cánh tay khoác lên vai Midoriya, trong khi người kia đang đặt một nụ hôn nhẹ lên mái tóc vàng.

"C-chào mọi người!" Denki lắp bắp, chỉ ngón tay vào cặp đôi. Chỉ ngón tay! Cậu sẽ chết mất thôi.

Kirishima, người đã xuất hiện phía sau cậu trong trạng thái luộm thuộm, ngáp lớn, cậu ta đặt cằm lên đầu Denki, vòng tay mạnh mẽ qua vai cậu để cậu có thể tựa lưng vào cậu ấy và nói, "Chào, Denki."

Denki chắc chắn sẽ chết; nếu Bakugou không giết cậu ngay lập tức thì Kirishima cũng sẽ làm cậu đau tim với sức quyến rũ trong trạng thái ngái ngủ của mình.

Bakugou và Midoriya nhướn mày nhìn cậu, vẫn còn ôm nhau. "Chuyện gì vậy?" Midoriya hỏi.

"Chuyện gì vậy?" Denki lặp lại, cậu chỉ vào hai người họ với sự nhấn mạnh. "Cậu nói rằng hai cậu không quen nhau! Cậu đã đe dọa tớ và tớ đã đúng trong suốt thời gian qua?!"

" Lúc đó tụi tao chưa hẹn hò," Bakugou trả lời ngắn gọn.

Mắt Denki mở to hơn nữa, lướt qua ánh nhìn vô cảm của Bakugou và Midoriya đang nhẹ nhàng dụi mũi vào cổ Bakugou, ngay cạnh... những dấu hôn rất dễ nhận thấy và không thể nhầm lẫn. "nhưng giờ thì tụi tao đã hẹn hò rồi," Bakugou nói thêm, cười khẩy như thể cậu ta vừa trúng số, "vì vậy hãy lan truyền tin đồn này đi, Pikachu." Với điều đó và một câu "Cảm ơn, tạm biệt!" từ Midoriya, cặp đôi mới quay lưng và đi tới thang máy với tay trong tay.

Cằm của Denki rơi xuống và cậu nhanh chóng quay lại để nói chuyện trực diện với Kirishima, chỉ để đầu của người kia gục xuống vai cậu. Denki có thể cảm nhận được hơi thở của Kirishima trên da mình, ngay trên mạch đập của mình. Cậu không biết phải làm gì với đôi tay của mình, nên cậu chỉ đặt chúng lên lưng Kirishima và dẫn cậu ấy vào phòng, vẫn ở tư thế đó.

"Có chuyện gì với cậu vậy, anh bạn lớn?" cậu hỏi, che giấu sự lo lắng khi ở quá gần người kia bằng cách cười nhẹ.

"Tớ không ngủ được mấy." Kirishima rên rỉ. "Tớ mệt quá." Cậu ấy bắt đầu chậm rãi đi về phía giường và Denki ngoan ngoãn đi theo, thích thú với cách những tia sáng ít ỏi lọt qua rèm cửa làm nổi bật mũi thẳng và lông mày nhíu lại của Kirishima, ngay cả vết sẹo nhỏ trên mắt và gốc tóc đen của cậu ấy - tất cả đều là những chi tiết mà Denki thầm yêu rất nhiều.

Kirishima nằm nghiêng và chừa đủ chỗ cho Kaminari làm điều tương tự bên cạnh để họ đối mặt nhau. "Tại sao cậu không ngủ được?" Mắt Kirishima nhắm lại, nhưng Denki thích điều đó, để cậu có cơ hội quan sát từng đường nét trên khuôn mặt người kia một cách cẩn thận.

"Bởi vì," Kirishima bắt đầu. Họ đang thì thầm, khoảnh khắc này cảm giác như một lời cầu nguyện thầm lặng, một lời thề ẩn giấu. "vì mấy tên ngốc kế bên hầu như không ngủ gì cả."

Tâm trí Denki ngừng lại. Khoảnh khắc kỳ diệu lập tức bị phá vỡ. "Gì cơ?"

"Tớ mừng cho họ, nhưng đáng lẽ họ nên im lặng hơn chứ.

"Ôi, Kiri, làm ơn im đi."

"Mmhm, làm cho tớ im đi."

Não của Denki Kaminari chính thức cháy khét.




END

xong cái oneshot 13k4 từ 💪💪💪

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro