CHƯƠNG 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trận phong hàn này đến vội vàng không kịp chuẩn bị, bệnh đi như kéo tơ, tựa như sinh sôi mọc rễ.

Thẩm Chỉ rốt cục cũng gặp được thị nữ trong phủ công—— tất cả đều là người may mắn sống sót bốn năm trước, nhìn thấy các nàng, Thẩm Chỉ cuối cùng cũng rõ ràng câu nói "bọn họ không tiện gặp người khác" của Khương Hành là có ý gì.

Trên mặt mấy thị nữ này nếu không phải vết đao chém thì là vết bỏng, vết tích còn lại trên từng khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp nhìn thấy mà giật mình, trông đặc biệt dữ tợn và đáng sợ.

Thẩm Chỉ không khỏi lòng sinh thương tiếc, lại nghĩ đến Khương Hành tận mắt nhìn thấy huynh trưởng bỏ mạng trong biển lửa, bỗng cảm thấy cổ họng nghẹn lại.

Đến ngày hưu mộc (ngày nghỉ), Thẩm Chỉ còn ngắc ngoải nằm trên giường, mấy ngày nay hắn đều ngủ mê man, một ngày khó có được mấy canh giờ tỉnh táo, lâu rồi không đau ốm, khi bệnh đến lại như núi đổ (đột ngột).

Mỗi lần mông lung buồn ngủ dường như đều có người ở bên cạnh nhìn hắn, chỉ là hắn không mở mắt nổi, không nhận ra là ai.

Ngày hôm đó sau khi uống thuốc xong, Thẩm Chỉ nhắm hai mắt yên tĩnh đợi, lúc cảm thấy đầu giường hơi lõm xuống thì mở miệng nói: "Công chúa, làm phiền Người gửi cho cha ta một bức thư, nói rằng hôm nay ta không về."

Trong thanh âm còn mang theo giọng mũi nồng đậm, âm cuối khẽ cất cao, nghe như đang làm nũng.

Khương Hành ngừng lại, bất động thanh sắc: "Ngươi biết là ta?"

Thẩm Chỉ mở mắt ra, cười cười: "Ta cũng không ngốc."

Khương Hành nhìn khuôn mặt tái nhợt xen lẫn ửng đỏ của hắn, có chút đau lòng, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng vạn năm như một: "Đã nói cho cha ngươi rồi, yên tâm dưỡng bệnh đi."

Thẩm Chỉ ê a hai tiếng, cọ cọ gối, quay đầu liền ngủ thiếp đi. Khương Hành chờ một lát, thấy hắn ngủ say, sắc mặt dịu dàng mấy phần, chỉnh lại đệm chăn, do dự một chút mới đưa tay sờ trán hắn.

Còn có chút nóng.

Nhiệt độ thấm vào đầu ngón tay, Khương Hành chậm rãi thu tay về, chăm chú nhìn Thẩm Chỉ, tâm tư không khỏi bay đến trận hỗn loạn bốn năm trước —— khi đó Thẩm Chỉ còn nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều lắm, gần như hấp hối, sốt đến gần như muốn chết đi.

Khương Hành nhắm mắt lại, nghĩ, đời này thứ y nắm giữ không nhiều lắm, thứ muốn cũng chẳng có bao nhiêu, điều muốn nhất chính là Thẩm Chỉ.

Mấy ngày nay Khương Hành suy nghĩ rất nhiều, nhân sinh vô thường, hắn để người ở bên mình lâu như vậy, chờ không được.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, trong góc bày huân hương an thần thị nữ đã châm, Thẩm Chỉ cũng đang ngủ. Khương Hành nghĩ xong xuôi, cúi người xuống nằm lên đệm chăn, đồng thời ôm lấy người, lưu luyến cọ cổ hắn, qua hồi lâu mới đứng dậy rời đi.

Chờ cửa nhẹ nhàng đóng lại, Thẩm Chỉ trở mình, trong lòng phức tạp khôn kể.

Kéo dài hai ngày cũng không thấy khá, Thẩm Chỉ bắt đầu cân nhắc chuyện cáo bệnh về nhà thì sáng sớm A Cửu bỗng nhiên xông vào phòng hắn bắt đầu thu thập quần áo.

Thẩm Chỉ ôn hòa nói: "A Cửu ơi!"

A Cửu cười híp mắt đưa cho hắn chén trà nóng: "Thẩm công tử, làm sao vậy?"

"Công chúa đuổi ta ra ngoài à?" Thẩm Chỉ chỉ chỉ quần áo được thu thập, đột nhiên sinh ra một loại tâm tình anh hùng bi thương tuổi xế chiều.

A Cửu bật cười: "Công chúa có đuổi chúng ta cũng sẽ không đuổi ngài đâu—— phía bắc ngoại ô kinh thành có ôn tuyền, công tử nhiễm phong hàn nhiều ngày chưa lành, tắm ôn tuyền có lợi cho thân thể, công chúa muốn đưa ngài tới thử xem."

Trong lòng Thẩm Chỉ có chút cảm động.

Công chúa thật là trong nóng ngoài lạnh, quá săn sóc rồi.

Khương Hành từ trước tới nay nói một không nói hai, buổi sáng vừa quyết định, buổi trưa đã mang theo Thảm Chỉ xuất phát. Lần này phải ra khỏi kinh thành, hiếm thấy tổ mạt chược bốn người tập hợp đầy đủ, Thẩm Chỉ đang ốm được A Cửu dìu lên xe ngựa, mới nằm lên tiểu tháp lại có chút buồn ngủ.

Khương Hành sau đó cũng đi vào, sờ trán Thẩm Chỉ, được ngón tay mát mẻ chạm vào cực kỳ thoải mái, Thẩm Chỉ híp mắt một cái, khàn giọng gọi: "Công chúa!"

Không ngờ tới hắn còn tỉnh, Khương Hành lập tức thu tay về, trấn định gật đầu.

Thẩm Chỉ đắn đo nói: "Người có thể cùng hạ quan nói về Chiêu Vương điện hạ được không—— nghe nói quan hệ giữa hạ quan và Chiêu vương điện hạ không tốt?"

Khương Hành ngẩn người, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn, lãnh đạm nói: "Mấy chuyện này, phải cần chính ngươi nhớ lại."

Thẩm Chỉ lười biếng ngáp, chà xát gối mềm, thì thầm một tiếng "thật là xấu", xoay người ngủ.

Câu "thật là xấu" như tiếng mèo con gãi vào lòng y, ánh mắt Khương Hành sâu thẳm, nhìn chằm chằm Thẩm Chỉ quay lưng lại lộ ra cái cổ trắng nõn nửa ngày, bỗng nở nụ cười không rõ hàm xúc ý tứ, vân đạm phong khinh "ừ" một tiếng.

Ôn tuyền nằm trên một ngọn núi tại ngoại ô kinh thành, nghe danh đã lâu, không ít vương tôn công tử đã tới đây, chỉ là mấy năm gần đây nhà của chư vị đại nhân đều xây ôn tuyền, ngày hè chói chang chẳng có mấy người muốn chạy ra khỏi thành làm khổ thân, dần dần suy tàn đi.

Thẩm Chỉ ngủ một giấc đến trời tối, lúc tỉnh lại đầu đau từng trận, mở mắt ra hồi lâu mà vẫn còn suy tư "Ta là ai, ta đang ở đâu..."

A Cửu cũng ở trong phòng, thấy hắn tỉnh lại, thân thiết mà đỡ hắn dậy: "Vậy là tỉnh rồi, cảm thấy thế nào?"

Thẩm Chỉ ngủ được một thân mồ hôi ẩm ướt, dính nhớp khó chịu, cười cười với A Cửu: "Đến nơi rồi?"

A Cửu gật đầu: "Đã đến lâu rồi, trong bếp còn giữ lại cháo nóng cho ngươi, ngươi ăn rồi đi ngâm ôn tuyền đi. Vốn ban ngày còn mấy vị khách khác, bây giờ cũng chỉ còn lại chúng ta, cứ việc yên tâm."

Thẩm Chỉ nhưng là không cân nhắc rõ ràng ý của A Cửu, cho dù bị bệnh hắn cũng là nam tử, còn có thể bị người chiếm tiện nghi hay sao?

Rửa mặt xong, Thẩm Chỉ đã có tí sức, A Cửu nhìn hắn sắc mặt tái nhợt mà ăn cháo, vẫn lo lắng: "Có muốn ta đưa ngươi qua đó không?"

Thẩm Chỉ lắc đầu, thay quần áo khác ra cửa.

Đã đến cuối hè, buổi tối cũng không quá nóng nữa, lúc ngẩng đầu qua tán lá còn có thể nhìn thấy một vần minh nguyệt sáng trong lơ lửng, gió mát thổi đến, an tĩnh mà yên bình.

Thẩm Chỉ tự hỏi một lúc, nhìn thấy phía trước có nhiệt khí lượn lờ, mạn bất kinh tâm đẩy cành lá trước mặt ra, ngẩng đầu mới phát hiện trong ôn tuyền có người.

Nhìn lướt qua phát hiện là nam tử, Thẩm Chỉ thả lỏng tâm tình, định thần nhìn lại, nam tử đưa lưng về phía hắn nửa người đều ở trong nước, lộ ra thân thể làn da nhẵn nhụi xương cốt đều đặn, gầy mà không yếu, đẹp đến nao lòng.

Thẩm Chỉ nghĩ đến câu "thích nam nhân" của mình, xoa xoa cằm, phát giác chính mình thật giống như... có hứng thú với nam nhân.

Thẩm Chỉ thưởng thức chốc lát, ho nhẹ vài tiếng, mỉm cười mở miệng: "Vị huynh đài này, có ngại cùng tắm hay không?"

Nam tử kia nghe tiếng, chậm rãi xoay người, sắc mặt bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên : "Không ngại."

Thẩm Chỉ: "..."

Khuôn mặt này!

Dáng vẻ này!

Không phải công chúa điện hạ thì là ai?!!

Tuy rằng đáy lòng đã sớm mơ hồ có suy đoán, nhưng đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy một màn tràn trụi này, Thẩm Chỉ vẫn là kinh hồn bạt vía, không chút do dự xoay người rời đi.

Phía sau truyền đến một trận tiếng nước, sau một khắc, Thẩm Chỉ bị đè xuống.

"Chạy cái gì?"

Như đã không cần phải che giấu, bên tai Thẩm Chỉ vang lên thanh âm trầm thấp từ tính của nam tử, nghe đến tai hắn vừa ngứa ngáy lại vừa bất đắc dĩ.

Hắn trầm mặc một chút, xoay người, ánh mắt trong vắt dừng trên khuôn mặt thanh diễm quen biết: "... Hạ quan nên gọi ngài là Chiêu vương điện hạ, hay là công chúa điện hạ?"

Khoé môi Khương Hành nhất thời nhếch lên, ý cười thoáng qua: "Trước đây ngươi đều gọi thẳng tên ta."

Thẩm Chỉ trừng Khương Hành, thực sự không biết nên nói cái gì, đủ loại ý nghĩ tán loạn trong lòng, tâm tình khiếp sợ qua đi, rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Làm sao cứ thích ứng được như vậy? Thật giống như... vốn nên là vậy.

Thẩm Chỉ tâm lý kỳ quái, trên mặt lại cười, ôn hoà nói: "Chuyện trước kia, hạ quan không nhớ rõ. Nhưng nếu bây giờ hạ quan làm việc bên cạnh ngài, vô luận ngài là Chiêu Vương điện hạ hay công chúa điện hạ, đều không có gì khác nhau."

Khương Hành sâu kín nhìn hắn không nói.

Thẩm Chỉ ngửa đầu nhìn y: "Điện hạ?"

Khương Hành im lặng, quay người vào ôn tuyền, Thẩm Chỉ lề mề một chút, cũng thẳng thắn cởi quần áo đi vào theo.

Hai người trầm mặc ngâm ngâm trong làn nước ấm áp, Thẩm Chỉ nhớ lại thiếu niên trong mộng mấy ngày trước, liền nghĩ đến thái độ ba tháng này Khương Hành đối đãi hắn ở phủ công chúa, đáy lòng có chút bất đắc dĩ.

Hắn từ trước đến giờ không nghe lời cha hắn, xem ra lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

"Thẩm Tĩnh Hạc." Khương Hành thở dài, "Nhanh nhớ lại đi."

Thẩm Chỉ không tiếp lời, hắn cúi đầu nghiên cứu hồng tuyến trên cổ tay mình, lại quay đầu nhìn Khương Hành, quả nhiên trên cổ tay y cũng có hồng tuyến y hệt.

Thẩm Chỉ trong nháy mắt nhớ lại trước đây mình đã nói cái gì, đoán tâm tình Khương Hành lúc nghe hắn nói, nhất thời rất muốn nhảy khỏi ôn tuyền bỏ chạy —— cuối cùng vẫn đè lại tâm tư này, hắn nhỏ giọng nói: "Được."

Thẩm Chỉ ngâm một hồi thì buồn ngủ, ngủ trong ôn tuyền hiển nhiên không tốt, nhưng nghĩ đến Khương Hành ở bên người, hắn an tâm thoải mái mà thiếp đi.

Trong mộng là một vài mảnh hình ảnh vỡ nát, có vách đá vạn trượng, có ngàn dặm sông băng, cũng có tiếng đọc sách lanh lảnh vang trong Quốc tử giám, hỗn loạn không thôi.

Khi tỉnh lại bên ngoài trời đã tảng sáng, Thẩm Chỉ chống tay ngồi dậy, tinh thần sảng khoái mở rộng cửa sổ, nhìn xung quanh một vòng, đã trở lại gian phòng trong phủ công chúa.

Hiếm khi hắn thức dậy sớm, hào hứng nâng cằm nhìn đàn chim sẻ ngoài cửa sổ, nghe tiếng đẩy cửa cũng không quay đầu lại.

Khương Hành bưng bát đi tới bên giường, theo ánh mắt hắn liếc ra bên ngoài, gõ gõ bát sứ, nhàn nhạt nói: "Uống thuốc."

Thẩm Chỉ xưa nay chỉ sợ uống thuốc, mấy ngày trước bệnh nặng, trong miệng tẻ nhạt vô vị, bóp mũi lại uống vào là xong, sáng nay tỉnh lại cảm giác đã tốt rồi, nên dứt khoát nói sang chuyện khác: "Công chúa, hạ quan mơ một giấc mơ."

"Hả?"

"Ta mơ..." Thẩm Chỉ dừng một chút, quay đầu cười nói, "Người biến thành nam nhân." ( =)))))) )

Khương Hành mặt vô cảm: "..."

Thẩm Chỉ còn không biết sống chết mà cười.

Khương Hành thả bát xuống, cúi người xuống dí sát vào hắn, nâng cằm Thẩm Chỉ, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, giọng điệu không quá hiền lành: "Có phải là mơ hay không, ngươi thử xem chẳng phải sẽ biết à?"

Hai người sáp lại quá gần, hô hấp ám muội mà đan xen, chỉ cần dịch lên trước một tí nữa, đôi môi sẽ dán vào nhau.

Người sáng chiều nhớ mong gần trong gang tấc, Khương Hành trong lòng khẽ động, đang muốn thân mật âu yếm một phen, một cánh tay đột ngột chắn giữa hai người.

Thẩm Chỉ lui về phía sau, rút tay lại, chớp mắt mấy cái: "Cái này cũng không cần thử —— điện hạ yên tâm, hạ quan rất kín miệng, sẽ không nói bậy ra ngoài."

Khương Hành dừng một chút, không để ý tới hắn, ngồi dậy một lần nữa cầm bát đưa tới: "Uống thuốc."

Mặt mày Thẩm Chỉ toàn là ý cười, ngữ khí mềm mại : "Điện hạ của ta à, ta đã khoẻ rồi."

"Chiêu này vô dụng." Khương Hành nhàn nhạt nói, "Ngươi không uống, ta mớm cho ngươi."

Thẩm Chỉ im lặng, vẫn là khéo léo tiếp nhận bát mà uống thuốc.


Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu công bày tỏ: Cười? Sớm muộn gì cũng làm ngươi phải khóc lên!

Ha ha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro