Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin chào Diệp thiếu."

"Chào Cố tiên sinh."

Diệp Thần đưa tay ra cùng người trước mặt bắt tay.

Cố Duyên, Cố gia đại thiếu gia, hiện tại đã bắt đầu quản lý sản nghiệp của Cố gia, ước chừng qua mấy năm nữa là có thể hoàn toàn đảm đương vị trí gia chủ. Nếu thiên phú của Cố Duyên ở phương diện thương nghiệp đủ cao, vậy thì thế lực của Cố gia cũng sẽ dưới sự dẫn dắt của anh ta cao hơn một tầng.

Cố gia và Diệp gia ở thương trường có quan hệ hợp tác tương đối ổn định, Cố Duyên làm người đại diện hiện tại Cố gia, tiếp xúc với Diệp thần cũng nhiều, ở phương diện làm ăn thì mối quan hệ của hai người cũng coi như không tồi.

Cố Duyên thu hồi tay.

Nghĩ đến vừa rồi nhận được tin nhắn của Diệp Thần, nội dung đại khái là em trai của anh không thoải mái, khi đó anh mới vừa kết thúc công việc, đang chuẩn bị rửa mặt, xem xong tin nhắn liền vội vàng thay quần áo ra đứng chờ.

Anh quay đầu nhìn vào bên trong xe, phát hiện người bên trong đang phát ngốc, trừ việc sắc mặt có chút tái nhợt thì không có gì bất thường, cục đá trong lòng mới rơi xuống.

Cố Duyên không phải không lo lắng cho em trai. Thật sự là bệnh của Cố Cẩn, bác sĩ cũng khuyên y không nên tham gia cái gì có vận động quá kịch liệt, nhưng Cố Cẩn chính là thích, đến nay cũng không xuất hiện việc phát bệnh quá nghiêm trọng, anh khuyên vài lần phát hiện không có kết quả, cũng mặc Cố Cẩn chơi.

Nhưng tiền đề là nếu gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhất định phải ngừng.

Cố Duyên nhìn Diệp Thần, trong mắt mang theo lòng biết ơn.

Lần này tuy rằng không có phát sinh gì, nhưng vẫn cảm ơn người ta đem em trai mình an toàn tặng lại.

Thời điểm Diệp thần gửi tin nhắn cũng gần đến Cố gia rồi, bởi vậy hắn chỉ miêu tả ngắn gọn một chút chuyện gì đã xảy ra.

Nghĩ đến dáng vẻ Cố Cẩn đầu đầy mồ hôi lạnh vừa rồi, Diệp Thần cảm thấy cần thiết phải nói một tiếng với Cố Duyên, liền mở miệng: "Cố tiên sinh, Cố thiếu vừa rồi......"

Mới nói được một nửa, vai Diệp Thần đã bị đè lại, tiếng nói chuyện theo đó ngừng lại.

Đôi mắt Diệp Thần lóe lóe, Cố Duyên đang nói chuyện với hắn, như vậy người ấn bả vai hắn là ai thì không cần nói cũng biết.

Sức lực ấn trên vai cực kỳ lớn, sắc mặt hắn bất biến, nói tiếp lời vừa nãy: "Ở trên xe có chút chóng mặt, nhưng không có trở ngại gì."

Phía sau truyền đến tiếng thở ra nhẹ nhàng, sức lực trên vai hơi thu lại, nhưng có lẽ là sợ hắn nói ra chuyện gì nên cũng không buông xuống.

Hắn nghiêng đầu, sắc mặt Cố Cẩn vẫn không tốt lắm như cũ, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại rất có tinh thần, hung ác giống như một con chó săn nhỏ, tựa như y* muốn cướp đồ ăn của đối phương

(*Câu này mình không hiểu là ai muốn cướp đồ ăn của ai. Diệp Thần cướp đồ ăn của Cố Cẩn nên Cố Cẩn hung ác nhìn, hay là Cố Cẩn là chó săn nên muốn cướp đồ ăn của Diệp Thần nhỉ.)

Diệp Thần ở trong lòng bật cười, nói không rõ quan hệ của hai anh em Cố gia này là tốt hay không tốt.

Anh trai lo lắng em trai, nhưng cũng không cấm em trai tham gia các hoạt động kích thích. Em trai không muốn khiến cho anh trai lo lắng, bị thương cũng không muốn cho người ta biết, nhưng các hoạt động nguy hiểm mỗi một cái đều tham dự không ít.

Hắn theo bản năng duỗi tay vỗ vỗ bàn tay Cố Cẩn từ nãy đến giờ vẫn còn đặt trên vai mình, như đang trấn an, động tác giống như đang an ủi con nít.

Làm xong mới ý thức được người ta là người trưởng thành, Diệp Thần khụ khụ, chúc ngủ ngon liền muốn rời đi.

Trước khi đi mới phát hiện đây là xe Cố Cẩn, xe của hắn còn ở chỗ thi đấu kia kìa.

Cố Cẩn: "Lấy xe của tôi đi."

Diệp Thần: "?"

Cố Cẩn: "...... Bữa nào trả lại cho tôi là được. Dù sao tôi cũng không chỉ có mỗi một chiếc xe này."

Diệp Thần: "Cảm ơn Cố thiếu."

Cố Cẩn: "Nói nhảm ít thôi."

Cố Cẩn dừng một chút, mở miệng rất nhiều lần, cuối cùng dùng tay gãi gãi tóc, như là trên đầu có thứ gì, làm như vậy rất nhiều lần, mới nghiêng đi mặt, nhỏ giọng nói: "Buổi tối hôm nay...... Cảm ơn."

"Cái gì? Xin lỗi, vừa mới có gió, nghe không rõ lắm."

Tay gãi đầu càng dùng sức, Cố Cẩn đột nhiên ngẩng đầu, muốn người này nhanh nhanh cút đi.

Lãng phí cảm tình của y.

Vừa nhấc đầu, liền thấy Diệp Thần đứng ở trong đình viện, thân dài đứng thẳng, ý cười ôn hòa, trong mắt mang theo một chút ý tứ trêu chọc rất nhỏ.

Rõ ràng là trời đêm tăm tối, ngay cả trên trời cũng không có được mấy ngôi sao, nhưng người trong viện lại giống như ngưng tụ tất cả ánh sáng đang có của lúc này lại, lẳng lặng tản ra ánh sáng riêng biệt thuộc về chính mình.

Động tác của Cố Cẩn dừng lại.

Mặc kệ trong mắt người khác Diệp Thần được khen tốt đến cỡ nào, nói hắn ôn nhuận như quý công tử, nói hắn có gia giáo, nói hắn đối nhân xử thế khéo léo, nhưng đối phương ở trước mặt y từ trước đến nay luôn là sắc mặt lạnh lẽo, cơ hồ không có biểu tình tốt đẹp gì.

Nhưng mà, cười rộ lên xác thật thuận mắt hơn nhiều.

Hắn bĩu môi, không muốn thừa nhận vừa rồi trong nháy mắt cảm thấy người khác khen rất đúng.

Diệp Thần cũng không đùa Cố Cẩn, tuy rằng hắn phát hiện, mỗi lần chọc đối phương đều có thể khiến mình vui vẻ thoải mái. Khụ khụ, hắn ấu trĩ như vậy từ khi nào thế.

Hắn vẫy vẫy tay: "Cố thiếu, hôm nào lại gặp."

"Hôm nào gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Hai thanh âm cùng vang lên, hai anh em đều dừng một chút, hai mặt bốn con mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Diệp Thần che miệng, bình phục lại tâm tình, thời điểm mở miệng lần nữa xưng hô cũng thay đổi: "Cố tiên sinh, Cố Cẩn, hôm nào gặp lại."

Nói xong không chờ hai người phản ứng lại, liền xoay người vào bên trong xe.

Xưng hô thôi mà, đối với Diệp Thần mà nói, chuyện nhỏ.

_______

Cố Duyên nhìn thằng em đang phát ngốc, đi qua vỗ vỗ bờ vai của y.

Khi chỉ còn có hai anh em, anh mới đem lòng hiếu kỳ nghẹn từ nãy giờ của mình phơi bày ra: "Cố Cẩn, em với Diệp gia thiếu gia không phải từ trước đến nay như nước với lửa hả?"

"Lần này sao lại là anh ta đưa em về?"

"Hai người chơi với nhau rồi hở?"

Thấy anh trai mang vẻ mặt đứa trẻ nhiều chuyện, lại không thể có lệ giống như những người khác mà trừng anh ấy, Cố Cẩn chỉ có thể bước nhanh trở về phòng mình, không muốn phản ứng đối phương.

Y cũng không biết y cùng Diệp Thần tại sao lại chơi cùng nhau, thậm chí còn bị đối phương đưa về nhà.

Y cũng muốn biết đó?!

_______

Lúc Diệp Thần trở lại biệt thự đã là hai giờ sáng. Căn biệt thự này là một trong những bất động sản dưới danh nghĩa của Diệp Thần, cũng không phải là nhà chính của Diệp gia.

Nơi này cách công ty tương đối gần, từ khi nguyên chủ bắt đầu tự thân độc lập xử lý sự vụ công ty tới nay, thời gian lớn đều ở tại bên này, thời gian còn lại không phải ở công ty chính là ở bên Sở Cảnh Trừng.

Hắn mở toàn bộ đèn trong phòng lên, dựa theo ký ức, mỗi phòng đều đi qua một lần, cuối cùng mới đi đến phòng ngủ cầm quần áo vào phòng tắm.

Dòng nước ấm áp theo gương mặt trượt xuống, chảy đến cần cổ thon dài cùng xương quai xanh duyên dáng, ngay sau đó là đường cong cơ bụng lưu sướng, cuối cùng theo tuyến nhân ngư cùng bốc hơi ra cùng sương mù hòa làm một thể.

Diệp Thần nhắm mắt lại, đem ký ức mà ban ngày chưa kịp hấp thu tiến hành sửa sang lại. Sau cùng tự hỏi chuyện sau này phải làm như thế nào.

Còn có giọng nói kia, hắn nhớ rõ nó tự xưng mình là hệ thống.

Thời điểm vừa xuyên qua không thích hợp, cho nên hệ thống chỉ đem một số tin tức nói cho hắn, về giả thiết của tiểu thế giới này với nội dung nhiều hơn còn lại là lúc nãy trên đường về nhà mới xuất hiện ở trong đầu.

Cái tiểu thế giới này nguyên hình là một quyển tiểu thuyết, nhưng cốt truyện của tiểu thuyết cốt truyện còn chưa có phát triển xong, tác giả không viết nữa.

Tiểu thuyết này ở nguyên thế giới rất hot, mặc dù cẩu huyết, nhưng tác giả miêu tả tình cảm của nhân vật với trình độ rối rắm đắn đo đến phi thường đúng chỗ, mỗi lần nhân vật tương tác với nhau đều có thể khiến cho khu bình luận thành một mảng tinh phong huyết vũ.

Cho nên khi drop thì oán niệm của nhóm người này cũng lớn đến dị thường, cuối cùng diễn sinh ra một cái tiểu thế giới như thế này.

Thế giới này ra đời đúng là nguyên với mọi người đối này tiểu thuyết mãnh liệt tình cảm, bản chất của tiểu thế giới này là bởi vì thỏa mãn chờ mong của mọi người ở nguyên thế giới, thỏa mãn nguyện vọng mọi người "muốn biết tình tiết tiếp theo của cốt truyện".

Cho nên hệ thống nói cho hắn, nhiệm vụ của hắn chính là hành sự dựa theo logic của nhân vật, hợp lý đem câu chuyện này tiếp tục phát triển.

Khi lúc hắn quyết định thay thế nguyên chủ, ở trong thế giới này tồn tại, liền biết bầu trời không có chuyện tốt mà tự dưng rớt bánh có nhân, sự tình phát sinh xem như còn trong dự kiến.

Huống hồ trước mắt nội dung tiểu thuyết ghi lại hữu hạn,cho nên ở phần nội dung không được ghi lại kia, hắn cũng có không gian tự do phát huy nhất định.

Nói cách khác, cho dù cuối cùng hắn không ở bên Sở Cảnh Trừng cũng có thể. Tuy rằng giả thiết như thế, nhưng tiểu thuyết rốt cuộc không có kết cục, chỉ cần phù hợp logic, bất luận kết quả gì đều có khả năng phát sinh.

Nhưng nếu không phù hợp, hắn tùy thời đều có khả năng bị cưỡng chế thoát ly thế giới này. Bởi vậy quan trọng nhất, chính là như thế nào mới tính là "phù hợp logic".

Theo hệ thống nói, tiểu thế giới này quay quanh cốt truyện chính mà phát sinh, đều sẽ ở nguyên thế giới lấy hình thức tiểu thuyết tiến hành ghi lại.

Mà bình luận của các độc giả ở nguyên thế giới chính là tiêu chuẩn duy nhất bình phán hắn có hay không "hành sự phù hợp logic của nhân vật".

Hệ thống cho hắn một quyển notebook, hiện tại hẳn là ở trên tủ đầu giường trong phòng ngủ. Mặt trên cách một đoạn thời gian, hoặc là sau khi một nút thắt của cốt truyện xảy ra, đều sẽ xuất hiện bình luận tương ứng từ người đọc.

Nếu trong đó có bình luận đối với nhân vật "Diệp Thần" này tỏ vẻ "OOC", như vậy hắn sẽ phải chịu trừng phạt, khi mà người đọc có quan điểm như thế đạt đến số lượng nhất định, hắn sẽ bị trục xuất khỏi thế giới này, trở lại cái không gian vĩnh viễn không có ánh sáng chỉ có hắc ám kia.

Hắn nhắm mắt lại, tự hỏi thiết lập cơ bản của nhân vật.

Trước mắt xem ra, nguyên thân đối với sự nghiệp của gia tộc vẫn luôn cẩn trọng, thời gian lớn đều ở công ty xử lý công vụ, mặt khác thời gian còn lại là cùng Cố Cẩn tranh đoạt sự chú ý của Sở Cảnh Trừng.

Còn thông tin khác của tiểu thuyết, hệ thống đã đem nội dung trước khi đứt gánh truyền tới trong đầu hắn.

Ở trong giả thiết, vai chính công tổng cộng có bốn người, ngoại trừ hắn và Cố Cẩn, còn có hai người khác nữa. Tác giả vì sự thần bí của cốt truyện nên không làm rõ hai người kia là ai. Hơn nữa bởi vì nguyên nhân "cốt truyện chưa phát triển tới", nguyên thân cũng không có ký ức liên quan gì đến hai người kia.

Xem ra, yêu cầu trước mắt nhất hắn cần làm chính là thu hoạch tin tức.

Đầu tiên là về nguyên chủ. Hắn phải biết chuyện gì nguyên thân có thể làm, chuyện gì là không thể để phù hợp với thiết lập tính cách.

Sắp xếp ý nghĩ trong đầu qua một lần, Diệp Thần đóng lại chốt mở vòi sen, mặc áo tắm vào đi ra ngoài.

Ra khỏi phòng tắm bước chân cũng không ngừng mà đi thẳng tới mép giường, cầm lấy quyển notebook màu lam để ở trên.

Lúc còn đang trên đường, sau khi hệ thống đem nhiệm vụ hoàn chỉnh nói cho hắn, trong lòng hắn vẫn luôn phân vân nghi hoặc một chuyện.

Thời điểm vừa mới xuyên qua hắn cũng không biết thông tin tương quan gì, cũng không rõ ràng lắm làm gì mới phù hợp với logic của nguyên chủ.

Hắn đua xe với Cố Cẩn, một loạt hành động trấn an tinh thần lâm vào hỗn loạn của Cố Cẩn, như vậy có tính là OOC không?

Nhưng mà hiện tại hắn cũng chưa nhận được sự trừng phạt của hệ thống, chắc là không tính. Vậy thì nguyên nhân lại là cái gì?

Mang theo lòng hiếu kỳ, Diệp Thần mở notebook ra, trang đầu tiên đã rậm rạp một đống chữ nhỏ đầy nhóc, đều là một đoạn lại một đoạn bình luận.

"Cảm ơn trời phật, tác giả update rồi bà con ơi! Tui cho rằng đã thái giám* luôn rồi huhuhu."

(*Thường được dùng để ám chỉ những câu chuyện có đầu không có đuôi, tác giả đang viết cái drop ngang xương.)

"Bảo bối nhỏ Cảnh Trừng của mẹ! Mẹ tới đây!"

"Diệp thiếu đua xe khi cũng quá cmn soái!! (thét chói tai.jpg)"

"Thực xin lỗi các <**>, em muốn trèo tường. Diệp thiếu em yêu anh!!"

(<**>Chỗ này mình không hiểu lắm, nói chung là cái gì đó Mỹ á, nhưng mà tui không biết là cái gì, đại khái là người hâm mộ của Cố Cẩn. Mấy bạn đọc tiếp nếu thấy <**> thì cứ auto fanclub của anh Cẩn nha.)

"Xin lỗi Cố thiếu, xin lỗi các chư vị tỷ muội, em cũng vậy."

"Thực xin lỗi +1"

"Trẻ con mới chọn, người lớn muốn hết! Cố thiếu, Diệp thiếu em tới đây!"

Trang đầu tiên tràn ngập các loại dấu chấm than, Diệp Thần không phát hiện được thông tin mình muốn biết, liền lật ra trang sau. Phong cách bình luận bắt đầu chuyển biến.

"Không phải chứ, Diệp Thần như vậy là giúp Cố Cẩn đó, hai người bọn họ thật sự là tình địch hở?"

"Diệp thiếu cũng tốt bụng quá trời."

"Lâu trên à bạn không hiểu được đâu huhuhu, Diệp thiếu chính là vừa đẹp người vừa đẹp nết như thế á."

"Diệp thiếu người đàn ông này thiệt là chỉ trong tiểu thuyết mới có, gia thế tốt, tướng mạo tốt, nhân phẩm cũng tốt nốt. Nhìn người đàn ông bên cạnh, tui một chân đạp anh ta lăn luôn. Các chị em <**>, tui làm đúng mà phải hong?"

"Vì bạn trai của bạn lầu trên mà bi ai một giây, châm nến.jpg."

"Yếu ớt nói một câu, chỉ có một mình tui muốn ship đảng tà giáo Diệp Thần với Cố Cẩn hả?"

"Không! Lầu trên, cô không muốn! Đây là cái thuyền tà giáo của tà giáo luôn đó!!"

"Không! Lầu trên của lầu trên, cô không muốn mà, Diệp thiếu với Trừng Trừng mới là chân ái!"

"Lầu trên biến đi, Trừng Trừng và Cố thiếu rõ ràng mới là chân ái!!"

"Xin lên thuyền giặc một giây +1, xin lỗi cục cưng Trừng Trừng, mẹ thiệt lòng xin lỗi con, mẹ chính là một nữ nhân tham lam như thế."

"......"

Diệp Thần dùng tay khẽ vuốt quyển sổ, ngón tay thon dài hữu lực ở trên giấy trắng mực đen lại càng nổi bật, trắng nõn như ngọc.

Hiện tại hắn biết vì sao mình không phải chịu trừng phạt. Tuy rằng rõ ràng có hai bình luận sinh ra nghi hoặc đối với hành vi của hắn, hai cái bình luận này còn được bôi đỏ, nhưng đằng sau nó lại nó cái có một cái ngoặc nhỏ , trong ngoặc viết "Niệm tình người mới, không có lần sau."

Không nghĩ tới người mới còn có phúc lợi này, hệ thống tốt bụng một cách vi diệu.

Bất quá trừ bỏ hai cái bình luận đầu, một đống bình luận phía sau đều không chú ý tới logic nhân vật.

Nhìn tên mình và Cố Cẩn luôn song song bị nhắc tới trong khu bình luận, Diệp Thần không nhịn được bật cười.

Đầu tiên, tính đến tuổi tâm lí, hắn nhìn đối phương tựa như đang nhìn một vãn bối. Có ai sẽ lấy cái nhìn như thế để yêu đương đâu?

Hắn đối với Cố Cẩn sinh ra hứng thú, bất quá là bởi vì ngay từ đầu phát hiện ra người này có thể làm nguyên chủ sinh ra một ít cảm xúc tiêu cực hiếm thấy mà thôi. Trình độ hứng thú này không sai biệt lắm đại khái cũng giống như đối với một bộ phim truyền hình, một quyển tiểu thuyết, một bức tranh vẽ.

Còn chuyện trợ giúp Cố Cẩn lần này.

Ở kiếp trước, cha hắn say rượu thành tính, sau khi say rượu thường sẽ ẩu đả một trận với mẹ hắn.

Mẹ luôn che chở trước người hắn, mặc kệ cho vết thương trên làn da xuất hiện càng nhiều, nước mắt trộn lẫn máu nhỏ từng giọt trên má hắn đang được bảo hộ trong lòng mẹ. Năm này qua tháng nọ áp lực tinh thần cuối cùng làm cho mẹ phải mắc bệnh trầm cảm. Càng ngày lại càng nghiêm trọng.

Khi hắn mười tuổi, cha hắn chết do ngộ độc cồn. Mười lăm tuổi, mẹ hắn tự sát.

Ký ức cuối cùng, mẹ từ trên mái nhà nhảy xuống, máu me đầy người nhuộm thành bộ quần áo cuối cùng của mẹ.

Hắn lần đầu tiên cảm thấy thì ra máu người còn có thể tươi đẹp đến như vậy, tươi đẹp đến chói mắt.

Mặc dù không biết bệnh của Cố Cẩn rốt cuộc có phải bệnh tâm lí không. Nhưng không thể phủ nhận một điều, trong một nháy mắt nào đó, ở trên người Cố Cẩn hắn thấy được hình bóng quen thuộc.

Nói hắn giả nhân giả nghĩa cũng được, mất bò mới lo làm chuồng cũng đúng, tóm lại, một khắc kia, hắn không thể nào buông tay mặc kệ.

Xem xong toàn bộ bình luận trước mắt, phát hiện không có tin tức hữu dụng, Diệp Thần khép lại notebook, cũng đem nó để trong ngắn kéo tủ đầu giường, đi đến cạnh cửa tắt đèn trong phòng ngủ.

Cuối cùng, hắn lấy điện thoại bị bỏ quên ở trong túi quần ra, bên trên có cái vài tin nhắn chưa đọc, có lịch trình ban ngày thư ký vừa gửi cho hắn, đối tác quan hệ làm ăn và vài tin nhắn của Sở Cảnh Trừng.

Hắn căn cứ theo độ quan trọng trả lời lại, đến Sở Cảnh Trừng, hắn lướt ngón tay sang trái.

-- Bạn xác định muốn xóa tin nhắn này ?

-- Xác định.

Công việc bận rộn cho nên quên không xem tin nhắn, cũng phù hợp logic mà, đúng không?

Có tâm cơ là chuyện tốt, nhưng hắn không thích người ta đem phần tâm cơ này đặt lên người mình.

_______

Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng ngài mở khóa thành công thuộc tính: Diệp ·chúa tể logic· Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro