Chapter 3: Giấc mơ hay địa ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Th6, 2008

Im Sol được xuyên không về năm cô học lớp 12. Cô thức dậy ngay trong lớp và bị thầy giáo nhắc nhở về việc ngủ trong giờ học. Cô nghĩ đây là giấc mơ nên cô không ngần ngại chạy đi tìm Seon Jae. Khi ấy, Seon Jae đang là một thành viên trong câu lạc bộ bơi của trường. Vì là thành viên của câu lạc bộ nên cậu không cần học phổ thông.

Hôm ấy, Seon Jae và các bạn khác trong câu lạc bộ đang thi thử để chuẩn bị cho cuộc thi bơi sắp tới. Thành tích của cậu là 1 phút 50 giây, sắp phá được kỉ lục 1 phút 49 giây của vận động viên giỏi nhấy câu lạc bộ. Khi Seon Jae vừa từ bể lên, đang quấn khăn lau người thì đột nhiên Im Sol không biết từ đâu chạy đến ôm chầm lấy cậu:

"Sao cậu cứ ôm hết gánh nặng một mình. Sao không ai hiểu cho nỗi lòng của cậu chứ"- Im Sol khóc lớn

Seon Jae đứng hình một lúc rồi đẩy Sol ra. Nhưng Sol ôm chặt không buông lấy cậu. Đến khi bảo vệ lôi ra cửa nhà thi đấu thì cô lỡ ngã xuống đất, Sol thấy chân cô hơi nhức nhói:

"Cái gì? Đau sao? Đây không phải là mơ. Hay là mình đã chết rồi?"

Im Sol đi đến cầu sông Hán và nghĩ rằng đó là cây cầu ngăn cách âm dương giới. Cô ngồi xuống và khóc. Ngay lúc đó Seon Jae đi đến cây cầu thì thấy Sol ngồi khóc, Seon Jae liền cúi xuống hỏi:

"Này! Cậu làm gì ở đây vậy?"

Seon Jae không thấy Im Sol đáp lại nên lay lay người cô. Đột nhiên cô ngã xuống đất, làm rơi chiếc đồng hồ mà cô đã đấu giá ở tương lai:

"Xin lỗi cậu, mình không cố ý"- Seon Jae hoảng hốt.

"Cả hai chúng ta đều đã chết rồi sao"- Im Sol đáp lại với vẻ mặt bơ phờ.

"Sao cơ?"- Seon Jae hỏi.

"Hồn ma?"- Im Sol mắt nhắm mắt mở lẩm bẩm nhìn Seon Jae.

"Hồn ma sao?"- Seon Jae thắc mắc.

"Là Seon Jae mà"- Im Sol mở to mắt, đứng dậy nói rồi bật khóc.

"Này sao cậu lại khóc?"- Seon Jae bất ngờ hỏi.

"Đúng là Seon Jae rồi, mình đã chết thật rồi"- Im Sol khóc oà lên.

"Của cậu này. Giống của mình y chang"- Seon Jae nhặt lại chiếc đồng hồ và trả lại cho Sol.

"Là của cậu mà, cậu cầm đi"- Im Sol.

"Của mình sao"- Seon Jae.

"Ừ, như này có khi còn tốt hơn. Mình sẽ đi cùng cậu, mình sẽ không để cậu một mình cô độc trên đường đi đâu"- Im Sol.

"Nhưng mẹ mình tội nghiệp quá, phải làm sao đây. Mẹ ơi! Bà ơi!"- Cô lại tiếp tục ngồi xuống và khóc.

"Không đúng, mình còn chưa qua cầu này. Chắc chắn sẽ có cách nào đó. Cậu đi theo mình đi. Tuyệt đối không được qua cây cầu này"- Im Sol.

"Nhưng phải qua cây cầu này mình mới về được nhà"- Seon Jae đi tiếp đến cây cầu.

"Không được, cậu không được đi"- Im Sol chặn không cho Seon Jae đi.

"Không, mình phải qua cầu"- Seon Jae nhất quyết đi qua cây cầu này.

"Không được đâu Seon Jae à"- Im Sol chạy đến và ôm Seon Jae từ phía sau.

"Sống cùng mình nha? Sống cùng mình đi mà"- Im Sol.

"Taxi! Taxi!"- Seon Jae hốt hoảng vẫy taxi.

"Đi thẳng giùm với, đi thẳng"- Seon Jae lên taxi và đi thẳng qua cây cầu.

Đột nhiên điện thoại của Im Sol đổ chuông. Thì ra là mẹ cô gọi đến:

"Alo"- Im Sol.

"Con đang ở đâu, nghe nói con trốn học"- mẹ của Sol hét lớn.

"Giọng của mẹ thật kìa"- Im Sol hoảng hốt.

"Đừng nói nhảm nữa! Một tiếng nữa mà con không về nhà, mẹ sẽ cho con lên chuyến tàu tốc hành tới địa ngục luôn đó"- mẹ Im Sol hét lớn.

"Địa ngục?"- Im Sol hoang mang

Seon Jae về nhà và nhận được một cuộc gọi từ bố của anh:

"Thi như thế nào rồi"- bố Seon Jae

"Cũng chỉ là thi thử thôi mà bố, nhưng thành tích cũng tốt lắm"- Seon Jae

"Đúng là con trai đáng tự hào của bố"- bố Seon Jae

"Vai của con sao rồi?"- bố Seon Jae

"Con đỡ hơn rồi"- Seon Jae

"Thôi con đi ăn đây"- Seon Jae

Sau khi cúp máy, Seon Jae nghĩ lại về những câu nói của Im Sol lúc ở bể bơi. Cậu nhìn lên bàn thì thấy chiếc đồng hồ của cậu. Seon Jae lấy chiếc đồng hồ Im Sol đưa và thấy hai cái giống y hệt nhau. Seon Jae thắc mắc sao Im Sol lại đưa chiếc đồng hồ này cho cậu.

Im Sol về đến nhà thì thấy nhà cô vẫn bán video và dvd. Y hệt nhà cô năm 2008. Cô hốt hoảng vì nơi này đã được tái phát triển hết rồi mà, sao lại y như ngày xưa vậy chứ. Cô bước vào nhà và thấy mẹ cô đang tập võ công. Thấy Im Sol bước vào, mẹ ngay lập tức hỏi về chuyện trốn học còn vứt cặp ở lớp:

"Mẹ à, sao mẹ trẻ vậy"- Im Sol

"Nịnh nọt cũng vô ích thôi, sao con dám trốn học đi chơi hả?"

Bất chọt Im Sol nhìn lên tờ lịch và thấy "tháng 6, năm 2008". Cô hoảng hốt đi về phía bếp và thấy bà mình đang ngồi nấu chè. Cô bất giác hỏi:

"Bà có nhớ con là ai không?"

"Đương nhiên là đứa cháu út Sol của bà rồi"

Sol bất ngờ vì bà cô ở tương lai không nhận ra cô là ai. Nếu đây là giấc mơ, thì cô muốn ở lại đây lâu hơn một chút. Sol nằm giữa bà và mẹ rồi ôm hai người họ đi ngủ. Cô chỉ ước rằng ngày mai thức dậy cô sẽ vẫn còn có thể đi bằng đôi chân ấy.

Sáng hôm sau thức dậy, cô thấy đôi chân mình không thể cử động. Cô thở dài và nghĩ rằng đây thực sự là một giấc mơ rồi. Cô nhìn xuống dưới chân thì thấy anh trai mình đang nằm đè lên. Cô tức giận đánh anh mình rồi đứng dậy. Im Sol bất ngờ khi thấy đôi chân của mình vẫn có thể di chuyển. Cô vui vẻ xách cặp và đi đến cổng trường chờ Seon Jae đến. Seon Jae đến trường cùng In Hyuk- bạn thân của cậu. Im Sol nhìn thấy Seon Jae liền bật khóc. Bất chợt trời đổ mưa, Seon Jae mở ô ra che cùng In Hyuk. Seon Jae nhìn thấy Im Sol liền chạy ra và hướng ô về phía cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro