Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Thần dời đi ánh mắt, nhất thời trong lòng hiện lên rất nhiều thứ, nhưng đều bị hắn mãnh liệt đè xuống.

Tầm mắt hắn kéo dài ra hướng ngoài cửa sổ, bên ngoài nắng ấm mây nhẹ nhàng trôi, trời xanh trong lành, thời tiết hiếm khi tốt như thế, nhưng giờ phút này trong lòng lại nổi lên những suy đoán không tốt.

Hắn thả lỏng mặt mày, kiên nhẫn chờ đợi Cố Duyên suy nghĩ.

Hắn muốn một đáp án để lắp đầy nghi hoặc trong lòng, mặc kệ là tốt hay xấu.

"Anh thấy được hai bức ảnh kia đúng không?" Cố Duyên mở miệng, giọng nói mang theo chút khàn khàn mà chính anh cũng chưa ý thức được.

Yết hầu anh lăn lộn, trầm mặt vài giây: "Anh có cảm thấy có gì kì lạ không?".

Mặt trời bên ngoài bị một tầng mây che đậy, ánh sáng chiếu vào trong phòng cũng nhiễm bóng xám, tựa như tiếng thở dài trầm trọng.

Cố Duyên muốn phá đi không khí nặng nề này, nhưng khi kéo khóe miệng lên lại cảm giác cứng đờ đến lợi hại, cũng không miễn cưỡng bản thân nữa.

"Anh hẳn là đoán được, Cố Cẩn là con riêng bên ngoài của cha tôi, khi nó 6 tuổi thì mới được đón về Cố gia." trong lời nói của Cố Duyên không hề mang oán hận đối với cha mình, ngay sau đó anh đã giải thích nguyên nhân.

"Mẹ của Cố Cẩn và cha tôi là quan hệ tình một đêm. Năm đó cha tôi tham gia một buổi tiệc rượu, bị người ta hãm hại, đi vào trong phòng của người khác, chủ căn phòng đó chính là mẹ Cố Cẩn."

Diệp Thần lẳng lặng nghe, không có ngẩng đầu, cũng không có nói chen vào.

"Cha tôi năm đó muốn bồi thường, nhưng mẹ của Cố Cẩn sau đêm đó đã biến mất." Tóm lại hiện thực và tiểu thuyết ngôn tình không giống nhau, mẹ Cố Cẩn không chọn day dưa với cha Cố, mà cứ thế biến mất.

Có lẽ ý nghĩ này không phù hợp với thân phận của Cố Duyên, nhưng khi Cố Duyên chỉ đứng ở vị trí anh trai Cố Cẩn, anh càng tình nguyện mẹ Cố Cẩn ích kỷ một chút, tham lam một chút, quấn lên Cố phụ, sự tình sau đó có lẽ đã không xảy ra.

Môi Cố Duyên có chút khô, anh cầm ly nước trên bàn lên uống một chút: "Chúng tôi không nghĩ rằng mẹ Cố Cẩn sẽ mang thai, còn sinh đứa bé ra. Sau đó, năm Cố Cẩn 4 tuổi ấy, mẹ Cố Cẩn vứt bỏ y."

Diệp Thần nhắm mắt lại, mím chặt môi.

Chuyện Cố phụ làm, đứng ở góc độ của ông, vào nhầm phòng khách sạn là ngoài ý muốn. Như vậy, đứng ở góc độ của mẹ Cố Cẩn, thì là gì đây?

Có một số chuyện đừng đâm thủng, nếu đâm thủng sẽ chỉ làm cho sự tình trở nên rối ren mà thôi.

Thời gian bốn năm, chỉ sợ đối với Cố Cẩn và cả mẹ của Cố Cẩn đều là một hồi tra tấn song phương.

"Hai năm sau đó, không ai biết được Cổ Cẩn nhỏ như thế làm sao có thể sống được, sau đó chúng tôi mới biết là Cố gia có một đứa con riêng lưu lạc bên ngoài, sau khi tra được chuyện năm đó thì liền gấp rút cho người đi tìm Cố Cẩn."

"Thời điểm Cố Cẩn bị đón về, rõ ràng vóc dáng nho nhỏ, lùn lùn, lại rất hung dữ, thấy ai cũng đều muốn cắn một cái."

Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Cố Duyên cười buồn, đó là lần đầu tiên anh thấy Cố Cẩn.

Khi đó bởi vì Cố Cẩn thiếu dinh dưỡng, nho nhỏ phảng phất như ăn phải một quyền là có thể ngã, nhưng cố tình lại không ai có thể tới gần y.

"Ở Cố gia ăn ngon uống tốt dưỡng được hai năm, rốt cuộc cũng nuôi béo lên, nhưng ông trời luôn thích trêu ngươi, năm 8 tuổi ấy, Cố Cẩn bị bắt cóc."

"Chuyện này là tôi sai."

Cố Duyên lại cầm lấy ly nước lần nữa, nhưng lần này uống nhiều bao nhiêu vẫn cảm thấy yết hầu ách đến lợi hại.

Trên bầu trời,màu đen âm u ám trầm dường như muốn cắn nuốt vạn vật, chậm rãi xâm chiếm những tầng mây.

"Năm đó tuy rằng thân thể Cố Cẩn tốt hơn một chút, nhưng cảm xúc vẫn luôn rầu rĩ, luôn là bộ dáng không mấy vui vẻ, nên tôi muốn mang nó ra ngoài chơi giải sầu. Vì thế lén người trong nhà, dẫn nó tới căn cứ bí mật của tôi."

"Kết quả một nhóm bắt cóc thu thập thông tin sai, cho rằng Cố Cẩn là tôi rồi bắt về."

"Cố gia cố gắn hết sức, thật vất vả mới có thể cứu Cố Cẩn trở về."

"Đáng tiếc." Cố Duyên tự giễu mà cười cười, "Thời điểm Cố Cẩn trở về, trạng thái phảng phất cứ như quay trở về hai năm trước lúc Cố Cẩn mới được đón về Cố gia, tinh thần cũng đem chính mình hoàn toàn phong bế."

Trong trí nhớ, tinh thần em trai rõ ràng kém, lúc ấy anh bởi vì chuyện này mà vô cùng tự trách, liều mạng muốn đền bù, nhưng khi đối mặt với Cố Cẩn, lại hầu như không được một chút đáp lại.

Vô lực.

Hoàn toàn vô lực.

"Có thể đoán trước, chúng tôi đi tìm bác sĩ tâm lý."

"Nhưng mà đến tận bây giờ, Cố Cẩn vẫn không khỏi hẳn."

Bên ngoài đã bị mây đen hoàn toàn bao trùm, sấm chớp xen qua những tầng mây, từ không trung nhỏ xuống những giọt mưa.

"Chứng chướng ngại tính cách, chứng rối loạn nhân cách, chứng rối loạn lo âu, chứng sợ hãi giam cầm......"*

Một đám danh từ được phun ra từ miệng Cố Duyên, hóa thành lợi kiếm, không biết hướng về phía nào mà đâm vào.

Những giọt mưa nhỏ trong giây lát đã biến thành mưa to tầm tã, thanh âm như được mãnh liệt đánh ra từ trống to, rung động từng trận.

(*Mặc dù đã học Tâm lý học đại cương, nhưng mình không nghiên cứu kĩ về môn này cho lắm, vì không rành nên mấy cái tên này mình chỉ dịch đại khái thôi, có gì không đúng mọi người góp ý để mình sửa nhé.)

_______

Thời điểm ra khỏi văn phòng Cố Duyên thì mưa đã tạnh.

Diệp Thần hướng về phía cửa sổ, đặt tay trên lan can. Không trung sau cơn mưa trong trẻo, quanh mũi là hương cỏ cây ướt át.

Thật lâu sau, thứ nặng trĩu đè nặng nơi đáy lòng mới từ từ tiêu tán.

Những việc này trong tiểu thuyết cũng không có đề cập đến, chi bằng nói, ngay cả việc Cố Cẩn có bệnh, ở phân nửa đã ghi lại trước cũng không có nhắc tới, nếu không lúc trước khi Cố Cẩn gặp vấn đề hắn cũng không chỉ suy đoán mà thôi.

Diệp Thần thở ra một hơi dài.

Trên thế giới này, mỗi người đều trải qua thống khổ, hoặc nhiều hoặc ít, hoặc nặng hoặc nhẹ. Kiếp trước hắn là như thế, kiếp này Cố Cẩn cũng là như thế.

Chúng nó khả năng sẽ theo thời gian mai một biến mất, trở thành một bộ phận của ký ức, cũng có thể biến thành một vết thương khắc sâu nơi đáy lòng, thường làm chủ nhân của nó đau tận hai lần.

Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng làm người bị thương chịu tra tấn.

_______

Diệp Thần chào hỏi Cố Duyên một tiếng sau đó chuẩn bị rời đi.

Chờ đợi trước tháng máy chừng vài phút, mới được nhân viên vệ sinh đem biển báo lại nói rằng thang máy bị hư rồi, đợi một chút nữa nhân viên sửa chữa đến mới giải quyết được.

"Xin lỗi, vừa rồi tôi đi xuống tìm người liên hệ nhân viên sửa chữa nên không kịp mang biển báo lên đây."

"Không có việc gì, tôi đi thang bộ là được."

Diệp Thần ôn hòa nói, lễ phép hỏi đường xuống thang bộ ở đâu, rồi đi về phía nhân viên chỉ.

Nhân viên vệ sinh: "Tiên sinh, tiên sinh, đợi một chút!"

Diệp Thần: "?"

Nhân viên vệ sinh: "Ngài có sợ độ cao không?"

Diệp Thần "? Hình như không có."

Bảo khiết viên: "Vậy là tốt rồi, không có việc gì, ngài đi đi."

Diệp Thần mang theo nghi hoặc đi tới, chờ đến lúc đến cửa thang bộ mới hiểu được nhân viên vệ sinh có ý gì.

Đồng thời, từ sâu trong đầu nổi lên một cái hot search, nội dung là "Cầu thang lộ thiên của Cố thị."

Cầu thang của Cố thị là do nguyên chủ tịch Cố Cảnh Tri thiết kế, hơn nữa ông ấy cũng rất vừa lòng đối với thiết kế của mình.

Cầu thang được thiết kế lộ thiên vòng quanh tòa nhà, bảo vệ an toàn được thi công rất tốt, nhưng đối với người sợ độ cao mà nói thì đều cảm thấy sợ hãi.

Đương nhiên, đối với người không có loại lo lắng này thì đi tương đối thích thú và lãng mạn, nơi này từng là khung cảnh hot được vô số võng hồng check in.

Chuyện này cũng làm cho xí nghiệp khổng lồ thần bí Cố thị ở trong mắt người thường hot một khoảng thời gian.

Diệp Thần vừa bước xuống lầu vừa suy nghĩ chuyện này, đi đến nửa chừng lại thấy một người dựa vào tay vịn ngắm nhìn bên ngoài.

Cố Cẩn?

_______

Tác giả có lời muốn nói: Đối với Cố phụ là ngoài ý muốn, đối với mẹ của Cố Cẩn có lẽ chỉ là một hồi đơn phương cưỡng hiếp mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro